Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1472
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Thời gian Dạ Nghiên Tịch chăm sóc Phong Dạ Minh chớp mắt đã qua đi một tuần, hai người ngày ngày quấn quýt bên nhau sống cuộc sống an bình, thảnh thơi, trải nghiệm cuộc sống của người dân bình thường, ra ngoài mua rau, dạo phố, Phong Dạ Minh cũng mua hoa hồng lãng mạn tặng Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch mua hai bình hoa, rảnh rỗi lại cắt tỉa những bông hoa đó cắm vào bình đặt trong phòng khách, đặt trên đầu giường.
Hương hoa thơm thoang thoảng, không khí cũng trở nên rất dễ chịu, hai người cũng không quá rảnh rỗi, một người học ngôn ngữ, một người mua các sách về cơ giới, khi đọc sách, Dạ Nghiên Tịch nếu ngồi mệt liền nằm đọc, gối đầu lên chân anh, có mấy buổi chiều nằm vậy, cô cầm sách đọc mà ngủ lúc nào cũng không hay.
Cảm giác thời gian thế này đặc biệt thư thái, đại khái là do họ rất ít khi có được những khoảnh khắc nhẹ nhàng thế này, cơ thể cũng trở nên biếng nhác.
Tuy nhiên ngay cả ông Phong cũng cảm thấy cuộc sống của hai người có chút bí bích, hôm nay ngay từ sáng sớm ông đã gọi điện cho Phong Dạ Minh.
Ông được mời tham gia một bữa tiệc của chính giới vào tối mai nên mời họ đi cùng góp vui, cũng là để cho khuây khỏa.
Phong Dạ Minh vốn dĩ không quan tâm tới những việc thế này, vì thay vì tới tham gia bữa tiệc kiểu này, anh vẫn thích ở nhà đọc sách hơn.
"Đừng coi thường bữa tiệc này, tới ngày tổng thống cũng được mời, hai đứa là hậu bối, cần phải lấy tinh thần, tới mở rộng tầm mắt."
Phong Dạ Minh ngạc nhiên vài giây, anh còn tưởng chỉ là một bữa tiệc bình thường của chính giới! Không ngờ lại quan trọng tới vậy, anh vội vàng trả lời một câu: "Được, vậy con và Nghiên Tịch sẽ đi."
"Ừ, trang phục ông đã chuẩn bị cho hai đứa rồi, trưa mai về nhà ăn cơm."
Phong Dạ Minh đáp một câu sau đó ngắt điện thoại, quay người nói với Dạ Nghiên Tịch đang ngồi trên sofa: "Bữa tiệc ngày mai xem ra không thể từ chối, nhất định phải đi."
Dạ Nghiên Tịch không nghe thấy nội dung cuộc gọi, chớp mắt nói: "Tại sao nhất định phải đi?"
Phong Dạ Minh ngồi xuống bên cạnh cô: "Nghe ông anh nói, ngài tổng thống cũng tham gia, anh nghe lệnh của tổng thống mấy năm, trong tiềm thức đã con ông là sứ mệnh trọn đời của mình."
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch thể hiện sự sùng bái: "Vì bảo vệ ngài tổng thống cũng chính là bảo vệ đất nước."
Phong Dạ Minh gật đầu mỉm cười hôn lên trán cô: "Vẫn là em hiểu anh."
"Chiều cùng anh đi đổi thuốc!"
Ánh mắt Phong Dạ Minh nài nỉ: "Em nhất định phải được bác sĩ đồng ý mới chịu ngủ chung giường với anh sao?"
Dạ Nghiên Tịch bật cười, cả tuần qua cô đều nghĩ vậy, thấy anh nghiêm túc như vậy, cô liền gật đầu: "Đúng thế, chiều nay có thể hỏi bác sĩ."
Phong Dạ Minh có chút bực bội hôn lên môi cô: "Không cho em hỏi, để anh hỏi."
