Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 389
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Sau khi rời khỏi đường cao tốc, xe chạy thêm khoảng bốn mươi phút nữa, chạy trên một quốc lộ vắng vẻ, hơn nữa đây là con đường núi chạy quanh một ngôi làng, người ở đây thưa thớt, mùi của rừng rậm nguyên sơ càng lúc càng đậm.
Trình Ly Nguyệt thực sự rất muốn biết người đàn ông này muốn đưa cô đi đâu. Thế nhưng, lại kìm sự tò mò không hỏi hắn.
Cung Dạ Tiêu mở chút nhạc nhẹ hòa cùng với cảnh vật ở ngoài lúc này, tâm trạng Trình Ly Nguyệt đã đạt đến mức dễ chịu nhất. Trong đầu cô giờ chẳng nghĩ điều gì, nhưng lại có chút muốn hôn người đàn ông này.
Một tay Cung Dạ Tiêu ung dung đặt trên cửa sổ xe, tay còn lại vững vàng nắm lấy vô lăng, đôi mắt sắc bén thâm thúy, khóe môi có mang theo nụ cười nhạt, quả thực đúng là hấp dẫn trí mạng.
Mỗi lần Trình Ly Nguyệt nhìn hắn dường như lại muốn trao trọn linh hồn mình. Người đàn ông này đúng là độc dược của đàn bà.
"Anh đoán xem giờ em muốn làm gì?" Trình Ly Nguyệt quay đầu hỏi hắn.
Cung Dạ Tiêu nhìn gương mặt đắc ý của cô, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt to tròn màu đen sáng rực mê người, lại làm hắn không đoán ra cô muốn làm gì.
"Em muốn làm gì?" Giọng Cung Dạ Tiêu trầm trầm đầy từ tính cười hỏi.
Trình Ly Nguyệt có chút ngượng ngùng rũ mắt, phồng má nói: "Muốn hôn anh."
Gương mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu khẽ ngạc nhiên, vội vã dừng xe lại bên đường, người Trình Ly Nguyệt theo quán tính bị hướng về trước một chút, cô quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Cho em cơ hội để hôn anh."
"Ở đây sao?"
"Bốn phía không người, đúng là một thời cơ tốt để em chiếm lấy anh." Cung Dạ Tiêu nhếch môi cười, đồng thời, cơ thể tráng kiện cũng hơi cúi xuống dựa vào cô gần hơn: "Hôn ở đâu?"
Gương mặt đang cười của Trình Ly Nguyệt khẽ ửng đỏ, sớm biết vậy đã chẳng nói, cô chu môi lên thơm nhẹ một cái vào khóe miệng hắn, "Được rồi."
Vào lúc cô muốn tách người ra, thân hình to lớn của Cung Dạ Tiêu đã chặn lại, không cho cô lui bước. Đôi môi mỏng của hắn nút lấy bờ môi căng mọng của cô, làm nụ hôn trở nên sâu hơn, hôn liền hai phút đồng hồ, hôn tới mức đôi môi đỏ hồng của cô hơi sưng lên, quyến rũ vô cùng.
Trình Ly Nguyệt vừa thẹn lại vừa thấy ngọt ngào đẩy hắn ra: "Được rồi! Anh đã xong chưa hả?"
Cung Dạ Tiêu không khỏi phì cười: "Vừa rồi rõ ràng là em muốn hôn anh mà."
Trình Li Nguyệt lúng túng, đúng là cô có muốn hôn hắn thật, thế nhưng không phải là ở bên đường hôn nhau mãnh liệt như vậy!
Cung Dạ Tiêu mỉm cười khởi động lại xe tiếp tục tiến về phía trước. Trình Ly Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng hầm hập, mà ở một đoạn rẽ, đôi mắt cô trong nháy mắt mở thật lớn.
Chỉ thấy trước mắt mình là một biển hoa lớn vô cùng, hương hoa trong không khí làm người ta vui vẻ, chỉ có một cái chòi nghỉ ở gần đó, bốn phía trồng đủ mọi loại hoa, thực sự là một cõi tiên chốn nhân gian.
