Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1308
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Trong thời gian thực tập, quả nhiên phải dọn tới ở khu tập thể dành cho nhân viên thực tập, vốn dĩ chỉ có năm nữ sinh, hai người một phòng, Nhan Lạc Y từ đầu đã được chia tới cùng một phòng với Lý Mỹ Thuần.
Lý Mỹ Thuần liền xin người phụ trách phân chia kí túc xá cho cô ở một mình một phòng, còn Nhan Lạc Y thì ở với một nữ sinh khác.
Nhan Lạc Y cũng không muốn ở chung phòng với Lý Mỹ Thuần, tránh để cả hai nhìn nhau ngứa mắt.
“Chào Lạc Y, mình là Vương Hương, cậu thì sao?" Cô gái tướng mạo bình thường, có nụ cười vô cùng rạng rỡ, vừa nhìn đã biết là người dễ gần.
Nhan Lạc Y cũng mỉm cười lễ độ: "Mình là Nhan Lạc Y.”
“Sau này chúng mình sẽ kết bạn với nhau nhé!” Vương Hương nói với cô.
"Được!" Nhan Lạc Y mỉm cười.
Ngày đầu tiên, họ đi học ở tầng dưới cùng trong dinh tổng thống, học về quy tắc chế độ ở đây, mọi người đều không dám lơ là, vì đây chính là nơi uy nghiêm nhất của quốc gia.
Lam Huyền cũng rất muốn ở lại đây, trước đây anh thường giành chỗ ngồi ở nơi Nhan Lạc Y ngồi nghe giảng, bây giờ thực sự đã được ngồi cạnh cô.
Khi tan học liền tới căng tin ăn cơm, Lý Mỹ Thuần nhìn tới nhìn lui tưởng tượng gặp được người đàn ông mà cô muốn gặp nhất.
Phó tổng thống Phan Lê Hân, mặc dù năm nay anh đã ba mươi hai tuổi, cô chẳng qua mới hai mươi hai nhưng hơn nhau mười tuổi vẫn không thể ngăn cản tình yêu của cô dành cho anh.
Gia cảnh của Lý Mỹ Thuần không tồi, cô ta rất ghét Nhan Lạc Y ở đây liền ngầm lợi dụng một quan hệ của gia đình để điều tra Nhan Lạc Y, bây giờ chỉ còn đợi kết quả bên đó.
Chớp mắt đã một tuần trôi qua, mọi người đều ý thức được đây là một nơi uy nghiêm nhất, quyền lực nhất đất nước, mọi người được phân tới các chức vụ công tác mà tương lai cần được thay thế, vì có một số người sắp nghỉ hưu, nếu như trong thời gian thực tập biểu hiện xuất sắc rất có thể sẽ được giữ lại làm việc ở dinh tổng thống.
Lý Mỹ Thuần và Nhan Lạc Y được sắp xếp vào cùng một vị trí, trở thành đối thủ cạnh tranh, đây là sắp xếp của cấp trên,Lý Mỹ Thuần không thể dùng quan hệ để thay đổi.
Nhan Lạc Y bước ra từ nhà vệ sinh liền bị Lý Mỹ Thuần chặn trước mặt: "Nhan Lạc Y,cô không giành được với tôi đâu, biết điều thì mau cuốn xéo đi!"
"Tại sao tôi lại phải cuốn xéo? Mới chỉ bắt đầu thôi, tôi sẽ cố gắng." Nhan Lạc Y trước nay không hề có khí thế gì, lúc này ánh mắt cô ngập tràn kiên định.
Lý Mỹ Thuần cười nhạt: "Vậy thì cô hãy đợi đấy!"
Trong dinh tổng thống rộng lớn, lần lượt chia làm bốn khu đông tây nam bắc, hiện tại nơi họ hoạt động chẳng qua cũng chỉ là một góc của dinh tổng thống mà thôi, họ tạm thời không có quyền lợi đi tới những khu vực khác.