Dạ Nghiên Tịch không có ý kiến, dù sao thì tất cả đều lấy sức khỏe của anh làm trọng.
Buổi chiều hai người liền vào bệnh viện, Phong Dạ Minh tiến hành kiểm tra các chỉ số sức khỏe, thay thuốc sau lưng, anh hồi phục rất tốt, vết thương đã bắt đầu có da mới.
Kiểm tra, thay thuốc xong, thời gian đã tới năm giờ, Dạ Nghiên Tịch ngồi trong phòng chờ đợi anh, Phong Dạ Minh bước vào nói với cô: "Bây giờ anh tới phòng chủ nhiệm khoa, đợi anh một lát."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, Phong Dạ Minh liền đi hỏi vấn dề kia.
Chủ nhiệm khoa xem câu hỏi của anh, là bác sĩ, ông khuyên anh vào thời điểm hiện tại không nên có những vận động mạnh.
"Chủ nhiệm, tôi rất rõ tình hình sức khỏe của mình, vì thế anh không cần phải lo lắng cho tôi đâu." Phong Dạ Minh mỉm cười.
"Người trẻ tuổi cần phải biết kiềm chế! Đừng quá buông thả!" Chủ nhiệm ngoài năm mươi tuổi khuyên nhủ anh.
Phong Dạ Minh muốn cười, gần đây anh đều ăn chay, làm gì có buông thả?
Có điều bây giờ anh có thể yên tâm đi nói với bạn gái mình rằng, việc này tuyệt đối không ảnh hưởng tới sức khỏe của anh.
Dạ Nghiên Tịch đợi anh trở lại, anh vừa bước vào phòng chờ, tinh thần phấn chấn, ánh mắt sâu thẳm không che giấu sự đắc ý khiến cô đoán biết được ngay kết quả.
"Bác sĩ nói sao?"
"Bác sĩ nói không vấn đề gì cả, chỉ cần tiết chế là được!" Ánh mắt anh nhìn cô sáng quắc.
Dạ Nghiên Tịch bất giác có chút né tránh, dù sao với việc này, cô vẫn có chút mắc cỡ, xấu hổ của một cô gái.
"Về thôi! Trên đường về tiện thể mua chút đồ ăn." Dạ Nghiên Tịch đứng dậy, Phong Dạ Minh đi theo cô, khi họ đang đi về thì bất ngờ anh nhìn thấy một người được đẩy vào cấp cứu, Phong Dạ Minh chỉ vô tình nhìn qua nhưng mắt anh lập tức co rút lại, anh trầm giọng nói với Dạ Nghiên Tịch bên cạnh: "Nghiên Tịch, đợi anh một chút."
Nói xong anh liền vội đi theo nhóm bác sĩ đang đẩy xe đi về phía phòng cấp cứu, hình như quen biết với người đang nằm trên giường, toàn thân đẫm máu kia.
Dạ Nghiên Tịch ngạc nhiên, cũng không đứng tại chỗ đợi anh mà vội vàng đi theo, bước vội về phía anh hỏi: "Anh quen sao?"
"Hình như là một cấp dưới trước đây của anh." Phong Dạ Minh nói xong người đó liền được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, cửa đóng chặt lại, có một y tá cầm bệnh án vừa điền vừa đi về phía phòng y tá.
"Y tá, xin đợi một chút, cô có biết người bị thương trong phòng cấp cứu tên là gì không?"
Y tá ngẩng đầu lên nhìn liền hỏi: "Anh có quan hệ gì với người bị thương?"
"Anh ấy là bạn tôi, người vừa mới được đẩy vào có phải là Trương Chí không vậy."
"Đúng thế." Y tá trả lời một câu.
"Anh ấy bị thương gì vậy?"
"Theo tình hình hiện tại, đầu anh ấy bị trúng đạn khá nghiêm trọng, hôn mê sâu, anh ấy vừa mới được chuyển tới từ sân bay, những việc khác tôi không rõ lắm." Ý ta nói xong liền đi về phía phòng y tá.
Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy sự lo lắng, bồn chồn trong mắt Phong Dạ Minh, cô an ủi nói: "Chúng ta có thể đợi ở đây tới khi phẫu thuật kết thúc để tìm hiểu tình hình."
Phong Dạ Minh nắm chặt nắm tay, như thể đang gánh chịu sự đau đớn nào đó trong thâm tâm.
Những người anh em từng cùng anh vào sinh ra tử, ai mà không giống như anh em ruột thịt, anh em xảy ra chuyện, anh sao có thể không đau lòng?
Phong Dạ Minh lấy điện thoại ra nói với Dạ Nghiên Tịch: "Anh đi gọi điện, em ở đây đợi anh nhé."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, không chen ngang vào việc của anh, Phong Dạ Minh cầm điện thoại bước về phía vườn hoa bên cạnh.
Phong Dạ Minh gọi vào số điện thoại liên lạc của một người cấp dưới: "Thành Hải, Trương Chí xảy ra chuyện gì vậy?
"Sếp, xin lỗi tôi không thể nói được, anh biết quy tắc đấy." Cấp dưới ở đầu bên kia đáp lời.
Phong Dạ Minh đương nhiên là biết mọi việc làm của đội ngũ này đều được bảo mật tuyệt đối, cho dù là anh em trước đây cũng phải tuyệt đối giữ bí mật.
"Sếp, sao anh biết A Chí được đưa vào bệnh viện? Anh ấy sao rồi?" Đầu bên kia Diệp Thành Hải quan tâm hỏi, hơn nữa anh ta vẫn gọi anh là sếp, điều đó có nghĩa là dù anh đã rời khỏi đội nhưng trong số các anh em, anh vẫn là thủ lĩnh của họ.
"Tôi đang ở trong viện có chút việc, thấy A Chí được đẩy vào, trên bệnh án ghi rằng cậu ta bị trúng đạn ở đầu."
"Khi A Chí trúng đạn, chúng tôi không ở bên cạnh cậu ta, đợi tới khi chúng tôi tìm thấy cậu ta, cậu ta đã ngã gục trong vũng máu, chúng tôi còn tưởng rằng đã không cứu nổi nữa, nhưng sức sống của A Chí rất mạnh mẽ, vì thế chúng tôi quyết định đưa cậu ta tới bệnh viện tốt nhất trong nước để cấp cứu."
"Ai đưa cậu ta về?"
"Là cấp trên mới của chúng tôi."
Cấp trên mới, Đỗ Chí Kiệt.
Phong Dạ Minh có phần ngạc nhiên, anh biết không thể hỏi thêm được những việc khác, hơn nữa anh cũng không muốn làm khó dễ cấp dưới trước đây của mình, chỉ đáp một câu: "Được, tôi biết rồi, đừng nói với người khác việc tôi gọi điện cho cậu."
Nói xong anh liền ngắt điện thoại.
Dạ Nghiên Tịch đang đợi ở ngoài phòng cấp cứu, lúc này cô nghe thấy có tiếng bước chân đang vội vã đi vào, cô liền ngẩng đầu lên nhìn.
Cô nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục rằn ri tối màu cao trên một mét tám, dẫn theo hai người lính mặc trang phục rằn ri nhạt màu bước vào.
Người đàn ông này nhìn lướt qua Dạ Nghiên Tịch với ánh mắt sắc bén, có chút ngạc nhiên, đại khái là nhận ra Dạ Nghiên Tịch không phải một cô gái bình thường, anh ta nhíu mày hỏi: "Cho hỏi cô ở đây làm gì?"
Dạ Nghiên Tịch nhìn phù hiệu trước ngực anh ta, trước đây khi điều tra Phong Dạ Minh cô từng nhìn thấy anh cũng đeo phù hiệu này trên ngực bởi vậy giờ đây cô lập tức hiểu ra, người đàn ông đứng trước mặt mình chính là thành viên của đội ngũ bí ẩn trước đây Phong Dạ Minh tham gia.
