Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1433
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Ánh mắt đội trưởng Chu vô cùng kiên định: "Chúng ta nhất định phải điều tra ra tội phạm giết người đứng sau lưng và còn phải tìm được vũ khí của chúng ta, trừng phạt nghiêm khắc kẻ mua hàng đứng sau lưng, đất nước ta tuyệt đối không dễ đắc tội như vậy."
Đi ra khỏi phòng họp, Dạ Nghiên Tịch quay đầu nhìn Phong Dạ Minh ở bên cạnh, thần sắc của anh càng trở nên trầm ngâm, nghiêm trọng hơn bình thường, như thể đang có tâm sự.
"Anh có muốn đi uống một ly không?" Dạ Nghiên Tịch hỏi anh.
Phong Dạ Minh nghe xong lời mời của cô liền bật cười: "Được thôi! Em mời hay anh mời?"
"Cám ơn anh cứu mạng em tối qua, ly này em mời." Dạ Nghiên Tịch thoải mái nói.
Phong Dạ Minh vui mừng đồng ý.
Gần đây có một quán bar, ban ngày ít người, hai người chọn một góc khuất ngồi xuống, gọi hai cốc bia, Dạ Nghiên Tịch chống cằm ánh mắt sáng bén quan sát khuôn mặt anh.
"Vừa rồi trong phòng họp, anh bảo đội trưởng Chu chuyển lại hình của kẻ tình nghi, có phải anh biết người này không? Hoặc anh cảm thấy kẻ tình nghi có chút quen thuộc?"
Phong Dạ Minh gượng cười: "Thì ra em mời anh uống bia là muốn thăm dò việc này?"
"Em không muốn anh có việc giấu em." Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc nhìn anh.
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Em yên tâm, việc của anh tuyệt đối không giấu em, chỉ có điều việc này... anh bỗng nhiên có một dự cảm, vì ngay cả anh cũng không tin vào cảm giác đó, không biết có phải thật không."
Dạ Nghiên Tịch tò mò hỏi: "Cảm giác gì?"
"Em có biết vừa rồi anh nhìn hình toàn thân của kẻ tình nghi, anh nghĩ tới ai không?"
"Ai?"
"Anh trai của Thẩm Lạc Lạc, người anh em của anh - Thẩm Kiệt." Ánh mắt Phong Dạ Minh lộ vẻ mơ hồ.
Dạ Nghiên Tịch ngạc nhiên nhìn anh: "Chả phải anh nói rằng anh ấy đã qua đời rồi sao?"
Phong Dạ Minh gật đầu: "Đúng vậy, anh tận mắt nhìn thấy cậu ấy nhảy xuống biển cả sóng dữ, trong tình huống đó rất khó có thể sống sót, vì thế vừa rồi trong cuộc họp anh không nói ra cảm giác của mình, vì anh thấy không chân thực!"
"Nói không chừng, chỉ là anh nhìn nhầm." Dạ Nghiên Tịch an ủi một câu.
"Có lẽ em nói đúng, là trực giác của anh đã sai." Phong Dạ Minh gượng cười, lúc này bia đã được mang tới, hai người cầm cốc bia lên, mùi vị mát lạnh thơm ngon, rất giải nhiệt.
Hai người ngồi nửa tiếng sau đó mới về lại cục cảnh sát, Dạ Nghiên Tịch xin đội trưởng Chu toàn bộ tài liệu về vụ cướp vũ khí.
Đội trưởng Chu cũng rất tin tưởng hai người, ông đích thân tới nói với họ: "Đây là tài liệu bí mật quốc gia, không phải tôi không tin người của đội cảnh sát chúng tôi, tôi chỉ cảm thấy rằng những tài liệu này càng ít người biết càng tốt, vì thế tôi chỉ đồng ý cho hai người xem, xem xong hãy viết báo cáo gửi tôi, hai người đều phải viết."