Cho dù là vậy nhưng cũng đủ khiến mọi người sửng sốt vì mức độ huy hoàng lộng lẫy của nơi này. Nhan Lạc Y ôm tài liệu bước trên hành lang dài dằng dặc thấm đẫm hơi thở của lịch sử, tường xung quanh đều được chạm khắc những bức phù điêu tinh xảo, sàn nhà trắng sáng in bóng trần nhà màu vàng, Nhan Lạc Y đi tới đây, trong lòng bỗng có cảm giác kính nể.
Nếu có thể, cô hi vọng có thể giành được công việc này, tương lai làm việc ở đây, cho dù chỉ được làm công việc bình thường nhất cũng cảm thấy rất đáng.
Lý Mỹ Thuần về lại kí túc xá, điện thoại đổ chuông, cô ta vội vàng cầm lên nghe: "Alo, ba, sự việc điều tra sao rồi?”
“Điều tra ra một số việc.” Đầu bên kia là giọng ông Lý.
"Ba, ba nhất định phải loại bỏ Nhan Lạc Y, bây giờ cô ta và con cùng tranh giành một chức vị, con sợ cô ta sẽ giở thủ đoạn để hất cẳng con.” Lý Mỹ Thuần ra vẻ đáng thương nói với ba mình.
“Con yên tâm đi, ba điều tra ra ba của Nhan Lạc Y lợi dụng các mối quan hệ, sắp xếp cho cô ta vào đó."
Lý Mỹ Thuần nghe xong lập tức cười nhà: "Con đã biết là cô ta không có tư cách vào đây mà, ba, việc này nên xử lý thế nào?"
“Ba sẽ viết một bản báo cáo trình lên, xem cách xử lý của bên dinh tổng thống."
“Ba, vậy trông chờ vào ba nhé." Lý Mỹ Thuần vui mừng nói với ba mình.
"Con hãy thực tập thật tốt, không phải ai cũng có cơ hội như vậy đâu, đây là sắp đặt tốt nhất với con." Ông Ly rất kỳ vọng vào cô.
"Chỉ cần xử lý Nhan Lạc Y con nhất định sẽ có thể ở lại." Lý Mỹ Thuần tự tin nói.
Nhan Lạc Y bước ra khỏi hành lang, vừa hay gặp được chủ nhiệm nhờ cô đi được một phần văn kiện. Nhan Lạc Y cầm lấy văn kiện, chủ nhiệm đang vội đi đâu đó liền chỉ một hướng đại khái cho cô: "Cô cứ đi theo hành lang này, tới lối đi thứ ba, tìm tổ trưởng Vương kho lưu trữ tài liệu, đưa cho cô ta là được."
Nói xong, còn không đợi Nhan Lạc Y nói gì, ông đã vội vàng rời đi.
Nhan Lạc Y lúc này đầu óc có phần mơ hồ, cô không hề quen thuộc khu vực này, hơn nữa phù điêu trên hành lang đều rất giống nhau, trước mặt cô chỉ có hai hành lang, vừa rồi chủ nhiệm chỉ đại một phía, cô còn chưa kịp nhìn rõ là hành lang nào.
Nhan Lạc Y thấy xung quanh không có người đành đi đại một đường. Cô đi men theo hành lang tiến về phía trước, dọc đường có đi ngang qua hai lối đi, lối đi thứ ba cần cô tiếp tục đi về phía trước, cứ vậy cô đi tới một đại sảnh rộng lớn.
Sảnh rất cao, ở giữa được chống đỡ bởi tám cây cột tròn vô cùng hùng hậu, trang trí theo phong cách Baroque.
Nhan Lạc Y vừa bước vào liền nghe thấy một tiếng quát: "Cô là ai?"
Nhan Lạc Y ngẩng đầu mới nhìn thấy ở cửa có mấy người đang đứng, một bóng người cao lớn đang quay lưng lại với cô, đang trao đổi điều gì với người nào đó.
Nhan Lạc Y nhìn người bảo vệ sắc mặt nghiêm túc đang bước tới phía mình, cô lập tức nuốt nước miếng.
