Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 456
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Cung Muội Muội cũng thấy tiếc cho anh ta, “Lần sau phải giữ điện thoại cẩn thận”
“Ừ, lần sau anh sẽ giữ cẩn thận. Tối em ăn gì chưa, có cần tôi mời em ăn gì không?” Trương Việt đột nhiên hỏi.
Cung Muội Muội hơi bất ngờ, lắc đầu cười, “Cảm ơn, không cần đâu ạ”
Trương Việt lập tức căng thẳng, “Vậy thôi, ngày mai gặp lại.”
Nói xong, Trương Việt ngoảnh đầu lại nhìn Cung Muội Muội với vẻ không muốn rời đi. Cung Muội Muội đột nhiên cảm thấy lạ lùng. Cái anh Trương Việt này đàng hoàng như Tiểu Tuấn. Trong lòng cô có chút không thích thú. Cô nghĩ, vài ngày tới mà anh ta vẫn tới tìm cô mà chẳng có việc gì như thế này, cô sẽ yêu cầu bệnh viện đổi người.
Trương Việt đi ra, ngồi trong xe của mình, đôi mắt đầy vẻ si mê. Anh xoa chặt nắm tay, như thể đang đè nén ý nghĩa điên rồ đang xuất hiện. Anh ta muốn tỏ tình với Cung Muội Muội. Từ trước tới nay, chưa từng có cô gái nào khiến anh ấy điện cuồng tới mức muốn phạm tội.
Cung Muội Muội chính là cô gái ấy.
Nụ cười của cô giống như hoa anh túc, chỉ nhìn là đã si mê.
Cung Dạ Tiêu cùng Trịnh Ly Nguyệt và Tiểu Trạch đi thẳng tới nhà họ Tịch. Tối nay sẽ ăn tối ở nhà họ Tịch. Trịnh Ly Nguyệt chỉ từng nhìn thấy người cậu làm tổng thống uy nghiêm trên tivi. Trong lòng cô cảm thấy hơi căng thẳng.
Sau khi ấn chuông, người giúp việc ra mở cửa. Tịch Phong Hàn cũng bước tới.
“Cậu...” cậu bé vui thích chạy tới. Tịch Phong Hàn bế cậu bé lên thơm một cái, “Có nhớ cậu không?”
“Có ạ!”
“Hôm nay cho cháu gặp ông nội của cháu. Ông rất muốn gặp cháu. ”
“Vâng! Ông là ngài tổng thống phải không?”
“Đúng thế! Nhưng hôm nay, ở đây chỉ ông của cháu thôi. Vì thế không phải sợ ông. ” Tịch Phong Hàn an ủi.
“Vâng!” cậu bé lập tức gật đầu.
Trịnh Ly Nguyệt xoay đầu nhìn Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu thì vẫn ung dung, cảm thấy thoải mái hơn cô ấy.
Trong phòng khách, tổng thống đã đến từ lâu đợi cháu trai, cháu gái của mình. Đứa cháu lưu lạc hơn 20 năm của ông, ông chưa từng gặp qua.
Cung Dạ Tiêu cầm tay Trịnh Ly Nguyệt bước tới. Anh lễ phép chào hỏi, “Chào ngài tổng thống. ” Nói xong, anh đưa tay ra nắm lấy tay tổng thống.
Ngài tổng thống nhìn người thanh niên giỏi giang. Ông cũng lịch sự cầm tay, “Chào anh Cung”
Trịnh Ly Nguyệt nhìn thấy cậu mình nhưng cảm thấy có chút bỡ ngỡ. Trong lòng cô, tổng thống là người rất uy nhiêm. Thế nhưng người đàn ông lớn tuổi trước mặt cô đang ăn mặc rất bình thường, ánh mắt vui cười đang hướng về cô.
“Ly Nguyệt, còn không mau gọi cậu?” Tịch phu nhân đứng bên cười nói.
“Cậu.” Trịnh Ly Nguyệt mở miệng chào một tiếng.
Ngài tổng thống lập tức cười “Ừ! Quả nhiên rất giống mẹ cháu khi còn trẻ.”
