Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1469
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
"Vào xem phòng ngủ của chúng ta." Phong Dạ Minh dắt tay cô.
Dạ Nghiên Tịch liền cảm thấy bối rỗi, từ sau lần ở nước ngoài, trở về nước, ở trong căn cứ, hai người cơ bản đều sống tách biệt.
Bây giờ họ sống chung với nhau như một cặp tình nhân bình thường. Phòng ngủ chính rất rộng, trong nhà còn có ba phòng ngủ khác, thư phòng, phòng khách ở tầng hai, ban công có kê ghế để ngồi hóng gió, rất nên thơ.
"Anh có cần nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?" Dạ Nghiên Tịch hỏi người đàn ông bên cạnh.
Phong Dạ Minh liền nhướng mày nhìn cô: "Anh không hề yếu ớt như em tưởng tượng đâu."
"Đừng giỡn nữa, anh là người bị thương." Dạ Nghiên Tịch trừng mắt nhìn anh.
"Không tin sao? Vậy bây giờ chúng ta có thể thử." Phong Dạ Minh nói xong liền giơ tay ra ôm lấy cô, Dạ Nghiên Tịch lập tức bật cười mặc anh ôm mình: "Đừng lưu manh vậy, buông tay ra."
Phong Dạ Minh thơm nhẹ lên má cô, không nỡ buông tay: "Được rồi, anh sẽ dưỡng thương hai ngày, sau khi dưỡng xong em không được từ chối anh."
Dạ Nghiên Tịch biết anh ám chỉ điều gì, cô quay lưng lại với anh, má ửng hồng đi về phía ban công, tầm nhìn ở đây rất tuyệt, trước mắt là công viên xanh mướt, không có gì che chắn cả.
"Anh có cần nghỉ ngơi không, nếu không cần chúng ta tới siêu thị gần nhà mua đồ nào, mua một số đồ dùng hàng ngày và đồ ăn."
Phong Dạ Minh đương nhiên đồng ý: "Không nghỉ ngơi, đi cùng em."
Dạ Nghiên Tịch xuống gara tầng một, ông Phong chuẩn bị sẵn cho họ một chiếc xe việt dã.
Dạ Nghiên Tịch lái xe, Phong Dạ Minh ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ, sắc mặt thảnh thơi, căn bản không giống người đang bị thương.
Dạ Nghiên Tịch không thạo đường khu vực này, dùng chỉ đường để tới khu mua sắm quen thuộc, tìm được một trung tâm mua sắm quy mô lớn, nhân tiện ở đây cô cũng không có quần áo mặc, vì thế cô có thể mua một ít quần áo.
Phong Dạ Minh liền cùng cô đi dạo ở khu trang phục nữ, anh cao lớn khôi ngô giống như một thể hooc-môn di động, cho dù anh chỉ mặc một chiếc áo t-shirt màu xám và quần tây đơn giản nhưng vẫn vừa đẹp trai vừa đàn ông lại rất quyến rũ, huống hồ vóc dáng anh lại cực kỳ chuẩn.
Khi anh không cười khiến người ta cảm thấy anh vô cùng lạnh lùng nhưng khi anh cười, khí chất của anh vô cùng phức tạp, lúc giống như một chàng trai yêu đời, lúc lại toát lên đôi chút ranh mãnh.
Nói chung, từ khi Dạ Nghiên Tịch bước vào khu trang phục nữ liền cảm thấy vô số ánh nhìn dồn về phía người đàn ông bên cạnh mình, những cô gái đi ngang qua đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn anh.
Là đối tượng được ngắm nhìn, đôi mắt Phong Dạ Minh sâu thẳm chỉ nhìn cô, tuyệt đối không liếc nhìn bất cứ cô gái nào đi ngang qua.
Dạ Nghiên Tịch cầm mấy bộ đồ trong tiệm trang phục nữ hàng hiệu, sau đó cùng anh tới khu trang phục nam, chọn mua cho anh một vài bộ, cất quần áo vào xe xong, hai người mới có thể thảnh thơi đi vào siêu thị, bắt đầu mua đồ dùng hàng ngày.