"Xin lỗi, tôi là thực tập sinh vừa tới, tôi lạc đường." Nhan Lạc Y thành thật trả lời.
"Hãy giao giấy tờ xác nhận của cô ra đây tôi xem." Bảo vệ kiểm tra thân phận của cô rất nghiêm khắc.
Nhan Lạc Y vội vàng lấy thẻ công tác xuống đưa cho ông, bảo vệ cầm lên em, xác nhận thân phận xong liền trả lại cho cô.
"Nơi này không phải nơi cô có thể tới, mau đi đi." Bảo vệ đuổi người.
Nhan Lạc Y quay người chuẩn bị rời đi, lúc này một giọng nam trầm vang lên: "Đợi một chút."
Nhan Lạc Y lập tức quay lại về hướng giọng nói, khi nhìn thấy người đàn ông đang bước về phía mình, cô tròn mắt kinh ngạc.
Sao lại là anh ấy? Lẽ nào cô đi quá rồi, đến nơi không được đặt chân vào?
Tâm trạng cô trở nên căng thẳng, nhìn người đàn ông bước tới, cô vội nín thở.
"Ngài phó tổng thống, xin lỗi, tôi không cố ý."
Ánh mắt Phan Lê Hân thoáng vẻ ngạc nhiên, gặp cô ở đây đúng là một điều bất ngờ.
"Sao cô lại ở đây?" Phan Lê Hân nhíu mày hỏi.
"Tôi là thực tập sinh mới tới, tôi đi đưa tài liệu, đi nhầm đường." Nhan Lạc Y cúi đầu, bị sự uy nghiêm trên người anh làm cho không dám ngẩng đầu.
Gặp anh ở đây không giống với bên ngoài, uy thế trên người anh dường như mạnh hơn một ít.
Phan Lê Hân thấy cô cúi đầu chỉ để lộ một vầng trán trắng ngần cùng hai làng lông mày đen nhánh, không hiểu sao anh rất muốn ngắm nhìn đôi mắt trong veo của cô: "Sao lại cúi đầu vậy, ngẩng đầu lên." Giọng nói của Phan Lê Hân có phần dịu dàng, nhưng cũng có ý ra lệnh.
Nhan Lạc Y thở gấp nhưng không thể không đi theo bước chân anh vào sâu trong thư viện không người, thư viện này rất rộng, được thiết kế giống như một giáo đường, trước các giá sách ngăn nắp đều có kê bàn ghế ngay ngắn, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào khiến cả thư viện càng thêm sáng sủa.
Lần đầu tiên gặp cô, Phan Lê Hân đã có cảm giác bị cuốn hút, lần thứ hai gặp cô, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, lần thứ ba gặp cô là khi ở trên sân khấu cô nhào vào lòng anh, anh tưởng rằng anh và cô gái này chỉ có duyên gặp mặt vài lần, không ngờ, lần thứ tư, anh gặp cô ở dinh tổng thống.
"Nếu đã tới đây rồi vậy hãy cố gắng nắm bắt cơ hội, tương lai góp sức cho đất nước." Phan Lê Hân nói với cô, trong lòng anh cũng rất hy vọng cô được ở lại đây làm việc.
Nhan Lạc Y sững sờ vài giây, đoàn xe của Phan Lê Hân đã tới, anh quay người cùng các vệ sĩ bước về phía đoàn xe.
Nhan Lạc Y nhìn theo đoàn xe rời đi, giọng của bảo vệ bên cạnh nói với cô cũng dịu đi phần nào: "Cô về đi! Sau này không được tới bên này nữa."
"Vâng! Tôi có thể hỏi thăm một chút được không, phòng lưu trữ tài liệu ở đâu vậy?" Nhan Lạc Y hỏi.
"Cô đi về theo hành lang này, tới chừng hai trăm mét thì rẽ trái đi xuống dưới tới lầu một là được."
