Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 221
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Nếu Nhậm San San để ý sẽ phát hiện ra Dạ Lương Thành từ đầu chí cuối đều đi ngang hàng với Cung Muội Muội, tạo thành tư thế bảo vệ.
Cung Muội Muội lúc này không hề tỏ thái độ gì, nhưng trong mắt Dạ Lương Thành, cô chắc chắn là đang giận.
Khi lại gần sáu tên khủng bố kia, mùi máu tanh trong không khí và mùi hôi thối càng thêm nồng nặc, Nhậm San San nhíu chặt mày nhẫn nhịn, Cung Muội Muội cũng vậy, cô lấy tay bịt mũi, dạ dày cồn cào.
Sáu tên khủng bố bị trói vào cột thép, do máy bay bị bắn hạ nên trên người có thương tích, có điều họ không đồng ý băng bó, vì thế mùi máu rất nồng nặc.
Nhìn sáu tên khủng bố quần áo rách nát, trên người đầy thương tích, Cung Muội Muội giật nảy mình, vừa mới bước vào, một tên khủng bố liền nhìn chằm chặp Cung Muội Muội như thế biết rằng cô khá nhát gan nên quay ra hù dọa cô, hắn chu miệng đen sì, cố hôn về phía Cung Muội Muội. Cung Muội Muội sợ hãi hét toáng lên, khiếp đảm nhào về phía sau, Dạ Lương Thành sớm đã chú ý tới ý đồ của tên khủng bố này, khi Cung Muội Muội sợ hãi không biết trốn vào đâu, thì anh giơ tay ôm cô vào lòng để bảo vệ.
Nhậm San San ở bên cạnh hai mở to mắt, không dám tin rằng Dạ Lương Thành vừa mới chủ động ôm Cung Muội Muội.
Cung Muội Muội khi nhận ra bị anh ôm, không khỏi giận dữ đẩy anh ra, chỉnh sửa lại quần áo và đứng ra xa một chút.
Đôi mắt dưới mắt kính của Nhậm San San nheo lại, nhìn Cung Muội Muội không hài lòng, có phần giận dữ trách móc Cung Muội Muội: "Nếu cô sợ thì cô có thể ra ngoài."
Cung Muội Muội không muốn bị Nhậm San San xem thường, cô lắc đầu: "Tôi không sợ."
Dạ Lương Thành lên tiếng: "Cô đứng đây." Nói xong liền ra hiệu cho hai người lính cấp dưới đứng cạnh bảo vệ cô.
Tiếp theo, Dạ Lương Thành bắt đầu để Nhậm San San phiên dịch, trong quá trình Nhậm San San phiên dịch, có một số từ ngữ dịch chưa được xác đáng, lúc này Cung Muội Muội đứng bên cạnh sẽ nhắc chính xác, Nhậm San San bề ngoài không hề tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng cô ta cho rằng Cung Muội Muội cố tình biểu hiện, hòng qua mặt cô ta.
Có điều trong công việc cô không hề so đo, nhưng trong lòng đã bắt đầu oán hận Cung Muội Muội.
Nửa giờ tra khảo, nhóm khủng bố này đều chỉ trả lời quanh quẩn, không hề nói ra tin tức quan trọng, xem ra còn cần phải tra khảo thêm vài ngày nữa.
"Hôm nay tạm thời tới đây thôi! Tôi sẽ bố trí để hai người ở lại, có lẽ cần phải tra khảo chúng thêm mấy ngày nữa." Dạ Lương Thành nói với Nhậm San San, ánh mắt nhìn qua Cung Muội Muội.
"Không vấn đề gì, chúng em sẽ phối hợp." Nhậm San San nhìn Dạ Lương Thành với ánh mắt nặng tình.
Có thể ở lại vài ngày đối với cô mà nói thì không còn gì bằng, vì lần này tới đây, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ ra cô còn muốn tranh thủ thời gian ở bên Dạ Lương Thành.
Khi đi ra ngoài, Cung Muội Muội không hề nói gì, cô biết việc này cô không hề có quyền lên tiếng, cô chỉ là trợ lý của Nhậm San San, cần phải phối hợp với cô ta.
Vừa nãy tra khảo, cô cũng biết Nhậm San San không thể lập tức phiên dịch chính xác một số từ ngữ, cần cô giúp đỡ.
Sau khi ra khỏi phòng tra khảo, Dạ Lương Thành nói: "Tôi lái xe đưa em tới kí túc xá."
"Chúng em vội đi, không hề mang theo quần áo đồ dùng cá nhân, ở đây có chỗ tắm giặt thay đồ không?"