Không thể không nói, mua sắm đúng là một việc khiến người ta vui vẻ và nhẹ nhõm, Dạ Nghiên Tịch thi thoảng lại thể hiện dáng vẻ của một cô gái nhỏ, cầm hai chiếc bàn chải tình nhân lặng lẽ cho vào trong xe đầy.
Sau đó những thứ có thể mua kiểu tình nhân cô đều lựa chọn, người đàn ông bên cạnh thấy vậy thi thoảng lại mỉm cười.
Hai chiếc xe đẩy đều được đựng đầy đổ, đồ cần mua thực sự rất nhiều, bởi cần phải dùng trong một tháng.
Sau khi tính tiền, hai người liền về thẳng biệt thự, Dạ Nghiên Tịch bảo anh ngồi nghỉ ngơi, cô dọn dẹp, sắp xếp đồ mua về.
Cô làm việc rất nhanh nhẹn lại không mất vẻ hiền thục, chỉ một lát đã cất gọn mọi thứ.
Đứng trong nhà tắm, nhìn hai chiếc bàn chải đánh răng, cô ghé lại gần hơn chút nữa, nhìn hai chiếc bàn chải một hồng một xanh giống như một cặp tình nhân đang đứng dựa vào nhau.
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch vẫn còn ẩn giấu tính cách của một cô gái nhỏ, cô đưa mắt nhìn cảm thấy rất hài lòng.
Thời gian đã tới chập tối, Dạ Nghiên Tịch bắt đầu chuẩn bị bữa tối, ở căn cứ cô thường giúp mẹ nấu ăn, nhưng lần này là chăm sóc một người bị thương, cô phải vô cùng thận trọng.
"Tối ăn cháo nhé? Nấu thêm hai món mặn nữa." Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống sofa, hỏi người đàn ông đang đọc sách.
Ánh mắt Phong Dạ Minh mong ngóng: "Được! Chỉ cần em làm, món gì anh cũng thích!"
Dạ Nghiên Tịch dứt lời liền vào bếp bận rộn chuẩn bị, tối nay nấu cháo thịt gà rau xanh, lại nấu thêm hai món mặn, như vậy cũng không tồi.
Phong Dạ Minh đặt sách xuống, anh bước tới cửa nhà bếp, đã quen nhìn cô nhanh nhẹn, dứt khoát trên chiến trường, bây giờ thấy cô đeo tạp dề, đứng trong bếp bận rộn vẫn vô cùng hấp dẫn.
Thậm chí anh còn cảm thấy rất thương cô, anh bất giác ôm lấy eo cô từ sau lưng, vừa không ảnh hưởng cô nhặt rau, vừa tì nhẹ cằm lên vai cô, tỉ mỉ nhìn cô bận rộn.
Dạ Nghiên Tịch bất giác bám người giống như một đứa trẻ, Dạ Nghiên Tịch thì hi vọng anh có thể đi nghỉ ngơi nhưng Phong Dạ Minh đã nằm suốt mấy ngày ở bệnh viện, bây giờ không có bác sĩ ép buộc nằm xuống anh đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nằm trên giường.
Dạ Nghiên Tịch cầm ipad bắt đầu cẩn thận nấu cháo theo các bước trên đó.
Phong Dạ Minh dáng người cao lớn đứng bên cạnh cô.
"Đi nghỉ đi! Xong em sẽ gọi anh." Dạ Nghiên tịch đẩy anh, Phong Dạ Minh liền ôm cô vào lòng, giữ chặt.
Ở căn cứ, anh rất muốn làm thế này nhưng đều phải kiềm chế, bây giờ anh có thể làm được mọi điều mình muốn, muốn ôm cô thì ôm.
Dạ Nghiên Tịch nép vào lòng anh, cảm nhận cảm giác thân mật, có lúc hai người yêu nhau luôn muốn quấn quýt bên nhau, như vậy đã là rất hạnh phúc.