Nhan Lạc Y đi về, quả nhiên tìm được, sau khi nộp tài liệu xong cô liền về lại sảnh hội nghị, Lam Huyền nhìn thấy cô lập tức vẫy tay gọi: "Lạc Y, qua bên này."
Lý Mỹ Thuần liền xin người phụ trách phân chia kí túc xá cho cô ở một mình một phòng, còn Nhan Lạc Y thì ở với một nữ sinh khác.
Nhan Lạc Y cũng không muốn ở chung phòng với Lý Mỹ Thuần, tránh để cả hai nhìn nhau ngứa mắt.
“Chào Lạc Y, mình là Vương Hương, cậu thì sao?" Cô gái tướng mạo bình thường, có nụ cười vô cùng rạng rỡ, vừa nhìn đã biết là người dễ gần.
Nhan Lạc Y cũng mỉm cười lễ độ: "Mình là Nhan Lạc Y.”
“Sau này chúng mình sẽ kết bạn với nhau nhé!” Vương Hương nói với cô.
"Được!" Nhan Lạc Y mỉm cười.
Ngày đầu tiên, họ đi học ở tầng dưới cùng trong dinh tổng thống, học về quy tắc chế độ ở đây, mọi người đều không dám lơ là, vì đây chính là nơi uy nghiêm nhất của quốc gia.
Lam Huyền cũng rất muốn ở lại đây, trước đây anh thường giành chỗ ngồi ở nơi Nhan Lạc Y ngồi nghe giảng, bây giờ thực sự đã được ngồi cạnh cô.
Khi tan học liền tới căng tin ăn cơm, Lý Mỹ Thuần nhìn tới nhìn lui tưởng tượng gặp được người đàn ông mà cô muốn gặp nhất.
Phó tổng thống Phan Lê Hân, mặc dù năm nay anh đã ba mươi hai tuổi, cô chẳng qua mới hai mươi hai nhưng hơn nhau mười tuổi vẫn không thể ngăn cản tình yêu của cô dành cho anh.
Gia cảnh của Lý Mỹ Thuần không tồi, cô ta rất ghét Nhan Lạc Y ở đây liền ngầm lợi dụng một quan hệ của gia đình để điều tra Nhan Lạc Y, bây giờ chỉ còn đợi kết quả bên đó.
Chớp mắt đã một tuần trôi qua, mọi người đều ý thức được đây là một nơi uy nghiêm nhất, quyền lực nhất đất nước, mọi người được phân tới các chức vụ công tác mà tương lai cần được thay thế, vì có một số người sắp nghỉ hưu, nếu như trong thời gian thực tập biểu hiện xuất sắc rất có thể sẽ được giữ lại làm việc ở dinh tổng thống.
Lý Mỹ Thuần và Nhan Lạc Y được sắp xếp vào cùng một vị trí, trở thành đối thủ cạnh tranh, đây là sắp xếp của cấp trên,Lý Mỹ Thuần không thể dùng quan hệ để thay đổi.
Nhan Lạc Y bước ra từ nhà vệ sinh liền bị Lý Mỹ Thuần chặn trước mặt: "Nhan Lạc Y,cô không giành được với tôi đâu, biết điều thì mau cuốn xéo đi!"
"Tại sao tôi lại phải cuốn xéo? Mới chỉ bắt đầu thôi, tôi sẽ cố gắng." Nhan Lạc Y trước nay không hề có khí thế gì, lúc này ánh mắt cô ngập tràn kiên định.
Lý Mỹ Thuần cười nhạt: "Vậy thì cô hãy đợi đấy!"
Trong dinh tổng thống rộng lớn, lần lượt chia làm bốn khu đông tây nam bắc, hiện tại nơi họ hoạt động chẳng qua cũng chỉ là một góc của dinh tổng thống mà thôi, họ tạm thời không có quyền lợi đi tới những khu vực khác.
