Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1402
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Dạ Nghiên Tịch nhận được ám hiệu chuẩn bị của Phong Dạ Minh, việc cô cần làm bây giờ là để những người không liên quan ở đây rời đi, mục đích của họ là bắt tội phạm, không làm bị thương người vô tội.
Khi Phong Dạ Minh cúi người chuẩn bị hít thứ bột trắng trên bàn, chỉ thấy anh ra tay nhanh như chớp, Bạch Lang bên cạnh vẫn còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh bóp cổ, quát lên một tiếng: "Không được nhúc nhích!"
Chỉ nghe cạch cạch vài tiếng, vệ sĩ sau lưng hắn đều rút súng chỉ về Phong Dạ Minh.
"A..." Khi các cô gái phục vụ kêu lên thất thanh, Dạ Nghiên Tịch liền ra mở cửa, gọi họ: "Còn không mau ra ngoài."
Tiểu Lệ đang chuẩn bị rời đi, người cô ta phục vụ là thuộc hạ của Bạch Lang, thuộc hạ này liền kéo lấy cổ áo của Tiểu Lệ, giữ cô lại trước mặt làm con tin. Dạ Nghiên Tịch thấy Tiểu Lệ bị bắt, trong tay Phong Dạ Minh ở bên cạnh có thêm một khẩu súng tì vào huyệt thái dương của Bạch Lang: "Không được động đậy, nếu không, hắn chết."
Phong Dạ Minh lúc này đâu còn bộ dạng công tử nhà giàu ban nãy? Ánh mắt hắn sắc lẹm như mắt chim ưng, lấp lánh ánh sáng.
Trong tay Dạ Nghiên Tịch cũng cầm một khẩu súng ngắn, nhắm thẳng vào thuộc hạ của Bạch Lang đang giữ Tiểu Lệ.
"Thả cô ấy ra." Dạ Nghiên Tịch quát lên một câu.
"Có giỏi thì bắn đi, dù gì cũng phải chết, kéo theo con nhỏ này chết cùng tao cũng tốt." Gương mặt gã ta dữ dằn, tay siết chặt cổ Tiểu Lệ khiến cô che chắn trước người hắn.
Tiểu Lệ đã trợn ngược mắt, hơi thở khó khăn nhìn Dạ Nghiên Tịch kêu cứu: "Tiểu Nhan, cứu... cứu tôi..."
Dạ Nghiên Tịch ánh mắt sa sầm: "Buông cô ấy ra, tôi tha mạng cho anh."
"Chúng ta trao đổi, thả đại ca của tụi tao ra, tao tha cho con bé này." Thuộc hạ của Bạch Lang không bỏ mặc Bạch Lang.
Bạch Lang mặc dù lăn lộn giang hồ, thân thủ bất phàm nhưng lúc này hắn có cảm giác hắn tuyệt đối không phải đối thủ của gã đàn ông sau lưng, hắn muốn sống.
Dạ Nghiên Tịch còn chưa lên tiếng, người đàn ông sau lưng hắn đã lạnh lùng trả lời: "Đồng ý!"
"Tao đếm một hai ba, cùng nhau thả người." Thuộc hạ của Bạch Lang lúc này đã sắp bóp chết Tiểu Lệ, Tiểu Lệ sắp ngột thở.
Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch lập tức hiểu ý anh muốn gì, điều anh nghĩ tới, cô cũng nghĩ tới, cô khẽ gật đầu. "Một."
"Hai."
Gã đàn ông kia đếm rất cẩn thận, hắn ra hiệu cho vệ sĩ xung quanh chuẩn bị, một khi giao ra cô gái này thì lập tức bắn về phía kẻ địch trước mặt.
Chữ ba vừa dứt lời, gã đàn ông thể hiện ý đồ, đẩy Tiểu Lệ ra trước một chút, nhưng không hoàn toàn buông ra, Phong Dạ Minh cũng đẩy Bạch Lang trong tay ra.
"Thả." Gã lập tức thét lên một tiếng, đẩy Tiểu Lệ về phía Dạ Nghiên Tịch, chạy qua cứu Bạch Lang.
