Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1284
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Vào mùa thu hoàng kim, những quả hạt bắt đầu cho ra trái dày thịt.
Cũng như tình cảm của Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh, ở mùa này, đơm hoa kết quả, thu hoạch trái ngọt của tình yêu.
Cung Dạ Tiêu cũng đã dắt họ hàng thân thích và bạn bè đến nơi, nghe nói, cả sân bay không thể nào đậu đủ máy bay riêng của bạn bè ông ta, cho nên, chia nhau đậu ở ba sân bay riêng biệt.
Và khách sạn năm sao được đặt sẵn, chuyên tiếp đãi những vị khách quan trọng của họ.
Cung Dạ Tiêu đến nơi, đã kinh động đến thành viên của hoàng thất, Phan Lê Hân từng bàn bạc với Hạ Lăng Sơ, sắp xếp thời gian, để anh ta và Cung Dạ Tiêu gặp mặt.
Buổi kết hôn của Hạ Lăng Sơ, tuy rất muốn tổ chức thần bí kín tiếng, nhưng gia tộc quá lớn, tin tức kết hôn của anh, các tòa báo lớn nhỏ tranh nhau đưa tin, cho nên, ngày cưới vẫn chưa đến, thì những lời chúc phúc đã tràn ngập thiên địa rồi.
Cung Vũ Ninh thường xuyên theo dõi tin tức, lướt các trang mạng liền thấy các bài báo về họ và những lời chúc phúc dành cho họ.
Ngày cưới, còn ba ngày nữa, trong ba ngày này, Cung Vũ Ninh ở bên cạnh người nhà, yên tâm đợi làm một cô dâu xinh đẹp nhất.
Andrew nghe tin cũng chạy tới, anh ta ở bên cạnh Cung Vũ Ninh than ngắn thở dài tại sao trước kia vẫn không cưa cẩm được Cung Vũ Ninh, nếu không, bây giờ người đáng lẽ kết hôn là anh rồi, những lời nói này, thường xuyên chọc cười Cung Vũ Ninh, có một lần Andrew nói mãi nói mãi, liền thấy hình dáng quyến rũ của Hạ Lăng Sơ bước tới, anh lập tức sững người, sau đó, nói với Cung Vũ Ninh, “Thôi nhường cho anh ta vậy! Anh cảm thấy anh ta có khả năng cho em được hạnh phúc hơn anh.”
Cung Vũ Ninh nghe xong, quay đầu, nhìn người đàn ông đang bước tới, cô cảm thấy, những lời của Andrew quả không sai.
Người đàn ông này đích thực có khả năng khiến cô sống hạnh phúc, không có việc gì, làm cô sung sướng bằng việc trở thành vợ của anh.
Lúc này, ở một khu vườn riêng tư, một cô gái buông thõng tay đi theo một người đàn ông trung niên bên cạnh, giống như đang đi dạo, bầu không khí lan tỏa hơi thở nghiêm nghị.
Cô gái cúi mắt, khoanh tay, như một con búp bê vâng lời, nghe người đàn ông bên cạnh nói chuyện.
“Lạc Y, ta đã nuôi dưỡng hai chị em con được bao nhiêu năm rồi? Con còn nhớ không?”
“Từ ngày cha nuôi lượm con về, năm con tám tuổi dắt theo em trai không nơi nương tựa, là cha nuôi đã nhặt tụi con về, cho tụi con một mái ấm che mưa gió, cho tụi con một căn nhà.”
Giọng điệu của cô gái, tràn đầy tình cảm kích.
“Ta nuôi hai đứa lớn khôn nên người, cho hai đứa ăn học, đặc biệt đã rèn luyện cho con không ít tiền bạc và tâm huyết, bồi dưỡng con trở thành một người ưu tú, con có biết vì sao không?”
“Chỉ cần được trả ơn nuôi dưỡng của cha nuôi, Lạc Y làm gì cũng không hề hối tiếc.” Trong mắt của cô gái, ngoan ngoãn vâng lời, và có lòng tôn kính đối với người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông quay đầu nhìn cô, gật đầu hài lòng, “Đúng vậy, con rất nghe lời, và cũng được lòng ta lắm, trong lòng của ta, ta đã nuôi dưỡng và xem hai đứa như con cái ruột thịt của mình.”
