Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1159
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Hạ Lăng Sơ bực bội nhìn móc khóa đặt trên bàn, cầm cốc uống nước.
Andrew bất ngờ nảy sinh một ý định, cho dù anh chàng Hạ Năng Sơ này muốn theo đuổi Cung Vũ Ninh thì anh cũng phải thăm dò xem anh ta có phải thật lòng hay không, hoặc có phải ôm ý định đùa giỡn hay không.
Là bạn của Cung Vũ Ninh, anh có nghĩa vụ phải giúp cô nhìn thấu bản chất của người đàn ông này.
"Vũ Ninh, sau này nhìn thấy món đồ nào đẹp, người đầu tiên anh nghĩ tới vẫn là em." Andrew mỉm cười nói.
"Vâng!" Cung Vũ Ninh mỉm cười gật đầu.
Hạ Lăng Sơ tay nắm chặt chiếc ly, anh vừa nói tặng cô, cô quay đầu lại từ chối, bây giờ Andrew muốn tặng cô, cô lại đồng ý dễ dãi tới vậy.
Hạ Lăng Sơ nheo mắt, quát sát lại một lần nữa người đàn ông ở trước mặt, một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, khôi ngô, điển hình phương tây, cũng thuộc kiểu đàn ông dịu dàng ấm áp mà các cô gái thích, lẽ nào, Cung Vũ Ninh cũng thích thể loại này?
Gọi món xong, Andrew liền kể lại kế hoạch anh làm trong hai ngày qua, lúc này Hạ Lăng Sơ mới biết hai người này vốn định đi vẽ tranh, hơn nữa còn đi qua một số khu vực núi đồi.
Hạ Lăng Sơ không thể xen vào câu chuyện của họ nên chỉ biết lặng lẽ ngồi bên cạnh dùng bữa, đồng thời cũng lắng nghe xem họ nói những gì, Andrew cũng nói về cuộc thi triển lãm tranh quốc tế lần này, Cung Vũ Ninh cũng tham gia.
"Vũ Ninh, nếu như em thắng, sẽ vẫn quyên góp tiền thưởng chứ?"
Cung Vũ Ninh không hề do dự gật đầu: "Đúng vậy, em tham gia vì khoản tiền thưởng này mà." Cung Vũ Ninh dựa vào thực lực của mình để kiếm tiền sau đó tự chủ xử lý.
Mặc dù gia tộc có tiền, hàng năm cũng dành ra rất nhiều tiền để làm từ thiện, cô chỉ là thoát ly gia tộc, dựa vào bản lĩnh của mình để làm từ thiện.
"Ừ, nếu như anh thắng, anh cũng làm thế." Andrew mỉm cười.
Hạ Lăng Sơ nghe họ trò chuyện mới ý thức được rằng tình cảm của Cung Vũ Ninh và Andrew thân thiết tới vậy, cùng chung một thầy dạy, cùng chung sự nghiệp cuối cùng lại còn cùng làm từ thiện.
Bữa tối lặng lẽ kết thúc, Cung Vũ Ninh cảm giác hơi tức bụng, cô không muốn về phòng liền liền nói với hai người đàn ông: "Em muốn ra boong tàu đi dạo, hai người có ai muốn đi cùng không?"
"Anh!"
"Tôi!"
Hai chàng trai đều trả lời rất háo hức, nói xong, Hạ Lăng Sơ và Andrew đưa mắt nhìn nhau, như thể có khói lửa giao tranh.
Lúc này Andrew và Hạ Lăng Sơ đều vô cùng rõ tâm tư của đối phương.
Cung Vũ Ninh cũng rất ngạc nhiên, Andrew đi cùng cô là rất bình thường, nhưng Hạ Lăng Sơ đi cùng cô thì cô cảm thấy không ổn cho lắm.
"Vậy hay là cùng đi nhé!" Cung Vũ Ninh khó nói lời từ chối họ.
Ba người đi về phía boong tàu, Cung Vũ Ninh đi đằng trước, sau lưng là Andrew đang quan sát người đàn ông đang bước đi bên cạnh, Hạ Lăng Sơ nheo mắt, không cần biết là anh ta đang quan sát hay cảnh cáo, nói chung Andrew không hề có bất cứ uy hiếp nào đối với anh.
Trên boong tàu, gió rất lớn, nhưng cũng rất mát, Cung Vũ Ninh hít thở thật sâu và đi về phía lan can của boong tàu, ngắm nhìn mặt trăng tròn vành vạnh ở phía xa in xuống mặt biển, bầu trời chi chít sao, dải ngân hà bắc ngang qua nền trời, cảnh sắc như vậy vô cùng đẹp và cũng rất hoành tráng.
