Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 511
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Cuối cùng đã đến được địa điểm nghỉ dưỡng lần này, một hòn đảo du lịch tư nhân nổi tiếng của nước M, ở đây không có sự ồn ào, thoát khỏi sự bon chen của thế tục, nơi này chỉ có bãi biển tĩnh lặng và những biệt thự trên đỉnh núi vô cùng cá tính, phong cảnh nên thơ khiến lòng người không khỏi trầm trồ.
Trình Ly Nguyệt ngồi trên sofa ngoài ban công, trước mặt có một bể bơi sạch hơn nước biển, nhìn ra xa là đại dương xanh thẳm bao la. Ở đây, trời sao nhất định cũng rất đẹp.
Lúc này đã là chập tối, Trình Ly Nguyệt ôm gối ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, nét mặt ngẩn ngơ.
Sau lưng, Cung Dạ Tiêu sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc liền ngồi xuống bên cạnh cô, chiều chuộng cô khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng mãn nguyện.
Nếu như có thể anh muốn hiến dâng tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới cho cô.
Bữa tối.
Bữa ăn đạt mức cấp sao được đưa tới biệt thự, nhân viên phục vụ giúp họ chuẩn bị, kê bàn ra ngoài ban công dưới trời sao, gió mát thổi qua, mặt biển phía xa và vầng trăng tròn tạo thành một bức tranh thủy mặc vô cùng tĩnh lặng. Thưởng thức bít tết nướng ngon mềm và các món ngọt, uống nước trái cây thơm mát, ở bên cạnh người mình yêu thương, đây đúng là một điều hạnh phúc nhất.
Trình Ly Nguyệt hài lòng thưởng thức bữa tối, thời gian vẫn còn sớm, mới bảy rưỡi, Cung Dạ Tiêu dắt tay cô đi dạo dưới rừng dừa, nơi này có lắp đặt đèn điện nhấp nháy, nhạc nhẹ du dương bay bổng giống như đi dạo trong một khu rừng lãng mạn.
Trình Ly Nguyệt muốn ở lại đây thêm một thời gian để có thể tận hưởng cảnh đẹp của đời người.
Đêm nay, Trình Ly Nguyệt ngắm sao tới mười một giờ đêm mới nằm trong lòng Cung Dạ Tiêu nhìn mặt biển phía xa chìm vào giấc ngủ.
Khi cô ngủ rồi, Cung Dạ Tiêu mới khẽ đứng dậy bước vào thư phòng làm việc.
Ánh đèn trong thư phòng bật tới ba giờ sáng Cung Dạ Tiêu mới trở về giường, ôm tình yêu của mình đi ngủ.
Một ngày tươi đẹp mới lại bắt đầu, Trình Ly Nguyệt ăn xong bữa sáng thơm ngon liền muốn cùng Cung Dạ Tiêu đi dạo trên bờ biển, cô có thai nhưng đối với cô mà nói việc này không có ảnh hưởng gì, cô mới hai mươi lăm tuổi, cơ thể trẻ tuổi, mang thai cũng rất nhẹ nhàng.
Cung Dạ Tiêu thì có chút lo lắng rằng cô sẽ mệt mỏi, anh dắt tay cô tới bãi biển, cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn đơn giản, để lộ ra đôi chân trắng ngần, đi trên bãi cát, gót chân tròn trịa trắng trẻo.
Cung Dạ Tiêu mặc một chiếc quần đi biển kết hợp với áo t-shirt màu đen, cổ khoét chữ V để lộ ra xương quai xanh và cơ bắp gợi cảm của anh.
Trình Ly Nguyệt được anh dắt tay bước trên vùng nước cạn trong veo thấy đáy, cô có thể nhìn thấy một vài con cá đang bơi lượn xung quanh chân mình, cô liền bật cười giòn tan.
Cung Dạ Tiêu dắt cô cẩn thận, chỉ sợ cô sẽ giẫm vào chỗ trũng khiến hụt chân.
Một buổi sáng tươi đẹp cứ thế trôi qua, buổi trưa mặt trời nắng gắt, về lại biệt thự tận hưởng không khí mát lạnh và bữa ăn ngon sẽ tốt hơn. Trình Ly Nguyệt có mang theo giấy vẽ, bắt đầu công việc vẽ tranh mà cô đã gác lại từ lâu, ngòi bút như có linh tính, trên giấy vẽ, một bức tranh mặt biển đã được vẽ xong.
Cung Dạ Tiêu ngồi ở bên cạnh, nho nhã cầm ly cà phê lên uống, thảnh thơi, quyến rũ xem cô vẽ tranh.
Trình Ly Nguyệt vẽ xong liền quay đầu nhìn anh, cô lập tức có cảm hứng: "Đừng cử động, em sẽ vẽ cho anh một bức."