“Ông ngoại.” 1 tiếng gọi non nớt cất lên.
Khi đó ngài tổng thống mới phát hiện một cậu bé xinh xắn Tịch Phong Hàn đang ôm trong lòng. Ông lập tức đi tới, ôm đứa cháu vào lòng, “Đây chính là cháu trai của ta phải không? Xem nào, giống cha cháu quá.”
Cậu bé nháy đôi mắt to tròn “Cháu tên là Cung Vũ Trạch”
Gần đây, cậu bé phát hiện trẻ con phải mang họ bố. Vì thế, cậu bé nhanh nhảu đổi họ của mình.
Trịnh Ly Nguyệt đứng ở một bên, ngoảnh đầu nhìn Cung Dạ Tiêu, dùng ánh mắt để hỏi, từ lúc nào đã dạy con đổi họ vậy?
Cung Dạ Tiêu cũng ngạc nhiên lắc đầu.
Ngài tổng thống ôm cậu bé, rồi ngoảnh đầu nhìn Trịnh Ly Nguyệt, “Mẹ của cháu đã nói hết chuyện của cháu với ta. Cháu gái, mấy năm qua cháu vất vả rồi.”
Khóe mắt Trịnh Ly Nguyệt ướt nước mắt. Từ bé tới lớn, cô đã trải qua bao gian khổ. Nhưng bây giờ nhìn cả nhà đoàn tụ, mọi nỗi tủi thân đều biến mất.
Tịch phu nhân chuẩn bị xong bữa tối, gọi mọi người, “Mọi người vào ăn cơm! Anh, anh lớn tuổi rồi, chẳng phải lần trước kêu đau hay sao. Mau chuyển cho Tịch Phong Hàn!”
“Không sao, tranh thủ lúc còn bế được thì bế nhiều thêm một chút. Anh chưa tới mức không bế nổi trẻ con!” Nói xong, ngài tông thống bế cậu bé vào bàn ăn.
Tịch Phong Hàn và Cung Dạ Tiêu ngồi cùng với nhau, nói về chuyện nhận người thân. Mọi người đều cảm thấy mối duyên phận thật kỳ lạ. Tịch phu nhân đều được hoàng gia cung cấp cho thiết kế đá quý. Một lần xem trên tivi thấy quảng cáo thiết kế đá quý của một hãng liền thấy thích, nói muốn hãng đá quý này thiết kế cho cô bộ đá quý kỷ niệm lễ sinh nhật lần thứ 60. Tịch Phong Hàn liên gọi điện thoại hỏi giám đốc công ty, để trợ lý của ông ta thảo luận, bày tỏ muốn có một bản thảo thiết kế đá quý hình cúc vạn thọ.
Không ngờ, người phụ trách chính là Trịnh Ly Nguyệt. Ngày hôm đó, Tịch phu nhân tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Tịch Phong Hàn ở nhà, ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Ly Nguyệt đã cảm thấy rất giống người mẹ của mình khi còn trẻ.
Nói tới đây, mọi người đều cảm thấy tình thân quả thật kỳ diệu. Bất kể là xa cách như thế nào, nhưng linh cảm về huyết thống luôn không thể biến mất.
Trên bàn ăn, ngài tổng thống đích thân mời Cung Dạ Tiêu tham gia một hội nghị thương mại quốc gia quan trọng, yêu cầu anh phát biểu với vai trò đại diện quốc gia.
Nghe tới đây, Trịnh Ly Nguyệt cảm thấy lo lắng cho Cung Dạ Tiêu bên cạnh. Ngoảnh mặt lại nhìn, thấy anh rất vui vẻ, khiến cô cảm thấy bớt áp lực. Xem ra cô đã quá lo lắng rồi.
Không phải ai cũng giống như cô, sợ bục phát biểu, sợ trở thành tâm điểm trong mắt mọi người. Nhưng người đàn ông này vốn đã nổi bật, luôn là nơi tập trung mọi ánh nhìn.
Người đàn ông ung dung, tự tin như anh ấy khiến cô yêu đắm đuối.