"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
Đội trưởng Chu rời đi, Dạ Nghiên Tịch sắp xếp tài liệu, quay đầu nhìn chàng trai đang ngồi trầm ngâm, cô biết, người tâm tư nhạy bén như anh, xuất hiện bất cứ trực giác nào cũng đều trở thành một trong những chân tướng sự thực trong tương lai.
Thẩm Kiệt đã qua đời sáu năm, sáu năm qua nếu như anh ta thực sự vẫn còn sống, một lần nữa anh ta xuất hiện lại trong thân phận là kẻ cướp vũ khí quốc gia.
Điều này đối với Phong Dạ Minh mà nói, một mặt vui mừng vì người anh em của mình vẫn còn sống, một mặt vì thân phận của anh ta mà trở thành kẻ địch, lập trường đối lập, đây đúng là một việc vô cùng khó xử.
Dạ Nghiên Tịch cũng không quấy rầy anh, để anh tự mình suy nghĩ thông suốt những vấn đề này.
Cô đọc kĩ càng những thông tin của vụ án cướp vũ khí này, không ngờ người của băng đảng xã hội đen lại có thân thủ và mưu kế tốt tới vậy, trong quá trình vận chuyển vũ khí, vũ khí cất giấu bí mật trong thùng xe không cánh mà bay.
Dạ Nghiên Tịch xem một vài tấm hình, đó là hình lấy ra từ camera an ninh dọc đường, khi đi qua một sơn động, trong khoang xe chở vũ khí có một vết hàn mở, vừa hay có thể vận chuyển sáu thùng vũ khí rời đi.
Phương hướng cuối cùng mà chúng biến mất chính là khu rừng nguyên thủy bên cạnh sơn động, bám đuôi cực kì khó, phạm vi rộng, hơn nữa đường đi đều đã bị xóa dấu vết, đội vận chuyển trả về mà không có tìm được gì.
"Sáu thùng vũ khí này, trọng lượng của mỗi thùng đều nặng trên năm mươi cân, món đồ ba trăm cân biến mất trong rừng, trên mặt đất không có dấu tích nào cả, bọn chúng đã dùng cách nào để vậy chuyển đi? Có khi nào những thùng đó vẫn còn ở xung quanh, chỉ là đã được giấu đi!" Dạ Nghiên Tịch bỗng có mong muốn tới hiện trường.
Phong Dạ Minh bỗng nhiên đứng dậy: "Anh cũng có cùng suy nghĩ với em, chúng ta hãy tới hiện trường kiểm tra xem."
"Nơi diễn ra vụ cướp này là một đoạn đường xưởng chế tạo vũ khí ở miền bắc, cách đây chừng hai nghìn cây số, chúng ta đi và về phải mất vài ngày."
"Nếu như gần đó có xưởng chế tạo vũ khí, tin rằng nhất định có sân bay."
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch phát sáng, nhìn anh hỏi: "Lẽ nào anh định dùng chiến cơ để đi!"
"Em không biết lái sao?" Phong Dạ Minh quay đầu nhìn cô.
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: "Anh đùa sao, em lái rất lợi hại."
"Nói với ba em, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, anh chàng này nhắm tới mối quan hệ này của cô, có điều việc này có liên quan tới vụ án vũ khí, cô cũng có lý do nhờ ba mình.
Dạ Nghiên Tịch cầm điện thoại lên, bước qua một bên gọi điện cho ba, đầu bên kia vang lên giọng nói hồn hậu không kém phần dịu dàng của ba cô: "Nghiên Tịch, sao vậy?"
"Ba, con có việc muốn nhờ ba." Dạ Nghiên Tịch dứt lời liền kể lại toàn bộ sự việc, Dạ đại thủ trưởng ở đầu bên kia đồng ý liền, bảo họ tối nay xuất phát.
Ngắt điện thoại, Dạ Nghiên Tịch liền nói với chàng trai bên cạnh mình: "Đêm nay rạng sáng mai xuất phát không vấn đề gì chứ!"
"Anh không vấn đề gì cả." Phong Dạ Minh nheo mắt mỉm cười.
"Em đi nói với đội trưởng Chu một tiếng."
