Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1153
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Khóe miệng Cung Vũ Ninh hơi cong lên mỉm cười.
Hạ Lăng Sơ ôm đầu, anh say tới mức thấy đầu đau đớn.
Cung Vũ Ninh đang cười lại chợt lo lắng và đi tới hỏi: “Anh làm sao vậy? Anh cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?"
Hạ Lăng Sơ day huyệt thái dương, gương mặt lộ vẻ đau đớn. Cung Vũ Ninh thấy vậy lại cúi xuống và hỏi anh: “Anh làm sao vậy?"
"Tôi đau đầu quá." Hạ Lăng Sơ trả lời một câu.
Cung Vũ Ninh nghe vậy thì giơ tay ra, ngón tay cô nhẹ nhàng day ở trên huyệt thái dương của anh, cả người Hạ Lăng Sơ lập tức căng thẳng, lúc này anh đã uống nhiều rượu nên trong người vốn nóng sẵn, tay Cung Vũ Ninh vừa chạm vào anh thì không hiểu sao anh lại thấy người mình càng nóng hơn.
Anh có cảm giác cơ thể mình như muốn nổ tung ra, thậm chí anh còn cảm giác như có một con thú hoang vừa thức tỉnh còn đang gào thét trong lòng anh, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của lý trí.
Dưới men rượu, Cung Vũ Ninh đứng bên cạnh lại làm cho anh phát sinh ra một phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất và trực tiếp nhất của một người đàn ông.
Giờ phút này, cô ấy chỉ vừa mới chạm nhẹ vào không ngờ lại làm cho anh phát sinh ra phản ứng kinh người như vậy.
Hơi thở của Hạ Lăng Sơ càng lúc càng gấp gáp, anh đưa tay giữ bàn tay Cung Vũ Ninh còn muốn day huyệt thái dương, giọng nói cũng khàn hơn: “Có lẽ em nên về đi!"
"Có cần tôi gọi bác sĩ cho anh không?" Cung Vũ Ninh cảm giác anh thật sự rất đau đầu nên càng lo lắng cho anh hơn.
Lúc này, điều khiến cho Hạ Lăng Sơ khổ sở nhất không phải là đau đầu, anh nhíu mày nói với giọng điệu cố gắng kìm chế: “Không cần."
Nhưng Cung Vũ Ninh nhìn thấy anh như vậy lại cho rằng đây là triệu chứng đau đầu, cô không chịu đi mà dịu dàng nói: “Anh yên tâm đi, tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh."
Bóng dáng Cung Vũ Ninh muốn rời đi lại làm anh nóng nảy đột nhiên kéo lại, phía sau Cung Vũ Ninh chính là sô pha, một lần kéo này lại làm cô trực tiếp ngã ở trên ghế sa lon, một giây tiếp theo thì anh đè người qua với vẻ mặt đầy nguy hiểm: “Em chắc chắn muốn ở lại chăm sóc cho tôi sao?"
Lúc này Cung Vũ Ninh mới nhìn thấy rõ ánh mắt anh, trong đôi mắt ấy giống như có một con thú đang bị giam cầm, đôi môi mỏng của anh mím chặt, mắt nheo lại nhìn cô giống như một giây tiếp theo sẽ nuốt lấy cô vậy.
Cơ thể của Cung Vũ Ninh tự nhiên trở nên căng thẳng.
Hạ Lăng Sơ đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô nâng lên để ép cô phải nhìn vào mắt của anh. Trong đồng tử của anh hiện rõ gương mặt nhỏ nhắn hoảng sợ lại đề phòng của cô. Khóe miệng anh cong lên khẽ cười hỏi lại: “Em chắc chắn muốn ở lại chăm sóc tôi đêm nay sao?"
Trong giọng nói này của anh lộ rõ sự nguy hiểm.
Cung Vũ Ninh gần như bản năng đưa tay đẩy anh ra nhưng Hạ Lăng Sơ lại cúi xuống hôn trộm lên đôi môi của cô, một nụ hôn này đã hoàn toàn thả con thú vừa được thức tỉnh trong cơ thể anh.
Cảm giác hơi lạnh trên đôi môi kia in xuống làm cho đầu óc của Cung Vũ Ninh chợt trống rỗng mất vài giây. Cô muốn phát điên lên mất, người đàn ông này quá khốn kiếp rồi! Cô có lòng tốt muốn chăm sóc cho anh ta mà anh ta lại tự nhiên...
