Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1492
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Chắc người trẻ tuổi đứng trước mặt phụ huynh đều sẽ cảm nhận được áp lực không nhỏ! Dạ Nghiên Tịch nhanh chóng dẫn Phong Dạ Minh rời khỏi nhà ba mẹ, vừa bước ra, Phong Dạ Minh khẽ thở phào, như thể vô cùng áp lực. "Sao vậy? Gặp ba mẹ em khiến anh căng thẳng vậy sao?" Dạ Nghiên Tịch bật cười.
Phong Dạ Minh cũng không phải căng thẳng, chỉ là khi đứng trước mặt ba mẹ cô, anh có cảm giác không được phép suồng sã.
"Đi thôi, đi dạo một lát, tìm đám anh Cao, em nghĩ sau lần này, họ sẽ không dám gây sự với anh nữa." Dạ Nghiên Tịch ôm cánh tay anh đi về phía bãi huấn luyện.
Khóe miệng Phong Dạ Minh bất giác cong lên, mặc cô kéo mình đi về phía bãi huấn luyện.
Dọc đường gặp không ít người, ai ai cũng nhìn hai người họ với vẻ mặt sùng bái, gọi anh Phong, chị Dạ vô cùng thân thiết.
Dạ Nghiên Tịch cũng quen thân với họ, phần lớn đều là quen biết, cuối cùng họ cũng tới bãi huấn luyện, đưa mắt nhìn qua đều là những người đang cởi trần huấn luyện.
Phong Dạ Minh liền lấy tay che trước mắt Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch liền đẩy tay anh ra, nhìn những người đang huấn luyện, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh che mắt em làm gì?"
Phong Dạ Minh rầu rĩ nói: "Bọn họ đều đang cởi trần, em thích nhìn vậy sao?"
Dạ Nghiên Tịch bất giác cười ha ha, giờ mới phát hiện, người đàn ông này một khi đã ghen lại đáng yêu như vậy.
"Nói cho anh biết một bí mật! Trước đây em từng cùng họ huấn luyện, vì thế nhưng cảnh thế này em nhìn chán rồi."
Câu nói này đúng là đã khiến Phong Dạ Minh tức giận, cúi đầu, nhéo mũi cô một cái: "Em còn nghiện nhìn nữa đúng không?"
Dạ Nghiên Tịch nhướng mày: "Nhìn bọn họ cũng không có cảm giác gì cả! Chỉ duy nhất có cơ thể anh là có thể khiến em si mê!"
Câu nói này rất chân thành, cuối cùng cũng khiến cho trái tim ghen tuông của chàng trai được an ủi, anh cúi người thì thầm bên tai cô: "Tôi cho em nhìn thỏa thích."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: "Có lẽ không ổn, ở đây, em sẽ ngủ ở nhà ba mẹ."
Phong Dạ Minh sửng sốt vài giây sau đó vẫn không từ bỏ ý định: "Nếu như buổi tối anh trèo tường, ba mẹ em có biết không?"
"Cẩn thận chó nghiệp vụ ba em nuôi ở sân sau là được." Dạ Nghiên Tịch nhắc nhở anh một câu.
Phong Dạ Minh cuối cùng cũng đành từ bỏ ý định, chạy tới đây là để anh sống cuộc sống chay tịnh đây mà.
"Anh Phong!" Chỉ thấy anh Cao nhìn thấy anh, liền dậy theo sáu ăngòi anh em khác chạy tới, sáu người đều ít nhiều bị thương trong nhiệm vụ lần trước, nhưng cũng may đều bình anh trở về.
Vì có sự dẫn đội của anh, bọn họ đều bình an vô sự.
"Anh Phong, chị Dạ, mọi người về rồi à, tốt quá, đang nhớ mọi người!" Một anh lính hào hứng nói.
"Nghiên Tịch, mượn bạn trai của em một lát, chiều trả lại cho em."
"Này, các anh đi làm gì vậy, em cảnh cáo mọi người, bây giờ anh ấy còn đang bị thương, không thể đánh nhau với các anh được." Dạ Nghiên Tịch lo lắng nói.
Dù sao thì họ cũng đều là những người đang trong độ tuổi dễ nổi nóng, bất hòa là có thể đánh lộn.
Anh Cao thấy cô lo lắng như vậy liền bật cười: "Nghiên Tịch, chỉ là muốn thỉnh giáo một số vấn đề về chiến lược thôi."
Phong Dạ Minh cũng mỉm cười nói với cô: "Em về đi! Anh và mọi người đã là anh em tốt rồi, sao có thể đánh nhau được chứ?"