Cho dù là vậy nhưng cũng đủ khiến mọi người sửng sốt vì mức độ huy hoàng lộng lẫy của nơi này. Nhan Lạc Y ôm tài liệu bước trên hành lang dài dằng dặc thấm đẫm hơi thở của lịch sử, tường xung quanh đều được chạm khắc những bức phù điêu tinh xảo, sàn nhà trắng sáng in bóng trần nhà màu vàng, Nhan Lạc Y đi tới đây, trong lòng bỗng có cảm giác kính nể.
Nếu có thể, cô hi vọng có thể giành được công việc này, tương lai làm việc ở đây, cho dù chỉ được làm công việc bình thường nhất cũng cảm thấy rất đáng.
Lý Mỹ Thuần về lại kí túc xá, điện thoại đổ chuông, cô ta vội vàng cầm lên nghe: "Alo, ba, sự việc điều tra sao rồi?”
“Điều tra ra một số việc.” Đầu bên kia là giọng ông Lý.
"Ba, ba nhất định phải loại bỏ Nhan Lạc Y, bây giờ cô ta và con cùng tranh giành một chức vị, con sợ cô ta sẽ giở thủ đoạn để hất cẳng con.” Lý Mỹ Thuần ra vẻ đáng thương nói với ba mình.
“Con yên tâm đi, ba điều tra ra ba của Nhan Lạc Y lợi dụng các mối quan hệ, sắp xếp cho cô ta vào đó."
Lý Mỹ Thuần nghe xong lập tức cười nhà: "Con đã biết là cô ta không có tư cách vào đây mà, ba, việc này nên xử lý thế nào?"
“Ba sẽ viết một bản báo cáo trình lên, xem cách xử lý của bên dinh tổng thống."
“Ba, vậy trông chờ vào ba nhé." Lý Mỹ Thuần vui mừng nói với ba mình.
"Con hãy thực tập thật tốt, không phải ai cũng có cơ hội như vậy đâu, đây là sắp đặt tốt nhất với con." Ông Ly rất kỳ vọng vào cô.
"Chỉ cần xử lý Nhan Lạc Y con nhất định sẽ có thể ở lại." Lý Mỹ Thuần tự tin nói.
Nhan Lạc Y bước ra khỏi hành lang, vừa hay gặp được chủ nhiệm nhờ cô đi được một phần văn kiện. Nhan Lạc Y cầm lấy văn kiện, chủ nhiệm đang vội đi đâu đó liền chỉ một hướng đại khái cho cô: "Cô cứ đi theo hành lang này, tới lối đi thứ ba, tìm tổ trưởng Vương kho lưu trữ tài liệu, đưa cho cô ta là được."
Nói xong, còn không đợi Nhan Lạc Y nói gì, ông đã vội vàng rời đi.
Nhan Lạc Y lúc này đầu óc có phần mơ hồ, cô không hề quen thuộc khu vực này, hơn nữa phù điêu trên hành lang đều rất giống nhau, trước mặt cô chỉ có hai hành lang, vừa rồi chủ nhiệm chỉ đại một phía, cô còn chưa kịp nhìn rõ là hành lang nào.
Nhan Lạc Y thấy xung quanh không có người đành đi đại một đường. Cô đi men theo hành lang tiến về phía trước, dọc đường có đi ngang qua hai lối đi, lối đi thứ ba cần cô tiếp tục đi về phía trước, cứ vậy cô đi tới một đại sảnh rộng lớn.
Sảnh rất cao, ở giữa được chống đỡ bởi tám cây cột tròn vô cùng hùng hậu, trang trí theo phong cách Baroque.
Nhan Lạc Y vừa bước vào liền nghe thấy một tiếng quát: "Cô là ai?"
Nhan Lạc Y ngẩng đầu mới nhìn thấy ở cửa có mấy người đang đứng, một bóng người cao lớn đang quay lưng lại với cô, đang trao đổi điều gì với người nào đó.
Nhan Lạc Y nhìn người bảo vệ sắc mặt nghiêm túc đang bước tới phía mình, cô lập tức nuốt nước miếng.
"Xin lỗi, tôi là thực tập sinh vừa tới, tôi lạc đường." Nhan Lạc Y thành thật trả lời.