"Em đi ngoáy cháo kẻo khê." Dạ Nghiên Tịch liền quay người lại, cẩn thận ngoáy cháo, cháo được nấu bằng lửa nhỏ vô cùng thơm ngon, hương thơm ngào ngạt bay ra, chứng tỏ nồi chào này được nấu rất thành công!
Dạ Nghiên Tịch đứng bên cạnh thái rau, đổi thành anh ngoáy cháo, hai người cùng đứng trong nhà bếp, dưới ánh hoàng hôn, vô cùng lãng mạn.
Sáu rưỡi, Dạ Nghiên Tịch nấu hai món ăn, hai người ngồi xuống bàn ăn, ánh đèn pha lê ấm áp chiếu xuống, chiếu trên người đôi nam thanh nữ tú.
Dạ Nghiên Tịch nhìn anh ăn cháo, liền háo hức hỏi: "Ăn ngon không? Có nhạt quá không?"
Vì anh phải ăn thanh đạm vì thế cô cho ít muối.
"Ừ, ngon lắm!" Phong Dạ Minh khen ngợi.
Dạ Nghiên tịch cũng ăn một miếng, mặc dù nhạt nhưng rất thơm ngon.
Phong Dạ Minh gặp thức ăn cho vào bát cô, thâm tình lên tiếng: "Bà xã, vất vả rồi."
Dạ Nghiên Tịch thấy anh vẫn có thể giỡn được, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc, nhưng vẫn đáp anh một câu: "Vẫn chưa là bã xã của anh."
Phong Dạ Minh liền ghé sát người lại: "Trong lòng anh, em đã là bà xã của anh rồi."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười hồi một câu: "Ăn cơm đàng hoàng nào."
Hai người liền lặng lẽ ngồi ăn xong bữa tối, bữa tối đầu tiên thắng lợi.
Ăn cơm xong, bốn bề yên tĩnh, Dạ Nghiên Tịch rửa xong bát, Phong Dạ Minh đang đợi cô.
"Mấy ngày nay em mệt rồi, tối nay chúng ta nghỉ ngơi sớm." Phong Dạ Minh nói với cô.
Dạ Nghiên Tịch thiếu ngủ, cô vâng một tiếng, Phong Dạ Minh tắt tivi liền dắt cô lên lầu.
Dạ Nghiên Tịch cứ có cảm giác không ổn, trên người anh đang tỏa mùi hooc-môn đậm đặc, có lẽ nào tối nay anh muốn làm gì đó!
"Nghiên Tịch, giúp anh một việc."
"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch nhìn anh.
"Anh muốn đi tắm."
"Bác sĩ nói bây giờ anh không được tắm."
"Lau người có được không? Không sẽ khó chịu lắm." Ánh mắt Phong Dạ Minh khẩn cầu nhìn cô.
Trên người anh bị thương, da sau lưng không được lôi kéo, vì thế những việc như cong lưng, anh tạm thời không thể làm được.
Vì thế việc tắm gội đương nhiên cũng trông chờ Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch mủi lòng nhìn anh, giọng nói rõ ràng: "Lau người thì được, nhưng những điều khác thì không được đâu."
Phong Dạ Minh nghe xong, ánh mắt có vài phần bất mãn: "Ai nói là anh không được!"
Dạ Nghiên Tịch cũng vì nghĩ cho vết thương của anh, kiên định từ chối: "Không được là không được, không được kiên cưỡng."
Phong Dạ Minh không biết nói sao: "Vậy ngủ chung một giường cũng được chứ?"
"Để không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, tối nay em sẽ ngủ ở phòng khách." Dạ Nghiên Tịch nói, ngủ cùng nhau cả hai người sẽ đều không thể ngủ ngon được.
Phong Dạ Minh tỏ vẻ đáng thương, anh cắn môi, vẻ mặt vô tội như bị ngược đãi.
Anh tự cho rằng chút thương tích nhỏ bé này, tuyệt đối không thể ngăn cản anh làm bất cứ việc gì.
"Vào đây, tắm cho anh." Dạ Nghiên Tịch đỏ mặt nói.
Phong Dạ Minh lập tước đi theo cô vào trong phòng tắm, khóe miệng mỉm cười mong đợi.