Cung Vũ Ninh vừa dựa vào lan can, hai bên cô liền có hai người đồng thời dựa vào cùng, cô quay đầu nhìn họ, song vẫn bị cảnh sắc phía xa lôi cuốn.
"Vũ Ninh, em có muốn uống gì đó không? Anh đi lấy cho em một ly." Andrew ghé lại hỏi.
"Ok, cho em một cốc nước chanh tươi ép!" Cung Vũ Ninh gật đầu nói.
Andrew liền đi về phía quầy bar, người hơi đông nên anh phải xếp hàng đợi.
Ở lan can chỉ còn lại Hạ Lăng Sơ, lúc này không biết có phải là sóng biển ban đêm quá lớn hay không, thân tàu bắt đầu chòng chành, Cung Vũ Ninh đang đứng chống tay vào lan can, người mất thăng bằng một giây, tay cô dường như túm lấy người đàn ông bên cạnh theo bản năng, sau đó ngay lập tức lại nhớ ra anh có bạn gái rồi, cô liền vội vã thu tay lại.
Nhưng chính lúc đó, cô cảm giác vai mình có một cánh tay khỏe mạnh ôm chặt lấy, phản ứng đầu tiên của Hạ Lăng Sơ đưa tay vòng qua vai cô, ghì sát người cô vào lan can, cố định cơ thể cô lại.
Tiếp theo đó, tàu lại tiếp tục chòng chành, người Cung Vũ Ninh tì sát lan can, người đàn ông sau lưng hai tay nắm chặt lan can, cơ thể anh hoàn toàn bao trùm lấy người cô đợi đợt chòng chành này qua đi.
Ở phía xa, Andrew cũng túm chặt lấy lan can bên cạnh, khi anh lo lắng nhìn lại thì thấy hai người đó như thể đang ôm chặt lấy nhau, từ góc độ của anh, Hạ Lăng Cơ giống như đang ôm Cung Vũ Ninh vào lòng.
Đúng là hời cho anh ta quá. Andrew bực bội nghĩ, nếu như anh không đi, lúc này nói không chừng người ôm Cung Vũ Ninh sẽ là anh.
Gương mặt Cung Vũ Ninh hơi nóng dần lên, lúc này cô đẩy anh ra cũng không được mà đẩy ra cũng không xong, nói chung cô cứ lúng ta lúng túng đứng giữa ngực anh và lan can.
Cô có thể cảm thấy được lưng mình đang tì sát vào lồng ngực của anh, có thể cảm nhận được cơ ngực săn chắc, tư thế này quá ư mùi mẫn.
Cuối cùng con sóng đã qua đi, thân tàu lại trở lại vững vàng, Cung Vũ Ninh nghe thấy có tiếng gọi mình: "Vũ Ninh..."
Là Andrew quay trở lại, Cung Vũ Ninh lập tức vùng vậy, nói với người đàn ông sau lưng mình: "Có thể buông tôi ra được chưa?"
Lúc này Hạ Lăng Sơ mới thu tay lại, nhích người buông cô ra, Cung Vũ Ninh quay đầu lại, Andrew mang nước chanh lại cho cô: "Vũ Ninh, em không sợ chứ?"
"Không, cám ơn anh." Nói xong cô liền cầm lấy nước chanh nói với hai người đàn ông: "Boong tàu không an toàn chút nào, chúng ta về phòng đi."
Nói xong cô vội vã bước đi, Andrew liếc mắt nhìn Hạ Lăng Sơ, ánh mắt đó như cảnh cáo anh không được làm bừa, đôi mắt Hạ Lăng Sơ trở nên lạnh lùng nhìn Andrew, về khí thế của anh mắt, Andrew đâu phải đối thủ của Hạ Lăng Sơ.
Đấu mắt được vài gây, Andrew đã thất bại, anh bực bội nhìn đi chỗ khác, đuổi theo Cung Vũ Ninh.
Sau lưng, Hạ Lăng Sơ cũng bước theo.
Cung Vũ Ninh về tới cửa phòng, nói với Andrew: "Về phòng ngủ sớm nhé."
Andrew lo lắng nhìn hai người họ, chú trọng nhấn mạnh: "Có việc gì nhớ gọi anh, điện thoại của anh mở máy suốt hai tư giờ, còn nữa, đừng quên bảo vệ sĩ của em bảo vệ em mọi lúc đấy."
Cung Vũ Ninh buồn cười nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Được thôi! Em biết rồi."
Những lời này như thể nói Hạ Lăng Sơ là một tên khốn, có thể ức hiếp cô bất cứ lúc nào vậy.
Cung Vũ Ninh mở cửa phòng bước vào trong, Hạ Lăng Sơ cũng vào theo, ánh đèn sáng rực, cả căn phòng trở nên ấm áp, dịu nhẹ, đồng thời ánh đèn như vậy khiến Cung Vũ Ninh cảm thấy quá tình cảm mùi mẫn.
