Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1277
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Cô không muốn nhìn cũng cũng không được, chỉ có thể nói người đàn ông này nhìn qua có vẻ gầy gò nhưng vóc dáng thì không tồi.
Chứng tỏ anh rất biết quan tâm chăm sóc vóc dáng.
Nhiếp Quân Cố giúp cô bôi thuốc xong mới đứng lên nói: "Ngủ sớm đi nhé."
"Cám ơn." Cổ Duyệt ngẩng đầu nói với anh một câu.
"Có việc gì cũng có thể gọi tôi, tôi sẽ qua liền."
"Vâng." Cổ Duyệt gật đầu, nhìn theo tiễn anh ra khỏi cửa.
Anh đóng cửa phòng lại, Cổ Duyệt muốn đi bấm khóa bên trong nhưng lại cảm thấy không nhất thiết phải làm vậy.
Nhân phẩm của Nhiếp Quân Cố cô vẫn có thể tin tưởng được.
Buổi sáng.
Hôm nay là ngày bán đấu giá đầu tiên, bốn người họ đều vào tham gia, những bức tranh Phan Lệ thích có hai bức chắc chắn sẽ đấu giá.
Tranh của Cung Vũ Ninh không nằm trong số đó, nếu có Hạ Lăng Sơ cũng nhất định đấu giá mua về treo.
Cũng may hai bức tranh tập trung đấu giá trong hôm nay, Hạ Lăng Sơ mua được với mức giá cao nhất. Sau đó anh lập tức đóng gói cho công ty gửi về nước.
Hoàn thành xong việc này, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ liền chuẩn bị về nước của Cung Vũ Ninh.
Cổ Duyệt cũng về, Nhiếp Quân Cố đang có hứng thú đi du lịch, vì thế cả bốn người liền về nước Z.
Trên máy bay, Hạ Lăng Sơ rõ ràng có chút căng thẳng, sắp sửa gặp ba mẹ vợ tương lai, hơn nữa ba của Cung Vũ Ninh còn là thần thoại truyền kì trong thương trường, vô số người muốn gặp mặt mà cũng không có cơ hội.
Máy bay lượn vòng trên bầu trời nước Z, Cung Vũ Ninh nhìn bóng dáng thành phố quen thuộc, tâm trạng rất vui vẻ, cuối cùng đã về tới nơi.
Cô cũng rất nhớ ba mẹ, anh trai và chị dâu, máy bay cá nhân của Hạ Lăng Sơ an toàn hạ cánh.
A Đoàn dẫn theo thuộc hạ của mình về nước trước, lúc này đã chuẩn bị sẵn để đón họ.
Cung Vũ Ninh bảo họ tạm thời không nói với ba mẹ mình chuyện của cô và Hạ Lăng Sơ, việc này cô phải đích thân nói mới được.
Ra khỏi sân bay, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ liền tới thẳng khách sạn gần đó.
Cung Vũ Ninh nói với Cổ Duyệt: "Tiểu Duyệt, mình và Lăng Sơ cần gặp ba mẹ, sẽ khá là bận, cậu phụ trách chăm sóc Nhiệp tiên sinh nhé!"
Cổ Duyệt cũng biết, bây giờ người có thể lo cho Nhiếp Quân Cố chỉ có thể là cô, cô gật đầu cười nói: "Yên tâm đi! Đây là đất nước của mình, mình làm chủ nhà, đương nhiên phải tiếp đón bạn bè nước ngoài rồi."
Nhiếp Quân Cố nghe xong cũng vô cùng mong chờ: "Vậy phải làm phiền Cổ tiểu thư rồi."
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh ngồi xe tới trung tâm thành phố phồn hoa, Hạ Lăng Sơ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, vì đây là đất nước của Cung Vũ Ninh nên cũng khiến anh có cảm giác thân thiết.
"Phải để anh thiệt thòi ở tại khách sạn rồi, sau khi em nói chuyện với ba mẹ xong sẽ hẹn thời gian gặp mặt." Cung Vũ Ninh cảm thấy khá thương anh.