Cung Dạ Tiêu lập tức phối hợp, trở thành người mẫu vẽ tranh của cô, để cô vẽ hình anh vào trong cuốn sổ vẽ của mình, cũng là vẽ vào trong tin cô.
Trình Ly Nguyệt phát huy khá tốt, vẽ được nét tuấn tú và bá khí độc đáo của anh ra tranh, có thể vừa vẽ vừa ngắm nhìn tỉ mỉ vẻ đẹp trai quyến rũ của anh.
Trình Ly Nguyệt vẽ xong liền thích thú ngồi xuống cạnh anh bắt đầu sờ soạng trên người anh, Cung Dạ Tiêu mỉm cười mặc kệ cô, đôi tay thon thả của cô lướt nhẹ lên gương mặt anh, cảm giác mềm mại khiến anh rất dễ chịu, thi thoảng cũng cầm lấy tay cô xoa nắn một hồi.
Lúc này Trình Ly Nguyệt khẽ khàng đặt tay anh xuống bụng mình: "Xem này, con gái anh đạp đấy."
Cung Dạ Tiêu liền cúi người, cẩn thận dùng tay cảm nhận con gái đang bơi trong bụng mẹ, rất khẽ như thể một con cá nhỏ tinh nghịch. Cung Dạ Tiêu mỉm cười: "Xem ra sau này sẽ là một cô nhóc nghịch ngợm."
Trình Ly Nguyệt cũng bật cười, cô đúng là rất muốn xem dáng vẻ của con sau khi sinh ra và được chăm sóc trở lên trắng trẻo mũm mĩm. Bây giờ cô cũng rất thích mua quần áo cho con, những bộ đồ nhỏ bé tinh tế và đáng yêu, cầm trong tay cảm giác rất mềm mại.
Nếu như mặc trên người con chắc chắn sẽ rất dễ thương.
Cung Dạ Tiêu ghé tai lắng nghe, cô bé lại ngoan rồi, không động đậy nữa. Cung Dạ Tiêu nhìn cô yêu thương, tới khi thai lớn hơn chắc cô sẽ rất cực khổ, anh sợ con bé sẽ không ngoan, đạp lung tung.
Anh khẽ ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc của cô: "Còn mấy tháng nữa, tới khi đó sau khi con ra đời, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em, để em có thể hưởng thụ cuộc sống, sau khi sinh xong chúng ta không sinh thêm nữa."
Trình Ly Nguyệt ngẫm nghĩ gật đầu: "Vâng! Xem tình hình! Nhỡ sau này em lại có thai thì làm sao?"
"Yên tâm, anh sẽ sử dụng biện pháp tránh thai, tuyệt đối không để em có thai nữa." Cung Dạ Tiêu bảo đảm, sau đó hôn lên má cô.
Trình Ly Nguyệt không có ý gì, bây giờ cho dù đang trong thai kì nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ và mãn nguyện, sau này nếu có thể sinh thêm cho anh mấy đứa nữa cô cũng thấy rất tuyệt.
Hơn nữa sinh nhiều con gia đình mới náo nhiệt.
Buổi chiều, Trình Ly Nguyệt có thói quen một một giấc. Cung Dạ Tiêu nhân lúc cô ngủ lại tiếp tục xử lý công việc, cho dù hiện tại công ty khá bận nhưng anh vẫn có thể dễ dàng ứng phó.
Nếu như không xảy ra việc gì to tát, có rất nhiều việc anh đều có thể giao cho cấp dưới tin cậy giải quyết.
Khi Trình Ly Nguyệt tỉnh lại đã là lúc mặt trời lặn, cô vội vã cầm ipad gọi video cho con trai, bắt đầu nói về những chuyện thú vị suốt hai ngày qua với cậu nhóc.
Cung Dạ Tiêu bước tới cùng cô trò chuyện với con trai.
Cung Vũ Trạch chơi đùa rất vui vẻ hơn nữa cũng là một người rất yêu lao động, Hạ Hầu Lâm khen cậu bé rất giỏi giang, còn đích thân đi trồng mầm nho mới.
Trình Ly Nguyệt đã có thể hoàn toàn buông tay với con trai, dù sao cậu nhóc cũng sắp sáu tuổi, học thêm kiến thức, tích cực trải nghiệm cuộc sống là điều cần thiết.
Cậu nhóc thấy ba mẹ đi du lịch cũng rất vui, câu hi vọng lúc này mẹ mình có thể sống thật vui vẻ, vì đã rất lâu rồi mẹ không có thời gian thư giãn như vậy. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Tắt cuộc trò chuyện với con trai, lúc này đã là sáu giờ chiều, Trình Ly Nguyệt bước xuống giường, cô mặc một chiếc váy dài thoải mái, mái tóc dài óng ả buông xõa sau lưng, cô bước ra ban công, rất có khí chất đẹp cổ điển.