"Trời ạ! Đẹp quá!" Trình Ly Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên thán phục.
Cung Dạ Tiêu nhìn vẻ mặt thích thú của cô, cảm thấy lòng mình cũng thỏa mãn hơn hẳn. Trước khi gọi cho cô, thực ra hắn vốn cũng chẳng biết nên đưa cô đi đâu để giải sầu. Hắn gọi Nhan Dương vào, Nhan Dương nói với hắn, đây là nơi trồng hoa lớn nhất của thành phố này. Đồng thời, cũng là một cảnh đẹp có suối nước nóng tự nhiên ít người biết đến. Lúc này tới đây ngắm cảnh ngâm suối nước nóng là thích hợp nhất.
Cung Dạ Tiêu lập tức quyết định mang cô tới nơi này, mặc dù Nhan Dương còn nhắc lại lịch làm việc buổi chiều cho hắn, còn có một cuộc họp nhân sự khá quan trọng cần phải mở, đều bị hắn cho dời lịch lại.
"Đẹp quá, sao anh lại biết nơi này?" Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Nhưng nơi kiểu như vậy hắn không thể tự tìm ra được.
Cung Dạ Tiêu cũng không giấu cô, "Là Nhan Dương nói cho anh, biết. Ở đây không chỉ có thể ngắm hoa mà còn có suối nước nóng tự nhiên. Chúng ta có thể đi ngâm một lát."
Trình Ly Nguyệt lập tức hào hứng hẳn: "Thật sao? Vậy tốt quá."
Xe của Cung Dạ Tiêu chạy nhanh, lúc này mới hơn ba giờ chiều, Trình Ly Nguyệt nhớ con trai. Cô nghĩ, chắc chắn Cung Dạ Tiêu đã sắp xếp ổn rồi, cô không cần phải lo nghĩ gì thêm.
Nơi đây đúng là không nhiều du khách, vì người dân ở đây không kiếm tiền nhờ khách du lịch. Nơi đây có kĩ thuật trồng hoa tiên tiến nhất, vì vậy, có thể trồng đủ mọi loại hoa suốt quanh năm, cung cấp cho các tiệm hoa trong thành phố. Buổi chiều hôm nay, ngoài mấy đôi tình nhân ra thì chẳng còn du khách khác nữa.
Cung Dạ Tiêu lái chiếc xe đắt tiền vào bãi đỗ, nom rêu rao vô cùng.
Trình Ly Nguyệt đẩy cửa xuống xe, hôm nay cô mặc một bộ tương đối đơn giản. Bên trong là sơ mi ren trắng, ở dưới là một chiếc váy dài đến đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu kaki, mái tóc dài thả sau lưng, dù không trang điểm gì cũng đẹp đến lạ thường. Cả người cô tản ra một loại cảm giác ung dung lười biếng.
Cung Dạ Tiêu luôn không thể nào thưởng thức đủ phong thái của cô, cho dù cô cũng chẳng phải là người đẹp nhất, thế nhưng trong lòng hắn thì, không ai có thể bắt chước, không ai có thể thay thế được.
Cung Dạ Tiêu tiến lên thân mật ôm cô, Trình Ly Nguyệt mỉm cười tựa vào lòng hắn, Cung Dạ Tiêu cúi đầu, ấn lên đôi môi thơm mềm của cô.
Trình Ly Nguyệt ngại ngùng đẩy hắn ra, Cung Dạ Tiêu khẽ cười nói, "Chúng ta đi dạo một lát, mệt thì đi ngâm nước nóng."
"Vâng!" Trình Ly Nguyệt gật đầu, hiện giờ cô chỉ muốn tùy ý đi dạo.
Cung Dạ Tiêu nắm tay cô đi dạo trong hành lang gỗ cạnh biển hoa, đứng ở hành lang có thể nhìn thấy các loại hoa xinh đẹp,Trình Ly Nguyệt dừng chân trước một hàng mân côi Yêu Cơ màu lam, ồ lên một tiếng, "Thật đẹp!"
Cung Dạ Tiêu híp mắt cười nói, "Nếu như em thích, ngày mai anh sẽ tiếp tục tặng hoa."
