Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1226
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
"Anh né tránh như vậy cũng không phải là cách." Cung Vũ Ninh thở dài, cảm thấy khổ não thay cho anh.
Hạ Lăng Sơ cũng không muốn né tránh, việc này anh nhất định phải sớm khiến Thượng Quan Ngưng Mạn hiểu rõ trái tim anh, không thể để cô ấy tiếp tục hiểu nhầm được.
"Vũ Ninh, anh đưa em về khách sạn, anh cần tới nhà dì một chuyến." Hạ Lăng Sơ nói với cô.
"Có cần em đi cùng anh không?" Cung Vũ Ninh tò mò hỏi.
"Tạm thời không cần, anh về một chuyến xem sao." Hạ Lăng Sơ lên tiếng, việc này nếu Cung Vũ Ninh tham gia sẽ chỉ làm khó cho cô và khiến cô bực mình thêm.
Để anh ra mặt là tốt nhất.
"Được, vậy em về khách sạn đợi anh." Cung Vũ Ninh gật đầu.
Hạ Lăng Sơ đưa cô về khách sạn, sau lưng anh có ba chiếc xe hơi màu đen đi cùng, dọc đường đi theo về khách sạn.
Cung Vụ Ninh tới dưới lầu liền bảo Hạ lăng Sơ đi về, cô về khách sạn đợi anh. Điện thoại của Hạ Lăng Sơ lại đổ chuông, vẫn là Thượng Quan Ngưng Mạn gọi tới.
Lần này, Hạ Lăng Sơ lựa chọn nghe máy.
"Alo!"
"Anh Lăng Sơ, anh đang ở đâu vậy? Anh không ở công ty sao?" Đầu bên kia, Thượng Quan Ngưng Mạn nũng nịu.
Hạ Lăng Sơ bình thường còn có thể coi cô ta là em gái, nhưng bây giờ Thượng Quan Ngưng Mạn cố tình tỏ ra thân mật khiến thái độ của anh lạnh nhạt đi vài phần.
"Bây giờ anh tới nhà em, em ở đâu! Cùng về nhà đi."
"Anh tới nhà em làm gì?" Đầu bên kia Thượng Quan Ngưng Mạn có phần căng thẳng.
Hạ Lăng Sơ lạnh nhạt nói: "Ngưng Mạn, anh muốn nói rõ ràng với em về việc của chúng ta."
"Anh... anh muốn để mẹ em biết việc của chúng ta?" Đầu bên kia Thượng Quan Ngưng Mạn trở nên kích động, không ngờ Hạ Lâng Sơ lại chủ động hẹn cô về nhà công khai việc này?
"Được, em về liền, em đang ở cửa hàng điểm tâm." Đầu bên kia, Thượng Quan Ngưng Mạn rất vui vẻ.
Hạ Lăng Sơ nhíu chặt mày vì sự nhiệt tình này của Thượng Quan Ngưng Mạn.
Thượng Quan Thần Húc lúc này cũng đang ở nhà, anh nhật được điện thoại của Thượng Quan Ngưng Mạn, nói rằng Hạ Lăng Sơ đang trên đường tới nhà.
Thượng Quan Thần Húc cũng đang đợi cho mẹ biết việc này, anh bảo Thượng Quan Ngưng Mạn về liền.
"Anh, anh có thể nói trước với mẹ một tiếng được không, em sợ mẹ bất ngờ biết được sẽ không thể chấp nhận."
"Được thôi, anh sẽ tìm mẹ nói chuyện." Thượng Quan Thần Húc đồng ý với cô.
Ngắt điện thoại, Thượng Quan Thần Húc liền tìm tới phòng của Thượng Quan Ngưng mạn, cầm cuốn nhật ký trong ngăn kéo của cô ta xuống lầu, anh cho rằng mình nói không bằng cho mẹ xem nhật ký của cô ta.
Trong nhật ký, mỗi chữ đều toát lên tình cảm của Thượng Quan Ngưng Mạn đối với Hạ Lăng Sơ.
Phan Lệ đang nói chuyện làm đường ống dẫn nước với thợ làm vườn, Thượng Quan Thần Húc liền gọi bà: "Mẹ có thời gian không? Con có thứ này cho mẹ xem."
Phan Lệ bước tới: "Có việc gì vậy?"
"Mẹ nên xem cái này." Thượng Quan Thần húc đưa một cuốn nhật ký màu hồng cho bà.
"Đây là cái gì vậy?" Phan Lệ nhìn cuốn nhật ký màu hồng, không hiểu hỏi.
"Đây là nhật ký của Ngưng Mạn, trong này cũng có một bí mật, về người Ngưng Mạn thích."