Dạ Nghiên Tịch báo cáo xong trở về, Phong Dạ Minh đang xem tài liệu, anh đang xem hình người đàn ông đeo kính râm, đeo khẩu trang, hắn đứng ở hướng ống kính, hơi nghiêng mặt, vô cùng thần bí khó đoán.
Dạ Nghiên Tịch trong lòng không khỏi lo lắng, cô cúi người nói: "Dạ Minh, anh đừng nghĩ ngợi nhiều, bất luận có phải Thẩm Kiệt hay không, chúng ta sớm muộn cũng sẽ điều tra ngọn ngành."
"Anh hi vọng cậu ấy vẫn còn sống, nhưng không muốn cậu ấy trở thành người như thế này." Trực giác trong thâm tâm Phong Dạ Minh giống như một đốm mực đen, lan tỏa trong nội tâm anh.
Trực giác của anh trước nay vốn rất chuẩn, sau khi có trực giác, rất nhiều chuyện đều trở thành sự thật.
Vì chuyến đi lần này, hai người về lại kí túc xá thu dọn hành lý, hai người chuẩn bị một chiếc ba lô để lên đường, Dạ Nghiên Tịch tắm xong, áo bó người màu đen, kết hợp với quần dài màu đen, giày quân đội, thuận tiện hành động hơn.
Mái tóc dài được cô chải buộc gọn gàng ra sau gáy, gương mặt xinh đẹp, không chút son phấn.
Tám rưỡi tối, cô xách ba lô bước ra, Phong Dạ Minh đã đợi sẵn ở hành lang.
Bình thường anh không hút thuốc nhưng lúc này cũng dựa vào hành lang, tay cầm một điếu thuốc đã cháy hết một nửa, trên môi nhả ra một làn khói thuốc mỏng, bao trùm lên gương mặt tuấn tú sắc nét của anh, đôi mắt đen nhánh nhìn có vài phần trầm ngâm, buồn bã, dưới ánh hoàng hôn càng khiến người ta thêm xót lòng.
Dạ Nghiên Tịch bước tới bên cạnh anh, khi anh còn đang định hút tiếp cô liền giơ tay giật lấy điếu thuốc của anh: "Đừng hút nữa."
"Được thôi, em không thích thì anh không hút nữa." Phong Dạ Minh mỉm cười, trở về lại với bản chất vốn có của anh.
"Trên người anh còn mang theo thuốc lá không?" Dạ Nghiên Tịch nhíu mày hỏi.
"Vừa rồi có một đồng nghiệp đi qua, anh xin cậu ta." Phong Dạ Minh nói xong liền xách ba lô của hai người lên đi thẳng về phía trước.
Dạ Nghiên Tịch bất giác mỉm cười, đi theo sau lưng anh.
Người đàn ông này khi ngông cuồng sẽ rất cuồng, khi lưu manh cũng rất lưu manh, nhưng khi nghiêm túc sẽ có nét gợi cảm chí mạng của đàn ông.
Hai người ngồi lên một chiếc xe việt dã chạy thẳng tới một khu căn cứ ở ngoại ô, ở đó đã chuẩn bị sẵn một chiếc chiến cơ.
Khi hai người tới nơi, thân phận của hai người hoàn toàn không phải nghi ngờ, hai người xách ba lô bước về phía chiến chiến ở vô cùng bá khí trong bóng đêm.
Dạ Nghiên Tịch nhường ghế lái lại cho anh: "Hãy cho em thấy bản lĩnh của anh đi!"
"Không để em thất vọng!" Phong Dạ Minh là một người đàn ông toàn năng.
Dạ Nghiên Tịch ngồi ở ghế lái phụ, đội mũ bảo hiểm, hai người đưa mắt nhìn nhau, Phong Dạ Minh điều khiển các công tác phức tạp trên chiến cơ, động tác vô cùng thuần thục.
Dạ Nghiên Tịch không khỏi bội phục, đồng thời sức hút trong thâm tâm cũng mạnh thêm vài phần, gần đây thời gian cùng anh ngày đêm bên nhau đã phá vỡ những suy nghĩ của cô khi mới quen anh, cô cũng dần dần hiểu anh hơn, phát giác được những mặt sâu sắc hơn của người đàn ông này.
