Tổng Tài Hắc Bang Và Phu Nhân Trên Danh Nghĩa
Chương 36: Trở về Hàn Quốc
jkdl_19
16/05/2022
-"Dừng lại, dừng lại ngay..."
Tiếng hét lớn của người phụ nữ đã gây sự chú ý đến anh. Jungkook quay người lại thấy Yoonhye đang chạy tới rất gấp gáp, anh ngạc nhiên:"Tại sao cô lại biết mà đến đây?"
Cô ra lệnh cho mấy tên thuộc hai của anh dừng lại, khiến họ nhất thời bối rối không biết nên làm gì. Jungkook liếc mắt qua họ một cái rồi lạnh lùng buông hai chữ: "Đưa đi." Mấy tên đó nghe lời Lão đại của bọn họ, tiếp tục ép Ha Kyung rời đi.
-"Jungkook, em xin anh, tha cho họ đi." Yoonhye thấy lời của mình đối với mấy tên đó thật không thể bằng anh vì thế cô quay sang năn nỉ anh.
-"Kim Yoonhye, cô không cần giả bộ thánh thiện, cô còn không phải trong lòng đang rất vui sao? Kang Ha Kyung - tôi thà chết cũng không nhận sự thương hại từ cô." Ha Kyung kiêu ngạo nói, trong lòng không khỏi căm phẫn người phụ nữ trước mặt. Ả thề thù này không trả, ả nhất định không mang họ Kang.
-"Câm miệng." Jungkook tức giận nói, ánh mắt anh lúc này đã bừng bừng lửa giận. Chuyện đã như vậy rồi mà Ha Kyung vẫn độc mồm độc miệng lớn tiếng với cô.
Yoonhye không nói gì, nhưng ánh mắt của cô vẫn đặt vào người Jungkook không rời, não bác sĩ vẫn đang tiếp tục suy nghĩ làm sao để thuyết phục anh. Jungkook lấy lại bình tĩnh, quay sang ôn nhu hỏi cô:
-"Yoonhye, tại sao lại đến đây? Là ai nói với em??"
-"Jungkook, xin anh thả họ ra đi."
-"Trả lời anh!" Anh lớn tiếng.
-"Là...là phu nhân Lee." Yoonhye sợ hãi nói nhỏ. Lúc anh nổi nóng lên thật đáng sợ.
-"Bà ta..."Jungkook tức giận. Bà ta vậy mà dám đến cầu xin cô, còn không xem con bà đã làm ra loại chuyện gì với cô. Quả thật tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng nhất, cho dù đứa con có như thế nào thì người mẹ vẫn luôn bao dung và che chở cho đứa con của mình. Chỉ tiếc cho người mẹ này, đứa con của họ cũng là quá nhu nhược nên mọi chuyện mới thành ra như vậy.
-"Đừng... Jungkook, họ đã mất tất cả rồi, xin anh đừng làm gì Ha Eun?"
-"Nhưng cô ta..."
-"Jungkook, coi như vì em, tha cho họ. Được không anh!?"
-"..."
Không nhận được sự phản hồi từ anh, Yoonhye biết anh một khi đã quyết định thì khó mà thay đổi. Nhưng lại nhớ tới thái độ khóc lóc cầu xin của phu nhân Lee, Yoonhye lại quyết tâm hơn, vả lại cô đã hứa với bác ấy sẽ đem được Lee Ha Eun về. Vì thế bằng mọi cách cô phải khiến anh hồi tâm chuyển ý.
Yoonhye từ từ hạ người xuống, cô là đang quỳ xuống trước mặt anh. Jungkook mở to hai mắt, mi tâm anh nhíu lại. Cô tại sao lại có thể vì hạng người không đáng ấy mà...
-"Jungkook, có lẽ với anh một mạng người không quan trọng. Nhưng đối với người mẹ thì con cái chính là bảo vật vô giá mà Thượng Đế ban xuống cho mình. Lee gia cũng chỉ có một người con gái duy nhất. Jungkook, anh có thể vì em mà bỏ qua cho họ một lần hay không?"
-"Yoonhye, đứng lên." Jungkook nghiêm giọng.
-"Em không đứng, trừ khi anh đồng ý!"
-"Kim Yoonhye, em đứng lên cho tôi." Việc này đã quá sức giới hạn của Jungkook, chỉ e là cô còn không nghe lời anh sẽ thẳng tay mà gϊếŧ chết hai người phụ nữ kia.
-"..."
-"Tôi nói em đứng lên!"