Dạ Nghiên Tịch liền cảm thấy bối rỗi, từ sau lần ở nước ngoài, trở về nước, ở trong căn cứ, hai người cơ bản đều sống tách biệt.
Bây giờ họ sống chung với nhau như một cặp tình nhân bình thường. Phòng ngủ chính rất rộng, trong nhà còn có ba phòng ngủ khác, thư phòng, phòng khách ở tầng hai, ban công có kê ghế để ngồi hóng gió, rất nên thơ.
"Anh có cần nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?" Dạ Nghiên Tịch hỏi người đàn ông bên cạnh.
Phong Dạ Minh liền nhướng mày nhìn cô: "Anh không hề yếu ớt như em tưởng tượng đâu."
"Đừng giỡn nữa, anh là người bị thương." Dạ Nghiên Tịch trừng mắt nhìn anh.
"Không tin sao? Vậy bây giờ chúng ta có thể thử." Phong Dạ Minh nói xong liền giơ tay ra ôm lấy cô, Dạ Nghiên Tịch lập tức bật cười mặc anh ôm mình: "Đừng lưu manh vậy, buông tay ra."
Phong Dạ Minh thơm nhẹ lên má cô, không nỡ buông tay: "Được rồi, anh sẽ dưỡng thương hai ngày, sau khi dưỡng xong em không được từ chối anh."
Dạ Nghiên Tịch biết anh ám chỉ điều gì, cô quay lưng lại với anh, má ửng hồng đi về phía ban công, tầm nhìn ở đây rất tuyệt, trước mắt là công viên xanh mướt, không có gì che chắn cả.
"Anh có cần nghỉ ngơi không, nếu không cần chúng ta tới siêu thị gần nhà mua đồ nào, mua một số đồ dùng hàng ngày và đồ ăn."
Phong Dạ Minh đương nhiên đồng ý: "Không nghỉ ngơi, đi cùng em."
Dạ Nghiên Tịch xuống gara tầng một, ông Phong chuẩn bị sẵn cho họ một chiếc xe việt dã.
Dạ Nghiên Tịch lái xe, Phong Dạ Minh ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ, sắc mặt thảnh thơi, căn bản không giống người đang bị thương.
Dạ Nghiên Tịch không thạo đường khu vực này, dùng chỉ đường để tới khu mua sắm quen thuộc, tìm được một trung tâm mua sắm quy mô lớn, nhân tiện ở đây cô cũng không có quần áo mặc, vì thế cô có thể mua một ít quần áo.
Phong Dạ Minh liền cùng cô đi dạo ở khu trang phục nữ, anh cao lớn khôi ngô giống như một thể hooc-môn di động, cho dù anh chỉ mặc một chiếc áo t-shirt màu xám và quần tây đơn giản nhưng vẫn vừa đẹp trai vừa đàn ông lại rất quyến rũ, huống hồ vóc dáng anh lại cực kỳ chuẩn.
Khi anh không cười khiến người ta cảm thấy anh vô cùng lạnh lùng nhưng khi anh cười, khí chất của anh vô cùng phức tạp, lúc giống như một chàng trai yêu đời, lúc lại toát lên đôi chút ranh mãnh.
Nói chung, từ khi Dạ Nghiên Tịch bước vào khu trang phục nữ liền cảm thấy vô số ánh nhìn dồn về phía người đàn ông bên cạnh mình, những cô gái đi ngang qua đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn anh.
Là đối tượng được ngắm nhìn, đôi mắt Phong Dạ Minh sâu thẳm chỉ nhìn cô, tuyệt đối không liếc nhìn bất cứ cô gái nào đi ngang qua.
Dạ Nghiên Tịch cầm mấy bộ đồ trong tiệm trang phục nữ hàng hiệu, sau đó cùng anh tới khu trang phục nam, chọn mua cho anh một vài bộ, cất quần áo vào xe xong, hai người mới có thể thảnh thơi đi vào siêu thị, bắt đầu mua đồ dùng hàng ngày.