Andrew bất ngờ nảy sinh một ý định, cho dù anh chàng Hạ Năng Sơ này muốn theo đuổi Cung Vũ Ninh thì anh cũng phải thăm dò xem anh ta có phải thật lòng hay không, hoặc có phải ôm ý định đùa giỡn hay không.
Là bạn của Cung Vũ Ninh, anh có nghĩa vụ phải giúp cô nhìn thấu bản chất của người đàn ông này.
"Vũ Ninh, sau này nhìn thấy món đồ nào đẹp, người đầu tiên anh nghĩ tới vẫn là em." Andrew mỉm cười nói.
"Vâng!" Cung Vũ Ninh mỉm cười gật đầu.
Hạ Lăng Sơ tay nắm chặt chiếc ly, anh vừa nói tặng cô, cô quay đầu lại từ chối, bây giờ Andrew muốn tặng cô, cô lại đồng ý dễ dãi tới vậy.
Hạ Lăng Sơ nheo mắt, quát sát lại một lần nữa người đàn ông ở trước mặt, một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, khôi ngô, điển hình phương tây, cũng thuộc kiểu đàn ông dịu dàng ấm áp mà các cô gái thích, lẽ nào, Cung Vũ Ninh cũng thích thể loại này?
Gọi món xong, Andrew liền kể lại kế hoạch anh làm trong hai ngày qua, lúc này Hạ Lăng Sơ mới biết hai người này vốn định đi vẽ tranh, hơn nữa còn đi qua một số khu vực núi đồi.
Hạ Lăng Sơ không thể xen vào câu chuyện của họ nên chỉ biết lặng lẽ ngồi bên cạnh dùng bữa, đồng thời cũng lắng nghe xem họ nói những gì, Andrew cũng nói về cuộc thi triển lãm tranh quốc tế lần này, Cung Vũ Ninh cũng tham gia.
"Vũ Ninh, nếu như em thắng, sẽ vẫn quyên góp tiền thưởng chứ?"
Cung Vũ Ninh không hề do dự gật đầu: "Đúng vậy, em tham gia vì khoản tiền thưởng này mà." Cung Vũ Ninh dựa vào thực lực của mình để kiếm tiền sau đó tự chủ xử lý.
Mặc dù gia tộc có tiền, hàng năm cũng dành ra rất nhiều tiền để làm từ thiện, cô chỉ là thoát ly gia tộc, dựa vào bản lĩnh của mình để làm từ thiện.
"Ừ, nếu như anh thắng, anh cũng làm thế." Andrew mỉm cười.
Hạ Lăng Sơ nghe họ trò chuyện mới ý thức được rằng tình cảm của Cung Vũ Ninh và Andrew thân thiết tới vậy, cùng chung một thầy dạy, cùng chung sự nghiệp cuối cùng lại còn cùng làm từ thiện.
Bữa tối lặng lẽ kết thúc, Cung Vũ Ninh cảm giác hơi tức bụng, cô không muốn về phòng liền liền nói với hai người đàn ông: "Em muốn ra boong tàu đi dạo, hai người có ai muốn đi cùng không?"
"Anh!"
"Tôi!"
Hai chàng trai đều trả lời rất háo hức, nói xong, Hạ Lăng Sơ và Andrew đưa mắt nhìn nhau, như thể có khói lửa giao tranh.
Lúc này Andrew và Hạ Lăng Sơ đều vô cùng rõ tâm tư của đối phương.
Cung Vũ Ninh cũng rất ngạc nhiên, Andrew đi cùng cô là rất bình thường, nhưng Hạ Lăng Sơ đi cùng cô thì cô cảm thấy không ổn cho lắm.
"Vậy hay là cùng đi nhé!" Cung Vũ Ninh khó nói lời từ chối họ.
Ba người đi về phía boong tàu, Cung Vũ Ninh đi đằng trước, sau lưng là Andrew đang quan sát người đàn ông đang bước đi bên cạnh, Hạ Lăng Sơ nheo mắt, không cần biết là anh ta đang quan sát hay cảnh cáo, nói chung Andrew không hề có bất cứ uy hiếp nào đối với anh.
Trên boong tàu, gió rất lớn, nhưng cũng rất mát, Cung Vũ Ninh hít thở thật sâu và đi về phía lan can của boong tàu, ngắm nhìn mặt trăng tròn vành vạnh ở phía xa in xuống mặt biển, bầu trời chi chít sao, dải ngân hà bắc ngang qua nền trời, cảnh sắc như vậy vô cùng đẹp và cũng rất hoành tráng.
Cung Vũ Ninh vừa dựa vào lan can, hai bên cô liền có hai người đồng thời dựa vào cùng, cô quay đầu nhìn họ, song vẫn bị cảnh sắc phía xa lôi cuốn.