Hạ Lăng Sơ gật đầu, không hề cảm thấy thiệt thòi gì cả: "Không sao, em về gặp ba mẹ trước! Anh đợi tin tức của em."
Cung Vũ Ninh thân mật dựa vào vai anh, hứa với anh: "Yên tâm đi, em nhất định sẽ nói toàn những điều tốt đẹp trước mặt ba mẹ em."
Hạ Lăng Sơ khẽ vuốt mái tóc dài của cô: "Em cứ nói thực với ba mẹ mình! Anh cũng có rất nhiều điểm không hoàn hảo, anh là người như thế nào thì sẽ vẫn là người như vậy."
Cung Vũ Ninh lập tức nhìn anh, sốt sắng phản bác: "Trong mắt em, anh là người tốt nhất."
Hạ Lăng Sơ có thể nhận được đánh giá như vậy trong lòng cô, anh thực sự rất mãn nguyện. Đưa Hạ Lăng Sơ tới cửa khách sạn, Cung Vũ Ninh xuống xe, ôm anh một lát.
"Đợi tin tức tốt lành của em."
Hạ Lăng Sơ gật đầu, trầm giọng nói: "Được thôi! Anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi."
Cung Vũ Ninh buông anh ra, ngồi vào trong xe, Hạ Lăng Sơ nhìn theo tiễn cô rời đi sau đó mới cùng vệ sĩ của mình đi vào trong khách sạn.
Cung Vũ Ninh gọi điện cho mẹ mình ở trên đường.
"Lang bạt chán rồi, biết đường về nhà rồi?" Đầu bên kia, giọng Trình Ly Nguyệt tuy hơi giận nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng của một người mẹ.
"Mẹ, con nhớ ba mẹ rồi! Ba có ở nhà không vậy?"
"Có! Nghe nói con về, anh trai và chị dâu con cũng đều ở nhà, hôm nay về nhà ăn cơm."
"Vâng! Con về liền, con đang trên đường rồi!"
Lúc này A Đoàn đang ở trong thư phòng sang trọng của một căn biệt thự, hai tay anh đan chéo trước người, báo cáo toàn bộ những việc Cung Vũ Ninh gặp phải gần đây cho ông chủ của mình - Cung Dạ Tiêu.
Cung Dạ Tiêu ngồi trên chiếc sofa bọc da màu đen, trên người toát ra khí thế trầm ổn chín chắn, gương mặt tuấn tú cùng với sự thăng trầm của thời gian càng trở nên quý phái, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước sâu lúc này đang nghe A Đoàn trần thuật lại mọi chuyện
Khóe miệng ông nở nụ cười vừa yêu chiều vừa không biết nên nói sao: "Đúng là đã lớn rồi, tới việc hẹn hò bạn trai cũng giấu mọi người."
"Ông chủ, tiểu thư cũng chỉ vì lo lắng mọi người ngăn cản cô ấy, vì thế mới yêu cầu thuộc hạ giấu chuyện này."
"Hạ Lăng Sơ, nghe cậu nói vậy, chắc cũng là một chàng trai không tồi."
"Thời gian này, gia tộc của anh ta xảy ra cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế, biểu hiện của anh ta nhận được sự tín nhiệm của ông mình, hiện giờ đã kiểm soát được việc kinh doanh của gia tộc Hạ Thị."
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, hơi ngẫm nghĩ vài giây: "Tôi sẽ tìm hiểu về người này, cậu ra ngoài trước đi! Tôi sẽ giả vờ như không biết gì cả."
"Vâng." A Đoàn gật đầu, như vậy anh cũng dễ ăn nói với Cung Vũ Ninh.
Có điều, anh nghe theo mệnh lệnh của Cung Dạ Tiêu, chuyện gì cũng không được giấu ông.
A Đoàn vừa rời đi, một bóng người uyển chuyển bước từ bên ngoài vào, Trình Ly Nguyệt nhìn dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của chồng mình liền bước tới bên cạnh ông: "A Đoàn nói gì với anh vậy?"