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn hắn, "Đừng tặng nữa, em sợ khoe ân ái nhiều quá sẽ bị mắng đó." Trình Ly Nguyệt nói xong, cô ngẩng đầu nói cho hắn biết một bí mật, "Thực ra em rất thích hoa, cũng không hề bị dị ứng hoa."
Cung Dạ Tiêu lườm cô một cái: "Vậy mà ngày trước em còn nói bị dị ứng."
"Đó là vì ngày trước không muốn nhận hoa của anh mà!" Trình Ly Nguyệt tỏ ra vô tội chu môi.
"Vậy giờ thì sao? Nếu như anh tặng em hoa, em có nhận không?"
"Tất nhiên rồi, nhưng không được đưa đến văn phòng." Trình Ly Nguyệt cười rộ lên.
Cung Dạ Tiêu tức giận ôm chặt cô, vỗ hai cái vào mông cô, "Đồ nghịch ngợm, lại còn dám yêu cầu."
Trình Ly Nguyệt ngượng ngùng nhìn hắn, "Đừng đánh em."
"Tiểu yêu tinh." Cung Dạ Tiêu lại mắng một câu.
Tuy rằng là mắng, thế nhưng, trong tiếng mắng đó lại hàm chứa sự yêu thương và nuông chiều.
Trình Ly Nguyệt nghe xong hai vành tai đỏ chót, tim đập thình thịch, hắn thường nói câu đó ở trên giường.
"Hoa cúc!" Trình Ly Nguyệt tiến thẳng đến chỗ trồng hoa cúc, trong thành phố, cô chỉ có thể mua hai chậu ở tiệm hoa. Mà hiện giờ, trước mặt cô là một mảnh rộng lớn, thực sự đẹp đẽ vô cùng.
Cung Dạ Tiêu đi theo cô, đối với hắn mà nói thì hoa chẳng có chút hấp dẫn nào, thế nhưng bóng hình cô gái này trong biển hoa lại thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Cung Dạ Tiêu cầm điện thoại, hắn vốn chẳng chụp ảnh bao giờ, lại không kìm nổi mà muốn lưu giữ lại bóng hình nhỏ bé của người con gái.
Trình Ly Nguyệt thực sự rất muốn biết người đàn ông này muốn đưa cô đi đâu. Thế nhưng, lại kìm sự tò mò không hỏi hắn.
Cung Dạ Tiêu mở chút nhạc nhẹ hòa cùng với cảnh vật ở ngoài lúc này, tâm trạng Trình Ly Nguyệt đã đạt đến mức dễ chịu nhất. Trong đầu cô giờ chẳng nghĩ điều gì, nhưng lại có chút muốn hôn người đàn ông này.
Một tay Cung Dạ Tiêu ung dung đặt trên cửa sổ xe, tay còn lại vững vàng nắm lấy vô lăng, đôi mắt sắc bén thâm thúy, khóe môi có mang theo nụ cười nhạt, quả thực đúng là hấp dẫn trí mạng.
Mỗi lần Trình Ly Nguyệt nhìn hắn dường như lại muốn trao trọn linh hồn mình. Người đàn ông này đúng là độc dược của đàn bà.
"Anh đoán xem giờ em muốn làm gì?" Trình Ly Nguyệt quay đầu hỏi hắn.
Cung Dạ Tiêu nhìn gương mặt đắc ý của cô, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt to tròn màu đen sáng rực mê người, lại làm hắn không đoán ra cô muốn làm gì.
"Em muốn làm gì?" Giọng Cung Dạ Tiêu trầm trầm đầy từ tính cười hỏi.
Trình Ly Nguyệt có chút ngượng ngùng rũ mắt, phồng má nói: "Muốn hôn anh."
Gương mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu khẽ ngạc nhiên, vội vã dừng xe lại bên đường, người Trình Ly Nguyệt theo quán tính bị hướng về trước một chút, cô quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Cho em cơ hội để hôn anh."
"Ở đây sao?"
