Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 283
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Buổi trưa, tâm trạng của Trình Ly Nguyệt có phần bất an, vì tối nay Cung Dạ Tiêu sẽ dẫn theo TIểu Trạch tới nhà họ Cung ăn cơm, cô còn lo lắng ông Cung nổi giận sẽ bỏ qua nguyện vọng của cô mà cướp mất con trai cô.
Lúc này, Linda gõ cửa bước vào: "Ly Nguyệt, vừa rồi có rất nhiều nhân viên phản ánh với chị, tối nay chúng ta phải ăn mừng, vừa hay kinh phí của công ty còn rất nhiều, tối nay chúng ta hãy tới ktv."
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Để em mời."
"Không cần đâu, lấy quỹ công ty, tiền của em hãy để đó nuôi Tiểu Trạch! Chỉ cần em tham gia là được."
Tối nay Trình Ly Nguyệt cũng không có chỗ nào để đi, cũng không muốn về nhà, có thể đi chơi, cô gật đầu: "Được, em sẽ đi."
Linda rời đi, Trình Ly Nguyệt nhận được điện thoại của Bùi Tử Hiên, gần đây anh rất bận, trưa nay mới có thời gian mời cô đi ăn, Trình Ly Nguyệt đồng ý đi ăn trưa với anh.
Trong nhà hàng, Bùi Tử Hiên tiếc nuối tuyên bố, công ty gia tộc anh sẽ không mở công ty ở đây vì quan niệm tiêu tiền ở trong nước và nước ngoài không giống nhau, thị trường lại đang bão hòa, tới đây mở công ty sẽ không phải là một việc tốt.
"Vậy anh đi khi nào sẽ về nước?" Trình Ly Nguyệt hiếu kì nhìn anh.
"Chắc là tối mai sẽ đi, có lẽ sẽ không có thời gian gặp Tiểu Trạch, anh có mua quà, em giúp anh đưa cho nó."
"Không cần mua quà đâu, nó có rất nhiều rồi." Trình Ly Nguyệt lắc đầu, căn phòng nhỏ của cậu bé đã rất chật rồi, chỉ có thể để trong phòng cất đồ.
Bùi Tử Hiên cũng chỉ mỉm cười: "Nếu đã vậy thì hãy nói với cậu nhóc khi nào anh có thời gian sẽ tới thăm nó!"
"Em sẽ nói với nó!"
"Em và Cung Dạ Tiêu sao rồi? Định khi nào kết hôn?" Bùi Tử Hiên hiếu kì hỏi.
Trình Ly Nguyệt mỉm cười lắc đầu: "Em cũng không rõ, vẫn còn sớm lắm."
"Cố lên, cố gắng hạ gục anh ta."
Trình Ly Nguyệt gượng cười, việc này không phải cứ cố là sẽ thành, còn phải xem ý của nhà họ Cung nữa.
Bốn giờ chiều, cô nhận được điện thoại của Cung Dạ Tiêu, tối nay anh sẽ dẫn Tiểu Trạch về nhà học Cung, trong điện thoại anh an ủi cô một tiếng, bảo đảm với cô: "Anh sẽ dẫn con về nhà trước chín giờ."
"Vâng! Tối nay em đi chơi cùng đồng nghiệp, có lẽ sẽ về nhà muội một chút." Trình Ly Nguyệt cũng báo với anh.
Cung Dạ Tiêu lặng yên mấy giây sau đó ra lệnh: "Không được chơi quá muộn, còn nữa không được quá thân mật với đồng nghiệp nam."
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Anh bá đạo quá!"
"Không muốn người khác xui xẻo thì hãy ghi nhớ lời của anh." Cung Dạ Tiêu nói.
"Được rồi, phần lớn đều là đồng nghiệp nữ." Trình Ly Nguyệt cũng an ủi anh.
Chập tối, Cung Dạ Tiêu dẫn theo cậu nhóc về nhà họ Cung, quản gia đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, ông Cung thực sự rất nhớ chắt nội, thấy chắt nội có vẻ cao lên một ít, ông rất vui.
"Tiểu Trạch, ra ngoài chơi với Shiba, ba với cụ có chuyện cần nói." Cung Dạ Tiêu bảo con đi chỗ khác chơi, anh nghĩ, ông chắc cũng muốn nói chuyện với anh.
"Vâng!" Tiểu Trạch lập tức ra vườn hoa tìm Shiba.
Cậu nhóc vừa đi, ông Cung lập tức không cười nữa, ánh mắt nghiêm khắc nhìn người cháu nội đang ngồi trên sofa: "Dạ Tiêu, tốt nhất con hãy giải thích hành vi của mình ở M, con vì Trình Ly Nguyệt không ngại tung tiền ủng hộ, rốt cuộc con có ly trí không vậy?"