"Vũ Ninh có bạn trai rồi." Cung Dạ Tiêu đưa tay ôm lấy vợ, ánh mắt thoáng nụ cười: "Đúng là đã lớn rồi."
Trình Ly Nguyệt nghe xong vô cùng mừng rỡ: "Thật sao? Con gái có bạn trai rồi?"
"Em vui vậy sao?"
"Đương nhiên rồi! Em còn sợ không ai muốn lấy nó!" Trình Ly Nguyệt mỉm cười hài lòng.
Cung Dạ Tiêu bật cười: "Em yên tâm, con gái anh chắc chắn không thể nào không có người lấy được."
Trình Ly Nguyệt liền nói: "Đúng vậy, chính vì là con gái anh nên em mới sợ người khác không dám cưới!"
"Anh đáng sợ vậy sao?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày.
Trình Ly Nguyệt khóe miệng mỉm cười: "Có lẽ vậy! Em cảnh cáo anh, không được quá xét nét bạn trai của Vũ Ninh."
"Dám lấy con gái của anh, cậu ta nếu không có gan thì không được." Cung Dạ Tiêu hùng hồn tuyên bố.
Trình Ly Nguyệt lập tức đấm nhẹ ông: "Em nói trước rồi đấy, anh không được làm bạn trai Vũ Ninh sợ hãi bỏ chạy mất, như vậy em sẽ giận anh đấy."
Cung Dạ Tiêu nghe vợ nói vậy lập tức không dám hùng hổ nữa, ông ôm lấy vai bà: "Được rồi, nghe lời em, em nói gì cũng đúng."
Trình Ly Nguyệt lúc này mới hài lòng, có điều cũng không thể làm tổn hại tới uy nghiêm gia chủ của ông.
"Cứ nghe Vũ Ninh nói sao đã! Vũ Ninh nếu thích, chúng ta cũng không nên có ý kiến gì nhiều, tin tưởng vào con mắt của Vũ Ninh, cậu ta nhất định không tồi."
Lúc này, người giúp việc bên ngoài gõ cửa: "Lão gia, phu nhân, tiểu thư về rồi."
Chứng tỏ anh rất biết quan tâm chăm sóc vóc dáng.
Nhiếp Quân Cố giúp cô bôi thuốc xong mới đứng lên nói: "Ngủ sớm đi nhé."
"Cám ơn." Cổ Duyệt ngẩng đầu nói với anh một câu.
"Có việc gì cũng có thể gọi tôi, tôi sẽ qua liền."
"Vâng." Cổ Duyệt gật đầu, nhìn theo tiễn anh ra khỏi cửa.
Anh đóng cửa phòng lại, Cổ Duyệt muốn đi bấm khóa bên trong nhưng lại cảm thấy không nhất thiết phải làm vậy.
Nhân phẩm của Nhiếp Quân Cố cô vẫn có thể tin tưởng được.
Buổi sáng.
Hôm nay là ngày bán đấu giá đầu tiên, bốn người họ đều vào tham gia, những bức tranh Phan Lệ thích có hai bức chắc chắn sẽ đấu giá.
Tranh của Cung Vũ Ninh không nằm trong số đó, nếu có Hạ Lăng Sơ cũng nhất định đấu giá mua về treo.
Cũng may hai bức tranh tập trung đấu giá trong hôm nay, Hạ Lăng Sơ mua được với mức giá cao nhất. Sau đó anh lập tức đóng gói cho công ty gửi về nước.
Hoàn thành xong việc này, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ liền chuẩn bị về nước của Cung Vũ Ninh.
Cổ Duyệt cũng về, Nhiếp Quân Cố đang có hứng thú đi du lịch, vì thế cả bốn người liền về nước Z.
Trên máy bay, Hạ Lăng Sơ rõ ràng có chút căng thẳng, sắp sửa gặp ba mẹ vợ tương lai, hơn nữa ba của Cung Vũ Ninh còn là thần thoại truyền kì trong thương trường, vô số người muốn gặp mặt mà cũng không có cơ hội.