Cung Vũ Ninh tức giận cố dùng sức đẩy anh ra nên căn bản không để ý tới vết thương ở bên vai trái của anh. Vết thương của Hạ Lăng Sơ bị chạm vào làm anh đau đớn khẽ rên lên một tiếng.
Lúc này anh dường như đã tỉnh táo lại, tay che vết thương ngồi ngay ngắn. Cung Vũ Ninh lại vội vàng từ trên ghế sô pha đứng lên, đôi mắt cô giống như có ngọn lửa đang thiếu đốt làm gương mặt kia càng giống như một đóa hoa hồng có gai: “Hạ Lăng Sơ, anh..."
Hạ Lăng Sơ biết mình tự làm tự chịu, anh vốn muốn đuổi cô đi để tránh cô đứng ở bên cạnh làm cho anh càng khó chịu hơn.
"Tôi chỉ muốn dạy cho Cung tiểu thư một bài học thôi, sau này cô nên cách xa người đàn ông say rượu ra một chút, bằng không xảy ra chuyện gì thì cũng không ai có thể biết được đâu." Hạ Lăng Sơ khẽ giễu cợt, đôi chân dài của anh lười biếng bắt chéo lên nhau.
Từ đầu đến chân anh đều đang lộ rõ hơi thở nam tính, anh rướn mày nói: “Nếu như Cung tiểu thư không ngại hiến thân thì tối nay có thể ở lại cùng với tôi."
Cung Vũ Ninh khẽ cắn môi rồi thở hổn hển mắng một câu: “Anh thật quá đáng, tôi không ngờ được anh lại là người như vậy."
Cung Vũ Ninh nói xong lại xấu hổ không muốn để ý đến anh nữa mà xoay người đi về phía cửa, khi kéo cửa ra cô còn bực bội đóng sầm cửa lại.
Nghe tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, tất cả biểu hiện ở trên gương mặt Hạ Lăng Sơ lập tức biến thành một gương mặt bất lực, anh đoán chắc hẳn Cung Vũ Ninh sẽ tuyệt đối không để ý tới mình nữa.
Cung Vũ Ninh về phòng và đóng cửa lại, gương mặt cô đã đỏ ửng, bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt thành nắm đấm.
Đáng giận, thật là quá đáng.
Sau một lúc lâu thì Cung Vũ Ninh mới bình tĩnh lại được, cô sờ lên đôi môi đỏ mọng, trong đầu lúc này lại hiện ra cảm giác lạnh lẽo vừa rồi.
Thôi bỏ đi, cô tại sao phải chăm sóc cho người đàn ông có suy nghĩ quá đáng như vậy với cô chứ?
Cung Vũ Ninh mất ngủ cả đêm, trong đầu cô chỉ còn lại gương mặt đầy nguy hiểm và tùy tiện của Hạ Lăng Sơ, cô có chút tức giận cũng có chút thất vọng, hóa ra người đàn ông đều là những kẻ như vậy sao?
Sáng sớm.
Cung Vũ Ninh và Andrew có hẹn ăn sáng, thấy vẻ mặt cô không tốt nên Andrew lo lắng hỏi: “Vũ Ninh, em không ngủ được sao?"
Cung Vũ Ninh lắc đầu: “Chắc tại em lâu không vận động thôi."
"Vậy lát nữa chúng ta đi tới phòng tập thể thao nhé."
"Được ạ!"
Lúc hai người vừa bước ra thì lại nhìn thấy có một bóng người đi về phía bên này, Hạ Lăng Sơ cũng tới đây ăn sáng, cũng chỉ có tầng sáu này mới có bữa sáng tự chọn nên chuyện gặp gỡ như vậy cũng là bình thường.
Lúc này, trong đầu Cung Vũ Ninh vẫn hiện rõ gương mặt nguy hiểm và đáng sợ của anh tối hôm qua. Khi ánh mắt hai người gặp nhau thì sâu trong đôi mắt nâu của Hạ Lăng Sơ lại có phần kinh ngạc.
"Bạn của em kìa." Andrew lập tức nhắc cô vì sợ cô không nhìn thấy anh.
Cung Vũ Ninh đương nhiên nhìn thấy, lúc này gương mặt cô nhăn nhó và giả vờ không phát hiện ra.