Không thể không nói, mua sắm đúng là một việc khiến người ta vui vẻ và nhẹ nhõm, Dạ Nghiên Tịch thi thoảng lại thể hiện dáng vẻ của một cô gái nhỏ, cầm hai chiếc bàn chải tình nhân lặng lẽ cho vào trong xe đầy.
Sau đó những thứ có thể mua kiểu tình nhân cô đều lựa chọn, người đàn ông bên cạnh thấy vậy thi thoảng lại mỉm cười.
Hai chiếc xe đẩy đều được đựng đầy đổ, đồ cần mua thực sự rất nhiều, bởi cần phải dùng trong một tháng.
Sau khi tính tiền, hai người liền về thẳng biệt thự, Dạ Nghiên Tịch bảo anh ngồi nghỉ ngơi, cô dọn dẹp, sắp xếp đồ mua về.
Cô làm việc rất nhanh nhẹn lại không mất vẻ hiền thục, chỉ một lát đã cất gọn mọi thứ.
Đứng trong nhà tắm, nhìn hai chiếc bàn chải đánh răng, cô ghé lại gần hơn chút nữa, nhìn hai chiếc bàn chải một hồng một xanh giống như một cặp tình nhân đang đứng dựa vào nhau.
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch vẫn còn ẩn giấu tính cách của một cô gái nhỏ, cô đưa mắt nhìn cảm thấy rất hài lòng.
Thời gian đã tới chập tối, Dạ Nghiên Tịch bắt đầu chuẩn bị bữa tối, ở căn cứ cô thường giúp mẹ nấu ăn, nhưng lần này là chăm sóc một người bị thương, cô phải vô cùng thận trọng.
"Tối ăn cháo nhé? Nấu thêm hai món mặn nữa." Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống sofa, hỏi người đàn ông đang đọc sách.
Ánh mắt Phong Dạ Minh mong ngóng: "Được! Chỉ cần em làm, món gì anh cũng thích!"
Dạ Nghiên Tịch dứt lời liền vào bếp bận rộn chuẩn bị, tối nay nấu cháo thịt gà rau xanh, lại nấu thêm hai món mặn, như vậy cũng không tồi.
Phong Dạ Minh đặt sách xuống, anh bước tới cửa nhà bếp, đã quen nhìn cô nhanh nhẹn, dứt khoát trên chiến trường, bây giờ thấy cô đeo tạp dề, đứng trong bếp bận rộn vẫn vô cùng hấp dẫn.
Thậm chí anh còn cảm thấy rất thương cô, anh bất giác ôm lấy eo cô từ sau lưng, vừa không ảnh hưởng cô nhặt rau, vừa tì nhẹ cằm lên vai cô, tỉ mỉ nhìn cô bận rộn.
Dạ Nghiên Tịch bất giác bám người giống như một đứa trẻ, Dạ Nghiên Tịch thì hi vọng anh có thể đi nghỉ ngơi nhưng Phong Dạ Minh đã nằm suốt mấy ngày ở bệnh viện, bây giờ không có bác sĩ ép buộc nằm xuống anh đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nằm trên giường.
Dạ Nghiên Tịch cầm ipad bắt đầu cẩn thận nấu cháo theo các bước trên đó.
Phong Dạ Minh dáng người cao lớn đứng bên cạnh cô.
"Đi nghỉ đi! Xong em sẽ gọi anh." Dạ Nghiên tịch đẩy anh, Phong Dạ Minh liền ôm cô vào lòng, giữ chặt.
Ở căn cứ, anh rất muốn làm thế này nhưng đều phải kiềm chế, bây giờ anh có thể làm được mọi điều mình muốn, muốn ôm cô thì ôm.
Dạ Nghiên Tịch nép vào lòng anh, cảm nhận cảm giác thân mật, có lúc hai người yêu nhau luôn muốn quấn quýt bên nhau, như vậy đã là rất hạnh phúc.
"Em đi ngoáy cháo kẻo khê." Dạ Nghiên Tịch liền quay người lại, cẩn thận ngoáy cháo, cháo được nấu bằng lửa nhỏ vô cùng thơm ngon, hương thơm ngào ngạt bay ra, chứng tỏ nồi chào này được nấu rất thành công!