Dạ Nghiên Tịch lập tức kéo Tiểu Lệ, đạp chân về phía chiếc bàn trước mặt, bàn bay về phía vệ sĩ ở trước mặt, đám vệ sĩ lập tức nổ súng bắn về phía trước bàn đang đập tới trước mặt.
Dạ Nghiên Tịch nhân cơ hội đó liền kéo Tiểu Lệ ra ngoài cửa, vừa ra tới cửa Dạ Nghiên Tịch liền nói với Tiểu Lệ: "Chạy, có thể chạy được bao xa thì cứ chạy."
Tiểu Lệ hai chân mềm nhũn chạy ra ngoài, khi quay đầu lại nhìn Dạ Nghiên Tịch liền bật khóc cám ơn một tiếng.
Dạ Nghiên Tịch nghe thấy trong phòng sau lưng có tiếng súng nổ, cô vội nập vào bên cửa nổ súng. Trong lòng cô không khỏi lo lắng cho người đàn ông ở trong phòng.
Anh không sao chứ?
Phong Dạ Minh không sao, những nơi bóng người anh lướt qua, đạn dường như luôn ở phía sau một bước, trong lúc đạn được bắn đi, anh vẫn ung dung tự tại, trấn tĩnh tới đáng sợ.
Một khẩu súng của vệ sĩ bị đoạt mất, ngay giây sau súng của hắn bị cánh tay khỏe mạnh của người đàn ông khống chế, người bị bắn toàn là đồng bọn của hắn.
Bạch Lang và đồng bọn của hắn bây giờ không thể quan tâm được tới tính mạng của vệ sĩ, vội vàng hốt hoảng đóng nắp vali hàng lại, chuẩn bị xách hàng bỏ trốn.
Dạ Nghiên Tịch đang đợi bọn họ! Trên nền nhà có phản chiếu biếu người, cô giơ chân đá, Bạch Lang chạy đằng trước lập tức bị đá một cú, hắn loạng choạng lùi lại sau một bước.
"Con đàn bà thối, chán sống à?" Bạch Lang tưởng rằng Dạ Nghiên Tịch là một người dễ dọa nạt, trong mắt hắn, đàn bà vẫn ăn hại như vậy.
Bạch Lang giao vali cho thuộc hạ: "Mang đi, tao xuống liền." Nói xong hắn nắm hai tay lại, chuẩn bị giao chiến với Dạ Nghiên Tịch.
Tuy nhiên, sau lưng hắn vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Muốn đánh nhau à? Đối thủ của mày là tao."
Bạch Lang lúc này mới phát hiện sau lưng hắn vô cùng yên tĩnh, sáu vệ sĩ đã hoàn toàn ngã gục, một bóng người lạnh lùng đang bước về phía hắn, thuộc hạ của Bạch Lang thấy vậy vẫn còn muốn bỏ chạy.
Hắn cầm một con dao găm muốn đánh lui Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch né người, giữ lấy chuôi dao của hắn, muốn đoạt lấy dao.
Gã thấy Dạ Nghiên Tịch không dễ đối phó liền đặt hàng sang một bên, lập tức triển khai khí thế, chuẩn bị đẩy lui Dạ Nghiên Tịch.
Bạch Lang sau lưng cũng bị Phong Dạ Minh tấn công, hắn may mắn né được, tuy nhiên Phong Dạ Minh sao có thể để hắn dễ dàng né tránh, Bạch Lang rơi vào một cuộc vật lộn liều chết.
Ở hành lang ngoài cửa, Dạ Nghiên Tịch cũng đang giao đấu với thuộc hạ của hắn, gã thuộc hạ này là một kẻ tàn bạo, chiêu thức nào cũng muốn giết Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch cũng không khách sáo, chiêu thức nào cũng rất mạnh bạo.
Mặc dù vừa rồi tiếng súng trong phòng rất vang nhưng do có hiệu quả cách âm cực tốt, kèm thêm đại sảnh bên ngoài đang mở nhạc sàn rất lớn tiếng.
Khiến cho không ai biết rằng nơi này đang xảy ra sự cố.