“Ồ! Nghe em gái tôi nói, hai người vẫn chưa kết hôn hả? Sao thế? Hay là đợi chúng tôi đến tham dự đám cưới đấy?” Ngài tổng thống cười tếu táo.
Cung Dạ Tiêu và Trịnh Ly Nguyệt nhìn nhau cười. Cung Dạ Tiêu nói nghiêm túc, “Cháu thực sự muốn tổ chức một đám cưới cho Ly Nguyệt, điều kiện là cô ấy phải đồng ý đã.”
Trịnh Ly Nguyệt cười, “Anh cầu hôn như thế em làm sao mà chấp nhận được.”
Tất cả mọi người cười lớn, Cung Dạ Tiêu ngượng ngịu nhìn cô. Người phụ nữ chê cách cầu hôn của anh ta chưa đủ lãng mạn hay sao? Được thôi! Anh ta sẽ chuẩn bị một màn cầu hôn, khiến cô ấy mãi mãi không thể quên.
Trịnh Ly Nguyệt vừa cười vừa nắm lấy cánh tay anh. Đôi mắt của Cung Dạ Tiêu lộ vẻ dịu dàng, đâu có giận hờn gì câu nói đùa khi nãy.
Cậu bé nhìn cậu một cách khó hiểu, “Cậu ơi, khi nào cậu kết hôn!”
Cậu bé nhìn cậu và cha mình cùng tuổi. Cha và mẹ sắp kết hôn rồi, còn cậu thì bao giờ?
Tịch Phong Hàn không ngờ cậu bé lại đặt câu hỏi này với mình. Anh cười nói, “Cậu còn lâu.”
Ngài tổng thống nghiêm nghị, “Không còn sớm nữa đâu. Lần trước con giới thiệu cô tiểu thư trong giới chính trị, sao vẫn chưa thấy gì nhỉ?”’
Tịch Phong Hàn ho nhẹ một tiếng, “Tính cách không hợp, cậu à, lần sau cậu đừng giới thiệu nữa.”
“Anh đẹp tra như vậy, cô gái nào không thích cơ chứ?” Trịnh Ly Nguyệt cười nói
“Ừ, lần sau anh sẽ giữ cẩn thận. Tối em ăn gì chưa, có cần tôi mời em ăn gì không?” Trương Việt đột nhiên hỏi.
Cung Muội Muội hơi bất ngờ, lắc đầu cười, “Cảm ơn, không cần đâu ạ”
Trương Việt lập tức căng thẳng, “Vậy thôi, ngày mai gặp lại.”
Nói xong, Trương Việt ngoảnh đầu lại nhìn Cung Muội Muội với vẻ không muốn rời đi. Cung Muội Muội đột nhiên cảm thấy lạ lùng. Cái anh Trương Việt này đàng hoàng như Tiểu Tuấn. Trong lòng cô có chút không thích thú. Cô nghĩ, vài ngày tới mà anh ta vẫn tới tìm cô mà chẳng có việc gì như thế này, cô sẽ yêu cầu bệnh viện đổi người.
Trương Việt đi ra, ngồi trong xe của mình, đôi mắt đầy vẻ si mê. Anh xoa chặt nắm tay, như thể đang đè nén ý nghĩa điên rồ đang xuất hiện. Anh ta muốn tỏ tình với Cung Muội Muội. Từ trước tới nay, chưa từng có cô gái nào khiến anh ấy điện cuồng tới mức muốn phạm tội.
Cung Muội Muội chính là cô gái ấy.
Nụ cười của cô giống như hoa anh túc, chỉ nhìn là đã si mê.
Cung Dạ Tiêu cùng Trịnh Ly Nguyệt và Tiểu Trạch đi thẳng tới nhà họ Tịch. Tối nay sẽ ăn tối ở nhà họ Tịch. Trịnh Ly Nguyệt chỉ từng nhìn thấy người cậu làm tổng thống uy nghiêm trên tivi. Trong lòng cô cảm thấy hơi căng thẳng.
Sau khi ấn chuông, người giúp việc ra mở cửa. Tịch Phong Hàn cũng bước tới.