Đi ra khỏi phòng họp, Dạ Nghiên Tịch quay đầu nhìn Phong Dạ Minh ở bên cạnh, thần sắc của anh càng trở nên trầm ngâm, nghiêm trọng hơn bình thường, như thể đang có tâm sự.
"Anh có muốn đi uống một ly không?" Dạ Nghiên Tịch hỏi anh.
Phong Dạ Minh nghe xong lời mời của cô liền bật cười: "Được thôi! Em mời hay anh mời?"
"Cám ơn anh cứu mạng em tối qua, ly này em mời." Dạ Nghiên Tịch thoải mái nói.
Phong Dạ Minh vui mừng đồng ý.
Gần đây có một quán bar, ban ngày ít người, hai người chọn một góc khuất ngồi xuống, gọi hai cốc bia, Dạ Nghiên Tịch chống cằm ánh mắt sáng bén quan sát khuôn mặt anh.
"Vừa rồi trong phòng họp, anh bảo đội trưởng Chu chuyển lại hình của kẻ tình nghi, có phải anh biết người này không? Hoặc anh cảm thấy kẻ tình nghi có chút quen thuộc?"
Phong Dạ Minh gượng cười: "Thì ra em mời anh uống bia là muốn thăm dò việc này?"
"Em không muốn anh có việc giấu em." Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc nhìn anh.
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Em yên tâm, việc của anh tuyệt đối không giấu em, chỉ có điều việc này... anh bỗng nhiên có một dự cảm, vì ngay cả anh cũng không tin vào cảm giác đó, không biết có phải thật không."
Dạ Nghiên Tịch tò mò hỏi: "Cảm giác gì?"
"Em có biết vừa rồi anh nhìn hình toàn thân của kẻ tình nghi, anh nghĩ tới ai không?"
"Ai?"
"Anh trai của Thẩm Lạc Lạc, người anh em của anh - Thẩm Kiệt." Ánh mắt Phong Dạ Minh lộ vẻ mơ hồ.
Dạ Nghiên Tịch ngạc nhiên nhìn anh: "Chả phải anh nói rằng anh ấy đã qua đời rồi sao?"
Phong Dạ Minh gật đầu: "Đúng vậy, anh tận mắt nhìn thấy cậu ấy nhảy xuống biển cả sóng dữ, trong tình huống đó rất khó có thể sống sót, vì thế vừa rồi trong cuộc họp anh không nói ra cảm giác của mình, vì anh thấy không chân thực!"
"Nói không chừng, chỉ là anh nhìn nhầm." Dạ Nghiên Tịch an ủi một câu.
"Có lẽ em nói đúng, là trực giác của anh đã sai." Phong Dạ Minh gượng cười, lúc này bia đã được mang tới, hai người cầm cốc bia lên, mùi vị mát lạnh thơm ngon, rất giải nhiệt.
Hai người ngồi nửa tiếng sau đó mới về lại cục cảnh sát, Dạ Nghiên Tịch xin đội trưởng Chu toàn bộ tài liệu về vụ cướp vũ khí.
Đội trưởng Chu cũng rất tin tưởng hai người, ông đích thân tới nói với họ: "Đây là tài liệu bí mật quốc gia, không phải tôi không tin người của đội cảnh sát chúng tôi, tôi chỉ cảm thấy rằng những tài liệu này càng ít người biết càng tốt, vì thế tôi chỉ đồng ý cho hai người xem, xem xong hãy viết báo cáo gửi tôi, hai người đều phải viết."
"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
Đội trưởng Chu rời đi, Dạ Nghiên Tịch sắp xếp tài liệu, quay đầu nhìn chàng trai đang ngồi trầm ngâm, cô biết, người tâm tư nhạy bén như anh, xuất hiện bất cứ trực giác nào cũng đều trở thành một trong những chân tướng sự thực trong tương lai.