Ánh mắt của cô gái nổi lên vẻ kiên định, “Cha nuôi, xin hỏi con có thể làm gì để báo đáp cho cha?”
Trong lòng cô, đã có sự tự giác, hôm nay cha nuôi tới tìm cô, nhất định không đơn giản chỉ tâm sự không đâu.
Cô cũng biết, mình được nhận về nuôi dưỡng, không phải vì cô tội nghiệp, mà vì cô xài được!
Cô ngước khuôn mặt của mình lên, thanh tú linh động, tinh tế như tranh, cho dù là đóa hoa hồng đẹp nhất ở bên cạnh, cũng không bằng một phần xinh đẹp của cô.
Cô rất đẹp, vào lúc cô tám tuổi, đã có thể nhìn rõ, cho nên, cô mang theo đứa em trai ba tuổi được nhận nuôi, cô được nhận nuôi ở một gia đình có bối cảnh chính trị, sau khi nhận nuôi, được đối đãi bằng cuộc sống sung túc, khiến cô trở thành một cô gái đài cát, dáng vẻ cao ráo như hiện giờ.
“Sắp tới có một buổi hôn lễ được cử hành, ta muốn con đến dự hôn lễ ngẫu nhiên làm quen với một người, ta muốn con dùng sắc đẹp của mình, khiến người đàn ông đó thích con.”
Sắc mặt của Nhan Lạc Y bỗng dưng trở nên căng thẳng, hơi thở của cô có chút gấp gáp, cô cắn môi nói, “Cha nuôi, Lạc Y nguyện làm giúp cha mọi chuyện, để báo đáp tình nghĩa của cha nuôi với hai chị em con.”
“Cũng không thiệt thòi cho con đâu, người đàn ông này là nhân vật kiêu hãnh như thiên tử, không phải là những kẻ say mê rượu thịt, cho nên con không cần lo lắng.”
Nhan Lạc Y cúi mắt, chờ tiếp lời nói của cha nuôi, cho dù bắt cô đi quyến rũ người đàn ông là ai đi chăng nữa, đối với cô mà nói, không phải là một áp lực nhẹ đâu.
“Người đó tên là Phan Lê Hân, là phó tổng thống quyền cao chức trọng của đất nước chúng ta, qua vài năm nữa, có thể anh ta sẽ thay thế chức vụ tổng thống, trở thành người đàn ông đỉnh cao của đất nước này.”
Đôi mắt của Nhan Lạc Y có chút mở to, phó tổng thống? Cô phải tiếp cận người đàn ông quyền cao chức trọng đó ư?
“Cha nuôi, tại sao cha giao nhiệm vụ khó khăn này cho con?” Nhan Lạc Y có cảm giác bản thân không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Người đàn ông quay lưng qua, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, “Lạc Y à! Những năm nay ta bảo vệ con chu đáo, cũng không cho con tiếp xúc với nhiều vấn đề phức tạp, là hi vọng con luôn giữ trái tim thuần khiết, với tính cách ngây thơ không rành sự đời, bởi vì người con như vậy, không người đàn ông nào có thể từ chối được.”
Nhan Lạc Y nghe hiểu, nhưng không hiểu ý nghĩa bên trong câu nói của cha nuôi.
Cô cảm thấy mình cực kì bình thường, không đáng để cha nuôi giao trọng trách này. “Cha nuôi, con e rằng... sẽ khiến cha thất vọng.” Nhan Lạc Y vẫn không dám tiếp nhận mệnh lệnh như thế này.
“Đồ ngốc, con không hiểu, đàn ông có thân phận như Phan Lê Hân, nếu sắp đặt một người phụ nữ có tâm cơ nặng, nhiều toan tính, chắc chắn anh ta sẽ không thèm đếm xỉa, chỉ có người như con, đơn giản là khuôn mặt thôi, khiến người ta vừa nhìn, liền cảm thấy nó ngây thơ như một tờ giấy trắng, anh ta sẽ không có bất kì sự phòng hờ nào đâu.”
Nhan Lạc Y cắn môi, xem như đã hiểu ra, chỉ là, điều này đối với cô, không phải là lời nhận xét tốt chăng!