"Ông, con không biết Hoắc Yên Nhiên đã nói gì với ông, nhưng mọi việc con làm, con không thấy hổ thẹn với lương tâm." Cung Dạ Tiêu bình tĩnh phản bác.
"Cô Trình Ly Nguyệt đó đáng để con thích vậy sao?" Ông Cung nói.
Cung Dạ Tiêu thở dài nói: "Ông, cô ấy là mẹ của Tiểu Trạch, con hi vọng mình có thể cho Tiểu Trạch một gia đình hoàn chỉnh chứ không phải để người phụ nữ khác nuôi thằng bé."
"Ý con là con muốn cưới cô ta về nhà?" Ông Cung nheo mắt lại, ánh mắt thoát chút bực tức.
Cung Dạ Tiêu nhìn ông, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, con muốn cưới cô ấy."
Ánh mắt ông Cung phần lớn không phải giận dữ, mà là bất lực và thất vọng, ông nhìn cháu nội mình, nói: "Vậy con có từng nghĩ, con lấy một người phụ nữ không có thế lực, sau này sẽ giúp đỡ con thế nào?"
"Ông, con có năng lực điều hành công ty phát triển, không cần ai nhúng tay vào giúp đỡ, vợ tương lai của con chỉ cần ở sau lưng con chăm sóc gia đình và con cái, hơn nữa cô ấy có thể làm việc mình yêu thích."
"Hai người chú của con vẫn chưa từ bỏ ý định đối với công ty. Qua năm mới ông cũng tám mươi bảy tuổi rồi, tháng ngày không còn nhiều, sau này phải dựa vào mình con thôi." Ông Cung lời lẽ chân thành, phải biết rằng ông tìm nhà họ Hoắc liên hôn là vì điều gì? Chẳng phải mong muốn sau khi ông chết đi, sau lưng anh vẫn còn có một bức tường có thể dựa sao?
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu không giấu sự cảm động, anh biết trong lòng ông vẫn rất quan tâm tới sự phát triển lâu dài của công ty, ông cũng không yên tâm về anh, anh kiên quyết hứa với ông: "Ông, ông yên tâm, con sẽ không để ông thất vọng đâu."
"Con thực sự không thích cô bé An Nhiên đó sao?" Ông Cung hỏi có phần thất vọng.
Cung Dạ Tiêu khẳng định: "Con không hề có cảm giác gì với cô ta."
"Vậy con thực sự thích Trình Ly Nguyệt?"
"Vâng." Câu trả lời không hề do dự.
"Được, ông có thể cho phép hai đứa đến với nhau, nhưng ông có yêu cầu." Ông Cung nghiêm túc nói.
Cung Dạ Tiêu thấy ông Cung có ý thỏa hiệp lập tức phấn chấn, cười hỏi: "Ông cứ nói."
"Hai đứa đến với nhau cũng được, nhưng con phải đồng ý với ông trong vòng hai năm hai đứa không được kết hôn, cũng không được dẫn cô ta về nhà họ Cung." Ông Cung ánh mắt nghiêm khắc nói.
"Tại sao vậy?" Cung Dạ Tiêu nheo mắt, yêu cầu này của ông khiến anh khá ngạc nhiên.
"Mặc dù hiện giờ con đã ngồi vững vào vị trí, nhưng con phải biết trong tay ông vẫn còn ba mươi phần trăm cổ phần chưa giao ra, hai người chú của con nhòm ngó rất sát sao! Cho ông thời gian để ông tìm lí do thích hợp, từng bước giao cổ phần trong tay sang cho con, để con có bay mươi phần trăm cổ phần, hoàn toàn nắm quyền điều hành công ty, chỉ cần con hứa với ông sẽ để cho hai nhà họ và con cháu đời sau có thể sống cuộc sống sung túc giàu có là được." Ông Cung nói xong, dường như lại già thêm mấy tuổi.
Tâm trạng Cung Dạ Tiêu vô cùng chấn động, lúc này ông thực sự cảm nhận được trách nhiệm mà ông giao cho anh, và cả sứ mệnh gia tộc đè nặng trên vai.
Ông Cung thở dài, đôi mắt vẩn đục tiếp tục nhìn Cung Dạ Tiêu; "Vì thế ta không khuyên con lấy Trình Ly Nguyệt là vì lo lắng thân phận và năng lực của cô ta không thể giúp con, ảnh hưởng tới con, con hãy để cô ta thiệt thòi một chút, hai mẹ con sống ở bên ngoài hai năm nữa!"