"Tôi sẽ cho người mang tới." Dạ Lương Thành gật đầu, nhìn Cung Muội Muội từ đầu chí cuối cũng không đưa mắt nhìn mình, anh lặng lẽ không nói gì, chỉ biết thở dài.
Nhậm San San quay đầu nhìn Cung Muội Muội: "Mai cô báo lại với trưởng phòng của minh là chúng ta cần ở đây vài ngày."
"Được." Cung Muội Muội gật đầu.
"Cô họ Cung?" Nhậm San San bây giờ mới phát hiện ra họ của cô, hiếu kỳ hỏi: "Cung Dạ Tiêu là gì của cô?"
Cung Muội Muội không ngờ cô ta hỏi thẳng anh trai mình, cô chớp mắt thành thật trả lời: "Là anh trai tôi."
Nói xong ánh mắt Nhậm San San liền nhìn Dạ Lương Thành: "Anh và Cung Dạ Tiêu là bạn cấp ba, vậy hai người..."
"Chúng tôi quen biết từ trước." Dạ Lương Thành không ngại nói ra, ánh mắt nhìn Cung Muội Muội: "Muội Muội, em nói với anh em rằng mình tới đây chưa?"
"Chưa nói." Cung Muội Muội lắc đầu.
Nhậm San San không thể ngờ rằng, một cô gái ngẫu nhiên của bộ ngoại giao lại là người nhà họ Cung, còn quen biết với Dạ Lương Thành, chả trách Dạ Lương Thành luôn tỏ ra bảo vệ cô ta, thì ra là người quen cũ.
Ngồi trên xe việt dã về kí túc xá, Cung Muội Muội ngồi ghế sau, Nhậm San San ngồi ở ghế lái phụ, cô giống như người vô hình, lại giống như người câm, Nhậm San San ngồi ở phía trước, quay đầu qua, bỏ kính xuống, đôi mắt hút hồn nhìn Dạ Lương Thành đang lái xe, ánh mắt toát lên vẻ ái mộ:
"Lương Thành, nói chứ, chúng ta cũng đã một năm không gặp rồi."
"Ừ!"
"Em rất nhớ anh!" Nhậm San San lập tức nói ra tiếng lòng mình.
Cung Muội Muội ngồi sau tròn mắt kinh ngạc, Nhậm San San tỏ tình thẳng thắn với Dạ Lương Thành.
Cung Muội Muội lập tức mở to mắt nhìn Dạ Lương Thành đang lái xe, lần trước trong điện thoại không phải anh ta nói mình thích Nhậm San San sao? Lần này thì tốt rồi, cô ta ở trước mặt anh, xem ra cũng thích anh.
Dạ Lương Thành không hề trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước lái xe.
Cung Muội Muội cắn môi, ngẩng đầu, thì thấy trong kính chiếu hậu, ánh mắt thâm thúy như trời đêm của Dạ Lương Thành đang nhìn cô, tim cô đập loạn xạ, tiếp theo đó cô giận dữ trừng mắt nhìn anh, ngồi vào góc mà anh không nhìn thấy.
Không khí trong xe trở lên quái dị, Nhậm San San cũng cảm nhận được, cô bất giác quay đầu nhìn Cung Muội Muội ở ghế sau thì phát hiện Cung Muội Muội dựa sát vào một góc, hình như rất mệt.
"Cung Muội Muội, cô mệt rồi sao?" Nhậm San San đành phải hỏi cô.
"Vâng, hơi mệt một chút." Cung Muội Muội vẫn đáp lời Nhậm San San.
"Vậy lát tắm xong hãy đi ngủ sớm!" Nhậm San San nói một câu quan tâm, dù sao cô ấy cũng là em gái Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu lại là huynh đệ của Dạ Lương Thành, trong lòng Dạ Lương Thành chắc cũng coi cô ta là em gái, nên quan tâm hơn một chút.
"Vâng." Cung Muội Muội đáp.
Khi tới cửa kí túc xá, Nhậm San San hỏi: "Lương Thành, là kí túc xá riêng phải không?"
Dạ Lương Thành nheo mắt nói: "Nếu như hai người muốn ở cùng nhau..."
"Em không quen ở cùng người khác." Nhậm San San thẳng thắn yêu cầu.
Cung Muội Muội có vẻ đáng thương nhưng không nói gì, Dạ Lương Thành dịu dàng nhìn cô, trong lòng không khỏi lo lắng, một mình cô ở một phòng kí túc xá sẽ không sợ chứ?
"Muội Muội, em ở một mình không sao chứ?" Lương Dạ Thành quan tâm hỏi một câu.
