Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 321

Tịch Bảo Nhi

11/07/2020

Lúc này Cung Muội Muội vừa phiên dịch xong một cuộc họp, lòng cô đã bắt đầu nhớ nhung Dạ Lương Thành, cũng không biết bây giờ hắn đang làm gì.

“Muội Muội, tối nay phụ thân tôi sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc quan trọng, cô cùng tôi tham dự nhé!” Công chúa Sara cười nói với cô.

Cung Muội Muội lập tức gật đầu mỉm cười: “Vâng.”

“Lát nữa tôi sẽ cho người đưa lễ phục và trang sức cho cô. Muội Muội, tối nay cô không phải là nhân viên công tác, cô tham dự với thân phận khách quý.” Sara rất lịch sự và khách sáo với cô.

“Cảm ơn công chúa điện hạ.”

“Gặp lại sau sáu giờ.” Sara vẫy tay với cô, rời khỏi đó trong vòng vây của đoàn tùy tùng.

Cung Muội Muội nhìn bóng dáng cô ấy rời khỏi, thần kinh lúc này cũng được thư thái. Cô vỗ ngực hít từng hơi, vội vã chạy ra đại sảnh, cô muốn tìm Dạ Lương Thành.

Cô biết Dạ Lương Thành ở trong khách sạn cao cấp, tối nay hắn nhất định cũng tham dự dạ tiệc, nhưng cô không thể đợi đến tối gặp hắn.

Cung Muội Muội mặc một lớp áo mỏng manh, vừa ra khỏi cửa lớn, cơn gió lạnh buốt ập đến khiến cô lạnh cóng, cô ôm tay lao về phía khách sạn dành cho những vị quan khách.

Vừa tiến vào đại sảnh lộng lẫy của khách sạn, bất chợt đụng phải một nhóm người, chỉ thấy có rất nhiều màu da, mà cô vừa nhìn là có thể nhìn thấy Dạ Lương Thành đang đứng ở giữa nhóm người đó. Hắn mặc quân phục, oai phong lẫm liệt, trước mặt đàn ông phương Tây, bất kể là chiều cao hay tướng mạo, đều áp đảo sự cao lớn và sâu sắc của đàn ông phương Tây.

Cung Muội Muội lập tức ngượng ngùng quay lưng lại, trời ạ! Đến không đúng lúc rồi! Hắn đang đàm phán với khách quý!

Lúc cô tiến vào, Dạ Lương Thành liền chú ý đến cô, đồng thời, cũng để ý đến nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài, mà cô lại chỉ mặc một bộ đồng phục mỏng manh, cô nhóc này chán sống sao?

Dạ Lương Thành thấp giọng nói với người bên cạnh một câu, rồi bước nhanh về phía Cung Muội Muội. Cung Muội Muội nghe thấy tiếng bước chân, vội vã quay đầu lại, nhìn thấy hắn đi tới, cô đang run như cầy sấy lập tức cong mày cười xán lạn.

Dạ Lương Thành lại nghiêm mặt tỏ vẻ không vui, bước đến liền nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: “Em không về khách sạn mà chạy tới đây làm gì?”

“Muốn gặp anh đó! Anh rất bận sao? Vậy em không làm phiền anh nữa.” Cung Muội Muội dứt lời, lại định lao ra ngoài.

Dạ Lương Thành kéo cô lại, cả người cô đều lao vào lòng hắn, trước mặt bao nhiêu quan khách nước ngoài, Cung Muội Muội đỏ mặt: “Anh làm gì vậy!”



Dạ Lương Thành rút một tấm thẻ phòng từ trong túi ra đưa cho cô: “Lên phòng anh trước đi, lát nữa anh sẽ lên.”

Cung Muội Muội cũng lạnh cóng rồi, cô cười nhận lấy: “Được thôi!”

Cô cầm tấm thẻ phòng đi vào thang máy, lên thẳng căn phòng ở tầng sáu, cô quẹt thẻ đi vào.

Mặc dù có một khu vực của nước X là nơi xảy ra chiến tranh, nhưng ở trong thủ đô, nơi đây vô cùng an toàn, hơn nữa, mọi thứ đều do hoàng gia đãi ngộ.

Dạ Lương Thành ở trong một căn phòng kiểu khách sạn, bày biện huy hoàng lộng lẫy. Cung Muội Muội bật máy sưởi lên, sau đó, lại lấy chiếc áo khoác rộng rãi của Dạ Lương Thành mắc trên giá áo khoác lên người, ngồi xuống sofa đợi hắn.

Áo khoác tỏa ra mùi hương chỉ thuộc về hắn, rất dễ ngửi lại mê người, Cung Muội Muội hít hà như chú cún con, hôm nay cô thật sự mệt rồi! Bây giờ cách sáu giờ chiều còn hai tiếng đồng hồ nữa, cô có thể tranh thủ chợp mắt một lúc, yến tiệc buổi tối không biết diễn ra bao lâu.