Dạ Nghiên Tịch đành phải nhường bạn trai của mình cho bọn họ, quay người nói: "Em về nhà ba mẹ."
Phong Dạ Minh lập tức được mời đi.
Dạ Nghiên Tịch về tới nhà, vừa hay Cung Muội Muội đang tắm cho hai chú chó nghiệp vụ mới sinh, Dạ Nghiên Tịch rất thích làm việc này, cô xắn tay áo, ôm một chú cún con vào lòng xoa đầu, cún con đáng yêu thích thú nheo mắt lại tận hưởng vòng tay của cô.
"Đáng yêu quá, mẹ ơi, Đậu Đậu chỉ đẻ ba con thôi sao? Con còn tưởng rằng sẽ đẻ nhiều hơn nữa cơ!" Dạ Nghiên Tịch cúi xuống, bên cạnh cô là ba chú cún con đang chạy nhảy.
"Mặc dù chỉ có ba con nhưng con nào cũng thông minh, tương lai có thể bồi dưỡng." Cung Muội Muội nói xong liền dịu dàng ôm một con bỏ vào chậu nước ấm, Dạ Nghiên Tịch lập tức bế hai con đang chạy lung tung vào.
Trong sân, hai mẹ con vui vẻ tắm cho chó con.
Bên cạnh cửa sổ của một văn phòng làm việc cách đó không xa, Dạ Lương Thành đưa mắt nhìn theo, ánh mắt thấp thoáng nụ cười.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của ông đổ chuông, ông liếc nhìn một lượt sau đó nhấc lên nghe: "Alo!"
"Ba, mai con về nhà một chuyện." Giọng nam sang sảng, "Chị con và anh rể về cả rồi chứ?"
"Về rồi!"
"Ha ha, con phải về nhà để giúp chị con kiểm định mới được!"
Dạ thủ trưởng dở khóc dở cười với sự tinh nghịch của con trai nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Được phê chuẩn nghỉ phép không?"
"Chuẩn rồi, khó khăn lắm con mới xin được, ba, ba yên tâm, tuyệt đối không nhờ vào quan hệ của ba."
"Ừ, biết quy tắc thì tốt!"
"Đương nhiên rồi! Con là con của ba, sao có thể pháp luật được?" Diệp công tử đầu bên kia giống như một kẻ lắm lời.
"Về thì về đi, sao nói nhiều thế." Dạ thủ trưởng ngắt điện thoại.
Dạ Nghiên Tịch tắm sạch sẽ cho ba chú cún con, khi hoàng hôn gần tối, Cung Muội Muội liền bảo cô dẫn đám chó con đi chơi, nhân tiện hong khô lông.
Dạ Nghiên Tịch lập tức cầm một chiếc hộp, đặt ba con chó con vào trong hộp sau đó đi tới một bãi cỏ ở phía xa, đặt ba chú cún con xuống, nhìn chúng nô đùa.
Cô thì dọn sạch bãi cỏ ngồi xuống, từ đây có thể nhìn xuống sân bóng ở cách đó không xa.
Cô bất giác bật cười, còn nói trao đổi việc gì đó, thì ra là cả đám ra sân đánh bóng rổ.
Mặc dù ở khá xa nhưng động tác đánh bóng dứt khoát, mạnh mẽ của Phong Dạ Minh vẫn khiến cô si mê ngắm nhìn, ánh mắt dõi theo bóng dáng của anh.
Hoàng hôn phía xa cũng khiến căn cứ ngập tràn màu sắc ấm áp, bóng dáng cô được bao phủ bởi ánh sáng, tĩnh lặng và đẹp đẽ.
Dạ Nghiên Tịch ngồi nửa tiếng, người đàn ông chơi bóng cuối cùng cũng đã đi về phía cô.
Dạ Nghiên Tịch trong lòng ôm một con chó con cứ thích dụi vào người cô, nô đùa trong lòng.
Phong Dạ Minh bước tới từ bãi cỏ bên cạnh, thấy cô ngồi trên bãi cỏ, miệng mỉm cười, nụ cười xem chó con là trẻ nhỏ, anh lập tức cảm nhận được hào quang của người mẹ tỏa ra trên người cô.
Khi nào họ mới có thể có con? Phong Dạ Minh bỗng trở nên mong mỏi.
"Chó con ở đâu vậy?"
"Đậu Đậu nhà em đẻ, đẹp không!" Dạ Nghiên Tịch cười hỏi.