Nói xong, ông Cung lại ngẫm nghĩ nói: "Đó là một cô gái tính tình mạnh mẽ, chung sống với cô ta một đời, con cần phải suy nghĩ thật kĩ."
Lúc này, Linda gõ cửa bước vào: "Ly Nguyệt, vừa rồi có rất nhiều nhân viên phản ánh với chị, tối nay chúng ta phải ăn mừng, vừa hay kinh phí của công ty còn rất nhiều, tối nay chúng ta hãy tới ktv."
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Để em mời."
"Không cần đâu, lấy quỹ công ty, tiền của em hãy để đó nuôi Tiểu Trạch! Chỉ cần em tham gia là được."
Tối nay Trình Ly Nguyệt cũng không có chỗ nào để đi, cũng không muốn về nhà, có thể đi chơi, cô gật đầu: "Được, em sẽ đi."
Linda rời đi, Trình Ly Nguyệt nhận được điện thoại của Bùi Tử Hiên, gần đây anh rất bận, trưa nay mới có thời gian mời cô đi ăn, Trình Ly Nguyệt đồng ý đi ăn trưa với anh.
Trong nhà hàng, Bùi Tử Hiên tiếc nuối tuyên bố, công ty gia tộc anh sẽ không mở công ty ở đây vì quan niệm tiêu tiền ở trong nước và nước ngoài không giống nhau, thị trường lại đang bão hòa, tới đây mở công ty sẽ không phải là một việc tốt.
"Vậy anh đi khi nào sẽ về nước?" Trình Ly Nguyệt hiếu kì nhìn anh.
"Chắc là tối mai sẽ đi, có lẽ sẽ không có thời gian gặp Tiểu Trạch, anh có mua quà, em giúp anh đưa cho nó."
"Không cần mua quà đâu, nó có rất nhiều rồi." Trình Ly Nguyệt lắc đầu, căn phòng nhỏ của cậu bé đã rất chật rồi, chỉ có thể để trong phòng cất đồ.
Bùi Tử Hiên cũng chỉ mỉm cười: "Nếu đã vậy thì hãy nói với cậu nhóc khi nào anh có thời gian sẽ tới thăm nó!"
"Em sẽ nói với nó!"
"Em và Cung Dạ Tiêu sao rồi? Định khi nào kết hôn?" Bùi Tử Hiên hiếu kì hỏi.
Trình Ly Nguyệt mỉm cười lắc đầu: "Em cũng không rõ, vẫn còn sớm lắm."
"Cố lên, cố gắng hạ gục anh ta."
Trình Ly Nguyệt gượng cười, việc này không phải cứ cố là sẽ thành, còn phải xem ý của nhà họ Cung nữa.
Bốn giờ chiều, cô nhận được điện thoại của Cung Dạ Tiêu, tối nay anh sẽ dẫn Tiểu Trạch về nhà học Cung, trong điện thoại anh an ủi cô một tiếng, bảo đảm với cô: "Anh sẽ dẫn con về nhà trước chín giờ."
"Vâng! Tối nay em đi chơi cùng đồng nghiệp, có lẽ sẽ về nhà muội một chút." Trình Ly Nguyệt cũng báo với anh.
Cung Dạ Tiêu lặng yên mấy giây sau đó ra lệnh: "Không được chơi quá muộn, còn nữa không được quá thân mật với đồng nghiệp nam."
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Anh bá đạo quá!"
"Không muốn người khác xui xẻo thì hãy ghi nhớ lời của anh." Cung Dạ Tiêu nói.
"Được rồi, phần lớn đều là đồng nghiệp nữ." Trình Ly Nguyệt cũng an ủi anh.
Chập tối, Cung Dạ Tiêu dẫn theo cậu nhóc về nhà họ Cung, quản gia đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, ông Cung thực sự rất nhớ chắt nội, thấy chắt nội có vẻ cao lên một ít, ông rất vui.
"Tiểu Trạch, ra ngoài chơi với Shiba, ba với cụ có chuyện cần nói." Cung Dạ Tiêu bảo con đi chỗ khác chơi, anh nghĩ, ông chắc cũng muốn nói chuyện với anh.
"Vâng!" Tiểu Trạch lập tức ra vườn hoa tìm Shiba.
Cậu nhóc vừa đi, ông Cung lập tức không cười nữa, ánh mắt nghiêm khắc nhìn người cháu nội đang ngồi trên sofa: "Dạ Tiêu, tốt nhất con hãy giải thích hành vi của mình ở M, con vì Trình Ly Nguyệt không ngại tung tiền ủng hộ, rốt cuộc con có ly trí không vậy?"