"Tôi đang đợi bạn của mình." Dạ Nghiên Tịch nói.
Dạ Nghiên Tịch mua hai bình hoa, rảnh rỗi lại cắt tỉa những bông hoa đó cắm vào bình đặt trong phòng khách, đặt trên đầu giường.
Hương hoa thơm thoang thoảng, không khí cũng trở nên rất dễ chịu, hai người cũng không quá rảnh rỗi, một người học ngôn ngữ, một người mua các sách về cơ giới, khi đọc sách, Dạ Nghiên Tịch nếu ngồi mệt liền nằm đọc, gối đầu lên chân anh, có mấy buổi chiều nằm vậy, cô cầm sách đọc mà ngủ lúc nào cũng không hay.
Cảm giác thời gian thế này đặc biệt thư thái, đại khái là do họ rất ít khi có được những khoảnh khắc nhẹ nhàng thế này, cơ thể cũng trở nên biếng nhác.
Tuy nhiên ngay cả ông Phong cũng cảm thấy cuộc sống của hai người có chút bí bích, hôm nay ngay từ sáng sớm ông đã gọi điện cho Phong Dạ Minh.
Ông được mời tham gia một bữa tiệc của chính giới vào tối mai nên mời họ đi cùng góp vui, cũng là để cho khuây khỏa.
Phong Dạ Minh vốn dĩ không quan tâm tới những việc thế này, vì thay vì tới tham gia bữa tiệc kiểu này, anh vẫn thích ở nhà đọc sách hơn.
"Đừng coi thường bữa tiệc này, tới ngày tổng thống cũng được mời, hai đứa là hậu bối, cần phải lấy tinh thần, tới mở rộng tầm mắt."
Phong Dạ Minh ngạc nhiên vài giây, anh còn tưởng chỉ là một bữa tiệc bình thường của chính giới! Không ngờ lại quan trọng tới vậy, anh vội vàng trả lời một câu: "Được, vậy con và Nghiên Tịch sẽ đi."
"Ừ, trang phục ông đã chuẩn bị cho hai đứa rồi, trưa mai về nhà ăn cơm."
Phong Dạ Minh đáp một câu sau đó ngắt điện thoại, quay người nói với Dạ Nghiên Tịch đang ngồi trên sofa: "Bữa tiệc ngày mai xem ra không thể từ chối, nhất định phải đi."
Dạ Nghiên Tịch không nghe thấy nội dung cuộc gọi, chớp mắt nói: "Tại sao nhất định phải đi?"
Phong Dạ Minh ngồi xuống bên cạnh cô: "Nghe ông anh nói, ngài tổng thống cũng tham gia, anh nghe lệnh của tổng thống mấy năm, trong tiềm thức đã con ông là sứ mệnh trọn đời của mình."
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch thể hiện sự sùng bái: "Vì bảo vệ ngài tổng thống cũng chính là bảo vệ đất nước."
Phong Dạ Minh gật đầu mỉm cười hôn lên trán cô: "Vẫn là em hiểu anh."
"Chiều cùng anh đi đổi thuốc!"
Ánh mắt Phong Dạ Minh nài nỉ: "Em nhất định phải được bác sĩ đồng ý mới chịu ngủ chung giường với anh sao?"
Dạ Nghiên Tịch bật cười, cả tuần qua cô đều nghĩ vậy, thấy anh nghiêm túc như vậy, cô liền gật đầu: "Đúng thế, chiều nay có thể hỏi bác sĩ."
Phong Dạ Minh có chút bực bội hôn lên môi cô: "Không cho em hỏi, để anh hỏi."
Dạ Nghiên Tịch không có ý kiến, dù sao thì tất cả đều lấy sức khỏe của anh làm trọng.