"Chỉ đẻ hai con thôi sao?" Phong Dạ Minh cười hỏi.
Dạ Nghiên Tịch liền quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy một con nữa đâu hết, cô liền đặt hai con này vào trong hộp, luống cuống nói: "Ba con cơ, còn một con nữa không biết chạy đi đâu rồi?"
"Để anh tìm giúp em." Phong Dạ Minh hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ này của cô, cảm thấy hơi buồn cười liền tới vuốt nhẹ tóc cô, sau đó đi tìm chó con.
Dạ Nghiên Tịch đi theo anh, một lát sau thì nhìn thấy một con chó con đang trèo lên vách núi không xuống được.
Phong Dạ Minh nhanh chóng trèo lên, ôm chặt cún con vào lòng, con cún bé tí tẹo so với cơ thể rắn chắc của anh, đúng là một sự đối lập đáng yêu.
Dạ Nghiên Tịch cũng đón lấy từ vòng tay anh, Phong Dạ Minh cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Bỗng nhiên rất muốn có một đứa con của chúng ta."
Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, cô bối rối gật đầu: "Kết hôn trước đã."
Hai người liền dẫn cún con về sân sau của nhà, bữa tối ăn tại nhà luôn.
Nghe nói em trai sắp về, Dạ Nghiên Tịch không khỏi vui mừng, đã lâu rồi chưa gặp em trai, nghĩ tới cậu nhóc hồi nhỏ đuổi theo mình khắp sân, bây giờ đã cao hơn cô một cái đầu.
Tối nay, Phong Dạ Minh vẫn ngủ ở phòng kí túc trước đây của anh, Dạ Nghiên Tịch vẫn đang nghĩ tới việc anh nửa đêm trèo tường, vừa nghĩ vừa cười, mỉm cười nằm ngủ.
Sáng sớm.
Một chiếc chiến cơ dừng ở sân bay, trời vẫn còn lờ mờ tối, lúc này không có ai ra đón, có điều Dạ công tử trẻ tuổi đẹp trai vẫn vác hết hành lý lên vai, ung dung bước về phía nhà mình.
Trong sương mù mờ mịt, bóng người anh đã không còn gầy gò như thời thiếu niên nữa, sau khi được rèn luyện anh đã bắt đầu rất có khí thế.
Có điều, mái tóc đen nhánh rất ấn tượng, đặc biệt là chỗ tóc mai hai bên được xén ngắn thành hai đường cá tính, khiến anh trong nét đẹp trai vẫn có nét bất kham.
Phong Dạ Minh cũng không phải căng thẳng, chỉ là khi đứng trước mặt ba mẹ cô, anh có cảm giác không được phép suồng sã.
"Đi thôi, đi dạo một lát, tìm đám anh Cao, em nghĩ sau lần này, họ sẽ không dám gây sự với anh nữa." Dạ Nghiên Tịch ôm cánh tay anh đi về phía bãi huấn luyện.
Khóe miệng Phong Dạ Minh bất giác cong lên, mặc cô kéo mình đi về phía bãi huấn luyện.
Dọc đường gặp không ít người, ai ai cũng nhìn hai người họ với vẻ mặt sùng bái, gọi anh Phong, chị Dạ vô cùng thân thiết.
Dạ Nghiên Tịch cũng quen thân với họ, phần lớn đều là quen biết, cuối cùng họ cũng tới bãi huấn luyện, đưa mắt nhìn qua đều là những người đang cởi trần huấn luyện.
Phong Dạ Minh liền lấy tay che trước mắt Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch liền đẩy tay anh ra, nhìn những người đang huấn luyện, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh che mắt em làm gì?"
Phong Dạ Minh rầu rĩ nói: "Bọn họ đều đang cởi trần, em thích nhìn vậy sao?"
Dạ Nghiên Tịch bất giác cười ha ha, giờ mới phát hiện, người đàn ông này một khi đã ghen lại đáng yêu như vậy.
"Nói cho anh biết một bí mật! Trước đây em từng cùng họ huấn luyện, vì thế nhưng cảnh thế này em nhìn chán rồi."
Câu nói này đúng là đã khiến Phong Dạ Minh tức giận, cúi đầu, nhéo mũi cô một cái: "Em còn nghiện nhìn nữa đúng không?"
Dạ Nghiên Tịch nhướng mày: "Nhìn bọn họ cũng không có cảm giác gì cả! Chỉ duy nhất có cơ thể anh là có thể khiến em si mê!"