Cảnh sát xung quanh đã phục kích lên lầu, nói với thuộc hạ của Bạch Lang đang giao chiến: "Từ bỏ kháng cự, lập tức đầu hàng."
Gã ta đang đánh tới đỏ mắt, không dừng tay lại, Dạ Nghiên Tịch cũng không hề có áp lực, cô thậm chí còn có thời gian vứt hai vali hàng trên mặt đất tới trước mặt cảnh sát: "Đây là hàng, tịch thu đi."
Khi nhìn thấy hàng bị đoạt lấy, gã đàn ông kia nổi điên lên, hắn nhanh chóng muốn giành lại, Dạ Nghiên Tịch vung chân tấn công hai chân hắn, hắn ngã sõng soài ra mặt đất, khi định đứng dậy thì Dạ Nghiên Tịch đã đón được còng tay do một cảnh sát vứt lại, nhanh chóng khóa chặt hai tay hắn ta lại.
Lúc này, phía sau cánh cửa, một gã đàn ông cũng bị đạp mạnh ra, chính là Bạch Lang.
Mặt hắn ta đã tím bầm tím dập, hai tay bị vặn gãy, không có lực phản kháng.
Lúc này, hắn nhìn lại người đàn ông bước ra từ sau lưng, lập tức coi hắn ta như ma quỷ, hắn lùi lại sau, như thể người đàn ông sau lưng này lại dày vò hắn giống như địa ngục.
Các cảnh sát ở bên cạnh đều sững sờ, còn tưởng rằng là hoạt động toàn bộ thành viên tham gia, kết quả sau cùng là họ tới thu dọn hiện trường.
Phong Dạ Minh vỗ nhẹ bộ comple đắt giá trên người, phủi sạch bụi bẩn, nói với viên cảnh sát: "Giao cho các anh xử lý đấy, tôi và Dạ tiểu thư còn có việc."
Tay của Dạ Nghiên Tịch được anh kéo đi, rời khỏi đây từ một lối đi khác.
Cảnh sát sau lưng có phần sửng sốt, nhìn họ cứ như thể một đôi tình nhân đang mặn nồng.
"Này, anh làm gì vậy?" Dạ Nghiên Tịch đi trên hành lang liền giật tay ra khỏi tay anh.
"Có bị thương ở đâu không?" Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn lên người cô.
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu: "Không có, anh thì sao?"
"Loại chiến trường nhỏ này, sao tôi có thể bị thương được?" Phong Dạ Minh mỉm cười nheo mắt, thu lại toàn bộ thái độ nghiêm túc, quan sát cô nói: "Tôi thấy rằng lúc này chúng ta thích hợp đi uống một ly."
Dạ Nghiên Tịch không quá tán thành tinh thần hưởng thụ của anh, và cô còn chưa kịp từ chối anh đã dắt tay cô bước về phía thang máy.
Trong quán bar này sẽ không thể nào có rượu uống, vì phía cảnh sát đã bao vây toàn bộ nơi này, xử lý tàn cuộc xảy ra trong căn phòng kia.
Thang máy chạy thẳng tới gara ở dưới lầu một, Phong Dạ Minh tìm thấy xe của mình. Dạ Nghiên Tịch ngồi vào trong xe liền nói với anh: "Đưa tôi về tắm gội, tôi muốn nghỉ ngơi."
“Vẫn còn sớm mà."
"Không còn sớm nữa, tôi không có thói quen tận hưởng cuộc sống ban đêm." Dạ Nghiên Tịch là một cô gái có tính kỷ luật rất cao.
Phong Dạ Minh khẽ thở dài, cô đêm nay thực sự quá đẹp, nếu như không dẫn cô đi uống một ly, anh cảm thấy có chút đáng tiếc.
Ngồi trong xe, không khí có phần yên tĩnh, trong đầu Dạ Nghiên Tịch lại nhớ tới nụ hôn ban nãy ở trong phòng.
Anh đâu nhất thiết phải hôn, anh cố tình chăng!
Vừa hay Phong Dạ Minh cũng nghĩ tới nụ hôn đó, anh có chút hối hận vì vừa nãy không nhân cơ hội hôn sâu hơn, chỉ chạm nhẹ, thật lãng phí cơ hội lần này.