Buổi chiều hai người liền vào bệnh viện, Phong Dạ Minh tiến hành kiểm tra các chỉ số sức khỏe, thay thuốc sau lưng, anh hồi phục rất tốt, vết thương đã bắt đầu có da mới.
Kiểm tra, thay thuốc xong, thời gian đã tới năm giờ, Dạ Nghiên Tịch ngồi trong phòng chờ đợi anh, Phong Dạ Minh bước vào nói với cô: "Bây giờ anh tới phòng chủ nhiệm khoa, đợi anh một lát."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, Phong Dạ Minh liền đi hỏi vấn dề kia.
Chủ nhiệm khoa xem câu hỏi của anh, là bác sĩ, ông khuyên anh vào thời điểm hiện tại không nên có những vận động mạnh.
"Chủ nhiệm, tôi rất rõ tình hình sức khỏe của mình, vì thế anh không cần phải lo lắng cho tôi đâu." Phong Dạ Minh mỉm cười.
"Người trẻ tuổi cần phải biết kiềm chế! Đừng quá buông thả!" Chủ nhiệm ngoài năm mươi tuổi khuyên nhủ anh.
Phong Dạ Minh muốn cười, gần đây anh đều ăn chay, làm gì có buông thả?
Có điều bây giờ anh có thể yên tâm đi nói với bạn gái mình rằng, việc này tuyệt đối không ảnh hưởng tới sức khỏe của anh.
Dạ Nghiên Tịch đợi anh trở lại, anh vừa bước vào phòng chờ, tinh thần phấn chấn, ánh mắt sâu thẳm không che giấu sự đắc ý khiến cô đoán biết được ngay kết quả.
"Bác sĩ nói sao?"
"Bác sĩ nói không vấn đề gì cả, chỉ cần tiết chế là được!" Ánh mắt anh nhìn cô sáng quắc.
Dạ Nghiên Tịch bất giác có chút né tránh, dù sao với việc này, cô vẫn có chút mắc cỡ, xấu hổ của một cô gái.
"Về thôi! Trên đường về tiện thể mua chút đồ ăn." Dạ Nghiên Tịch đứng dậy, Phong Dạ Minh đi theo cô, khi họ đang đi về thì bất ngờ anh nhìn thấy một người được đẩy vào cấp cứu, Phong Dạ Minh chỉ vô tình nhìn qua nhưng mắt anh lập tức co rút lại, anh trầm giọng nói với Dạ Nghiên Tịch bên cạnh: "Nghiên Tịch, đợi anh một chút."
Nói xong anh liền vội đi theo nhóm bác sĩ đang đẩy xe đi về phía phòng cấp cứu, hình như quen biết với người đang nằm trên giường, toàn thân đẫm máu kia.
Dạ Nghiên Tịch ngạc nhiên, cũng không đứng tại chỗ đợi anh mà vội vàng đi theo, bước vội về phía anh hỏi: "Anh quen sao?"
"Hình như là một cấp dưới trước đây của anh." Phong Dạ Minh nói xong người đó liền được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, cửa đóng chặt lại, có một y tá cầm bệnh án vừa điền vừa đi về phía phòng y tá.
"Y tá, xin đợi một chút, cô có biết người bị thương trong phòng cấp cứu tên là gì không?"
Y tá ngẩng đầu lên nhìn liền hỏi: "Anh có quan hệ gì với người bị thương?"
"Anh ấy là bạn tôi, người vừa mới được đẩy vào có phải là Trương Chí không vậy."
"Đúng thế." Y tá trả lời một câu.
"Anh ấy bị thương gì vậy?"
"Theo tình hình hiện tại, đầu anh ấy bị trúng đạn khá nghiêm trọng, hôn mê sâu, anh ấy vừa mới được chuyển tới từ sân bay, những việc khác tôi không rõ lắm." Ý ta nói xong liền đi về phía phòng y tá.
Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy sự lo lắng, bồn chồn trong mắt Phong Dạ Minh, cô an ủi nói: "Chúng ta có thể đợi ở đây tới khi phẫu thuật kết thúc để tìm hiểu tình hình."