Câu nói này rất chân thành, cuối cùng cũng khiến cho trái tim ghen tuông của chàng trai được an ủi, anh cúi người thì thầm bên tai cô: "Tôi cho em nhìn thỏa thích."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: "Có lẽ không ổn, ở đây, em sẽ ngủ ở nhà ba mẹ."
Phong Dạ Minh sửng sốt vài giây sau đó vẫn không từ bỏ ý định: "Nếu như buổi tối anh trèo tường, ba mẹ em có biết không?"
"Cẩn thận chó nghiệp vụ ba em nuôi ở sân sau là được." Dạ Nghiên Tịch nhắc nhở anh một câu.
Phong Dạ Minh cuối cùng cũng đành từ bỏ ý định, chạy tới đây là để anh sống cuộc sống chay tịnh đây mà.
"Anh Phong!" Chỉ thấy anh Cao nhìn thấy anh, liền dậy theo sáu ăngòi anh em khác chạy tới, sáu người đều ít nhiều bị thương trong nhiệm vụ lần trước, nhưng cũng may đều bình anh trở về.
Vì có sự dẫn đội của anh, bọn họ đều bình an vô sự.
"Anh Phong, chị Dạ, mọi người về rồi à, tốt quá, đang nhớ mọi người!" Một anh lính hào hứng nói.
"Nghiên Tịch, mượn bạn trai của em một lát, chiều trả lại cho em."
"Này, các anh đi làm gì vậy, em cảnh cáo mọi người, bây giờ anh ấy còn đang bị thương, không thể đánh nhau với các anh được." Dạ Nghiên Tịch lo lắng nói.
Dù sao thì họ cũng đều là những người đang trong độ tuổi dễ nổi nóng, bất hòa là có thể đánh lộn.
Anh Cao thấy cô lo lắng như vậy liền bật cười: "Nghiên Tịch, chỉ là muốn thỉnh giáo một số vấn đề về chiến lược thôi."
Phong Dạ Minh cũng mỉm cười nói với cô: "Em về đi! Anh và mọi người đã là anh em tốt rồi, sao có thể đánh nhau được chứ?"
Dạ Nghiên Tịch đành phải nhường bạn trai của mình cho bọn họ, quay người nói: "Em về nhà ba mẹ."
Phong Dạ Minh lập tức được mời đi.
Dạ Nghiên Tịch về tới nhà, vừa hay Cung Muội Muội đang tắm cho hai chú chó nghiệp vụ mới sinh, Dạ Nghiên Tịch rất thích làm việc này, cô xắn tay áo, ôm một chú cún con vào lòng xoa đầu, cún con đáng yêu thích thú nheo mắt lại tận hưởng vòng tay của cô.
"Đáng yêu quá, mẹ ơi, Đậu Đậu chỉ đẻ ba con thôi sao? Con còn tưởng rằng sẽ đẻ nhiều hơn nữa cơ!" Dạ Nghiên Tịch cúi xuống, bên cạnh cô là ba chú cún con đang chạy nhảy.
"Mặc dù chỉ có ba con nhưng con nào cũng thông minh, tương lai có thể bồi dưỡng." Cung Muội Muội nói xong liền dịu dàng ôm một con bỏ vào chậu nước ấm, Dạ Nghiên Tịch lập tức bế hai con đang chạy lung tung vào.
Trong sân, hai mẹ con vui vẻ tắm cho chó con.
Bên cạnh cửa sổ của một văn phòng làm việc cách đó không xa, Dạ Lương Thành đưa mắt nhìn theo, ánh mắt thấp thoáng nụ cười.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của ông đổ chuông, ông liếc nhìn một lượt sau đó nhấc lên nghe: "Alo!"
"Ba, mai con về nhà một chuyện." Giọng nam sang sảng, "Chị con và anh rể về cả rồi chứ?"
"Về rồi!"
"Ha ha, con phải về nhà để giúp chị con kiểm định mới được!"
Dạ thủ trưởng dở khóc dở cười với sự tinh nghịch của con trai nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Được phê chuẩn nghỉ phép không?"
"Chuẩn rồi, khó khăn lắm con mới xin được, ba, ba yên tâm, tuyệt đối không nhờ vào quan hệ của ba."
"Ừ, biết quy tắc thì tốt!"
"Đương nhiên rồi! Con là con của ba, sao có thể pháp luật được?" Diệp công tử đầu bên kia giống như một kẻ lắm lời.
"Về thì về đi, sao nói nhiều thế." Dạ thủ trưởng ngắt điện thoại.