“Cha nuôi, tại sao cha muốn con tiếp cận anh ta?”
“Bây giờ con không cần hỏi nhiều, chỉ cần con trở thành người đàn bà bên cạnh anh ta là được rồi.” Người đàn ông lập tức đánh tan ý nghĩ muốn hỏi chuyện tiếp của cô, “Cứ làm theo lời ta dặn là được, những chuyện khác, đừng có hỏi nhiều.”
“Vâng.” Nhan Lạc Y gật gật đầu, khi cha nuôi nghiêm khắc, cô biết, tốt nhất đừng có gây sự nữa.
“Hôn lễ được cử hành sau ba ngày nữa, đến lúc đó, con hãy sửa soạn tươm tất, ta dắt con đến buổi lễ, khi đó, con phải gặp cơ hành sự, nhất định phải gây được sự chú ý của Phan Lê Hân.”
“Vâng, cha nuôi, nhưng mà, con chưa hiểu rõ về con người của phó tổng thống.”
“Đi theo ta.”
Nhan Lạc Y đi theo cha nuôi vào phòng sách, cha nuôi của cô đưa cho cô một phần tài liệu, “Con ngồi ở đây xem đi, những tài liệu liên quan đến Phan Lê Hân đều nằm trong đây cả rồi, tìm hiểu anh ta cho kĩ, để biết đường tiếp đãi anh ta cho tốt.”
Nhan Lạc Y gật đầu, sau khi cha nuôi rời khỏi, cô lật trang đầu tiên ra, chỉ thấy tấm hình của người đàn ông ngồi trong phòng hội nghị, tư thế ngồi thanh lịch đàng hoàng, sau lưng anh ta có một số hình bóng, nhưng mà, hình dáng của người đàn ông này cực kì bắt mắt.
Anh ta hơi nhíu mày, đang lắng nghe nội dung của cuộc họp, ngũ quan tuấn tú, tuy không quá phô trương, nhưng lan tỏa một hơi thở hấp dẫn.
Nhan Lạc Y chỉ nhìn tấm hình vài lần, liền cảm thấy trái tim bỗng đập nhanh mấy hồi.
Mặt cô có chút đỏ lật trang kế tiếp, và phía sau, là những tờ báo được cắt gọt về tin tức liên quan tới anh, cũng có hình của anh, nhưng đa số xuất hiện trong cuộc họp hội nghị, hoặc là giữa công chúng, bất kể ở đâu, anh đều tồn tại như vầng trăng sáng.
Nhan Lạc Y nhìn những tấm hình này, bỗng dưng rơi vào trầm tư.
Nhà họ Hạ.
Công ty tổ chức sự kiện đến báo cáo về lưu trình ngày cưới, tất cả đều được ổn định, còn một chút kiểm tra sau cùng về các chi tiết nhỏ khác, hôn lễ vào ba ngày tới, trình hiện một bữa tiệc hoàn mỹ nhất.
Buổi sáng, Cung Vũ Ninh được mẹ và dì ở bên cạnh, sửa soạn trang điểm, mặc lên chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp và tinh khiết, một chiếc soiree được thiết kế riêng cho cô, độc nhất vô nhị, chỉ duy nhất một chiếc trên đời này.
Một chiếc vương miện được chế tác tinh tế và lộng lẫy, cài lên mái tóc của cô, tôn quý và nhã nhặn, Cung Vũ Ninh đứng trước gương, nhìn bản thân mình trong gương, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười tươi tắn.
Đoàn phù dâu và phù rể, cũng rất đông đúc, bên đây có Nhiếp Quân Cố, Thượng Quan Thần Húc, và Cổ Hạo, Andrew, con trai lớn Isi của Lam Ca đảm nhiệm.
Đoàn phù dâu có, Cổ Duyệt, Dạ Nghiên Tịch, và ba bạn học nước ngoài của Cung Vũ Ninh đảm nhiệm.
Trình Ly Nguyệt sau khi hoàn thành sửa soạn cho con gái, liền trở về bên cạnh ông xã, nhìn dáng vẻ xuất giá của con gái, trong lòng bà có chút chua xót, nhưng nhiều hơn đó là niềm vui mừng.