“Cậu...” cậu bé vui thích chạy tới. Tịch Phong Hàn bế cậu bé lên thơm một cái, “Có nhớ cậu không?”
“Có ạ!”
“Hôm nay cho cháu gặp ông nội của cháu. Ông rất muốn gặp cháu. ”
“Vâng! Ông là ngài tổng thống phải không?”
“Đúng thế! Nhưng hôm nay, ở đây chỉ ông của cháu thôi. Vì thế không phải sợ ông. ” Tịch Phong Hàn an ủi.
“Vâng!” cậu bé lập tức gật đầu.
Trịnh Ly Nguyệt xoay đầu nhìn Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu thì vẫn ung dung, cảm thấy thoải mái hơn cô ấy.
Trong phòng khách, tổng thống đã đến từ lâu đợi cháu trai, cháu gái của mình. Đứa cháu lưu lạc hơn 20 năm của ông, ông chưa từng gặp qua.
Cung Dạ Tiêu cầm tay Trịnh Ly Nguyệt bước tới. Anh lễ phép chào hỏi, “Chào ngài tổng thống. ” Nói xong, anh đưa tay ra nắm lấy tay tổng thống.
Ngài tổng thống nhìn người thanh niên giỏi giang. Ông cũng lịch sự cầm tay, “Chào anh Cung”
Trịnh Ly Nguyệt nhìn thấy cậu mình nhưng cảm thấy có chút bỡ ngỡ. Trong lòng cô, tổng thống là người rất uy nhiêm. Thế nhưng người đàn ông lớn tuổi trước mặt cô đang ăn mặc rất bình thường, ánh mắt vui cười đang hướng về cô.
“Ly Nguyệt, còn không mau gọi cậu?” Tịch phu nhân đứng bên cười nói.
“Cậu.” Trịnh Ly Nguyệt mở miệng chào một tiếng.
Ngài tổng thống lập tức cười “Ừ! Quả nhiên rất giống mẹ cháu khi còn trẻ.”
“Ông ngoại.” 1 tiếng gọi non nớt cất lên.
Khi đó ngài tổng thống mới phát hiện một cậu bé xinh xắn Tịch Phong Hàn đang ôm trong lòng. Ông lập tức đi tới, ôm đứa cháu vào lòng, “Đây chính là cháu trai của ta phải không? Xem nào, giống cha cháu quá.”
Cậu bé nháy đôi mắt to tròn “Cháu tên là Cung Vũ Trạch”
Gần đây, cậu bé phát hiện trẻ con phải mang họ bố. Vì thế, cậu bé nhanh nhảu đổi họ của mình.
Trịnh Ly Nguyệt đứng ở một bên, ngoảnh đầu nhìn Cung Dạ Tiêu, dùng ánh mắt để hỏi, từ lúc nào đã dạy con đổi họ vậy?
Cung Dạ Tiêu cũng ngạc nhiên lắc đầu.
Ngài tổng thống ôm cậu bé, rồi ngoảnh đầu nhìn Trịnh Ly Nguyệt, “Mẹ của cháu đã nói hết chuyện của cháu với ta. Cháu gái, mấy năm qua cháu vất vả rồi.”
Khóe mắt Trịnh Ly Nguyệt ướt nước mắt. Từ bé tới lớn, cô đã trải qua bao gian khổ. Nhưng bây giờ nhìn cả nhà đoàn tụ, mọi nỗi tủi thân đều biến mất.
Tịch phu nhân chuẩn bị xong bữa tối, gọi mọi người, “Mọi người vào ăn cơm! Anh, anh lớn tuổi rồi, chẳng phải lần trước kêu đau hay sao. Mau chuyển cho Tịch Phong Hàn!”
“Không sao, tranh thủ lúc còn bế được thì bế nhiều thêm một chút. Anh chưa tới mức không bế nổi trẻ con!” Nói xong, ngài tông thống bế cậu bé vào bàn ăn.