Phong Dạ Minh nắm chặt nắm tay, như thể đang gánh chịu sự đau đớn nào đó trong thâm tâm.
Những người anh em từng cùng anh vào sinh ra tử, ai mà không giống như anh em ruột thịt, anh em xảy ra chuyện, anh sao có thể không đau lòng?
Phong Dạ Minh lấy điện thoại ra nói với Dạ Nghiên Tịch: "Anh đi gọi điện, em ở đây đợi anh nhé."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, không chen ngang vào việc của anh, Phong Dạ Minh cầm điện thoại bước về phía vườn hoa bên cạnh.
Phong Dạ Minh gọi vào số điện thoại liên lạc của một người cấp dưới: "Thành Hải, Trương Chí xảy ra chuyện gì vậy?
"Sếp, xin lỗi tôi không thể nói được, anh biết quy tắc đấy." Cấp dưới ở đầu bên kia đáp lời.
Phong Dạ Minh đương nhiên là biết mọi việc làm của đội ngũ này đều được bảo mật tuyệt đối, cho dù là anh em trước đây cũng phải tuyệt đối giữ bí mật.
"Sếp, sao anh biết A Chí được đưa vào bệnh viện? Anh ấy sao rồi?" Đầu bên kia Diệp Thành Hải quan tâm hỏi, hơn nữa anh ta vẫn gọi anh là sếp, điều đó có nghĩa là dù anh đã rời khỏi đội nhưng trong số các anh em, anh vẫn là thủ lĩnh của họ.
"Tôi đang ở trong viện có chút việc, thấy A Chí được đẩy vào, trên bệnh án ghi rằng cậu ta bị trúng đạn ở đầu."
"Khi A Chí trúng đạn, chúng tôi không ở bên cạnh cậu ta, đợi tới khi chúng tôi tìm thấy cậu ta, cậu ta đã ngã gục trong vũng máu, chúng tôi còn tưởng rằng đã không cứu nổi nữa, nhưng sức sống của A Chí rất mạnh mẽ, vì thế chúng tôi quyết định đưa cậu ta tới bệnh viện tốt nhất trong nước để cấp cứu."
"Ai đưa cậu ta về?"
"Là cấp trên mới của chúng tôi."
Cấp trên mới, Đỗ Chí Kiệt.
Phong Dạ Minh có phần ngạc nhiên, anh biết không thể hỏi thêm được những việc khác, hơn nữa anh cũng không muốn làm khó dễ cấp dưới trước đây của mình, chỉ đáp một câu: "Được, tôi biết rồi, đừng nói với người khác việc tôi gọi điện cho cậu."
Nói xong anh liền ngắt điện thoại.
Dạ Nghiên Tịch đang đợi ở ngoài phòng cấp cứu, lúc này cô nghe thấy có tiếng bước chân đang vội vã đi vào, cô liền ngẩng đầu lên nhìn.
Cô nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục rằn ri tối màu cao trên một mét tám, dẫn theo hai người lính mặc trang phục rằn ri nhạt màu bước vào.
Người đàn ông này nhìn lướt qua Dạ Nghiên Tịch với ánh mắt sắc bén, có chút ngạc nhiên, đại khái là nhận ra Dạ Nghiên Tịch không phải một cô gái bình thường, anh ta nhíu mày hỏi: "Cho hỏi cô ở đây làm gì?"
Dạ Nghiên Tịch nhìn phù hiệu trước ngực anh ta, trước đây khi điều tra Phong Dạ Minh cô từng nhìn thấy anh cũng đeo phù hiệu này trên ngực bởi vậy giờ đây cô lập tức hiểu ra, người đàn ông đứng trước mặt mình chính là thành viên của đội ngũ bí ẩn trước đây Phong Dạ Minh tham gia.
"Tôi đang đợi bạn của mình." Dạ Nghiên Tịch nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.