"Cái gì? Ngưng Mạn thực sự có người yêu rồi sao?" Phan Lệ vui mừng, lần trước bà hỏi cô, cô nói có, bà vẫn hiếu kỳ không biết người con thích là ai?
"Con cho mẹ xem nhật ký của nó làm gì, con dẫn thẳng anh chàng nó thích về nhà không phải là xong rồi sao?" Phan Lệ cười nói.
"Mẹ có biết người Ngưng Mạn thích là ai không? Hơn nữa, theo con biết Ngưng Mạn thích người này đã gần mười năm rồi!" Thượng Quan Thần Húc vẻ mặt mờ ám.
Phan Lệ càng thêm ngạc nhiên: "Sao cơ? Ngưng Mạn thích người ta mười năm?" Nói vậy tức là con gái bà từ khi mười bốn tuổi đã thích đối phương.
"Đúng, Ngưng Mạn thích người ta mười năm rồi."
"Vậy con hãy mau dẫn cậu ta về nhà đi, giới thiệu để mẹ làm quen!" Phan Lệ nóng lòng muốn gặp người mà con gái bà thích.
"Mẹ, mẹ thực sự không xem cuốn nhật ký đó sao? Con cho rằng mẹ nên xem trước đi, xem từ đầu đấy! Ngưng Mạn đồng ý cho mẹ xem." Thượng Quan Thần Húc đặt cuốn nhật ký vào trong tay mẹ mình sau đó quay người bước đi.
Phan Lệ sững người, con trai làm vậy là sao? Lại bảo bà xem nhật ký.
Bà biết con gái có thói quen viết nhật ký, chỉ không biết trong cuốn nhất ký này viết về chàng trai mà con bà thích.
Phan Lệ ngồi xuống một chiếc ghế ở trong hoa viên, bà mang theo tâm trạng vui mừng, mong đợi của một người mẹ để giở trang đầu tiên của cuốn nhật ký, lập tức nhìn thấy ngày tháng viết bên trong, cuốn nhật ký này vẫn còn mới, chưa viết hết, ngày tháng trang đầu tiên cũng chỉ là nửa năm về trước.
Phan Lệ nhìn thấy nét bút bên trên cùng với tiếng lòng mà con gái bắt đầu viết: "Anh lại tới chơi nhà, mình vui đến nỗi không biết phải làm sao, đã một thời gian không gặp anh, anh càng ngày càng quyến rũ, hình bóng anh lúc nào cũng lẩn quất trong đầu mình, mình nhớ anh nhưng không dám làm phiền anh, chỉ có thể lén nhìn anh, lặng lẽ đợi anh tới chơi nhà."
"Nhưng mình biết anh nhất định sẽ tới, hôm qua anh còn mang một bó hoa tới, anh nói tặng cho mẹ, nhưng mình nhận được trước, khi anh đưa hoa vào trong lòng mình, trái tim mình đập nhanh hơn, vui quá! Nếu như anh trở thành bạn trai và tặng mình thì tốt biết bao!"
Phan Lệ đọc những dòng chữ này, có thể cảm nhận được nội tâm phong phú của con gái, nhưng trong những dòng chữ đó không hề nhắc tới tên của chàng trai kia.
Hơn nữa đây là việc nửa năm về trước, Phan Lệ vẫn chưa có manh mối gì về việc chàng trai kia là ai, bà tiếp tục đọc.
"Mẹ làm món ăn mà anh thích nhất, còn mình cũng mặc chiếc đầm đẹp nhất ngồi bên cạnh anh, lén nhìn mọi cử chỉ hành động của anh, mọi động tác của anh đều vô cùng nho nhã, mang theo nét nam tính mạnh mẽ, trong tim mình, trong mắt mình toàn là hình bóng anh."
Phan Lệ đọc nhật ký, trái tim bất giác tim bà nhói lên, bà hình như đã biết người đàn ông trong nhật ký của con mình là ai, nhưng bà không dám chắc chắn.
Bà lại đọc một đoạn bộc bạch nội tâm của con gái, bà mở sang trang thứ hai, cuối cùng cũng nhìn thấy trong lời nói của con, có viết rõ ràng: "Anh Lăng Sơ, em thực sự muốn nói cảm giác của em cho anh nghe, nói với anh em thích anh, thích anh rất lâu rồi!"
Phan Lệ lập tức đóng cuốn nhật ký lại, tâm trạng bà cũng rất rối bời, bà thực sự không ngờ con gái mình lại thích Hạ Lăng Sơ, đó là con gái của chị bà.
"Điều này sao có thể chứ? Việc này là sao vậy?" Phan Lệ chống trán, cảm thấy việc này quá bất ngờ, bà hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
Thì ra người con gái bà thích là Lăng Sơ? Sao có thể được?