Cung Dạ Tiêu càng nhìn càng si mê.
Trình Ly Nguyệt ngồi trên sofa ngoài ban công, trước mặt có một bể bơi sạch hơn nước biển, nhìn ra xa là đại dương xanh thẳm bao la. Ở đây, trời sao nhất định cũng rất đẹp.
Lúc này đã là chập tối, Trình Ly Nguyệt ôm gối ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, nét mặt ngẩn ngơ.
Sau lưng, Cung Dạ Tiêu sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc liền ngồi xuống bên cạnh cô, chiều chuộng cô khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng mãn nguyện.
Nếu như có thể anh muốn hiến dâng tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới cho cô.
Bữa tối.
Bữa ăn đạt mức cấp sao được đưa tới biệt thự, nhân viên phục vụ giúp họ chuẩn bị, kê bàn ra ngoài ban công dưới trời sao, gió mát thổi qua, mặt biển phía xa và vầng trăng tròn tạo thành một bức tranh thủy mặc vô cùng tĩnh lặng. Thưởng thức bít tết nướng ngon mềm và các món ngọt, uống nước trái cây thơm mát, ở bên cạnh người mình yêu thương, đây đúng là một điều hạnh phúc nhất.
Trình Ly Nguyệt hài lòng thưởng thức bữa tối, thời gian vẫn còn sớm, mới bảy rưỡi, Cung Dạ Tiêu dắt tay cô đi dạo dưới rừng dừa, nơi này có lắp đặt đèn điện nhấp nháy, nhạc nhẹ du dương bay bổng giống như đi dạo trong một khu rừng lãng mạn.
Trình Ly Nguyệt muốn ở lại đây thêm một thời gian để có thể tận hưởng cảnh đẹp của đời người.
Đêm nay, Trình Ly Nguyệt ngắm sao tới mười một giờ đêm mới nằm trong lòng Cung Dạ Tiêu nhìn mặt biển phía xa chìm vào giấc ngủ.
Khi cô ngủ rồi, Cung Dạ Tiêu mới khẽ đứng dậy bước vào thư phòng làm việc.
Ánh đèn trong thư phòng bật tới ba giờ sáng Cung Dạ Tiêu mới trở về giường, ôm tình yêu của mình đi ngủ.
Một ngày tươi đẹp mới lại bắt đầu, Trình Ly Nguyệt ăn xong bữa sáng thơm ngon liền muốn cùng Cung Dạ Tiêu đi dạo trên bờ biển, cô có thai nhưng đối với cô mà nói việc này không có ảnh hưởng gì, cô mới hai mươi lăm tuổi, cơ thể trẻ tuổi, mang thai cũng rất nhẹ nhàng.
Cung Dạ Tiêu thì có chút lo lắng rằng cô sẽ mệt mỏi, anh dắt tay cô tới bãi biển, cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn đơn giản, để lộ ra đôi chân trắng ngần, đi trên bãi cát, gót chân tròn trịa trắng trẻo.
Cung Dạ Tiêu mặc một chiếc quần đi biển kết hợp với áo t-shirt màu đen, cổ khoét chữ V để lộ ra xương quai xanh và cơ bắp gợi cảm của anh.
Trình Ly Nguyệt được anh dắt tay bước trên vùng nước cạn trong veo thấy đáy, cô có thể nhìn thấy một vài con cá đang bơi lượn xung quanh chân mình, cô liền bật cười giòn tan.
Cung Dạ Tiêu dắt cô cẩn thận, chỉ sợ cô sẽ giẫm vào chỗ trũng khiến hụt chân.
Một buổi sáng tươi đẹp cứ thế trôi qua, buổi trưa mặt trời nắng gắt, về lại biệt thự tận hưởng không khí mát lạnh và bữa ăn ngon sẽ tốt hơn. Trình Ly Nguyệt có mang theo giấy vẽ, bắt đầu công việc vẽ tranh mà cô đã gác lại từ lâu, ngòi bút như có linh tính, trên giấy vẽ, một bức tranh mặt biển đã được vẽ xong.
Cung Dạ Tiêu ngồi ở bên cạnh, nho nhã cầm ly cà phê lên uống, thảnh thơi, quyến rũ xem cô vẽ tranh.
Trình Ly Nguyệt vẽ xong liền quay đầu nhìn anh, cô lập tức có cảm hứng: "Đừng cử động, em sẽ vẽ cho anh một bức."
Cung Dạ Tiêu lập tức phối hợp, trở thành người mẫu vẽ tranh của cô, để cô vẽ hình anh vào trong cuốn sổ vẽ của mình, cũng là vẽ vào trong tin cô.