"Bốn phía không người, đúng là một thời cơ tốt để em chiếm lấy anh." Cung Dạ Tiêu nhếch môi cười, đồng thời, cơ thể tráng kiện cũng hơi cúi xuống dựa vào cô gần hơn: "Hôn ở đâu?"
Gương mặt đang cười của Trình Ly Nguyệt khẽ ửng đỏ, sớm biết vậy đã chẳng nói, cô chu môi lên thơm nhẹ một cái vào khóe miệng hắn, "Được rồi."
Vào lúc cô muốn tách người ra, thân hình to lớn của Cung Dạ Tiêu đã chặn lại, không cho cô lui bước. Đôi môi mỏng của hắn nút lấy bờ môi căng mọng của cô, làm nụ hôn trở nên sâu hơn, hôn liền hai phút đồng hồ, hôn tới mức đôi môi đỏ hồng của cô hơi sưng lên, quyến rũ vô cùng.
Trình Ly Nguyệt vừa thẹn lại vừa thấy ngọt ngào đẩy hắn ra: "Được rồi! Anh đã xong chưa hả?"
Cung Dạ Tiêu không khỏi phì cười: "Vừa rồi rõ ràng là em muốn hôn anh mà."
Trình Li Nguyệt lúng túng, đúng là cô có muốn hôn hắn thật, thế nhưng không phải là ở bên đường hôn nhau mãnh liệt như vậy!
Cung Dạ Tiêu mỉm cười khởi động lại xe tiếp tục tiến về phía trước. Trình Ly Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng hầm hập, mà ở một đoạn rẽ, đôi mắt cô trong nháy mắt mở thật lớn.
Chỉ thấy trước mắt mình là một biển hoa lớn vô cùng, hương hoa trong không khí làm người ta vui vẻ, chỉ có một cái chòi nghỉ ở gần đó, bốn phía trồng đủ mọi loại hoa, thực sự là một cõi tiên chốn nhân gian.
"Trời ạ! Đẹp quá!" Trình Ly Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên thán phục.
Cung Dạ Tiêu nhìn vẻ mặt thích thú của cô, cảm thấy lòng mình cũng thỏa mãn hơn hẳn. Trước khi gọi cho cô, thực ra hắn vốn cũng chẳng biết nên đưa cô đi đâu để giải sầu. Hắn gọi Nhan Dương vào, Nhan Dương nói với hắn, đây là nơi trồng hoa lớn nhất của thành phố này. Đồng thời, cũng là một cảnh đẹp có suối nước nóng tự nhiên ít người biết đến. Lúc này tới đây ngắm cảnh ngâm suối nước nóng là thích hợp nhất.
Cung Dạ Tiêu lập tức quyết định mang cô tới nơi này, mặc dù Nhan Dương còn nhắc lại lịch làm việc buổi chiều cho hắn, còn có một cuộc họp nhân sự khá quan trọng cần phải mở, đều bị hắn cho dời lịch lại.
"Đẹp quá, sao anh lại biết nơi này?" Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Nhưng nơi kiểu như vậy hắn không thể tự tìm ra được.
Cung Dạ Tiêu cũng không giấu cô, "Là Nhan Dương nói cho anh, biết. Ở đây không chỉ có thể ngắm hoa mà còn có suối nước nóng tự nhiên. Chúng ta có thể đi ngâm một lát."
Trình Ly Nguyệt lập tức hào hứng hẳn: "Thật sao? Vậy tốt quá."
Xe của Cung Dạ Tiêu chạy nhanh, lúc này mới hơn ba giờ chiều, Trình Ly Nguyệt nhớ con trai. Cô nghĩ, chắc chắn Cung Dạ Tiêu đã sắp xếp ổn rồi, cô không cần phải lo nghĩ gì thêm.
Nơi đây đúng là không nhiều du khách, vì người dân ở đây không kiếm tiền nhờ khách du lịch. Nơi đây có kĩ thuật trồng hoa tiên tiến nhất, vì vậy, có thể trồng đủ mọi loại hoa suốt quanh năm, cung cấp cho các tiệm hoa trong thành phố. Buổi chiều hôm nay, ngoài mấy đôi tình nhân ra thì chẳng còn du khách khác nữa.