Cũng như tình cảm của Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh, ở mùa này, đơm hoa kết quả, thu hoạch trái ngọt của tình yêu.
Cung Dạ Tiêu cũng đã dắt họ hàng thân thích và bạn bè đến nơi, nghe nói, cả sân bay không thể nào đậu đủ máy bay riêng của bạn bè ông ta, cho nên, chia nhau đậu ở ba sân bay riêng biệt.
Và khách sạn năm sao được đặt sẵn, chuyên tiếp đãi những vị khách quan trọng của họ.
Cung Dạ Tiêu đến nơi, đã kinh động đến thành viên của hoàng thất, Phan Lê Hân từng bàn bạc với Hạ Lăng Sơ, sắp xếp thời gian, để anh ta và Cung Dạ Tiêu gặp mặt.
Buổi kết hôn của Hạ Lăng Sơ, tuy rất muốn tổ chức thần bí kín tiếng, nhưng gia tộc quá lớn, tin tức kết hôn của anh, các tòa báo lớn nhỏ tranh nhau đưa tin, cho nên, ngày cưới vẫn chưa đến, thì những lời chúc phúc đã tràn ngập thiên địa rồi.
Cung Vũ Ninh thường xuyên theo dõi tin tức, lướt các trang mạng liền thấy các bài báo về họ và những lời chúc phúc dành cho họ.
Ngày cưới, còn ba ngày nữa, trong ba ngày này, Cung Vũ Ninh ở bên cạnh người nhà, yên tâm đợi làm một cô dâu xinh đẹp nhất.
Andrew nghe tin cũng chạy tới, anh ta ở bên cạnh Cung Vũ Ninh than ngắn thở dài tại sao trước kia vẫn không cưa cẩm được Cung Vũ Ninh, nếu không, bây giờ người đáng lẽ kết hôn là anh rồi, những lời nói này, thường xuyên chọc cười Cung Vũ Ninh, có một lần Andrew nói mãi nói mãi, liền thấy hình dáng quyến rũ của Hạ Lăng Sơ bước tới, anh lập tức sững người, sau đó, nói với Cung Vũ Ninh, “Thôi nhường cho anh ta vậy! Anh cảm thấy anh ta có khả năng cho em được hạnh phúc hơn anh.”
Cung Vũ Ninh nghe xong, quay đầu, nhìn người đàn ông đang bước tới, cô cảm thấy, những lời của Andrew quả không sai.
Người đàn ông này đích thực có khả năng khiến cô sống hạnh phúc, không có việc gì, làm cô sung sướng bằng việc trở thành vợ của anh.
Lúc này, ở một khu vườn riêng tư, một cô gái buông thõng tay đi theo một người đàn ông trung niên bên cạnh, giống như đang đi dạo, bầu không khí lan tỏa hơi thở nghiêm nghị.
Cô gái cúi mắt, khoanh tay, như một con búp bê vâng lời, nghe người đàn ông bên cạnh nói chuyện.
“Lạc Y, ta đã nuôi dưỡng hai chị em con được bao nhiêu năm rồi? Con còn nhớ không?”
“Từ ngày cha nuôi lượm con về, năm con tám tuổi dắt theo em trai không nơi nương tựa, là cha nuôi đã nhặt tụi con về, cho tụi con một mái ấm che mưa gió, cho tụi con một căn nhà.”
Giọng điệu của cô gái, tràn đầy tình cảm kích.
“Ta nuôi hai đứa lớn khôn nên người, cho hai đứa ăn học, đặc biệt đã rèn luyện cho con không ít tiền bạc và tâm huyết, bồi dưỡng con trở thành một người ưu tú, con có biết vì sao không?”
“Chỉ cần được trả ơn nuôi dưỡng của cha nuôi, Lạc Y làm gì cũng không hề hối tiếc.” Trong mắt của cô gái, ngoan ngoãn vâng lời, và có lòng tôn kính đối với người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông quay đầu nhìn cô, gật đầu hài lòng, “Đúng vậy, con rất nghe lời, và cũng được lòng ta lắm, trong lòng của ta, ta đã nuôi dưỡng và xem hai đứa như con cái ruột thịt của mình.”