Lúc này, xe đang chạy trên con đường ít người, ánh đèn trên đường liên tục chiếu vào trong xe.
Dạ Nghiên Tịch lập tức có cảm giác vô cũng nhẹ lòng, ánh mắt cô nhìn sang chàng trai bên cạnh, chỉ thấy dáng người anh thư thái, ngũ quan trong ánh sáng tỏa ra khí chất quyến rũ.
Dưới hàng lông mi cong dày, đôi mắt anh sâu thẳm khó đoán giống như một con dã thú đang nằm ngủ đông có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Dạ Nghiên Tịch bất giác có cảm giác bị lôi cuốn, điều này khiến cô sững sờ vài giây.
Chàng trai ngồi bên cạnh cô, tâm tư vô cùng nhạy cảm, anh quay người lại, đôi mắt chứa đựng tình cảm phức tạp nhìn cô chăm chú, anh khẽ bật cười: "Cô yêu tôi rồi sao?"
Ánh mắt Nghiên Tịch thoáng chút chột dạ, cô khẽ hắng giọng nói một câu: "Anh lấy đâu ra sự tự tin đó?"
"Vừa rồi cô nhìn tôi rất si mê đấy!"
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là... chỉ là muốn cảnh cáo anh, lần sau gặp nhiệm vụ như tối nay, tốt nhất hãy kiềm chế bản thân, đừng làm bừa." Dạ Nghiên Tịch vỗn không muốn nhắc lại việc này nhưng lúc này hình như cô không nhắc cô sẽ bị mất mặt.
Được thôi! Vừa rồi cô đúng là đã bị anh quyến rũ.
"Cô muốn nói là vừa nãy tôi hôn cô?" Phong Dạ Minh mỉm cười, vốn đang ở trong xe yên tĩnh, giọng anh giống như một tiếng pháo trầm vô cùng nam tính, mỗi thanh âm đều có dư vị hút hồn.
Thần kinh của Dạ Nghiên Tịch trở nên căng thẳng, quay đầu không nhìn anh nữa, người đàn ông này biết rõ rồi còn hỏi.
"Cũng không có cách nào cả, yêu cầu công việc mà." Anh tự giải thích một câu.
Khi Phong Dạ Minh cúi người chuẩn bị hít thứ bột trắng trên bàn, chỉ thấy anh ra tay nhanh như chớp, Bạch Lang bên cạnh vẫn còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh bóp cổ, quát lên một tiếng: "Không được nhúc nhích!"
Chỉ nghe cạch cạch vài tiếng, vệ sĩ sau lưng hắn đều rút súng chỉ về Phong Dạ Minh.
"A..." Khi các cô gái phục vụ kêu lên thất thanh, Dạ Nghiên Tịch liền ra mở cửa, gọi họ: "Còn không mau ra ngoài."
Tiểu Lệ đang chuẩn bị rời đi, người cô ta phục vụ là thuộc hạ của Bạch Lang, thuộc hạ này liền kéo lấy cổ áo của Tiểu Lệ, giữ cô lại trước mặt làm con tin. Dạ Nghiên Tịch thấy Tiểu Lệ bị bắt, trong tay Phong Dạ Minh ở bên cạnh có thêm một khẩu súng tì vào huyệt thái dương của Bạch Lang: "Không được động đậy, nếu không, hắn chết."
Phong Dạ Minh lúc này đâu còn bộ dạng công tử nhà giàu ban nãy? Ánh mắt hắn sắc lẹm như mắt chim ưng, lấp lánh ánh sáng.
Trong tay Dạ Nghiên Tịch cũng cầm một khẩu súng ngắn, nhắm thẳng vào thuộc hạ của Bạch Lang đang giữ Tiểu Lệ.
"Thả cô ấy ra." Dạ Nghiên Tịch quát lên một câu.
"Có giỏi thì bắn đi, dù gì cũng phải chết, kéo theo con nhỏ này chết cùng tao cũng tốt." Gương mặt gã ta dữ dằn, tay siết chặt cổ Tiểu Lệ khiến cô che chắn trước người hắn.