Hạ Lăng Sơ là một người cao gần một mét chín, dáng vẻ cao lớn, chiếc áo sơ mi sẫm màu càng lộ ra vẻ quyến rũ đầy nam tính của anh. Lúc này có một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người đầy gợi cảm đi tới bên cạnh anh, cô ta đầy quyến rũ nhìn anh và giơ tay chạm vào anh khi đi lướt qua.
Hạ Lăng Sơ lại bị phụ nữ kia sờ vào ngực.
Hạ Lăng Sơ thoáng ngẩn người ra và nhìn về phía người phụ nữ vừa đột nhiên động vào mình thì thấy người phụ nữ nóng bỏng kia đặt bàn tay lên môi rồi gửi anh một nụ hôn gió: “Cám ơn anh tối qua đã mời tôi uống rượu."
Cung Vũ Ninh vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức cắn chặt hàm răng. Cô thật sự đoán đúng rồi sao? Tối hôm qua, người đàn ông này đã ở trong quán bar trêu chọc những người phụ nữ nào vậy?
Nhưng Hạ Lăng Sơ căn bản không nhớ được gì, tối hôm qua khi ở quán bar trong lòng anh vốn không vui, quả thật có người phụ nữ qua tán anh nhưng anh không nhìn lại bảo nhân viên quầy bar đưa một chén rượu qua mà thôi. Hóa ra là người phụ nữ này.
Hạ Lăng Sơ tự nhiên lo lắng và nhìn về phía Cung Vũ Ninh thì vừa lúc lại thấy Cung Vũ Ninh nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, cô hất cằm lên và rời khỏi đó.
Chuyện hiểu nhầm rõ ràng đã càng lúc càng lớn hơn rồi.
Hạ Lăng Sơ quay đầu nhìn theo bóng lưng của Cung Vũ Ninh, trong ánh mắt anh có phần bất đắc dĩ rồi xoay người đi về phía nhà hàng.
"Vũ Ninh, sao em không chào anh ta vậy?" Andrew tò mò hỏi.
"Em và anh ta đã không phải là bạn nữa rồi." Cung Vũ Ninh có chút tức giận nói.
Hạ Lăng Sơ ôm đầu, anh say tới mức thấy đầu đau đớn.
Cung Vũ Ninh đang cười lại chợt lo lắng và đi tới hỏi: “Anh làm sao vậy? Anh cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?"
Hạ Lăng Sơ day huyệt thái dương, gương mặt lộ vẻ đau đớn. Cung Vũ Ninh thấy vậy lại cúi xuống và hỏi anh: “Anh làm sao vậy?"
"Tôi đau đầu quá." Hạ Lăng Sơ trả lời một câu.
Cung Vũ Ninh nghe vậy thì giơ tay ra, ngón tay cô nhẹ nhàng day ở trên huyệt thái dương của anh, cả người Hạ Lăng Sơ lập tức căng thẳng, lúc này anh đã uống nhiều rượu nên trong người vốn nóng sẵn, tay Cung Vũ Ninh vừa chạm vào anh thì không hiểu sao anh lại thấy người mình càng nóng hơn.
Anh có cảm giác cơ thể mình như muốn nổ tung ra, thậm chí anh còn cảm giác như có một con thú hoang vừa thức tỉnh còn đang gào thét trong lòng anh, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của lý trí.
Dưới men rượu, Cung Vũ Ninh đứng bên cạnh lại làm cho anh phát sinh ra một phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất và trực tiếp nhất của một người đàn ông.
Giờ phút này, cô ấy chỉ vừa mới chạm nhẹ vào không ngờ lại làm cho anh phát sinh ra phản ứng kinh người như vậy.
Hơi thở của Hạ Lăng Sơ càng lúc càng gấp gáp, anh đưa tay giữ bàn tay Cung Vũ Ninh còn muốn day huyệt thái dương, giọng nói cũng khàn hơn: “Có lẽ em nên về đi!"
"Có cần tôi gọi bác sĩ cho anh không?" Cung Vũ Ninh cảm giác anh thật sự rất đau đầu nên càng lo lắng cho anh hơn.
Lúc này, điều khiến cho Hạ Lăng Sơ khổ sở nhất không phải là đau đầu, anh nhíu mày nói với giọng điệu cố gắng kìm chế: “Không cần."