"Tôi không sợ." Cung Muội Muội cứng cổ trả lời, trong lòng cũng hơi sợ hãi.
Cung Muội Muội lúc này không hề tỏ thái độ gì, nhưng trong mắt Dạ Lương Thành, cô chắc chắn là đang giận.
Khi lại gần sáu tên khủng bố kia, mùi máu tanh trong không khí và mùi hôi thối càng thêm nồng nặc, Nhậm San San nhíu chặt mày nhẫn nhịn, Cung Muội Muội cũng vậy, cô lấy tay bịt mũi, dạ dày cồn cào.
Sáu tên khủng bố bị trói vào cột thép, do máy bay bị bắn hạ nên trên người có thương tích, có điều họ không đồng ý băng bó, vì thế mùi máu rất nồng nặc.
Nhìn sáu tên khủng bố quần áo rách nát, trên người đầy thương tích, Cung Muội Muội giật nảy mình, vừa mới bước vào, một tên khủng bố liền nhìn chằm chặp Cung Muội Muội như thế biết rằng cô khá nhát gan nên quay ra hù dọa cô, hắn chu miệng đen sì, cố hôn về phía Cung Muội Muội. Cung Muội Muội sợ hãi hét toáng lên, khiếp đảm nhào về phía sau, Dạ Lương Thành sớm đã chú ý tới ý đồ của tên khủng bố này, khi Cung Muội Muội sợ hãi không biết trốn vào đâu, thì anh giơ tay ôm cô vào lòng để bảo vệ.
Nhậm San San ở bên cạnh hai mở to mắt, không dám tin rằng Dạ Lương Thành vừa mới chủ động ôm Cung Muội Muội.
Cung Muội Muội khi nhận ra bị anh ôm, không khỏi giận dữ đẩy anh ra, chỉnh sửa lại quần áo và đứng ra xa một chút.
Đôi mắt dưới mắt kính của Nhậm San San nheo lại, nhìn Cung Muội Muội không hài lòng, có phần giận dữ trách móc Cung Muội Muội: "Nếu cô sợ thì cô có thể ra ngoài."
Cung Muội Muội không muốn bị Nhậm San San xem thường, cô lắc đầu: "Tôi không sợ."
Dạ Lương Thành lên tiếng: "Cô đứng đây." Nói xong liền ra hiệu cho hai người lính cấp dưới đứng cạnh bảo vệ cô.
Tiếp theo, Dạ Lương Thành bắt đầu để Nhậm San San phiên dịch, trong quá trình Nhậm San San phiên dịch, có một số từ ngữ dịch chưa được xác đáng, lúc này Cung Muội Muội đứng bên cạnh sẽ nhắc chính xác, Nhậm San San bề ngoài không hề tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng cô ta cho rằng Cung Muội Muội cố tình biểu hiện, hòng qua mặt cô ta.
Có điều trong công việc cô không hề so đo, nhưng trong lòng đã bắt đầu oán hận Cung Muội Muội.
Nửa giờ tra khảo, nhóm khủng bố này đều chỉ trả lời quanh quẩn, không hề nói ra tin tức quan trọng, xem ra còn cần phải tra khảo thêm vài ngày nữa.
"Hôm nay tạm thời tới đây thôi! Tôi sẽ bố trí để hai người ở lại, có lẽ cần phải tra khảo chúng thêm mấy ngày nữa." Dạ Lương Thành nói với Nhậm San San, ánh mắt nhìn qua Cung Muội Muội.
"Không vấn đề gì, chúng em sẽ phối hợp." Nhậm San San nhìn Dạ Lương Thành với ánh mắt nặng tình.
Có thể ở lại vài ngày đối với cô mà nói thì không còn gì bằng, vì lần này tới đây, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ ra cô còn muốn tranh thủ thời gian ở bên Dạ Lương Thành.
Khi đi ra ngoài, Cung Muội Muội không hề nói gì, cô biết việc này cô không hề có quyền lên tiếng, cô chỉ là trợ lý của Nhậm San San, cần phải phối hợp với cô ta.
Vừa nãy tra khảo, cô cũng biết Nhậm San San không thể lập tức phiên dịch chính xác một số từ ngữ, cần cô giúp đỡ.
Sau khi ra khỏi phòng tra khảo, Dạ Lương Thành nói: "Tôi lái xe đưa em tới kí túc xá."
"Chúng em vội đi, không hề mang theo quần áo đồ dùng cá nhân, ở đây có chỗ tắm giặt thay đồ không?"