"Ông, con không biết Hoắc Yên Nhiên đã nói gì với ông, nhưng mọi việc con làm, con không thấy hổ thẹn với lương tâm." Cung Dạ Tiêu bình tĩnh phản bác.
"Cô Trình Ly Nguyệt đó đáng để con thích vậy sao?" Ông Cung nói.
Cung Dạ Tiêu thở dài nói: "Ông, cô ấy là mẹ của Tiểu Trạch, con hi vọng mình có thể cho Tiểu Trạch một gia đình hoàn chỉnh chứ không phải để người phụ nữ khác nuôi thằng bé."
"Ý con là con muốn cưới cô ta về nhà?" Ông Cung nheo mắt lại, ánh mắt thoát chút bực tức.
Cung Dạ Tiêu nhìn ông, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, con muốn cưới cô ấy."
Ánh mắt ông Cung phần lớn không phải giận dữ, mà là bất lực và thất vọng, ông nhìn cháu nội mình, nói: "Vậy con có từng nghĩ, con lấy một người phụ nữ không có thế lực, sau này sẽ giúp đỡ con thế nào?"
"Ông, con có năng lực điều hành công ty phát triển, không cần ai nhúng tay vào giúp đỡ, vợ tương lai của con chỉ cần ở sau lưng con chăm sóc gia đình và con cái, hơn nữa cô ấy có thể làm việc mình yêu thích."
"Hai người chú của con vẫn chưa từ bỏ ý định đối với công ty. Qua năm mới ông cũng tám mươi bảy tuổi rồi, tháng ngày không còn nhiều, sau này phải dựa vào mình con thôi." Ông Cung lời lẽ chân thành, phải biết rằng ông tìm nhà họ Hoắc liên hôn là vì điều gì? Chẳng phải mong muốn sau khi ông chết đi, sau lưng anh vẫn còn có một bức tường có thể dựa sao?
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu không giấu sự cảm động, anh biết trong lòng ông vẫn rất quan tâm tới sự phát triển lâu dài của công ty, ông cũng không yên tâm về anh, anh kiên quyết hứa với ông: "Ông, ông yên tâm, con sẽ không để ông thất vọng đâu."
"Con thực sự không thích cô bé An Nhiên đó sao?" Ông Cung hỏi có phần thất vọng.
Cung Dạ Tiêu khẳng định: "Con không hề có cảm giác gì với cô ta."
"Vậy con thực sự thích Trình Ly Nguyệt?"
"Vâng." Câu trả lời không hề do dự.
"Được, ông có thể cho phép hai đứa đến với nhau, nhưng ông có yêu cầu." Ông Cung nghiêm túc nói.
Cung Dạ Tiêu thấy ông Cung có ý thỏa hiệp lập tức phấn chấn, cười hỏi: "Ông cứ nói."
"Hai đứa đến với nhau cũng được, nhưng con phải đồng ý với ông trong vòng hai năm hai đứa không được kết hôn, cũng không được dẫn cô ta về nhà họ Cung." Ông Cung ánh mắt nghiêm khắc nói.
"Tại sao vậy?" Cung Dạ Tiêu nheo mắt, yêu cầu này của ông khiến anh khá ngạc nhiên.
"Mặc dù hiện giờ con đã ngồi vững vào vị trí, nhưng con phải biết trong tay ông vẫn còn ba mươi phần trăm cổ phần chưa giao ra, hai người chú của con nhòm ngó rất sát sao! Cho ông thời gian để ông tìm lí do thích hợp, từng bước giao cổ phần trong tay sang cho con, để con có bay mươi phần trăm cổ phần, hoàn toàn nắm quyền điều hành công ty, chỉ cần con hứa với ông sẽ để cho hai nhà họ và con cháu đời sau có thể sống cuộc sống sung túc giàu có là được." Ông Cung nói xong, dường như lại già thêm mấy tuổi.
Tâm trạng Cung Dạ Tiêu vô cùng chấn động, lúc này ông thực sự cảm nhận được trách nhiệm mà ông giao cho anh, và cả sứ mệnh gia tộc đè nặng trên vai.
Ông Cung thở dài, đôi mắt vẩn đục tiếp tục nhìn Cung Dạ Tiêu; "Vì thế ta không khuyên con lấy Trình Ly Nguyệt là vì lo lắng thân phận và năng lực của cô ta không thể giúp con, ảnh hưởng tới con, con hãy để cô ta thiệt thòi một chút, hai mẹ con sống ở bên ngoài hai năm nữa!"
Nói xong, ông Cung lại ngẫm nghĩ nói: "Đó là một cô gái tính tình mạnh mẽ, chung sống với cô ta một đời, con cần phải suy nghĩ thật kĩ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.