Nhưng Cung Vũ Ninh nhìn thấy anh như vậy lại cho rằng đây là triệu chứng đau đầu, cô không chịu đi mà dịu dàng nói: “Anh yên tâm đi, tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh."
Bóng dáng Cung Vũ Ninh muốn rời đi lại làm anh nóng nảy đột nhiên kéo lại, phía sau Cung Vũ Ninh chính là sô pha, một lần kéo này lại làm cô trực tiếp ngã ở trên ghế sa lon, một giây tiếp theo thì anh đè người qua với vẻ mặt đầy nguy hiểm: “Em chắc chắn muốn ở lại chăm sóc cho tôi sao?"
Lúc này Cung Vũ Ninh mới nhìn thấy rõ ánh mắt anh, trong đôi mắt ấy giống như có một con thú đang bị giam cầm, đôi môi mỏng của anh mím chặt, mắt nheo lại nhìn cô giống như một giây tiếp theo sẽ nuốt lấy cô vậy.
Cơ thể của Cung Vũ Ninh tự nhiên trở nên căng thẳng.
Hạ Lăng Sơ đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô nâng lên để ép cô phải nhìn vào mắt của anh. Trong đồng tử của anh hiện rõ gương mặt nhỏ nhắn hoảng sợ lại đề phòng của cô. Khóe miệng anh cong lên khẽ cười hỏi lại: “Em chắc chắn muốn ở lại chăm sóc tôi đêm nay sao?"
Trong giọng nói này của anh lộ rõ sự nguy hiểm.
Cung Vũ Ninh gần như bản năng đưa tay đẩy anh ra nhưng Hạ Lăng Sơ lại cúi xuống hôn trộm lên đôi môi của cô, một nụ hôn này đã hoàn toàn thả con thú vừa được thức tỉnh trong cơ thể anh.
Cảm giác hơi lạnh trên đôi môi kia in xuống làm cho đầu óc của Cung Vũ Ninh chợt trống rỗng mất vài giây. Cô muốn phát điên lên mất, người đàn ông này quá khốn kiếp rồi! Cô có lòng tốt muốn chăm sóc cho anh ta mà anh ta lại tự nhiên...
Cung Vũ Ninh tức giận cố dùng sức đẩy anh ra nên căn bản không để ý tới vết thương ở bên vai trái của anh. Vết thương của Hạ Lăng Sơ bị chạm vào làm anh đau đớn khẽ rên lên một tiếng.
Lúc này anh dường như đã tỉnh táo lại, tay che vết thương ngồi ngay ngắn. Cung Vũ Ninh lại vội vàng từ trên ghế sô pha đứng lên, đôi mắt cô giống như có ngọn lửa đang thiếu đốt làm gương mặt kia càng giống như một đóa hoa hồng có gai: “Hạ Lăng Sơ, anh..."
Hạ Lăng Sơ biết mình tự làm tự chịu, anh vốn muốn đuổi cô đi để tránh cô đứng ở bên cạnh làm cho anh càng khó chịu hơn.
"Tôi chỉ muốn dạy cho Cung tiểu thư một bài học thôi, sau này cô nên cách xa người đàn ông say rượu ra một chút, bằng không xảy ra chuyện gì thì cũng không ai có thể biết được đâu." Hạ Lăng Sơ khẽ giễu cợt, đôi chân dài của anh lười biếng bắt chéo lên nhau.
Từ đầu đến chân anh đều đang lộ rõ hơi thở nam tính, anh rướn mày nói: “Nếu như Cung tiểu thư không ngại hiến thân thì tối nay có thể ở lại cùng với tôi."
Cung Vũ Ninh khẽ cắn môi rồi thở hổn hển mắng một câu: “Anh thật quá đáng, tôi không ngờ được anh lại là người như vậy."
Cung Vũ Ninh nói xong lại xấu hổ không muốn để ý đến anh nữa mà xoay người đi về phía cửa, khi kéo cửa ra cô còn bực bội đóng sầm cửa lại.
Nghe tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, tất cả biểu hiện ở trên gương mặt Hạ Lăng Sơ lập tức biến thành một gương mặt bất lực, anh đoán chắc hẳn Cung Vũ Ninh sẽ tuyệt đối không để ý tới mình nữa.