"Tôi sẽ cho người mang tới." Dạ Lương Thành gật đầu, nhìn Cung Muội Muội từ đầu chí cuối cũng không đưa mắt nhìn mình, anh lặng lẽ không nói gì, chỉ biết thở dài.
Nhậm San San quay đầu nhìn Cung Muội Muội: "Mai cô báo lại với trưởng phòng của minh là chúng ta cần ở đây vài ngày."
"Được." Cung Muội Muội gật đầu.
"Cô họ Cung?" Nhậm San San bây giờ mới phát hiện ra họ của cô, hiếu kỳ hỏi: "Cung Dạ Tiêu là gì của cô?"
Cung Muội Muội không ngờ cô ta hỏi thẳng anh trai mình, cô chớp mắt thành thật trả lời: "Là anh trai tôi."
Nói xong ánh mắt Nhậm San San liền nhìn Dạ Lương Thành: "Anh và Cung Dạ Tiêu là bạn cấp ba, vậy hai người..."
"Chúng tôi quen biết từ trước." Dạ Lương Thành không ngại nói ra, ánh mắt nhìn Cung Muội Muội: "Muội Muội, em nói với anh em rằng mình tới đây chưa?"
"Chưa nói." Cung Muội Muội lắc đầu.
Nhậm San San không thể ngờ rằng, một cô gái ngẫu nhiên của bộ ngoại giao lại là người nhà họ Cung, còn quen biết với Dạ Lương Thành, chả trách Dạ Lương Thành luôn tỏ ra bảo vệ cô ta, thì ra là người quen cũ.
Ngồi trên xe việt dã về kí túc xá, Cung Muội Muội ngồi ghế sau, Nhậm San San ngồi ở ghế lái phụ, cô giống như người vô hình, lại giống như người câm, Nhậm San San ngồi ở phía trước, quay đầu qua, bỏ kính xuống, đôi mắt hút hồn nhìn Dạ Lương Thành đang lái xe, ánh mắt toát lên vẻ ái mộ:
"Lương Thành, nói chứ, chúng ta cũng đã một năm không gặp rồi."
"Ừ!"
"Em rất nhớ anh!" Nhậm San San lập tức nói ra tiếng lòng mình.
Cung Muội Muội ngồi sau tròn mắt kinh ngạc, Nhậm San San tỏ tình thẳng thắn với Dạ Lương Thành.
Cung Muội Muội lập tức mở to mắt nhìn Dạ Lương Thành đang lái xe, lần trước trong điện thoại không phải anh ta nói mình thích Nhậm San San sao? Lần này thì tốt rồi, cô ta ở trước mặt anh, xem ra cũng thích anh.
Dạ Lương Thành không hề trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước lái xe.
Cung Muội Muội cắn môi, ngẩng đầu, thì thấy trong kính chiếu hậu, ánh mắt thâm thúy như trời đêm của Dạ Lương Thành đang nhìn cô, tim cô đập loạn xạ, tiếp theo đó cô giận dữ trừng mắt nhìn anh, ngồi vào góc mà anh không nhìn thấy.
Không khí trong xe trở lên quái dị, Nhậm San San cũng cảm nhận được, cô bất giác quay đầu nhìn Cung Muội Muội ở ghế sau thì phát hiện Cung Muội Muội dựa sát vào một góc, hình như rất mệt.
"Cung Muội Muội, cô mệt rồi sao?" Nhậm San San đành phải hỏi cô.
"Vâng, hơi mệt một chút." Cung Muội Muội vẫn đáp lời Nhậm San San.
"Vậy lát tắm xong hãy đi ngủ sớm!" Nhậm San San nói một câu quan tâm, dù sao cô ấy cũng là em gái Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu lại là huynh đệ của Dạ Lương Thành, trong lòng Dạ Lương Thành chắc cũng coi cô ta là em gái, nên quan tâm hơn một chút.
"Vâng." Cung Muội Muội đáp.
Khi tới cửa kí túc xá, Nhậm San San hỏi: "Lương Thành, là kí túc xá riêng phải không?"
Dạ Lương Thành nheo mắt nói: "Nếu như hai người muốn ở cùng nhau..."
"Em không quen ở cùng người khác." Nhậm San San thẳng thắn yêu cầu.
Cung Muội Muội có vẻ đáng thương nhưng không nói gì, Dạ Lương Thành dịu dàng nhìn cô, trong lòng không khỏi lo lắng, một mình cô ở một phòng kí túc xá sẽ không sợ chứ?
"Muội Muội, em ở một mình không sao chứ?" Lương Dạ Thành quan tâm hỏi một câu.
"Tôi không sợ." Cung Muội Muội cứng cổ trả lời, trong lòng cũng hơi sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.