Ánh mắt của cô gái nổi lên vẻ kiên định, “Cha nuôi, xin hỏi con có thể làm gì để báo đáp cho cha?”
Trong lòng cô, đã có sự tự giác, hôm nay cha nuôi tới tìm cô, nhất định không đơn giản chỉ tâm sự không đâu.
Cô cũng biết, mình được nhận về nuôi dưỡng, không phải vì cô tội nghiệp, mà vì cô xài được!
Cô ngước khuôn mặt của mình lên, thanh tú linh động, tinh tế như tranh, cho dù là đóa hoa hồng đẹp nhất ở bên cạnh, cũng không bằng một phần xinh đẹp của cô.
Cô rất đẹp, vào lúc cô tám tuổi, đã có thể nhìn rõ, cho nên, cô mang theo đứa em trai ba tuổi được nhận nuôi, cô được nhận nuôi ở một gia đình có bối cảnh chính trị, sau khi nhận nuôi, được đối đãi bằng cuộc sống sung túc, khiến cô trở thành một cô gái đài cát, dáng vẻ cao ráo như hiện giờ.
“Sắp tới có một buổi hôn lễ được cử hành, ta muốn con đến dự hôn lễ ngẫu nhiên làm quen với một người, ta muốn con dùng sắc đẹp của mình, khiến người đàn ông đó thích con.”
Sắc mặt của Nhan Lạc Y bỗng dưng trở nên căng thẳng, hơi thở của cô có chút gấp gáp, cô cắn môi nói, “Cha nuôi, Lạc Y nguyện làm giúp cha mọi chuyện, để báo đáp tình nghĩa của cha nuôi với hai chị em con.”
“Cũng không thiệt thòi cho con đâu, người đàn ông này là nhân vật kiêu hãnh như thiên tử, không phải là những kẻ say mê rượu thịt, cho nên con không cần lo lắng.”
Nhan Lạc Y cúi mắt, chờ tiếp lời nói của cha nuôi, cho dù bắt cô đi quyến rũ người đàn ông là ai đi chăng nữa, đối với cô mà nói, không phải là một áp lực nhẹ đâu.
“Người đó tên là Phan Lê Hân, là phó tổng thống quyền cao chức trọng của đất nước chúng ta, qua vài năm nữa, có thể anh ta sẽ thay thế chức vụ tổng thống, trở thành người đàn ông đỉnh cao của đất nước này.”
Đôi mắt của Nhan Lạc Y có chút mở to, phó tổng thống? Cô phải tiếp cận người đàn ông quyền cao chức trọng đó ư?
“Cha nuôi, tại sao cha giao nhiệm vụ khó khăn này cho con?” Nhan Lạc Y có cảm giác bản thân không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Người đàn ông quay lưng qua, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, “Lạc Y à! Những năm nay ta bảo vệ con chu đáo, cũng không cho con tiếp xúc với nhiều vấn đề phức tạp, là hi vọng con luôn giữ trái tim thuần khiết, với tính cách ngây thơ không rành sự đời, bởi vì người con như vậy, không người đàn ông nào có thể từ chối được.”
Nhan Lạc Y nghe hiểu, nhưng không hiểu ý nghĩa bên trong câu nói của cha nuôi.
Cô cảm thấy mình cực kì bình thường, không đáng để cha nuôi giao trọng trách này. “Cha nuôi, con e rằng... sẽ khiến cha thất vọng.” Nhan Lạc Y vẫn không dám tiếp nhận mệnh lệnh như thế này.
“Đồ ngốc, con không hiểu, đàn ông có thân phận như Phan Lê Hân, nếu sắp đặt một người phụ nữ có tâm cơ nặng, nhiều toan tính, chắc chắn anh ta sẽ không thèm đếm xỉa, chỉ có người như con, đơn giản là khuôn mặt thôi, khiến người ta vừa nhìn, liền cảm thấy nó ngây thơ như một tờ giấy trắng, anh ta sẽ không có bất kì sự phòng hờ nào đâu.”
Nhan Lạc Y cắn môi, xem như đã hiểu ra, chỉ là, điều này đối với cô, không phải là lời nhận xét tốt chăng!