Dạ Nghiên Tịch đứng bên cạnh thái rau, đổi thành anh ngoáy cháo, hai người cùng đứng trong nhà bếp, dưới ánh hoàng hôn, vô cùng lãng mạn.
Sáu rưỡi, Dạ Nghiên Tịch nấu hai món ăn, hai người ngồi xuống bàn ăn, ánh đèn pha lê ấm áp chiếu xuống, chiếu trên người đôi nam thanh nữ tú.
Dạ Nghiên Tịch nhìn anh ăn cháo, liền háo hức hỏi: "Ăn ngon không? Có nhạt quá không?"
Vì anh phải ăn thanh đạm vì thế cô cho ít muối.
"Ừ, ngon lắm!" Phong Dạ Minh khen ngợi.
Dạ Nghiên tịch cũng ăn một miếng, mặc dù nhạt nhưng rất thơm ngon.
Phong Dạ Minh gặp thức ăn cho vào bát cô, thâm tình lên tiếng: "Bà xã, vất vả rồi."
Dạ Nghiên Tịch thấy anh vẫn có thể giỡn được, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc, nhưng vẫn đáp anh một câu: "Vẫn chưa là bã xã của anh."
Phong Dạ Minh liền ghé sát người lại: "Trong lòng anh, em đã là bà xã của anh rồi."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười hồi một câu: "Ăn cơm đàng hoàng nào."
Hai người liền lặng lẽ ngồi ăn xong bữa tối, bữa tối đầu tiên thắng lợi.
Ăn cơm xong, bốn bề yên tĩnh, Dạ Nghiên Tịch rửa xong bát, Phong Dạ Minh đang đợi cô.
"Mấy ngày nay em mệt rồi, tối nay chúng ta nghỉ ngơi sớm." Phong Dạ Minh nói với cô.
Dạ Nghiên Tịch thiếu ngủ, cô vâng một tiếng, Phong Dạ Minh tắt tivi liền dắt cô lên lầu.
Dạ Nghiên Tịch cứ có cảm giác không ổn, trên người anh đang tỏa mùi hooc-môn đậm đặc, có lẽ nào tối nay anh muốn làm gì đó!
"Nghiên Tịch, giúp anh một việc."
"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch nhìn anh.
"Anh muốn đi tắm."
"Bác sĩ nói bây giờ anh không được tắm."
"Lau người có được không? Không sẽ khó chịu lắm." Ánh mắt Phong Dạ Minh khẩn cầu nhìn cô.
Trên người anh bị thương, da sau lưng không được lôi kéo, vì thế những việc như cong lưng, anh tạm thời không thể làm được.
Vì thế việc tắm gội đương nhiên cũng trông chờ Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch mủi lòng nhìn anh, giọng nói rõ ràng: "Lau người thì được, nhưng những điều khác thì không được đâu."
Phong Dạ Minh nghe xong, ánh mắt có vài phần bất mãn: "Ai nói là anh không được!"
Dạ Nghiên Tịch cũng vì nghĩ cho vết thương của anh, kiên định từ chối: "Không được là không được, không được kiên cưỡng."
Phong Dạ Minh không biết nói sao: "Vậy ngủ chung một giường cũng được chứ?"
"Để không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, tối nay em sẽ ngủ ở phòng khách." Dạ Nghiên Tịch nói, ngủ cùng nhau cả hai người sẽ đều không thể ngủ ngon được.
Phong Dạ Minh tỏ vẻ đáng thương, anh cắn môi, vẻ mặt vô tội như bị ngược đãi.
Anh tự cho rằng chút thương tích nhỏ bé này, tuyệt đối không thể ngăn cản anh làm bất cứ việc gì.
"Vào đây, tắm cho anh." Dạ Nghiên Tịch đỏ mặt nói.
Phong Dạ Minh lập tước đi theo cô vào trong phòng tắm, khóe miệng mỉm cười mong đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.