Lúc Dạ Lương Thành lên, cầm chiếc thẻ phòng phụ quẹt mở cửa hắn, liền nhìn thấy trên sô pha, cô gái đắp áo khoác của hắn lại ngủ say mất rồi.

Dạ Lương Thành lo lắng khẽ sờ trán cô, may mà không có triệu chứng sốt hay bị cảm, hắn duỗi tay khép áo khoác của hắn lại, bao lấy Cung Muội Muội.

Cung Muội Muội đang say giấc nồng nhưng vẫn biết là hắn, cho nên lúc bị ôm lên bàn cánh tay nhỏ nhắn của cô còn chủ động khoác lên cổ, vùi mặt vào khuỷu tay của hắn, tiếp tục an tâm ngủ thiếp đi.

Dạ Lương Thành vén chăn lên, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, ngồi bên mép giường nhìn cô.

Cung Muội Muội khẽ híp đôi mắt hẹp dài lại, lúc này rất giống con hồ ly nhỏ, dáng vẻ quyết rũ mê động lòng người.

Dạ Lương Thành biết cô ở trên máy bay không nghỉ ngơi tốt, mà vừa xuống máy bay đã tiếp nhận nhiệm vụ, không mệt mới lạ.

Cánh tay nhỏ nhắn của Cung Muội Muội bỗng nhiên vươn về phía hắn, làm nũng: “Dạ Lương Thành, ôm... lạnh...”

Dạ Lương Thành đành cởi áo khoác ra trèo lên giường, nghiêng người nằm xuống, ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, quấn chặt chăn quanh hai người.

Cung Muội Muội thỏa mãn gối đầu lên tay hắn chìm vào giấc ngủ, bàn tay trong chăn của cô được hắn nắm chặt, lòng bàn tay hắn ấm áp dày rộng, mang theo sự nóng bỏng bao trùm bàn tay cô.

Giống như hắn lúc này, dùng cơ thể cường tráng bao bọc cơ thể của cô.

Dù lúc này cả hai đều đang mặc quần áo, nhưng nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ cơ thể người đàn ông khiến người ta phải khiếp sợ.



Cung Muội Muội chưa ngủ được bao lâu, liền cảm nhận được sự nóng bức: “Ưm...” Cô thử đẩy người đàn ông.

Cô hơi mở mắt ra, bỗng chốc nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đang cúi xuống, ghé đến gần đôi môi đỏ mọng của cô, liền bị người đàn ông chiếm lấy.

“Ưm...” Cô lập tức trợn tròn mắt, mà trên môi, nụ hôn của người đàn ông vừa kiềm nén vừa quấn quít, hơi nóng thiêu đốt hai người, khiến đầu óc cô trở nên mơ màng.

Nhiệt độ trong chăn càng lúc càng nóng, một lúc sau, trên trán Cung Muội Muội vương đầy những giọt mồ hôi nóng bỏng. Cô cảm thấy cô sẽ bị nhiệt độ trên người Dạ Lương Thành hòa tan, người đàn ông này sao lại nóng giống như lò lửa vậy.

“Ưm... nóng...” Cung Muội Muội sắp ngạt thở đến nơi rồi Dạ Lương Thành mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt đang ngẩng lên trong lòng mình, lộ ra vẻ đáng thương bất lực, đôi mắt long lanh, dường như còn vương chút nước mắt.

“Sao vậy? Dọa em rồi à?” Dạ Lương Thành khàn giọng khẽ khàng hỏi cô.

Cung Muội Muội vùi mặt vào trong lòng hắn, ôm lấy hắn mà không nói câu gì.

Dạ Lương Thành than nhẹ một tiếng, đáy mắt giăng đầy vẻ kiềm chế và nhẫn nhịn, ngón tay hắn khẽ chải mái tóc cô, ôm cô thật chặt, giống như muốn hòa làm một với cô.

Cung Muội Muội cảm nhận được sự nguy hiểm nam tính của hắn, cảm giác ham muốn đó, khiến cô có chút ngượng ngùng bất an.

“Công việc thế nào? Có khó khăn gì không?” Dạ Lương Thành thấp giọng hỏi.

“Rất tốt, công chúa Sara đối xử với em không tệ, cô ấy còn bảo em tham dự dạ tiếc tối nay đấy!” Cung Muội Muội có chút đắc ý ngẩng đầu lên.

“Vậy sao? Vừa hay anh cũng đi.”

“Em đoán anh sẽ đi.”

“Ngủ thêm một lúc nữa, tối nay em có thể phải làm việc đến rất muộn đấy.” Dạ Lương Thành không làm phiền cô nữa, để cô vào trong ngực ngủ.

Cung Muội Muội bị hắn hôn một phen, lần này càng buồn ngủ hơn, an tâm áp mặt vào lồng ngực hắn chìm vào mộng đẹp.

Nhưng hắn lại không thể ngủ nổi, lúc trước hắn vẫn luôn cấm dục, nhưng trước mặt người phụ nữ này, lần nào cũng thất bại, chỉ ước gì có thể biến thành dã thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook