Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1009
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Cung Vũ Trạch mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là tầng đệm lót, sau đó, một chiếc hộp bạch kim hình vuông hiện ra, hắn lại cẩn thận mở nó, bên trong lại xuất hiện một chiếc hộp nhỉ làm từ vàng sợi cao cấp, đáy mắt hắn xẹt qua ý cười, đưa tay mở ra.
Chỉ thấy dưới ánh đèn tỏa sáng, một chiếc nhẫn kim cương an tĩnh nằm trong chiếc hộp, những cánh hoa mân côi làm từ bạch kim ôm lấy viên kim cương cao cấp tinh khiết hiếm có. Dưới ánh đèn, viên kim cương như tỏa ra ánh sáng bảy màu chói lóa trong chớp mắt, đẹp đến rung động lòng người, tràn đầy ý nghĩa của sự vĩnh hằng.
"Tiểu Kha, có đẹp không? Chúng ta cùng cho cô ấy một sự bất ngờ ở sườn núi ngày mai nhé." Cung Vũ Trạch sớm đã chuẩn bị ổn cả rồi, hắn không thích những thứ quá mức xa hoa, hắn chỉ thích dùng cách của chính mình đem tặng tình yêu này cho Quý An Ninh.
"Đây là thiết kế của mẹ tao đấy, độc nhất vô nhị trên thế gian, nó nói lên vị trí của cô ấy trong tim tao, độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được." Cung Vũ Trạch cầm lấy chiếc nhẫn, lẩm bẩm nói xong lại cười lên, cực kỳ mong chờ ngày mai. Nhà họ Lam, Lam Oánh nằm trên giường, nghĩ tới ngày mai vậy mà lại đúng hai ngày nghỉ, cô ta lại gọi điện cho Lương Xuân Hoa, bảo bà ta không cần tới tập đoàn Quý thị, đợi đến thứ hai, sau khi cô xác định được Quý An Ninh ở công ty sẽ để bà ta ra mặt, cô không muốn lãng phí cơ hội này, muốn làm ầm một trận thật lớn.
Âu Dương Mộng Duyệt về nhà, dì Hà đã đau lòng không thôi. Âu Dương Mộng Duyệt nói hôm nay ăn cơm ở ngoài với đồng nghiệp, trên đường đã làm lỡ, cô không dám gọi nói cho dì Hà, dưới tay Quý Thiên Tứ cô đang làm việc một cách hành xác.
Hai ngày nghỉ thực sự là ngày nghỉ khiến người ta vui mừng không thôi, sáng sớm, Cung Vũ Trạch lái một chiếc xe việt dã, Tiểu Kha đã ngồi sẵn ở ghế sau, mà Cung Vũ Trạch cũng không đem theo vệ si và đầu bệp, bởi vì hôm nay, hắn chỉ muốn được leo núi cùng với cô ấy mà thôi.
Hôm nay Quý An Ninh ăn mặc cũng rất nhẹ nhàng, đầu đội mũ che nắng, gương mặt lộ ra vài nét thiếu nữ thanh thuần.
"Một lát nữa chúng ta sẽ tới siêu thị mua đồ ăn vặt, buổi trưa sẽ làm một bữa trưa đơn giản trên núi, thế nào?" Cung Vũ Trạch hỏi cô.
"Được chứ! Em rất thích ăn ở ngoài trời." Quý An Ninh thật sự thích vô cùng, hơn nữa, cô cũng cảm thấy Cung Vũ Trạch không mang theo vệ sĩ và đầu bếp, cô sẽ thả lòng hơn chút.
Tiểu Kha ở đằng sau cũng không khỏi tru lên một tiếng, ý nhắc đừng quên phần của nó, Quý An Ninh mỉm cười quay lại vuốt ve đầu nó: "Yên tâm đi! Tiểu Kha, sẽ không thiếu phần của mày đầu."
Cung Vũ Trạch đưa Quý An Ninh xuất phát, mua đồ để ăn trưa ở siêu thị trên đường đi, sau đó tới thẳng nơi cần đến, phong cảnh dọc đường cũng làm cho người ta vui tai vui mắt, cũng là một bầu không khí thiên nhiên làm cho những người ở thành phố lâu ngày đặc biệt ngóng trông.
Sau hai giờ lái xe bọn họ đã cách thành phố rất xa, có thể nhìn thấy từng cụm núi liền nhau, một màu xanh ngắt tràn ngập mắt khiến tâm trạng của con người ta cũng trở nên thả lỏng hơn.
Chiếc xe dừng lại ở trước một đoạn đường, nơi đây đã cách thành phố rất xa, lại chẳng có người ở.
Tuy đã rời xa ba năm nhưng con đường này vẫn ở đó, Cung Vũ Trạch tự đeo lấy toàn bộ thức ăn của bọn họ ngày hôm nayy, Quý An Ninh mang nước, chân cũng đi giày leo núi, trang bị đầy đủ vô cùng, cuộc leo núi liền trở thành một dạng vận động và hưởng thụ.
"Có tự tin leo lên không?" Cung Vũ Trạch đội một chiếc mũ màu xám, kính chống nắng màu bạc khiến ngũ quan của hắn lại càng tràn ngập hơi thở dương cương dưới ánh nắng.
Quý An Ninh nhìn đến mê cả người, đặc biệt là hắn của ngày hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu xám đen ôm lấy thân hình đẹp hết chỗ chê, cô gật đầu: "Có chứ!"
"Đi với anh nào." Cung Vũ Trạch nói xong lại hướng về Tiểu Kha: "Đi lên trước dò đường đi."
Tiểu Kha lập tức hưng phấn đi lên trước, Cung Vũ Trạch nắm tay Quý An Ninh đi dưới bóng cây râm mát, ánh nắng lọt qua kẽ lá chiếu trên mặt đất, trải lền tầng cỏ màu xanh mướt từng đốm ánh sáng màu bạc khiến tâm trạng của con người cũng xanh hẳn lên.
"Đưa tay cho anh." Cung Vũ Trạch leo lên một sườn núi nhỏ, đưa tay về phía Quý An Ninh.
Quý An Ninh lập tức đặt tay vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn, nắm chặt, cô bước lên phía trước, cả người dán chặt lấy lồng ngực dày rộng của hắn, mặt cô dần đỏ lên.
Leo núi kiểu này vui ở chỗ có thể thân mật với hắn mọi lúc mọi nơi, những rung động từ trong tim đó, tiếng tim đập tình thịch đó đều là những sự thể nghiệm tuyệt vời.
Quý An Ninh nghĩ đã ba năm, lại cùng hắn leo lên ngọn núi này, hiện giờ dường như giấc mộng đã thành sự thật vậy, mỗi lần nắm tay, mỗi ánh mắt quan tâm, lo lắng của hắn đều khiến trái tim cô như được bao lấy bằng một sự ngọt ngào.
Đã leo gần một tiếng, cuối cùng, thảm cỏ trơn bóng rộng lớn trên đỉnh núi đã tràn đầy trong mắt họ rồi, tiết trời đầu tháng sáu vẫn còn chút cảnh xuân muộn tươi đẹp, những chùm hoa cúc dại nở bừng, và cả những loại hoa dại không rõ tên khác nữa, tất cả tạo nên một biển hoa đẹp đến ngất ngây.
Không hề có chút nhân tạo nào, tất cả đều là từ thiên nhiên làm ra, cảm giác này tuyệt đến nỗi không thể tả được thành lời.
Cung Vũ Trạch lấy một bình nước ra, hắn đưa cho cô uống trước, cô uống vài ngụm xong liền đưa bình cho hắn uống, Quý An Ninh ở một bên cười ngốc nghếch nhìn hắn, ở nơi cách đó không xa, Tiểu Kha đang đuổi ong bắt bướm, vui mừng nhảy nhót khắp nơi. Quý An Ninh nhìn biển hoa trước mặt, cô cũng rất vui, đặt túi xuống, giang hai tay chạy tới, Cung Vũ Trạch ở đằng sau nhìn theo bóng hình của cô, đột nhiên hắn khẽ kêu một tiếng, Tiểu Kha nghe thấy khẩu lệnh liền chạy nhanh từ chỗ kia nhảy nhót trước mặt hắn, Cung Vũ Trạch lấy một cái túi nhỏ trong ba lô đã được đặt nhẫn vào, đặt bên miệng Tiểu Kha: "Đưa cho cô ấy giúp tao."
Tiểu Kha được huấn luyện mà thành, nó lập tức dùng răng khẽ cắn lấy chiếc túi nhỏ kia, sau đó xoay người nhìn về hướng Quý An Ninh đang đứng, nó liền ngậm như vậy chạy tới chỗ cô.
Lúc này Quý An Ninh đang ở giữa đám hoa rực rỡ, thưởng thức hương hoa, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Kha chạy qua đây, cô cười gọi nó: "Tiểu Kha..."
Đợi lúc Tiểu Kha chạy lại gần, Quý An Ninh mới phát hiện ra nó đang ngậm đồ gì đó trong miệng, cô kinh ngạc hỏi: "Mày nhặt được cái gì vậy?"
Tiểu Kha tới trước mặt cô, đưa chiếc túi nhỏ tới tay cô, Quý An Ninh nhìn thấy chiếc túi này không giống như đồ ở trong núi, cô giơ tay lấy từ miệng nó ra, trong chiếc túi nhỏ nhắn tinh xảo còn có chút nặng, cô ngẩng đầu, nhìn Cung Vũ Trạch đang mỉm cười với mình.
Đầu cô hơi trỗng rỗng, sau đó vui mừng hẳn lên, cô đổ thứ trong túi ra, một chiếc nhẫn kim cương to đẹp mà lại tinh xảo rơi vào tay, viên kim cương đó tản ra bảy sắc cầu vồng dưới ánh sáng mặt trời.
Quý An Ninh cầm lấy chiếc nhẫn chậm rãi đứng dậy, Cung Vũ Trạch đã sớm tới trước mặt cô, hắn lịch sự quỳ một chân trên đất, đưa tay ra nói: "Quý An Ninh, gả cho anh."
Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, hơn nữa còn không cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào.
Quý An Ninh che miệng, kích động đưa tay cho hắn, đôi mắt đã tràn ngập lệ, cô kiên định gật đầu, cũng không hề chần chờ chút nào. Cung Vũ Trạch đứng dậy, cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô đeo lên ngón áp út, tuyên bố chủ quyền của mình.
Chỉ thấy dưới ánh đèn tỏa sáng, một chiếc nhẫn kim cương an tĩnh nằm trong chiếc hộp, những cánh hoa mân côi làm từ bạch kim ôm lấy viên kim cương cao cấp tinh khiết hiếm có. Dưới ánh đèn, viên kim cương như tỏa ra ánh sáng bảy màu chói lóa trong chớp mắt, đẹp đến rung động lòng người, tràn đầy ý nghĩa của sự vĩnh hằng.
"Tiểu Kha, có đẹp không? Chúng ta cùng cho cô ấy một sự bất ngờ ở sườn núi ngày mai nhé." Cung Vũ Trạch sớm đã chuẩn bị ổn cả rồi, hắn không thích những thứ quá mức xa hoa, hắn chỉ thích dùng cách của chính mình đem tặng tình yêu này cho Quý An Ninh.
"Đây là thiết kế của mẹ tao đấy, độc nhất vô nhị trên thế gian, nó nói lên vị trí của cô ấy trong tim tao, độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được." Cung Vũ Trạch cầm lấy chiếc nhẫn, lẩm bẩm nói xong lại cười lên, cực kỳ mong chờ ngày mai. Nhà họ Lam, Lam Oánh nằm trên giường, nghĩ tới ngày mai vậy mà lại đúng hai ngày nghỉ, cô ta lại gọi điện cho Lương Xuân Hoa, bảo bà ta không cần tới tập đoàn Quý thị, đợi đến thứ hai, sau khi cô xác định được Quý An Ninh ở công ty sẽ để bà ta ra mặt, cô không muốn lãng phí cơ hội này, muốn làm ầm một trận thật lớn.
Âu Dương Mộng Duyệt về nhà, dì Hà đã đau lòng không thôi. Âu Dương Mộng Duyệt nói hôm nay ăn cơm ở ngoài với đồng nghiệp, trên đường đã làm lỡ, cô không dám gọi nói cho dì Hà, dưới tay Quý Thiên Tứ cô đang làm việc một cách hành xác.
Hai ngày nghỉ thực sự là ngày nghỉ khiến người ta vui mừng không thôi, sáng sớm, Cung Vũ Trạch lái một chiếc xe việt dã, Tiểu Kha đã ngồi sẵn ở ghế sau, mà Cung Vũ Trạch cũng không đem theo vệ si và đầu bệp, bởi vì hôm nay, hắn chỉ muốn được leo núi cùng với cô ấy mà thôi.
Hôm nay Quý An Ninh ăn mặc cũng rất nhẹ nhàng, đầu đội mũ che nắng, gương mặt lộ ra vài nét thiếu nữ thanh thuần.
"Một lát nữa chúng ta sẽ tới siêu thị mua đồ ăn vặt, buổi trưa sẽ làm một bữa trưa đơn giản trên núi, thế nào?" Cung Vũ Trạch hỏi cô.
"Được chứ! Em rất thích ăn ở ngoài trời." Quý An Ninh thật sự thích vô cùng, hơn nữa, cô cũng cảm thấy Cung Vũ Trạch không mang theo vệ sĩ và đầu bếp, cô sẽ thả lòng hơn chút.
Tiểu Kha ở đằng sau cũng không khỏi tru lên một tiếng, ý nhắc đừng quên phần của nó, Quý An Ninh mỉm cười quay lại vuốt ve đầu nó: "Yên tâm đi! Tiểu Kha, sẽ không thiếu phần của mày đầu."
Cung Vũ Trạch đưa Quý An Ninh xuất phát, mua đồ để ăn trưa ở siêu thị trên đường đi, sau đó tới thẳng nơi cần đến, phong cảnh dọc đường cũng làm cho người ta vui tai vui mắt, cũng là một bầu không khí thiên nhiên làm cho những người ở thành phố lâu ngày đặc biệt ngóng trông.
Sau hai giờ lái xe bọn họ đã cách thành phố rất xa, có thể nhìn thấy từng cụm núi liền nhau, một màu xanh ngắt tràn ngập mắt khiến tâm trạng của con người ta cũng trở nên thả lỏng hơn.
Chiếc xe dừng lại ở trước một đoạn đường, nơi đây đã cách thành phố rất xa, lại chẳng có người ở.
Tuy đã rời xa ba năm nhưng con đường này vẫn ở đó, Cung Vũ Trạch tự đeo lấy toàn bộ thức ăn của bọn họ ngày hôm nayy, Quý An Ninh mang nước, chân cũng đi giày leo núi, trang bị đầy đủ vô cùng, cuộc leo núi liền trở thành một dạng vận động và hưởng thụ.
"Có tự tin leo lên không?" Cung Vũ Trạch đội một chiếc mũ màu xám, kính chống nắng màu bạc khiến ngũ quan của hắn lại càng tràn ngập hơi thở dương cương dưới ánh nắng.
Quý An Ninh nhìn đến mê cả người, đặc biệt là hắn của ngày hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu xám đen ôm lấy thân hình đẹp hết chỗ chê, cô gật đầu: "Có chứ!"
"Đi với anh nào." Cung Vũ Trạch nói xong lại hướng về Tiểu Kha: "Đi lên trước dò đường đi."
Tiểu Kha lập tức hưng phấn đi lên trước, Cung Vũ Trạch nắm tay Quý An Ninh đi dưới bóng cây râm mát, ánh nắng lọt qua kẽ lá chiếu trên mặt đất, trải lền tầng cỏ màu xanh mướt từng đốm ánh sáng màu bạc khiến tâm trạng của con người cũng xanh hẳn lên.
"Đưa tay cho anh." Cung Vũ Trạch leo lên một sườn núi nhỏ, đưa tay về phía Quý An Ninh.
Quý An Ninh lập tức đặt tay vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn, nắm chặt, cô bước lên phía trước, cả người dán chặt lấy lồng ngực dày rộng của hắn, mặt cô dần đỏ lên.
Leo núi kiểu này vui ở chỗ có thể thân mật với hắn mọi lúc mọi nơi, những rung động từ trong tim đó, tiếng tim đập tình thịch đó đều là những sự thể nghiệm tuyệt vời.
Quý An Ninh nghĩ đã ba năm, lại cùng hắn leo lên ngọn núi này, hiện giờ dường như giấc mộng đã thành sự thật vậy, mỗi lần nắm tay, mỗi ánh mắt quan tâm, lo lắng của hắn đều khiến trái tim cô như được bao lấy bằng một sự ngọt ngào.
Đã leo gần một tiếng, cuối cùng, thảm cỏ trơn bóng rộng lớn trên đỉnh núi đã tràn đầy trong mắt họ rồi, tiết trời đầu tháng sáu vẫn còn chút cảnh xuân muộn tươi đẹp, những chùm hoa cúc dại nở bừng, và cả những loại hoa dại không rõ tên khác nữa, tất cả tạo nên một biển hoa đẹp đến ngất ngây.
Không hề có chút nhân tạo nào, tất cả đều là từ thiên nhiên làm ra, cảm giác này tuyệt đến nỗi không thể tả được thành lời.
Cung Vũ Trạch lấy một bình nước ra, hắn đưa cho cô uống trước, cô uống vài ngụm xong liền đưa bình cho hắn uống, Quý An Ninh ở một bên cười ngốc nghếch nhìn hắn, ở nơi cách đó không xa, Tiểu Kha đang đuổi ong bắt bướm, vui mừng nhảy nhót khắp nơi. Quý An Ninh nhìn biển hoa trước mặt, cô cũng rất vui, đặt túi xuống, giang hai tay chạy tới, Cung Vũ Trạch ở đằng sau nhìn theo bóng hình của cô, đột nhiên hắn khẽ kêu một tiếng, Tiểu Kha nghe thấy khẩu lệnh liền chạy nhanh từ chỗ kia nhảy nhót trước mặt hắn, Cung Vũ Trạch lấy một cái túi nhỏ trong ba lô đã được đặt nhẫn vào, đặt bên miệng Tiểu Kha: "Đưa cho cô ấy giúp tao."
Tiểu Kha được huấn luyện mà thành, nó lập tức dùng răng khẽ cắn lấy chiếc túi nhỏ kia, sau đó xoay người nhìn về hướng Quý An Ninh đang đứng, nó liền ngậm như vậy chạy tới chỗ cô.
Lúc này Quý An Ninh đang ở giữa đám hoa rực rỡ, thưởng thức hương hoa, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Kha chạy qua đây, cô cười gọi nó: "Tiểu Kha..."
Đợi lúc Tiểu Kha chạy lại gần, Quý An Ninh mới phát hiện ra nó đang ngậm đồ gì đó trong miệng, cô kinh ngạc hỏi: "Mày nhặt được cái gì vậy?"
Tiểu Kha tới trước mặt cô, đưa chiếc túi nhỏ tới tay cô, Quý An Ninh nhìn thấy chiếc túi này không giống như đồ ở trong núi, cô giơ tay lấy từ miệng nó ra, trong chiếc túi nhỏ nhắn tinh xảo còn có chút nặng, cô ngẩng đầu, nhìn Cung Vũ Trạch đang mỉm cười với mình.
Đầu cô hơi trỗng rỗng, sau đó vui mừng hẳn lên, cô đổ thứ trong túi ra, một chiếc nhẫn kim cương to đẹp mà lại tinh xảo rơi vào tay, viên kim cương đó tản ra bảy sắc cầu vồng dưới ánh sáng mặt trời.
Quý An Ninh cầm lấy chiếc nhẫn chậm rãi đứng dậy, Cung Vũ Trạch đã sớm tới trước mặt cô, hắn lịch sự quỳ một chân trên đất, đưa tay ra nói: "Quý An Ninh, gả cho anh."
Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, hơn nữa còn không cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào.
Quý An Ninh che miệng, kích động đưa tay cho hắn, đôi mắt đã tràn ngập lệ, cô kiên định gật đầu, cũng không hề chần chờ chút nào. Cung Vũ Trạch đứng dậy, cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô đeo lên ngón áp út, tuyên bố chủ quyền của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.