Tiểu Lệ đã trợn ngược mắt, hơi thở khó khăn nhìn Dạ Nghiên Tịch kêu cứu: "Tiểu Nhan, cứu... cứu tôi..."
Dạ Nghiên Tịch ánh mắt sa sầm: "Buông cô ấy ra, tôi tha mạng cho anh."
"Chúng ta trao đổi, thả đại ca của tụi tao ra, tao tha cho con bé này." Thuộc hạ của Bạch Lang không bỏ mặc Bạch Lang.
Bạch Lang mặc dù lăn lộn giang hồ, thân thủ bất phàm nhưng lúc này hắn có cảm giác hắn tuyệt đối không phải đối thủ của gã đàn ông sau lưng, hắn muốn sống.
Dạ Nghiên Tịch còn chưa lên tiếng, người đàn ông sau lưng hắn đã lạnh lùng trả lời: "Đồng ý!"
"Tao đếm một hai ba, cùng nhau thả người." Thuộc hạ của Bạch Lang lúc này đã sắp bóp chết Tiểu Lệ, Tiểu Lệ sắp ngột thở.
Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch lập tức hiểu ý anh muốn gì, điều anh nghĩ tới, cô cũng nghĩ tới, cô khẽ gật đầu. "Một."
"Hai."
Gã đàn ông kia đếm rất cẩn thận, hắn ra hiệu cho vệ sĩ xung quanh chuẩn bị, một khi giao ra cô gái này thì lập tức bắn về phía kẻ địch trước mặt.
Chữ ba vừa dứt lời, gã đàn ông thể hiện ý đồ, đẩy Tiểu Lệ ra trước một chút, nhưng không hoàn toàn buông ra, Phong Dạ Minh cũng đẩy Bạch Lang trong tay ra.
"Thả." Gã lập tức thét lên một tiếng, đẩy Tiểu Lệ về phía Dạ Nghiên Tịch, chạy qua cứu Bạch Lang.
Dạ Nghiên Tịch lập tức kéo Tiểu Lệ, đạp chân về phía chiếc bàn trước mặt, bàn bay về phía vệ sĩ ở trước mặt, đám vệ sĩ lập tức nổ súng bắn về phía trước bàn đang đập tới trước mặt.
Dạ Nghiên Tịch nhân cơ hội đó liền kéo Tiểu Lệ ra ngoài cửa, vừa ra tới cửa Dạ Nghiên Tịch liền nói với Tiểu Lệ: "Chạy, có thể chạy được bao xa thì cứ chạy."
Tiểu Lệ hai chân mềm nhũn chạy ra ngoài, khi quay đầu lại nhìn Dạ Nghiên Tịch liền bật khóc cám ơn một tiếng.
Dạ Nghiên Tịch nghe thấy trong phòng sau lưng có tiếng súng nổ, cô vội nập vào bên cửa nổ súng. Trong lòng cô không khỏi lo lắng cho người đàn ông ở trong phòng.
Anh không sao chứ?
Phong Dạ Minh không sao, những nơi bóng người anh lướt qua, đạn dường như luôn ở phía sau một bước, trong lúc đạn được bắn đi, anh vẫn ung dung tự tại, trấn tĩnh tới đáng sợ.
Một khẩu súng của vệ sĩ bị đoạt mất, ngay giây sau súng của hắn bị cánh tay khỏe mạnh của người đàn ông khống chế, người bị bắn toàn là đồng bọn của hắn.
Bạch Lang và đồng bọn của hắn bây giờ không thể quan tâm được tới tính mạng của vệ sĩ, vội vàng hốt hoảng đóng nắp vali hàng lại, chuẩn bị xách hàng bỏ trốn.
Dạ Nghiên Tịch đang đợi bọn họ! Trên nền nhà có phản chiếu biếu người, cô giơ chân đá, Bạch Lang chạy đằng trước lập tức bị đá một cú, hắn loạng choạng lùi lại sau một bước.
"Con đàn bà thối, chán sống à?" Bạch Lang tưởng rằng Dạ Nghiên Tịch là một người dễ dọa nạt, trong mắt hắn, đàn bà vẫn ăn hại như vậy.