Máy bay lượn vòng trên bầu trời nước Z, Cung Vũ Ninh nhìn bóng dáng thành phố quen thuộc, tâm trạng rất vui vẻ, cuối cùng đã về tới nơi.
Cô cũng rất nhớ ba mẹ, anh trai và chị dâu, máy bay cá nhân của Hạ Lăng Sơ an toàn hạ cánh.
A Đoàn dẫn theo thuộc hạ của mình về nước trước, lúc này đã chuẩn bị sẵn để đón họ.
Cung Vũ Ninh bảo họ tạm thời không nói với ba mẹ mình chuyện của cô và Hạ Lăng Sơ, việc này cô phải đích thân nói mới được.
Ra khỏi sân bay, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ liền tới thẳng khách sạn gần đó.
Cung Vũ Ninh nói với Cổ Duyệt: "Tiểu Duyệt, mình và Lăng Sơ cần gặp ba mẹ, sẽ khá là bận, cậu phụ trách chăm sóc Nhiệp tiên sinh nhé!"
Cổ Duyệt cũng biết, bây giờ người có thể lo cho Nhiếp Quân Cố chỉ có thể là cô, cô gật đầu cười nói: "Yên tâm đi! Đây là đất nước của mình, mình làm chủ nhà, đương nhiên phải tiếp đón bạn bè nước ngoài rồi."
Nhiếp Quân Cố nghe xong cũng vô cùng mong chờ: "Vậy phải làm phiền Cổ tiểu thư rồi."
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh ngồi xe tới trung tâm thành phố phồn hoa, Hạ Lăng Sơ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, vì đây là đất nước của Cung Vũ Ninh nên cũng khiến anh có cảm giác thân thiết.
"Phải để anh thiệt thòi ở tại khách sạn rồi, sau khi em nói chuyện với ba mẹ xong sẽ hẹn thời gian gặp mặt." Cung Vũ Ninh cảm thấy khá thương anh.
Hạ Lăng Sơ gật đầu, không hề cảm thấy thiệt thòi gì cả: "Không sao, em về gặp ba mẹ trước! Anh đợi tin tức của em."
Cung Vũ Ninh thân mật dựa vào vai anh, hứa với anh: "Yên tâm đi, em nhất định sẽ nói toàn những điều tốt đẹp trước mặt ba mẹ em."
Hạ Lăng Sơ khẽ vuốt mái tóc dài của cô: "Em cứ nói thực với ba mẹ mình! Anh cũng có rất nhiều điểm không hoàn hảo, anh là người như thế nào thì sẽ vẫn là người như vậy."
Cung Vũ Ninh lập tức nhìn anh, sốt sắng phản bác: "Trong mắt em, anh là người tốt nhất."
Hạ Lăng Sơ có thể nhận được đánh giá như vậy trong lòng cô, anh thực sự rất mãn nguyện. Đưa Hạ Lăng Sơ tới cửa khách sạn, Cung Vũ Ninh xuống xe, ôm anh một lát.
"Đợi tin tức tốt lành của em."
Hạ Lăng Sơ gật đầu, trầm giọng nói: "Được thôi! Anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi."
Cung Vũ Ninh buông anh ra, ngồi vào trong xe, Hạ Lăng Sơ nhìn theo tiễn cô rời đi sau đó mới cùng vệ sĩ của mình đi vào trong khách sạn.
Cung Vũ Ninh gọi điện cho mẹ mình ở trên đường.
"Lang bạt chán rồi, biết đường về nhà rồi?" Đầu bên kia, giọng Trình Ly Nguyệt tuy hơi giận nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng của một người mẹ.
"Mẹ, con nhớ ba mẹ rồi! Ba có ở nhà không vậy?"
"Có! Nghe nói con về, anh trai và chị dâu con cũng đều ở nhà, hôm nay về nhà ăn cơm."
"Vâng! Con về liền, con đang trên đường rồi!"