Lăng Sơ đã có người yêu rồi.
Hạ Lăng Sơ cũng không muốn né tránh, việc này anh nhất định phải sớm khiến Thượng Quan Ngưng Mạn hiểu rõ trái tim anh, không thể để cô ấy tiếp tục hiểu nhầm được.
"Vũ Ninh, anh đưa em về khách sạn, anh cần tới nhà dì một chuyến." Hạ Lăng Sơ nói với cô.
"Có cần em đi cùng anh không?" Cung Vũ Ninh tò mò hỏi.
"Tạm thời không cần, anh về một chuyến xem sao." Hạ Lăng Sơ lên tiếng, việc này nếu Cung Vũ Ninh tham gia sẽ chỉ làm khó cho cô và khiến cô bực mình thêm.
Để anh ra mặt là tốt nhất.
"Được, vậy em về khách sạn đợi anh." Cung Vũ Ninh gật đầu.
Hạ Lăng Sơ đưa cô về khách sạn, sau lưng anh có ba chiếc xe hơi màu đen đi cùng, dọc đường đi theo về khách sạn.
Cung Vụ Ninh tới dưới lầu liền bảo Hạ lăng Sơ đi về, cô về khách sạn đợi anh. Điện thoại của Hạ Lăng Sơ lại đổ chuông, vẫn là Thượng Quan Ngưng Mạn gọi tới.
Lần này, Hạ Lăng Sơ lựa chọn nghe máy.
"Alo!"
"Anh Lăng Sơ, anh đang ở đâu vậy? Anh không ở công ty sao?" Đầu bên kia, Thượng Quan Ngưng Mạn nũng nịu.
Hạ Lăng Sơ bình thường còn có thể coi cô ta là em gái, nhưng bây giờ Thượng Quan Ngưng Mạn cố tình tỏ ra thân mật khiến thái độ của anh lạnh nhạt đi vài phần.
"Bây giờ anh tới nhà em, em ở đâu! Cùng về nhà đi."
"Anh tới nhà em làm gì?" Đầu bên kia Thượng Quan Ngưng Mạn có phần căng thẳng.
Hạ Lăng Sơ lạnh nhạt nói: "Ngưng Mạn, anh muốn nói rõ ràng với em về việc của chúng ta."
"Anh... anh muốn để mẹ em biết việc của chúng ta?" Đầu bên kia Thượng Quan Ngưng Mạn trở nên kích động, không ngờ Hạ Lâng Sơ lại chủ động hẹn cô về nhà công khai việc này?
"Được, em về liền, em đang ở cửa hàng điểm tâm." Đầu bên kia, Thượng Quan Ngưng Mạn rất vui vẻ.
Hạ Lăng Sơ nhíu chặt mày vì sự nhiệt tình này của Thượng Quan Ngưng Mạn.
Thượng Quan Thần Húc lúc này cũng đang ở nhà, anh nhật được điện thoại của Thượng Quan Ngưng Mạn, nói rằng Hạ Lăng Sơ đang trên đường tới nhà.
Thượng Quan Thần Húc cũng đang đợi cho mẹ biết việc này, anh bảo Thượng Quan Ngưng Mạn về liền.
"Anh, anh có thể nói trước với mẹ một tiếng được không, em sợ mẹ bất ngờ biết được sẽ không thể chấp nhận."
"Được thôi, anh sẽ tìm mẹ nói chuyện." Thượng Quan Thần Húc đồng ý với cô.
Ngắt điện thoại, Thượng Quan Thần Húc liền tìm tới phòng của Thượng Quan Ngưng mạn, cầm cuốn nhật ký trong ngăn kéo của cô ta xuống lầu, anh cho rằng mình nói không bằng cho mẹ xem nhật ký của cô ta.
Trong nhật ký, mỗi chữ đều toát lên tình cảm của Thượng Quan Ngưng Mạn đối với Hạ Lăng Sơ.
Phan Lệ đang nói chuyện làm đường ống dẫn nước với thợ làm vườn, Thượng Quan Thần Húc liền gọi bà: "Mẹ có thời gian không? Con có thứ này cho mẹ xem."
Phan Lệ bước tới: "Có việc gì vậy?"
"Mẹ nên xem cái này." Thượng Quan Thần húc đưa một cuốn nhật ký màu hồng cho bà.
"Đây là cái gì vậy?" Phan Lệ nhìn cuốn nhật ký màu hồng, không hiểu hỏi.
"Đây là nhật ký của Ngưng Mạn, trong này cũng có một bí mật, về người Ngưng Mạn thích."
"Cái gì? Ngưng Mạn thực sự có người yêu rồi sao?" Phan Lệ vui mừng, lần trước bà hỏi cô, cô nói có, bà vẫn hiếu kỳ không biết người con thích là ai?