Bạch Lang giao vali cho thuộc hạ: "Mang đi, tao xuống liền." Nói xong hắn nắm hai tay lại, chuẩn bị giao chiến với Dạ Nghiên Tịch.
Tuy nhiên, sau lưng hắn vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Muốn đánh nhau à? Đối thủ của mày là tao."
Bạch Lang lúc này mới phát hiện sau lưng hắn vô cùng yên tĩnh, sáu vệ sĩ đã hoàn toàn ngã gục, một bóng người lạnh lùng đang bước về phía hắn, thuộc hạ của Bạch Lang thấy vậy vẫn còn muốn bỏ chạy.
Hắn cầm một con dao găm muốn đánh lui Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch né người, giữ lấy chuôi dao của hắn, muốn đoạt lấy dao.
Gã thấy Dạ Nghiên Tịch không dễ đối phó liền đặt hàng sang một bên, lập tức triển khai khí thế, chuẩn bị đẩy lui Dạ Nghiên Tịch.
Bạch Lang sau lưng cũng bị Phong Dạ Minh tấn công, hắn may mắn né được, tuy nhiên Phong Dạ Minh sao có thể để hắn dễ dàng né tránh, Bạch Lang rơi vào một cuộc vật lộn liều chết.
Ở hành lang ngoài cửa, Dạ Nghiên Tịch cũng đang giao đấu với thuộc hạ của hắn, gã thuộc hạ này là một kẻ tàn bạo, chiêu thức nào cũng muốn giết Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch cũng không khách sáo, chiêu thức nào cũng rất mạnh bạo.
Mặc dù vừa rồi tiếng súng trong phòng rất vang nhưng do có hiệu quả cách âm cực tốt, kèm thêm đại sảnh bên ngoài đang mở nhạc sàn rất lớn tiếng.
Khiến cho không ai biết rằng nơi này đang xảy ra sự cố.
Cảnh sát xung quanh đã phục kích lên lầu, nói với thuộc hạ của Bạch Lang đang giao chiến: "Từ bỏ kháng cự, lập tức đầu hàng."
Gã ta đang đánh tới đỏ mắt, không dừng tay lại, Dạ Nghiên Tịch cũng không hề có áp lực, cô thậm chí còn có thời gian vứt hai vali hàng trên mặt đất tới trước mặt cảnh sát: "Đây là hàng, tịch thu đi."
Khi nhìn thấy hàng bị đoạt lấy, gã đàn ông kia nổi điên lên, hắn nhanh chóng muốn giành lại, Dạ Nghiên Tịch vung chân tấn công hai chân hắn, hắn ngã sõng soài ra mặt đất, khi định đứng dậy thì Dạ Nghiên Tịch đã đón được còng tay do một cảnh sát vứt lại, nhanh chóng khóa chặt hai tay hắn ta lại.
Lúc này, phía sau cánh cửa, một gã đàn ông cũng bị đạp mạnh ra, chính là Bạch Lang.
Mặt hắn ta đã tím bầm tím dập, hai tay bị vặn gãy, không có lực phản kháng.
Lúc này, hắn nhìn lại người đàn ông bước ra từ sau lưng, lập tức coi hắn ta như ma quỷ, hắn lùi lại sau, như thể người đàn ông sau lưng này lại dày vò hắn giống như địa ngục.
Các cảnh sát ở bên cạnh đều sững sờ, còn tưởng rằng là hoạt động toàn bộ thành viên tham gia, kết quả sau cùng là họ tới thu dọn hiện trường.
Phong Dạ Minh vỗ nhẹ bộ comple đắt giá trên người, phủi sạch bụi bẩn, nói với viên cảnh sát: "Giao cho các anh xử lý đấy, tôi và Dạ tiểu thư còn có việc."
Tay của Dạ Nghiên Tịch được anh kéo đi, rời khỏi đây từ một lối đi khác.
Cảnh sát sau lưng có phần sửng sốt, nhìn họ cứ như thể một đôi tình nhân đang mặn nồng.
"Này, anh làm gì vậy?" Dạ Nghiên Tịch đi trên hành lang liền giật tay ra khỏi tay anh.