Lúc này A Đoàn đang ở trong thư phòng sang trọng của một căn biệt thự, hai tay anh đan chéo trước người, báo cáo toàn bộ những việc Cung Vũ Ninh gặp phải gần đây cho ông chủ của mình - Cung Dạ Tiêu.
Cung Dạ Tiêu ngồi trên chiếc sofa bọc da màu đen, trên người toát ra khí thế trầm ổn chín chắn, gương mặt tuấn tú cùng với sự thăng trầm của thời gian càng trở nên quý phái, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước sâu lúc này đang nghe A Đoàn trần thuật lại mọi chuyện
Khóe miệng ông nở nụ cười vừa yêu chiều vừa không biết nên nói sao: "Đúng là đã lớn rồi, tới việc hẹn hò bạn trai cũng giấu mọi người."
"Ông chủ, tiểu thư cũng chỉ vì lo lắng mọi người ngăn cản cô ấy, vì thế mới yêu cầu thuộc hạ giấu chuyện này."
"Hạ Lăng Sơ, nghe cậu nói vậy, chắc cũng là một chàng trai không tồi."
"Thời gian này, gia tộc của anh ta xảy ra cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế, biểu hiện của anh ta nhận được sự tín nhiệm của ông mình, hiện giờ đã kiểm soát được việc kinh doanh của gia tộc Hạ Thị."
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, hơi ngẫm nghĩ vài giây: "Tôi sẽ tìm hiểu về người này, cậu ra ngoài trước đi! Tôi sẽ giả vờ như không biết gì cả."
"Vâng." A Đoàn gật đầu, như vậy anh cũng dễ ăn nói với Cung Vũ Ninh.
Có điều, anh nghe theo mệnh lệnh của Cung Dạ Tiêu, chuyện gì cũng không được giấu ông.
A Đoàn vừa rời đi, một bóng người uyển chuyển bước từ bên ngoài vào, Trình Ly Nguyệt nhìn dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của chồng mình liền bước tới bên cạnh ông: "A Đoàn nói gì với anh vậy?"
"Vũ Ninh có bạn trai rồi." Cung Dạ Tiêu đưa tay ôm lấy vợ, ánh mắt thoáng nụ cười: "Đúng là đã lớn rồi."
Trình Ly Nguyệt nghe xong vô cùng mừng rỡ: "Thật sao? Con gái có bạn trai rồi?"
"Em vui vậy sao?"
"Đương nhiên rồi! Em còn sợ không ai muốn lấy nó!" Trình Ly Nguyệt mỉm cười hài lòng.
Cung Dạ Tiêu bật cười: "Em yên tâm, con gái anh chắc chắn không thể nào không có người lấy được."
Trình Ly Nguyệt liền nói: "Đúng vậy, chính vì là con gái anh nên em mới sợ người khác không dám cưới!"
"Anh đáng sợ vậy sao?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày.
Trình Ly Nguyệt khóe miệng mỉm cười: "Có lẽ vậy! Em cảnh cáo anh, không được quá xét nét bạn trai của Vũ Ninh."
"Dám lấy con gái của anh, cậu ta nếu không có gan thì không được." Cung Dạ Tiêu hùng hồn tuyên bố.
Trình Ly Nguyệt lập tức đấm nhẹ ông: "Em nói trước rồi đấy, anh không được làm bạn trai Vũ Ninh sợ hãi bỏ chạy mất, như vậy em sẽ giận anh đấy."
Cung Dạ Tiêu nghe vợ nói vậy lập tức không dám hùng hổ nữa, ông ôm lấy vai bà: "Được rồi, nghe lời em, em nói gì cũng đúng."
Trình Ly Nguyệt lúc này mới hài lòng, có điều cũng không thể làm tổn hại tới uy nghiêm gia chủ của ông.
"Cứ nghe Vũ Ninh nói sao đã! Vũ Ninh nếu thích, chúng ta cũng không nên có ý kiến gì nhiều, tin tưởng vào con mắt của Vũ Ninh, cậu ta nhất định không tồi."
Lúc này, người giúp việc bên ngoài gõ cửa: "Lão gia, phu nhân, tiểu thư về rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.