Trình Ly Nguyệt phát huy khá tốt, vẽ được nét tuấn tú và bá khí độc đáo của anh ra tranh, có thể vừa vẽ vừa ngắm nhìn tỉ mỉ vẻ đẹp trai quyến rũ của anh.
Trình Ly Nguyệt vẽ xong liền thích thú ngồi xuống cạnh anh bắt đầu sờ soạng trên người anh, Cung Dạ Tiêu mỉm cười mặc kệ cô, đôi tay thon thả của cô lướt nhẹ lên gương mặt anh, cảm giác mềm mại khiến anh rất dễ chịu, thi thoảng cũng cầm lấy tay cô xoa nắn một hồi.
Lúc này Trình Ly Nguyệt khẽ khàng đặt tay anh xuống bụng mình: "Xem này, con gái anh đạp đấy."
Cung Dạ Tiêu liền cúi người, cẩn thận dùng tay cảm nhận con gái đang bơi trong bụng mẹ, rất khẽ như thể một con cá nhỏ tinh nghịch. Cung Dạ Tiêu mỉm cười: "Xem ra sau này sẽ là một cô nhóc nghịch ngợm."
Trình Ly Nguyệt cũng bật cười, cô đúng là rất muốn xem dáng vẻ của con sau khi sinh ra và được chăm sóc trở lên trắng trẻo mũm mĩm. Bây giờ cô cũng rất thích mua quần áo cho con, những bộ đồ nhỏ bé tinh tế và đáng yêu, cầm trong tay cảm giác rất mềm mại.
Nếu như mặc trên người con chắc chắn sẽ rất dễ thương.
Cung Dạ Tiêu ghé tai lắng nghe, cô bé lại ngoan rồi, không động đậy nữa. Cung Dạ Tiêu nhìn cô yêu thương, tới khi thai lớn hơn chắc cô sẽ rất cực khổ, anh sợ con bé sẽ không ngoan, đạp lung tung.
Anh khẽ ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc của cô: "Còn mấy tháng nữa, tới khi đó sau khi con ra đời, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em, để em có thể hưởng thụ cuộc sống, sau khi sinh xong chúng ta không sinh thêm nữa."
Trình Ly Nguyệt ngẫm nghĩ gật đầu: "Vâng! Xem tình hình! Nhỡ sau này em lại có thai thì làm sao?"
"Yên tâm, anh sẽ sử dụng biện pháp tránh thai, tuyệt đối không để em có thai nữa." Cung Dạ Tiêu bảo đảm, sau đó hôn lên má cô.
Trình Ly Nguyệt không có ý gì, bây giờ cho dù đang trong thai kì nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ và mãn nguyện, sau này nếu có thể sinh thêm cho anh mấy đứa nữa cô cũng thấy rất tuyệt.
Hơn nữa sinh nhiều con gia đình mới náo nhiệt.
Buổi chiều, Trình Ly Nguyệt có thói quen một một giấc. Cung Dạ Tiêu nhân lúc cô ngủ lại tiếp tục xử lý công việc, cho dù hiện tại công ty khá bận nhưng anh vẫn có thể dễ dàng ứng phó.
Nếu như không xảy ra việc gì to tát, có rất nhiều việc anh đều có thể giao cho cấp dưới tin cậy giải quyết.
Khi Trình Ly Nguyệt tỉnh lại đã là lúc mặt trời lặn, cô vội vã cầm ipad gọi video cho con trai, bắt đầu nói về những chuyện thú vị suốt hai ngày qua với cậu nhóc.
Cung Dạ Tiêu bước tới cùng cô trò chuyện với con trai.
Cung Vũ Trạch chơi đùa rất vui vẻ hơn nữa cũng là một người rất yêu lao động, Hạ Hầu Lâm khen cậu bé rất giỏi giang, còn đích thân đi trồng mầm nho mới.
Trình Ly Nguyệt đã có thể hoàn toàn buông tay với con trai, dù sao cậu nhóc cũng sắp sáu tuổi, học thêm kiến thức, tích cực trải nghiệm cuộc sống là điều cần thiết.
Cậu nhóc thấy ba mẹ đi du lịch cũng rất vui, câu hi vọng lúc này mẹ mình có thể sống thật vui vẻ, vì đã rất lâu rồi mẹ không có thời gian thư giãn như vậy. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Tắt cuộc trò chuyện với con trai, lúc này đã là sáu giờ chiều, Trình Ly Nguyệt bước xuống giường, cô mặc một chiếc váy dài thoải mái, mái tóc dài óng ả buông xõa sau lưng, cô bước ra ban công, rất có khí chất đẹp cổ điển.
Cung Dạ Tiêu càng nhìn càng si mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.