"Con cho mẹ xem nhật ký của nó làm gì, con dẫn thẳng anh chàng nó thích về nhà không phải là xong rồi sao?" Phan Lệ cười nói.
"Mẹ có biết người Ngưng Mạn thích là ai không? Hơn nữa, theo con biết Ngưng Mạn thích người này đã gần mười năm rồi!" Thượng Quan Thần Húc vẻ mặt mờ ám.
Phan Lệ càng thêm ngạc nhiên: "Sao cơ? Ngưng Mạn thích người ta mười năm?" Nói vậy tức là con gái bà từ khi mười bốn tuổi đã thích đối phương.
"Đúng, Ngưng Mạn thích người ta mười năm rồi."
"Vậy con hãy mau dẫn cậu ta về nhà đi, giới thiệu để mẹ làm quen!" Phan Lệ nóng lòng muốn gặp người mà con gái bà thích.
"Mẹ, mẹ thực sự không xem cuốn nhật ký đó sao? Con cho rằng mẹ nên xem trước đi, xem từ đầu đấy! Ngưng Mạn đồng ý cho mẹ xem." Thượng Quan Thần Húc đặt cuốn nhật ký vào trong tay mẹ mình sau đó quay người bước đi.
Phan Lệ sững người, con trai làm vậy là sao? Lại bảo bà xem nhật ký.
Bà biết con gái có thói quen viết nhật ký, chỉ không biết trong cuốn nhất ký này viết về chàng trai mà con bà thích.
Phan Lệ ngồi xuống một chiếc ghế ở trong hoa viên, bà mang theo tâm trạng vui mừng, mong đợi của một người mẹ để giở trang đầu tiên của cuốn nhật ký, lập tức nhìn thấy ngày tháng viết bên trong, cuốn nhật ký này vẫn còn mới, chưa viết hết, ngày tháng trang đầu tiên cũng chỉ là nửa năm về trước.
Phan Lệ nhìn thấy nét bút bên trên cùng với tiếng lòng mà con gái bắt đầu viết: "Anh lại tới chơi nhà, mình vui đến nỗi không biết phải làm sao, đã một thời gian không gặp anh, anh càng ngày càng quyến rũ, hình bóng anh lúc nào cũng lẩn quất trong đầu mình, mình nhớ anh nhưng không dám làm phiền anh, chỉ có thể lén nhìn anh, lặng lẽ đợi anh tới chơi nhà."
"Nhưng mình biết anh nhất định sẽ tới, hôm qua anh còn mang một bó hoa tới, anh nói tặng cho mẹ, nhưng mình nhận được trước, khi anh đưa hoa vào trong lòng mình, trái tim mình đập nhanh hơn, vui quá! Nếu như anh trở thành bạn trai và tặng mình thì tốt biết bao!"
Phan Lệ đọc những dòng chữ này, có thể cảm nhận được nội tâm phong phú của con gái, nhưng trong những dòng chữ đó không hề nhắc tới tên của chàng trai kia.
Hơn nữa đây là việc nửa năm về trước, Phan Lệ vẫn chưa có manh mối gì về việc chàng trai kia là ai, bà tiếp tục đọc.
"Mẹ làm món ăn mà anh thích nhất, còn mình cũng mặc chiếc đầm đẹp nhất ngồi bên cạnh anh, lén nhìn mọi cử chỉ hành động của anh, mọi động tác của anh đều vô cùng nho nhã, mang theo nét nam tính mạnh mẽ, trong tim mình, trong mắt mình toàn là hình bóng anh."
Phan Lệ đọc nhật ký, trái tim bất giác tim bà nhói lên, bà hình như đã biết người đàn ông trong nhật ký của con mình là ai, nhưng bà không dám chắc chắn.
Bà lại đọc một đoạn bộc bạch nội tâm của con gái, bà mở sang trang thứ hai, cuối cùng cũng nhìn thấy trong lời nói của con, có viết rõ ràng: "Anh Lăng Sơ, em thực sự muốn nói cảm giác của em cho anh nghe, nói với anh em thích anh, thích anh rất lâu rồi!"
Phan Lệ lập tức đóng cuốn nhật ký lại, tâm trạng bà cũng rất rối bời, bà thực sự không ngờ con gái mình lại thích Hạ Lăng Sơ, đó là con gái của chị bà.
"Điều này sao có thể chứ? Việc này là sao vậy?" Phan Lệ chống trán, cảm thấy việc này quá bất ngờ, bà hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
Thì ra người con gái bà thích là Lăng Sơ? Sao có thể được?
Lăng Sơ đã có người yêu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.