"Có bị thương ở đâu không?" Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn lên người cô.
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu: "Không có, anh thì sao?"
"Loại chiến trường nhỏ này, sao tôi có thể bị thương được?" Phong Dạ Minh mỉm cười nheo mắt, thu lại toàn bộ thái độ nghiêm túc, quan sát cô nói: "Tôi thấy rằng lúc này chúng ta thích hợp đi uống một ly."
Dạ Nghiên Tịch không quá tán thành tinh thần hưởng thụ của anh, và cô còn chưa kịp từ chối anh đã dắt tay cô bước về phía thang máy.
Trong quán bar này sẽ không thể nào có rượu uống, vì phía cảnh sát đã bao vây toàn bộ nơi này, xử lý tàn cuộc xảy ra trong căn phòng kia.
Thang máy chạy thẳng tới gara ở dưới lầu một, Phong Dạ Minh tìm thấy xe của mình. Dạ Nghiên Tịch ngồi vào trong xe liền nói với anh: "Đưa tôi về tắm gội, tôi muốn nghỉ ngơi."
“Vẫn còn sớm mà."
"Không còn sớm nữa, tôi không có thói quen tận hưởng cuộc sống ban đêm." Dạ Nghiên Tịch là một cô gái có tính kỷ luật rất cao.
Phong Dạ Minh khẽ thở dài, cô đêm nay thực sự quá đẹp, nếu như không dẫn cô đi uống một ly, anh cảm thấy có chút đáng tiếc.
Ngồi trong xe, không khí có phần yên tĩnh, trong đầu Dạ Nghiên Tịch lại nhớ tới nụ hôn ban nãy ở trong phòng.
Anh đâu nhất thiết phải hôn, anh cố tình chăng!
Vừa hay Phong Dạ Minh cũng nghĩ tới nụ hôn đó, anh có chút hối hận vì vừa nãy không nhân cơ hội hôn sâu hơn, chỉ chạm nhẹ, thật lãng phí cơ hội lần này.
Lúc này, xe đang chạy trên con đường ít người, ánh đèn trên đường liên tục chiếu vào trong xe.
Dạ Nghiên Tịch lập tức có cảm giác vô cũng nhẹ lòng, ánh mắt cô nhìn sang chàng trai bên cạnh, chỉ thấy dáng người anh thư thái, ngũ quan trong ánh sáng tỏa ra khí chất quyến rũ.
Dưới hàng lông mi cong dày, đôi mắt anh sâu thẳm khó đoán giống như một con dã thú đang nằm ngủ đông có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Dạ Nghiên Tịch bất giác có cảm giác bị lôi cuốn, điều này khiến cô sững sờ vài giây.
Chàng trai ngồi bên cạnh cô, tâm tư vô cùng nhạy cảm, anh quay người lại, đôi mắt chứa đựng tình cảm phức tạp nhìn cô chăm chú, anh khẽ bật cười: "Cô yêu tôi rồi sao?"
Ánh mắt Nghiên Tịch thoáng chút chột dạ, cô khẽ hắng giọng nói một câu: "Anh lấy đâu ra sự tự tin đó?"
"Vừa rồi cô nhìn tôi rất si mê đấy!"
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là... chỉ là muốn cảnh cáo anh, lần sau gặp nhiệm vụ như tối nay, tốt nhất hãy kiềm chế bản thân, đừng làm bừa." Dạ Nghiên Tịch vỗn không muốn nhắc lại việc này nhưng lúc này hình như cô không nhắc cô sẽ bị mất mặt.
Được thôi! Vừa rồi cô đúng là đã bị anh quyến rũ.
"Cô muốn nói là vừa nãy tôi hôn cô?" Phong Dạ Minh mỉm cười, vốn đang ở trong xe yên tĩnh, giọng anh giống như một tiếng pháo trầm vô cùng nam tính, mỗi thanh âm đều có dư vị hút hồn.
Thần kinh của Dạ Nghiên Tịch trở nên căng thẳng, quay đầu không nhìn anh nữa, người đàn ông này biết rõ rồi còn hỏi.
"Cũng không có cách nào cả, yêu cầu công việc mà." Anh tự giải thích một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.