Thẩm Kiệt đã qua đời sáu năm, sáu năm qua nếu như anh ta thực sự vẫn còn sống, một lần nữa anh ta xuất hiện lại trong thân phận là kẻ cướp vũ khí quốc gia.
Điều này đối với Phong Dạ Minh mà nói, một mặt vui mừng vì người anh em của mình vẫn còn sống, một mặt vì thân phận của anh ta mà trở thành kẻ địch, lập trường đối lập, đây đúng là một việc vô cùng khó xử.
Dạ Nghiên Tịch cũng không quấy rầy anh, để anh tự mình suy nghĩ thông suốt những vấn đề này.
Cô đọc kĩ càng những thông tin của vụ án cướp vũ khí này, không ngờ người của băng đảng xã hội đen lại có thân thủ và mưu kế tốt tới vậy, trong quá trình vận chuyển vũ khí, vũ khí cất giấu bí mật trong thùng xe không cánh mà bay.
Dạ Nghiên Tịch xem một vài tấm hình, đó là hình lấy ra từ camera an ninh dọc đường, khi đi qua một sơn động, trong khoang xe chở vũ khí có một vết hàn mở, vừa hay có thể vận chuyển sáu thùng vũ khí rời đi.
Phương hướng cuối cùng mà chúng biến mất chính là khu rừng nguyên thủy bên cạnh sơn động, bám đuôi cực kì khó, phạm vi rộng, hơn nữa đường đi đều đã bị xóa dấu vết, đội vận chuyển trả về mà không có tìm được gì.
"Sáu thùng vũ khí này, trọng lượng của mỗi thùng đều nặng trên năm mươi cân, món đồ ba trăm cân biến mất trong rừng, trên mặt đất không có dấu tích nào cả, bọn chúng đã dùng cách nào để vậy chuyển đi? Có khi nào những thùng đó vẫn còn ở xung quanh, chỉ là đã được giấu đi!" Dạ Nghiên Tịch bỗng có mong muốn tới hiện trường.
Phong Dạ Minh bỗng nhiên đứng dậy: "Anh cũng có cùng suy nghĩ với em, chúng ta hãy tới hiện trường kiểm tra xem."
"Nơi diễn ra vụ cướp này là một đoạn đường xưởng chế tạo vũ khí ở miền bắc, cách đây chừng hai nghìn cây số, chúng ta đi và về phải mất vài ngày."
"Nếu như gần đó có xưởng chế tạo vũ khí, tin rằng nhất định có sân bay."
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch phát sáng, nhìn anh hỏi: "Lẽ nào anh định dùng chiến cơ để đi!"
"Em không biết lái sao?" Phong Dạ Minh quay đầu nhìn cô.
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: "Anh đùa sao, em lái rất lợi hại."
"Nói với ba em, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, anh chàng này nhắm tới mối quan hệ này của cô, có điều việc này có liên quan tới vụ án vũ khí, cô cũng có lý do nhờ ba mình.
Dạ Nghiên Tịch cầm điện thoại lên, bước qua một bên gọi điện cho ba, đầu bên kia vang lên giọng nói hồn hậu không kém phần dịu dàng của ba cô: "Nghiên Tịch, sao vậy?"
"Ba, con có việc muốn nhờ ba." Dạ Nghiên Tịch dứt lời liền kể lại toàn bộ sự việc, Dạ đại thủ trưởng ở đầu bên kia đồng ý liền, bảo họ tối nay xuất phát.
Ngắt điện thoại, Dạ Nghiên Tịch liền nói với chàng trai bên cạnh mình: "Đêm nay rạng sáng mai xuất phát không vấn đề gì chứ!"
"Anh không vấn đề gì cả." Phong Dạ Minh nheo mắt mỉm cười.
"Em đi nói với đội trưởng Chu một tiếng."
Dạ Nghiên Tịch báo cáo xong trở về, Phong Dạ Minh đang xem tài liệu, anh đang xem hình người đàn ông đeo kính râm, đeo khẩu trang, hắn đứng ở hướng ống kính, hơi nghiêng mặt, vô cùng thần bí khó đoán.