"Hãy giao giấy tờ xác nhận của cô ra đây tôi xem." Bảo vệ kiểm tra thân phận của cô rất nghiêm khắc.
Nhan Lạc Y vội vàng lấy thẻ công tác xuống đưa cho ông, bảo vệ cầm lên em, xác nhận thân phận xong liền trả lại cho cô.
"Nơi này không phải nơi cô có thể tới, mau đi đi." Bảo vệ đuổi người.
Nhan Lạc Y quay người chuẩn bị rời đi, lúc này một giọng nam trầm vang lên: "Đợi một chút."
Nhan Lạc Y lập tức quay lại về hướng giọng nói, khi nhìn thấy người đàn ông đang bước về phía mình, cô tròn mắt kinh ngạc.
Sao lại là anh ấy? Lẽ nào cô đi quá rồi, đến nơi không được đặt chân vào?
Tâm trạng cô trở nên căng thẳng, nhìn người đàn ông bước tới, cô vội nín thở.
"Ngài phó tổng thống, xin lỗi, tôi không cố ý."
Ánh mắt Phan Lê Hân thoáng vẻ ngạc nhiên, gặp cô ở đây đúng là một điều bất ngờ.
"Sao cô lại ở đây?" Phan Lê Hân nhíu mày hỏi.
"Tôi là thực tập sinh mới tới, tôi đi đưa tài liệu, đi nhầm đường." Nhan Lạc Y cúi đầu, bị sự uy nghiêm trên người anh làm cho không dám ngẩng đầu.
Gặp anh ở đây không giống với bên ngoài, uy thế trên người anh dường như mạnh hơn một ít.
Phan Lê Hân thấy cô cúi đầu chỉ để lộ một vầng trán trắng ngần cùng hai làng lông mày đen nhánh, không hiểu sao anh rất muốn ngắm nhìn đôi mắt trong veo của cô: "Sao lại cúi đầu vậy, ngẩng đầu lên." Giọng nói của Phan Lê Hân có phần dịu dàng, nhưng cũng có ý ra lệnh.
Nhan Lạc Y thở gấp nhưng không thể không đi theo bước chân anh vào sâu trong thư viện không người, thư viện này rất rộng, được thiết kế giống như một giáo đường, trước các giá sách ngăn nắp đều có kê bàn ghế ngay ngắn, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào khiến cả thư viện càng thêm sáng sủa.
Lần đầu tiên gặp cô, Phan Lê Hân đã có cảm giác bị cuốn hút, lần thứ hai gặp cô, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, lần thứ ba gặp cô là khi ở trên sân khấu cô nhào vào lòng anh, anh tưởng rằng anh và cô gái này chỉ có duyên gặp mặt vài lần, không ngờ, lần thứ tư, anh gặp cô ở dinh tổng thống.
"Nếu đã tới đây rồi vậy hãy cố gắng nắm bắt cơ hội, tương lai góp sức cho đất nước." Phan Lê Hân nói với cô, trong lòng anh cũng rất hy vọng cô được ở lại đây làm việc.
Nhan Lạc Y sững sờ vài giây, đoàn xe của Phan Lê Hân đã tới, anh quay người cùng các vệ sĩ bước về phía đoàn xe.
Nhan Lạc Y nhìn theo đoàn xe rời đi, giọng của bảo vệ bên cạnh nói với cô cũng dịu đi phần nào: "Cô về đi! Sau này không được tới bên này nữa."
"Vâng! Tôi có thể hỏi thăm một chút được không, phòng lưu trữ tài liệu ở đâu vậy?" Nhan Lạc Y hỏi.
"Cô đi về theo hành lang này, tới chừng hai trăm mét thì rẽ trái đi xuống dưới tới lầu một là được."
Nhan Lạc Y đi về, quả nhiên tìm được, sau khi nộp tài liệu xong cô liền về lại sảnh hội nghị, Lam Huyền nhìn thấy cô lập tức vẫy tay gọi: "Lạc Y, qua bên này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.