Cung Vũ Ninh về phòng và đóng cửa lại, gương mặt cô đã đỏ ửng, bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt thành nắm đấm.
Đáng giận, thật là quá đáng.
Sau một lúc lâu thì Cung Vũ Ninh mới bình tĩnh lại được, cô sờ lên đôi môi đỏ mọng, trong đầu lúc này lại hiện ra cảm giác lạnh lẽo vừa rồi.
Thôi bỏ đi, cô tại sao phải chăm sóc cho người đàn ông có suy nghĩ quá đáng như vậy với cô chứ?
Cung Vũ Ninh mất ngủ cả đêm, trong đầu cô chỉ còn lại gương mặt đầy nguy hiểm và tùy tiện của Hạ Lăng Sơ, cô có chút tức giận cũng có chút thất vọng, hóa ra người đàn ông đều là những kẻ như vậy sao?
Sáng sớm.
Cung Vũ Ninh và Andrew có hẹn ăn sáng, thấy vẻ mặt cô không tốt nên Andrew lo lắng hỏi: “Vũ Ninh, em không ngủ được sao?"
Cung Vũ Ninh lắc đầu: “Chắc tại em lâu không vận động thôi."
"Vậy lát nữa chúng ta đi tới phòng tập thể thao nhé."
"Được ạ!"
Lúc hai người vừa bước ra thì lại nhìn thấy có một bóng người đi về phía bên này, Hạ Lăng Sơ cũng tới đây ăn sáng, cũng chỉ có tầng sáu này mới có bữa sáng tự chọn nên chuyện gặp gỡ như vậy cũng là bình thường.
Lúc này, trong đầu Cung Vũ Ninh vẫn hiện rõ gương mặt nguy hiểm và đáng sợ của anh tối hôm qua. Khi ánh mắt hai người gặp nhau thì sâu trong đôi mắt nâu của Hạ Lăng Sơ lại có phần kinh ngạc.
"Bạn của em kìa." Andrew lập tức nhắc cô vì sợ cô không nhìn thấy anh.
Cung Vũ Ninh đương nhiên nhìn thấy, lúc này gương mặt cô nhăn nhó và giả vờ không phát hiện ra.
Hạ Lăng Sơ là một người cao gần một mét chín, dáng vẻ cao lớn, chiếc áo sơ mi sẫm màu càng lộ ra vẻ quyến rũ đầy nam tính của anh. Lúc này có một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người đầy gợi cảm đi tới bên cạnh anh, cô ta đầy quyến rũ nhìn anh và giơ tay chạm vào anh khi đi lướt qua.
Hạ Lăng Sơ lại bị phụ nữ kia sờ vào ngực.
Hạ Lăng Sơ thoáng ngẩn người ra và nhìn về phía người phụ nữ vừa đột nhiên động vào mình thì thấy người phụ nữ nóng bỏng kia đặt bàn tay lên môi rồi gửi anh một nụ hôn gió: “Cám ơn anh tối qua đã mời tôi uống rượu."
Cung Vũ Ninh vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức cắn chặt hàm răng. Cô thật sự đoán đúng rồi sao? Tối hôm qua, người đàn ông này đã ở trong quán bar trêu chọc những người phụ nữ nào vậy?
Nhưng Hạ Lăng Sơ căn bản không nhớ được gì, tối hôm qua khi ở quán bar trong lòng anh vốn không vui, quả thật có người phụ nữ qua tán anh nhưng anh không nhìn lại bảo nhân viên quầy bar đưa một chén rượu qua mà thôi. Hóa ra là người phụ nữ này.
Hạ Lăng Sơ tự nhiên lo lắng và nhìn về phía Cung Vũ Ninh thì vừa lúc lại thấy Cung Vũ Ninh nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, cô hất cằm lên và rời khỏi đó.
Chuyện hiểu nhầm rõ ràng đã càng lúc càng lớn hơn rồi.
Hạ Lăng Sơ quay đầu nhìn theo bóng lưng của Cung Vũ Ninh, trong ánh mắt anh có phần bất đắc dĩ rồi xoay người đi về phía nhà hàng.
"Vũ Ninh, sao em không chào anh ta vậy?" Andrew tò mò hỏi.
"Em và anh ta đã không phải là bạn nữa rồi." Cung Vũ Ninh có chút tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.