Tịch Phong Hàn và Cung Dạ Tiêu ngồi cùng với nhau, nói về chuyện nhận người thân. Mọi người đều cảm thấy mối duyên phận thật kỳ lạ. Tịch phu nhân đều được hoàng gia cung cấp cho thiết kế đá quý. Một lần xem trên tivi thấy quảng cáo thiết kế đá quý của một hãng liền thấy thích, nói muốn hãng đá quý này thiết kế cho cô bộ đá quý kỷ niệm lễ sinh nhật lần thứ 60. Tịch Phong Hàn liên gọi điện thoại hỏi giám đốc công ty, để trợ lý của ông ta thảo luận, bày tỏ muốn có một bản thảo thiết kế đá quý hình cúc vạn thọ.
Không ngờ, người phụ trách chính là Trịnh Ly Nguyệt. Ngày hôm đó, Tịch phu nhân tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Tịch Phong Hàn ở nhà, ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Ly Nguyệt đã cảm thấy rất giống người mẹ của mình khi còn trẻ.
Nói tới đây, mọi người đều cảm thấy tình thân quả thật kỳ diệu. Bất kể là xa cách như thế nào, nhưng linh cảm về huyết thống luôn không thể biến mất.
Trên bàn ăn, ngài tổng thống đích thân mời Cung Dạ Tiêu tham gia một hội nghị thương mại quốc gia quan trọng, yêu cầu anh phát biểu với vai trò đại diện quốc gia.
Nghe tới đây, Trịnh Ly Nguyệt cảm thấy lo lắng cho Cung Dạ Tiêu bên cạnh. Ngoảnh mặt lại nhìn, thấy anh rất vui vẻ, khiến cô cảm thấy bớt áp lực. Xem ra cô đã quá lo lắng rồi.
Không phải ai cũng giống như cô, sợ bục phát biểu, sợ trở thành tâm điểm trong mắt mọi người. Nhưng người đàn ông này vốn đã nổi bật, luôn là nơi tập trung mọi ánh nhìn.
Người đàn ông ung dung, tự tin như anh ấy khiến cô yêu đắm đuối.
“Ồ! Nghe em gái tôi nói, hai người vẫn chưa kết hôn hả? Sao thế? Hay là đợi chúng tôi đến tham dự đám cưới đấy?” Ngài tổng thống cười tếu táo.
Cung Dạ Tiêu và Trịnh Ly Nguyệt nhìn nhau cười. Cung Dạ Tiêu nói nghiêm túc, “Cháu thực sự muốn tổ chức một đám cưới cho Ly Nguyệt, điều kiện là cô ấy phải đồng ý đã.”
Trịnh Ly Nguyệt cười, “Anh cầu hôn như thế em làm sao mà chấp nhận được.”
Tất cả mọi người cười lớn, Cung Dạ Tiêu ngượng ngịu nhìn cô. Người phụ nữ chê cách cầu hôn của anh ta chưa đủ lãng mạn hay sao? Được thôi! Anh ta sẽ chuẩn bị một màn cầu hôn, khiến cô ấy mãi mãi không thể quên.
Trịnh Ly Nguyệt vừa cười vừa nắm lấy cánh tay anh. Đôi mắt của Cung Dạ Tiêu lộ vẻ dịu dàng, đâu có giận hờn gì câu nói đùa khi nãy.
Cậu bé nhìn cậu một cách khó hiểu, “Cậu ơi, khi nào cậu kết hôn!”
Cậu bé nhìn cậu và cha mình cùng tuổi. Cha và mẹ sắp kết hôn rồi, còn cậu thì bao giờ?
Tịch Phong Hàn không ngờ cậu bé lại đặt câu hỏi này với mình. Anh cười nói, “Cậu còn lâu.”
Ngài tổng thống nghiêm nghị, “Không còn sớm nữa đâu. Lần trước con giới thiệu cô tiểu thư trong giới chính trị, sao vẫn chưa thấy gì nhỉ?”’
Tịch Phong Hàn ho nhẹ một tiếng, “Tính cách không hợp, cậu à, lần sau cậu đừng giới thiệu nữa.”
“Anh đẹp tra như vậy, cô gái nào không thích cơ chứ?” Trịnh Ly Nguyệt cười nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.