Cung Dạ Tiêu lái chiếc xe đắt tiền vào bãi đỗ, nom rêu rao vô cùng.
Trình Ly Nguyệt đẩy cửa xuống xe, hôm nay cô mặc một bộ tương đối đơn giản. Bên trong là sơ mi ren trắng, ở dưới là một chiếc váy dài đến đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu kaki, mái tóc dài thả sau lưng, dù không trang điểm gì cũng đẹp đến lạ thường. Cả người cô tản ra một loại cảm giác ung dung lười biếng.
Cung Dạ Tiêu luôn không thể nào thưởng thức đủ phong thái của cô, cho dù cô cũng chẳng phải là người đẹp nhất, thế nhưng trong lòng hắn thì, không ai có thể bắt chước, không ai có thể thay thế được.
Cung Dạ Tiêu tiến lên thân mật ôm cô, Trình Ly Nguyệt mỉm cười tựa vào lòng hắn, Cung Dạ Tiêu cúi đầu, ấn lên đôi môi thơm mềm của cô.
Trình Ly Nguyệt ngại ngùng đẩy hắn ra, Cung Dạ Tiêu khẽ cười nói, "Chúng ta đi dạo một lát, mệt thì đi ngâm nước nóng."
"Vâng!" Trình Ly Nguyệt gật đầu, hiện giờ cô chỉ muốn tùy ý đi dạo.
Cung Dạ Tiêu nắm tay cô đi dạo trong hành lang gỗ cạnh biển hoa, đứng ở hành lang có thể nhìn thấy các loại hoa xinh đẹp,Trình Ly Nguyệt dừng chân trước một hàng mân côi Yêu Cơ màu lam, ồ lên một tiếng, "Thật đẹp!"
Cung Dạ Tiêu híp mắt cười nói, "Nếu như em thích, ngày mai anh sẽ tiếp tục tặng hoa."
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn hắn, "Đừng tặng nữa, em sợ khoe ân ái nhiều quá sẽ bị mắng đó." Trình Ly Nguyệt nói xong, cô ngẩng đầu nói cho hắn biết một bí mật, "Thực ra em rất thích hoa, cũng không hề bị dị ứng hoa."
Cung Dạ Tiêu lườm cô một cái: "Vậy mà ngày trước em còn nói bị dị ứng."
"Đó là vì ngày trước không muốn nhận hoa của anh mà!" Trình Ly Nguyệt tỏ ra vô tội chu môi.
"Vậy giờ thì sao? Nếu như anh tặng em hoa, em có nhận không?"
"Tất nhiên rồi, nhưng không được đưa đến văn phòng." Trình Ly Nguyệt cười rộ lên.
Cung Dạ Tiêu tức giận ôm chặt cô, vỗ hai cái vào mông cô, "Đồ nghịch ngợm, lại còn dám yêu cầu."
Trình Ly Nguyệt ngượng ngùng nhìn hắn, "Đừng đánh em."
"Tiểu yêu tinh." Cung Dạ Tiêu lại mắng một câu.
Tuy rằng là mắng, thế nhưng, trong tiếng mắng đó lại hàm chứa sự yêu thương và nuông chiều.
Trình Ly Nguyệt nghe xong hai vành tai đỏ chót, tim đập thình thịch, hắn thường nói câu đó ở trên giường.
"Hoa cúc!" Trình Ly Nguyệt tiến thẳng đến chỗ trồng hoa cúc, trong thành phố, cô chỉ có thể mua hai chậu ở tiệm hoa. Mà hiện giờ, trước mặt cô là một mảnh rộng lớn, thực sự đẹp đẽ vô cùng.
Cung Dạ Tiêu đi theo cô, đối với hắn mà nói thì hoa chẳng có chút hấp dẫn nào, thế nhưng bóng hình cô gái này trong biển hoa lại thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Cung Dạ Tiêu cầm điện thoại, hắn vốn chẳng chụp ảnh bao giờ, lại không kìm nổi mà muốn lưu giữ lại bóng hình nhỏ bé của người con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.