Yoonhye vẫn kiên quyết không chịu đứng dậy, nước mắt thì ngày càng rơi nhiều hơn. Jungkook thấy bộ dạng của cô thì mềm lòng. Anh cúi xuống đỡ cô đứng lên, cố gắng khiếm chế cảm xúc ôn nhu nói:
-"Được rồi, em đứng lên đi."
-"Anh nói thật chứ?" "Anh nói vậy là sẽ tha cho bọn họ sao?" Yoonhye ngước đôi mắt ngấn lệ nên nhìn anh, cô lí nhỉ hỏi.
-"Ừ." Jungkook hiểu ý trong câu nói của cô, anh trả lời.
-"Cảm ơn anh!"
Jungkook vừa đỡ cô đứng dậy vừa ra lệnh:
-"Thả Lee Ha Eun ra đi."
-"Jungkook, vậy còn..." Yoonhye nhìn anh rồi lại nhìn sang Ha Kyung. Jungkook như đi guốc trong bụng Yoonhye liền biết cô định nói gì tiếp theo, anh ngắt lời:
-"Anh sẽ không làm gì cô ta nữa. Nhưng việc thả ra là không thể." Anh nghiêm nghị nói.
Ha Kyung đứng một hồi điều chứng kiến hết thảy, mặc dù Yoonhye xin tha chết cho cô ta nhưng lòng đố kị của ả quá lớn vì thế trong mắt ả lại biến thành một màn diễn kịch đầy đáng thương. Ha Kyung kinh bỉ nói:
-"Kim Yoonhye đừng tưởng cô làm như vậy tôi sẽ cảm kích cô. Nó chỉ kiến tôi buồn nôn."
-"Ka Kyung, có tin tôi ngay lập tức tiễn cô xuống gặp ông bà tổ tiên?" Jungkook tức giận, anh rút cây súng từ tên thuộc hạ nhắm thẳng về phía Ha Kyung. Yoonhye hoảng sợ, cô nhanh chóng níu tay Jungkook, miệng không ngừng khuyên ngăn:
-"Jungkook, bỏ súng xuống. Anh bình tĩnh lại đi!"
-"Hahaa....Jungkook, có giỏi bắn em đi." Ha Kyung cười lớn, vênh váo nói. Hình như cô ta không còn sợ chết nữa rồi.
-"Được, tôi toại nguyện cho cô." Anh tức giận đưa tay định bóp cò thì Yoonhye đứng lên phía trước chắn ngang họng súng, cô vừa khóc vừa nói:
-"Jungkook, xin anh bình tĩnh lại, em không muốn anh làm như vậy."
Jungkook nhìn Yoonhye lòng lại trùng xuống, anh kiềm chế cơn tức giận bỏ súng xuống, ánh mắt nghiêm nghị ra lệnh:
-"Đưa cô ta đi."
-" Vâng" Mấy tên thuộc hạ nghe lệnh, rồi đưa Ha Kyung vào trong nhốt lại. Họ biết Lão đại của mình vẫn còn chưa xử lý cô ta xong.
Ha Kyung vừa được đưa vào thì Ha Eun được đưa ra. Nhìn vào thật chẳng khác gì đang buôn bán trao đổi người. Nhưng cả hai người phụ nữ này lại chẳng ai là được người đàn ông quyền lực ngoài đó muốn cứu.
Ha Eun vừa được thả ra thì nhanh chóng chạy đến chỗ Yoonhye. Jungkook lo lắng, kéo cô lùi lại phía sau lưng mình. Anh liếc nhìn Ha Eun bằng anh mắt cảnh cáo. Ha Eun thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh dành cho mình thì dừng lại. Cô cúi người nhẹ giọng nói:
-"Yoonhye, xin lỗi!"
Jungkook vẫn một mặt đó không nói gì, chỉ có Yoonhye đã tiến lên phía trước anh và bước lại gần Ha Eun.
-"Được rồi, tôi không trách cô. Về đi, ba mẹ cô đang đợi."
-"Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô." Ha Eun cảm kích nắm lấy tay cô nói.
-"Không có gì, chuyện nên làm. Dù gì tôi cũng đã không sao? Mong rằng sau này, cô đừng như vậy nữa, hãy tìm một người đàn ông có thể một lòng một dạ yêu thương cô cả đời."
-"Ừ... Jung..Jungkook, cảm ơn anh!" Ha Eun quay sang nhìn Jungkook . Cô cảm thấy xấu hổ với bản thân mình, mặc dù cô đã đối xử với Yoonhye như vậy nhưng lại là cô ấy giúp, nếu không thì xém chút nữa cô đã bị đám người bẩn thỉu trong kia làm ô uế bản thân.
Tất nhiên Ha Eun biết Yoonhye đã giúp mình vì lúc được thả ra, thuộc hạ của Jungkook là Jung Hoseok đã nói với cô. Anh ta nói cô nên biết ơn Thiếu phu nhân của họ. Bây giờ cô thật sự đã nghĩ thông rồi, lần này cô sẽ không níu kéo những gì không thuộc về mình nữa. Lee Ha Eun - cô thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
-"Còn nữa, xin lỗi hai người về tất cả. Hi vọng cả hai sẽ được hạnh phúc!"
-"Ừ, cảm ơn!" Yoonhye nhẹ nhàng đáp, Jungkook vẫn im lặng không chịu nói gì.
Sau đó, Ha Eun rời đi. Yoonhye cũng cùng Jungkook trở về. Cô cũng không cầu xin anh thả Ha Kyung ra nữa vì cô biết anh tha chết cho cô ta đã là vượt quá giới hạn của mình. Hai người trên đường về không ai nói với ai một câu nào.
..........Tại Sân bay Quốc tế Heathrow, Luân Đôn, Anh..........
-"Tiểu thư, cô muốn về đó sao?"
-"Phải."
-"Vậy còn Thiếu gia, cô không định báo ngài ấy một tiếng sao?"
-"Giấu tôi nửa năm trời chưa đủ sao?"
-"..."
-"Nếu không phải tôi lấy lại được trí nhớ, chỉ e rằng hắn ta sẽ để tôi như vậy mà sống cả đời."
-"Nhưng, thiếu gia làm vậy cũng chỉ vì..."
-"Tôi không muốn nghe nữa. Quản gia, ông quay về đi, kêu hắn từ giờ đừng đến làm phiền tôi."
-"Vâng." Người quản gia gật đầu đáp.
Cô gái trẻ không nói gì thêm nữa, kéo vali tiến vào khu vực phòng chờ. Người quản gia thở dài, ròi rút máy điện cho Thiếu gia của họ báo:
-"Thiếu gia, tiểu thư rời đi rồi."
-"Được rồi, để cô ấy đi đi. Nhớ cho người theo dõi cô ấy. Không có lệnh của tôi tuyệt đối không được ra mặt."
-"Vâng, tôi đã hiểu."
Tiếng hét lớn của người phụ nữ đã gây sự chú ý đến anh. Jungkook quay người lại thấy Yoonhye đang chạy tới rất gấp gáp, anh ngạc nhiên:"Tại sao cô lại biết mà đến đây?"
Cô ra lệnh cho mấy tên thuộc hai của anh dừng lại, khiến họ nhất thời bối rối không biết nên làm gì. Jungkook liếc mắt qua họ một cái rồi lạnh lùng buông hai chữ: "Đưa đi." Mấy tên đó nghe lời Lão đại của bọn họ, tiếp tục ép Ha Kyung rời đi.
-"Jungkook, em xin anh, tha cho họ đi." Yoonhye thấy lời của mình đối với mấy tên đó thật không thể bằng anh vì thế cô quay sang năn nỉ anh.
-"Kim Yoonhye, cô không cần giả bộ thánh thiện, cô còn không phải trong lòng đang rất vui sao? Kang Ha Kyung - tôi thà chết cũng không nhận sự thương hại từ cô." Ha Kyung kiêu ngạo nói, trong lòng không khỏi căm phẫn người phụ nữ trước mặt. Ả thề thù này không trả, ả nhất định không mang họ Kang.
-"Câm miệng." Jungkook tức giận nói, ánh mắt anh lúc này đã bừng bừng lửa giận. Chuyện đã như vậy rồi mà Ha Kyung vẫn độc mồm độc miệng lớn tiếng với cô.
Yoonhye không nói gì, nhưng ánh mắt của cô vẫn đặt vào người Jungkook không rời, não bác sĩ vẫn đang tiếp tục suy nghĩ làm sao để thuyết phục anh. Jungkook lấy lại bình tĩnh, quay sang ôn nhu hỏi cô:
-"Yoonhye, tại sao lại đến đây? Là ai nói với em??"
-"Jungkook, xin anh thả họ ra đi."
-"Trả lời anh!" Anh lớn tiếng.
-"Là...là phu nhân Lee." Yoonhye sợ hãi nói nhỏ. Lúc anh nổi nóng lên thật đáng sợ.
-"Bà ta..."Jungkook tức giận. Bà ta vậy mà dám đến cầu xin cô, còn không xem con bà đã làm ra loại chuyện gì với cô. Quả thật tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng nhất, cho dù đứa con có như thế nào thì người mẹ vẫn luôn bao dung và che chở cho đứa con của mình. Chỉ tiếc cho người mẹ này, đứa con của họ cũng là quá nhu nhược nên mọi chuyện mới thành ra như vậy.
-"Đừng... Jungkook, họ đã mất tất cả rồi, xin anh đừng làm gì Ha Eun?"
-"Nhưng cô ta..."
-"Jungkook, coi như vì em, tha cho họ. Được không anh!?"
-"..."
Không nhận được sự phản hồi từ anh, Yoonhye biết anh một khi đã quyết định thì khó mà thay đổi. Nhưng lại nhớ tới thái độ khóc lóc cầu xin của phu nhân Lee, Yoonhye lại quyết tâm hơn, vả lại cô đã hứa với bác ấy sẽ đem được Lee Ha Eun về. Vì thế bằng mọi cách cô phải khiến anh hồi tâm chuyển ý.
Yoonhye từ từ hạ người xuống, cô là đang quỳ xuống trước mặt anh. Jungkook mở to hai mắt, mi tâm anh nhíu lại. Cô tại sao lại có thể vì hạng người không đáng ấy mà...
-"Jungkook, có lẽ với anh một mạng người không quan trọng. Nhưng đối với người mẹ thì con cái chính là bảo vật vô giá mà Thượng Đế ban xuống cho mình. Lee gia cũng chỉ có một người con gái duy nhất. Jungkook, anh có thể vì em mà bỏ qua cho họ một lần hay không?"
-"Yoonhye, đứng lên." Jungkook nghiêm giọng.
-"Em không đứng, trừ khi anh đồng ý!"
-"Kim Yoonhye, em đứng lên cho tôi." Việc này đã quá sức giới hạn của Jungkook, chỉ e là cô còn không nghe lời anh sẽ thẳng tay mà gϊếŧ chết hai người phụ nữ kia.
-"..."
-"Tôi nói em đứng lên!"
Yoonhye vẫn kiên quyết không chịu đứng dậy, nước mắt thì ngày càng rơi nhiều hơn. Jungkook thấy bộ dạng của cô thì mềm lòng. Anh cúi xuống đỡ cô đứng lên, cố gắng khiếm chế cảm xúc ôn nhu nói:
-"Được rồi, em đứng lên đi."
-"Anh nói thật chứ?" "Anh nói vậy là sẽ tha cho bọn họ sao?" Yoonhye ngước đôi mắt ngấn lệ nên nhìn anh, cô lí nhỉ hỏi.
-"Ừ." Jungkook hiểu ý trong câu nói của cô, anh trả lời.
-"Cảm ơn anh!"
Jungkook vừa đỡ cô đứng dậy vừa ra lệnh:
-"Thả Lee Ha Eun ra đi."
-"Jungkook, vậy còn..." Yoonhye nhìn anh rồi lại nhìn sang Ha Kyung. Jungkook như đi guốc trong bụng Yoonhye liền biết cô định nói gì tiếp theo, anh ngắt lời:
-"Anh sẽ không làm gì cô ta nữa. Nhưng việc thả ra là không thể." Anh nghiêm nghị nói.
Ha Kyung đứng một hồi điều chứng kiến hết thảy, mặc dù Yoonhye xin tha chết cho cô ta nhưng lòng đố kị của ả quá lớn vì thế trong mắt ả lại biến thành một màn diễn kịch đầy đáng thương. Ha Kyung kinh bỉ nói:
-"Kim Yoonhye đừng tưởng cô làm như vậy tôi sẽ cảm kích cô. Nó chỉ kiến tôi buồn nôn."
-"Ka Kyung, có tin tôi ngay lập tức tiễn cô xuống gặp ông bà tổ tiên?" Jungkook tức giận, anh rút cây súng từ tên thuộc hạ nhắm thẳng về phía Ha Kyung. Yoonhye hoảng sợ, cô nhanh chóng níu tay Jungkook, miệng không ngừng khuyên ngăn:
-"Jungkook, bỏ súng xuống. Anh bình tĩnh lại đi!"
-"Hahaa....Jungkook, có giỏi bắn em đi." Ha Kyung cười lớn, vênh váo nói. Hình như cô ta không còn sợ chết nữa rồi.
-"Được, tôi toại nguyện cho cô." Anh tức giận đưa tay định bóp cò thì Yoonhye đứng lên phía trước chắn ngang họng súng, cô vừa khóc vừa nói:
-"Jungkook, xin anh bình tĩnh lại, em không muốn anh làm như vậy."
Jungkook nhìn Yoonhye lòng lại trùng xuống, anh kiềm chế cơn tức giận bỏ súng xuống, ánh mắt nghiêm nghị ra lệnh:
-"Đưa cô ta đi."
-" Vâng" Mấy tên thuộc hạ nghe lệnh, rồi đưa Ha Kyung vào trong nhốt lại. Họ biết Lão đại của mình vẫn còn chưa xử lý cô ta xong.
Ha Kyung vừa được đưa vào thì Ha Eun được đưa ra. Nhìn vào thật chẳng khác gì đang buôn bán trao đổi người. Nhưng cả hai người phụ nữ này lại chẳng ai là được người đàn ông quyền lực ngoài đó muốn cứu.
Ha Eun vừa được thả ra thì nhanh chóng chạy đến chỗ Yoonhye. Jungkook lo lắng, kéo cô lùi lại phía sau lưng mình. Anh liếc nhìn Ha Eun bằng anh mắt cảnh cáo. Ha Eun thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh dành cho mình thì dừng lại. Cô cúi người nhẹ giọng nói:
-"Yoonhye, xin lỗi!"
Jungkook vẫn một mặt đó không nói gì, chỉ có Yoonhye đã tiến lên phía trước anh và bước lại gần Ha Eun.
-"Được rồi, tôi không trách cô. Về đi, ba mẹ cô đang đợi."
-"Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô." Ha Eun cảm kích nắm lấy tay cô nói.
-"Không có gì, chuyện nên làm. Dù gì tôi cũng đã không sao? Mong rằng sau này, cô đừng như vậy nữa, hãy tìm một người đàn ông có thể một lòng một dạ yêu thương cô cả đời."
-"Ừ... Jung..Jungkook, cảm ơn anh!" Ha Eun quay sang nhìn Jungkook . Cô cảm thấy xấu hổ với bản thân mình, mặc dù cô đã đối xử với Yoonhye như vậy nhưng lại là cô ấy giúp, nếu không thì xém chút nữa cô đã bị đám người bẩn thỉu trong kia làm ô uế bản thân.
Tất nhiên Ha Eun biết Yoonhye đã giúp mình vì lúc được thả ra, thuộc hạ của Jungkook là Jung Hoseok đã nói với cô. Anh ta nói cô nên biết ơn Thiếu phu nhân của họ. Bây giờ cô thật sự đã nghĩ thông rồi, lần này cô sẽ không níu kéo những gì không thuộc về mình nữa. Lee Ha Eun - cô thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
-"Còn nữa, xin lỗi hai người về tất cả. Hi vọng cả hai sẽ được hạnh phúc!"
-"Ừ, cảm ơn!" Yoonhye nhẹ nhàng đáp, Jungkook vẫn im lặng không chịu nói gì.
Sau đó, Ha Eun rời đi. Yoonhye cũng cùng Jungkook trở về. Cô cũng không cầu xin anh thả Ha Kyung ra nữa vì cô biết anh tha chết cho cô ta đã là vượt quá giới hạn của mình. Hai người trên đường về không ai nói với ai một câu nào.
..........Tại Sân bay Quốc tế Heathrow, Luân Đôn, Anh..........
-"Tiểu thư, cô muốn về đó sao?"
-"Phải."
-"Vậy còn Thiếu gia, cô không định báo ngài ấy một tiếng sao?"
-"Giấu tôi nửa năm trời chưa đủ sao?"
-"..."
-"Nếu không phải tôi lấy lại được trí nhớ, chỉ e rằng hắn ta sẽ để tôi như vậy mà sống cả đời."
-"Nhưng, thiếu gia làm vậy cũng chỉ vì..."
-"Tôi không muốn nghe nữa. Quản gia, ông quay về đi, kêu hắn từ giờ đừng đến làm phiền tôi."
-"Vâng." Người quản gia gật đầu đáp.
Cô gái trẻ không nói gì thêm nữa, kéo vali tiến vào khu vực phòng chờ. Người quản gia thở dài, ròi rút máy điện cho Thiếu gia của họ báo:
-"Thiếu gia, tiểu thư rời đi rồi."
-"Được rồi, để cô ấy đi đi. Nhớ cho người theo dõi cô ấy. Không có lệnh của tôi tuyệt đối không được ra mặt."
-"Vâng, tôi đã hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.