"Vũ Ninh, em có muốn uống gì đó không? Anh đi lấy cho em một ly." Andrew ghé lại hỏi.
"Ok, cho em một cốc nước chanh tươi ép!" Cung Vũ Ninh gật đầu nói.
Andrew liền đi về phía quầy bar, người hơi đông nên anh phải xếp hàng đợi.
Ở lan can chỉ còn lại Hạ Lăng Sơ, lúc này không biết có phải là sóng biển ban đêm quá lớn hay không, thân tàu bắt đầu chòng chành, Cung Vũ Ninh đang đứng chống tay vào lan can, người mất thăng bằng một giây, tay cô dường như túm lấy người đàn ông bên cạnh theo bản năng, sau đó ngay lập tức lại nhớ ra anh có bạn gái rồi, cô liền vội vã thu tay lại.
Nhưng chính lúc đó, cô cảm giác vai mình có một cánh tay khỏe mạnh ôm chặt lấy, phản ứng đầu tiên của Hạ Lăng Sơ đưa tay vòng qua vai cô, ghì sát người cô vào lan can, cố định cơ thể cô lại.
Tiếp theo đó, tàu lại tiếp tục chòng chành, người Cung Vũ Ninh tì sát lan can, người đàn ông sau lưng hai tay nắm chặt lan can, cơ thể anh hoàn toàn bao trùm lấy người cô đợi đợt chòng chành này qua đi.
Ở phía xa, Andrew cũng túm chặt lấy lan can bên cạnh, khi anh lo lắng nhìn lại thì thấy hai người đó như thể đang ôm chặt lấy nhau, từ góc độ của anh, Hạ Lăng Cơ giống như đang ôm Cung Vũ Ninh vào lòng.
Đúng là hời cho anh ta quá. Andrew bực bội nghĩ, nếu như anh không đi, lúc này nói không chừng người ôm Cung Vũ Ninh sẽ là anh.
Gương mặt Cung Vũ Ninh hơi nóng dần lên, lúc này cô đẩy anh ra cũng không được mà đẩy ra cũng không xong, nói chung cô cứ lúng ta lúng túng đứng giữa ngực anh và lan can.
Cô có thể cảm thấy được lưng mình đang tì sát vào lồng ngực của anh, có thể cảm nhận được cơ ngực săn chắc, tư thế này quá ư mùi mẫn.
Cuối cùng con sóng đã qua đi, thân tàu lại trở lại vững vàng, Cung Vũ Ninh nghe thấy có tiếng gọi mình: "Vũ Ninh..."
Là Andrew quay trở lại, Cung Vũ Ninh lập tức vùng vậy, nói với người đàn ông sau lưng mình: "Có thể buông tôi ra được chưa?"
Lúc này Hạ Lăng Sơ mới thu tay lại, nhích người buông cô ra, Cung Vũ Ninh quay đầu lại, Andrew mang nước chanh lại cho cô: "Vũ Ninh, em không sợ chứ?"
"Không, cám ơn anh." Nói xong cô liền cầm lấy nước chanh nói với hai người đàn ông: "Boong tàu không an toàn chút nào, chúng ta về phòng đi."
Nói xong cô vội vã bước đi, Andrew liếc mắt nhìn Hạ Lăng Sơ, ánh mắt đó như cảnh cáo anh không được làm bừa, đôi mắt Hạ Lăng Sơ trở nên lạnh lùng nhìn Andrew, về khí thế của anh mắt, Andrew đâu phải đối thủ của Hạ Lăng Sơ.
Đấu mắt được vài gây, Andrew đã thất bại, anh bực bội nhìn đi chỗ khác, đuổi theo Cung Vũ Ninh.
Sau lưng, Hạ Lăng Sơ cũng bước theo.
Cung Vũ Ninh về tới cửa phòng, nói với Andrew: "Về phòng ngủ sớm nhé."
Andrew lo lắng nhìn hai người họ, chú trọng nhấn mạnh: "Có việc gì nhớ gọi anh, điện thoại của anh mở máy suốt hai tư giờ, còn nữa, đừng quên bảo vệ sĩ của em bảo vệ em mọi lúc đấy."
Cung Vũ Ninh buồn cười nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Được thôi! Em biết rồi."
Những lời này như thể nói Hạ Lăng Sơ là một tên khốn, có thể ức hiếp cô bất cứ lúc nào vậy.
Cung Vũ Ninh mở cửa phòng bước vào trong, Hạ Lăng Sơ cũng vào theo, ánh đèn sáng rực, cả căn phòng trở nên ấm áp, dịu nhẹ, đồng thời ánh đèn như vậy khiến Cung Vũ Ninh cảm thấy quá tình cảm mùi mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.