Dạ Nghiên Tịch tắm sạch sẽ cho ba chú cún con, khi hoàng hôn gần tối, Cung Muội Muội liền bảo cô dẫn đám chó con đi chơi, nhân tiện hong khô lông.
Dạ Nghiên Tịch lập tức cầm một chiếc hộp, đặt ba con chó con vào trong hộp sau đó đi tới một bãi cỏ ở phía xa, đặt ba chú cún con xuống, nhìn chúng nô đùa.
Cô thì dọn sạch bãi cỏ ngồi xuống, từ đây có thể nhìn xuống sân bóng ở cách đó không xa.
Cô bất giác bật cười, còn nói trao đổi việc gì đó, thì ra là cả đám ra sân đánh bóng rổ.
Mặc dù ở khá xa nhưng động tác đánh bóng dứt khoát, mạnh mẽ của Phong Dạ Minh vẫn khiến cô si mê ngắm nhìn, ánh mắt dõi theo bóng dáng của anh.
Hoàng hôn phía xa cũng khiến căn cứ ngập tràn màu sắc ấm áp, bóng dáng cô được bao phủ bởi ánh sáng, tĩnh lặng và đẹp đẽ.
Dạ Nghiên Tịch ngồi nửa tiếng, người đàn ông chơi bóng cuối cùng cũng đã đi về phía cô.
Dạ Nghiên Tịch trong lòng ôm một con chó con cứ thích dụi vào người cô, nô đùa trong lòng.
Phong Dạ Minh bước tới từ bãi cỏ bên cạnh, thấy cô ngồi trên bãi cỏ, miệng mỉm cười, nụ cười xem chó con là trẻ nhỏ, anh lập tức cảm nhận được hào quang của người mẹ tỏa ra trên người cô.
Khi nào họ mới có thể có con? Phong Dạ Minh bỗng trở nên mong mỏi.
"Chó con ở đâu vậy?"
"Đậu Đậu nhà em đẻ, đẹp không!" Dạ Nghiên Tịch cười hỏi.
"Chỉ đẻ hai con thôi sao?" Phong Dạ Minh cười hỏi.
Dạ Nghiên Tịch liền quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy một con nữa đâu hết, cô liền đặt hai con này vào trong hộp, luống cuống nói: "Ba con cơ, còn một con nữa không biết chạy đi đâu rồi?"
"Để anh tìm giúp em." Phong Dạ Minh hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ này của cô, cảm thấy hơi buồn cười liền tới vuốt nhẹ tóc cô, sau đó đi tìm chó con.
Dạ Nghiên Tịch đi theo anh, một lát sau thì nhìn thấy một con chó con đang trèo lên vách núi không xuống được.
Phong Dạ Minh nhanh chóng trèo lên, ôm chặt cún con vào lòng, con cún bé tí tẹo so với cơ thể rắn chắc của anh, đúng là một sự đối lập đáng yêu.
Dạ Nghiên Tịch cũng đón lấy từ vòng tay anh, Phong Dạ Minh cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Bỗng nhiên rất muốn có một đứa con của chúng ta."
Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, cô bối rối gật đầu: "Kết hôn trước đã."
Hai người liền dẫn cún con về sân sau của nhà, bữa tối ăn tại nhà luôn.
Nghe nói em trai sắp về, Dạ Nghiên Tịch không khỏi vui mừng, đã lâu rồi chưa gặp em trai, nghĩ tới cậu nhóc hồi nhỏ đuổi theo mình khắp sân, bây giờ đã cao hơn cô một cái đầu.
Tối nay, Phong Dạ Minh vẫn ngủ ở phòng kí túc trước đây của anh, Dạ Nghiên Tịch vẫn đang nghĩ tới việc anh nửa đêm trèo tường, vừa nghĩ vừa cười, mỉm cười nằm ngủ.
Sáng sớm.
Một chiếc chiến cơ dừng ở sân bay, trời vẫn còn lờ mờ tối, lúc này không có ai ra đón, có điều Dạ công tử trẻ tuổi đẹp trai vẫn vác hết hành lý lên vai, ung dung bước về phía nhà mình.
Trong sương mù mờ mịt, bóng người anh đã không còn gầy gò như thời thiếu niên nữa, sau khi được rèn luyện anh đã bắt đầu rất có khí thế.
Có điều, mái tóc đen nhánh rất ấn tượng, đặc biệt là chỗ tóc mai hai bên được xén ngắn thành hai đường cá tính, khiến anh trong nét đẹp trai vẫn có nét bất kham.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.