“Cha nuôi, tại sao cha muốn con tiếp cận anh ta?”
“Bây giờ con không cần hỏi nhiều, chỉ cần con trở thành người đàn bà bên cạnh anh ta là được rồi.” Người đàn ông lập tức đánh tan ý nghĩ muốn hỏi chuyện tiếp của cô, “Cứ làm theo lời ta dặn là được, những chuyện khác, đừng có hỏi nhiều.”
“Vâng.” Nhan Lạc Y gật gật đầu, khi cha nuôi nghiêm khắc, cô biết, tốt nhất đừng có gây sự nữa.
“Hôn lễ được cử hành sau ba ngày nữa, đến lúc đó, con hãy sửa soạn tươm tất, ta dắt con đến buổi lễ, khi đó, con phải gặp cơ hành sự, nhất định phải gây được sự chú ý của Phan Lê Hân.”
“Vâng, cha nuôi, nhưng mà, con chưa hiểu rõ về con người của phó tổng thống.”
“Đi theo ta.”
Nhan Lạc Y đi theo cha nuôi vào phòng sách, cha nuôi của cô đưa cho cô một phần tài liệu, “Con ngồi ở đây xem đi, những tài liệu liên quan đến Phan Lê Hân đều nằm trong đây cả rồi, tìm hiểu anh ta cho kĩ, để biết đường tiếp đãi anh ta cho tốt.”
Nhan Lạc Y gật đầu, sau khi cha nuôi rời khỏi, cô lật trang đầu tiên ra, chỉ thấy tấm hình của người đàn ông ngồi trong phòng hội nghị, tư thế ngồi thanh lịch đàng hoàng, sau lưng anh ta có một số hình bóng, nhưng mà, hình dáng của người đàn ông này cực kì bắt mắt.
Anh ta hơi nhíu mày, đang lắng nghe nội dung của cuộc họp, ngũ quan tuấn tú, tuy không quá phô trương, nhưng lan tỏa một hơi thở hấp dẫn.
Nhan Lạc Y chỉ nhìn tấm hình vài lần, liền cảm thấy trái tim bỗng đập nhanh mấy hồi.
Mặt cô có chút đỏ lật trang kế tiếp, và phía sau, là những tờ báo được cắt gọt về tin tức liên quan tới anh, cũng có hình của anh, nhưng đa số xuất hiện trong cuộc họp hội nghị, hoặc là giữa công chúng, bất kể ở đâu, anh đều tồn tại như vầng trăng sáng.
Nhan Lạc Y nhìn những tấm hình này, bỗng dưng rơi vào trầm tư.
Nhà họ Hạ.
Công ty tổ chức sự kiện đến báo cáo về lưu trình ngày cưới, tất cả đều được ổn định, còn một chút kiểm tra sau cùng về các chi tiết nhỏ khác, hôn lễ vào ba ngày tới, trình hiện một bữa tiệc hoàn mỹ nhất.
Buổi sáng, Cung Vũ Ninh được mẹ và dì ở bên cạnh, sửa soạn trang điểm, mặc lên chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp và tinh khiết, một chiếc soiree được thiết kế riêng cho cô, độc nhất vô nhị, chỉ duy nhất một chiếc trên đời này.
Một chiếc vương miện được chế tác tinh tế và lộng lẫy, cài lên mái tóc của cô, tôn quý và nhã nhặn, Cung Vũ Ninh đứng trước gương, nhìn bản thân mình trong gương, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười tươi tắn.
Đoàn phù dâu và phù rể, cũng rất đông đúc, bên đây có Nhiếp Quân Cố, Thượng Quan Thần Húc, và Cổ Hạo, Andrew, con trai lớn Isi của Lam Ca đảm nhiệm.
Đoàn phù dâu có, Cổ Duyệt, Dạ Nghiên Tịch, và ba bạn học nước ngoài của Cung Vũ Ninh đảm nhiệm.
Trình Ly Nguyệt sau khi hoàn thành sửa soạn cho con gái, liền trở về bên cạnh ông xã, nhìn dáng vẻ xuất giá của con gái, trong lòng bà có chút chua xót, nhưng nhiều hơn đó là niềm vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.