Dạ Nghiên Tịch trong lòng không khỏi lo lắng, cô cúi người nói: "Dạ Minh, anh đừng nghĩ ngợi nhiều, bất luận có phải Thẩm Kiệt hay không, chúng ta sớm muộn cũng sẽ điều tra ngọn ngành."
"Anh hi vọng cậu ấy vẫn còn sống, nhưng không muốn cậu ấy trở thành người như thế này." Trực giác trong thâm tâm Phong Dạ Minh giống như một đốm mực đen, lan tỏa trong nội tâm anh.
Trực giác của anh trước nay vốn rất chuẩn, sau khi có trực giác, rất nhiều chuyện đều trở thành sự thật.
Vì chuyến đi lần này, hai người về lại kí túc xá thu dọn hành lý, hai người chuẩn bị một chiếc ba lô để lên đường, Dạ Nghiên Tịch tắm xong, áo bó người màu đen, kết hợp với quần dài màu đen, giày quân đội, thuận tiện hành động hơn.
Mái tóc dài được cô chải buộc gọn gàng ra sau gáy, gương mặt xinh đẹp, không chút son phấn.
Tám rưỡi tối, cô xách ba lô bước ra, Phong Dạ Minh đã đợi sẵn ở hành lang.
Bình thường anh không hút thuốc nhưng lúc này cũng dựa vào hành lang, tay cầm một điếu thuốc đã cháy hết một nửa, trên môi nhả ra một làn khói thuốc mỏng, bao trùm lên gương mặt tuấn tú sắc nét của anh, đôi mắt đen nhánh nhìn có vài phần trầm ngâm, buồn bã, dưới ánh hoàng hôn càng khiến người ta thêm xót lòng.
Dạ Nghiên Tịch bước tới bên cạnh anh, khi anh còn đang định hút tiếp cô liền giơ tay giật lấy điếu thuốc của anh: "Đừng hút nữa."
"Được thôi, em không thích thì anh không hút nữa." Phong Dạ Minh mỉm cười, trở về lại với bản chất vốn có của anh.
"Trên người anh còn mang theo thuốc lá không?" Dạ Nghiên Tịch nhíu mày hỏi.
"Vừa rồi có một đồng nghiệp đi qua, anh xin cậu ta." Phong Dạ Minh nói xong liền xách ba lô của hai người lên đi thẳng về phía trước.
Dạ Nghiên Tịch bất giác mỉm cười, đi theo sau lưng anh.
Người đàn ông này khi ngông cuồng sẽ rất cuồng, khi lưu manh cũng rất lưu manh, nhưng khi nghiêm túc sẽ có nét gợi cảm chí mạng của đàn ông.
Hai người ngồi lên một chiếc xe việt dã chạy thẳng tới một khu căn cứ ở ngoại ô, ở đó đã chuẩn bị sẵn một chiếc chiến cơ.
Khi hai người tới nơi, thân phận của hai người hoàn toàn không phải nghi ngờ, hai người xách ba lô bước về phía chiến chiến ở vô cùng bá khí trong bóng đêm.
Dạ Nghiên Tịch nhường ghế lái lại cho anh: "Hãy cho em thấy bản lĩnh của anh đi!"
"Không để em thất vọng!" Phong Dạ Minh là một người đàn ông toàn năng.
Dạ Nghiên Tịch ngồi ở ghế lái phụ, đội mũ bảo hiểm, hai người đưa mắt nhìn nhau, Phong Dạ Minh điều khiển các công tác phức tạp trên chiến cơ, động tác vô cùng thuần thục.
Dạ Nghiên Tịch không khỏi bội phục, đồng thời sức hút trong thâm tâm cũng mạnh thêm vài phần, gần đây thời gian cùng anh ngày đêm bên nhau đã phá vỡ những suy nghĩ của cô khi mới quen anh, cô cũng dần dần hiểu anh hơn, phát giác được những mặt sâu sắc hơn của người đàn ông này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.