Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 570
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa... Tôi xin xác người đứng đánh nữa." Diệp Tiểu Thi lao tới, nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau trong phòng. Lúc này cô chỉ mong bọn họ dừng tay.
Đương nhiên, Triển Minh Húc hy vọng Lam Ca sẽ bỏ qua cho anh, nhưng Lam Ca đang giận dữ như một con mãnh thú, làm sao có thể dừng lại được. Tên khốn kiếp này dám bắt nạt cô gái của anh thì sẽ phải trả giá nặng nề.
Mặc dù có nhiều cách để xử lý. Thế nhưng đích thân ra tay như thế này vẫn là thích nhất.
Mặt của Triển Minh Húc sưng vù, hai tay của hắn vung loạn xạ, cuối cùng với được một đồ trang trí bằng kim loại, hắn cầm lên và đập mạnh vào trán của Lam Ca. Lam Ca hơi lảo đảo, lùi về phía sau, máu từ vết thương chạy xuống. Lúc đầu chỉ là vài giọt, về sau chảy như suối tuôn.
Triển Minh Húc nhìn Lam Ca chảy máu như vậy, hắn chợt bừng tỉnh, bắt đầu thấy run rẩy. Hắn không có ý định giết người. Hắn sợ hãi cầm điện thoại trên bàn và vùng chạy mất.
Diệp Tiểu Thi cũng đơ người trước sự cố này. Nhìn vết thương của Lam Ca, trên tay toàn là máu, cô sợ hãi. Nhưng hai giây sau, cô tìm thấy điện thoại và gọi điện thoại khẩn cấp 120. Sau khi gọi được cấp cứu, cô chạy tới trước mặt Lam Ca: "Anh ngồi xuống, để em kiếm cái gì đó cầm máu."
Lam Ca vẫn rất điềm tĩnh, nói với cô: "Lấy khăn bông lại đây, đưa cho anh."
Diệp Tiểu Thi trở lại phòng, tìm một chiếc khăn mềm, gấp lại rồi đưa cho anh ấy. Lam Ca lập tức ấn vào vết thương của mình.
"Chúng ta xuống thôi! Xe cứu thương sắp tới rồi." Nói xong, Diệp Tiểu Thi chủ động đưa tay dìu Lam Ca đi xuống.
Lam Ca khựng lại một chút, anh ngoảnh lại nhìn Diệp Tiểu Thi đang dìu anh. Đôi mắt xanh của anh cười, xem ra vết thương này cũng không tệ, khiến cô ấy cảm động hơn mọi thứ khác.
Xuống dưới tầng, đừng khoảng vài phút thì xe cứu thương tới. Vệ sỹ của Lam Ca cũng tới, nhìn thấy thiếu gia nhà họ bị thương thì rất ngạc nhiên. Tuy nhiên Lam Ca yêu cầu họ ở lại nhà Diệp Tiểu Thi. Anh chỉ cần 1 mình tt cùng anh tới bệnh viện là được.
Ngồi vào trong xe cứu thương, bác sỹ tiến hành cầm máu. Nhưng do vết thương lớn, cần tới bệnh viện để khâu.
Bệnh viện ngay cạnh đó. Lam Ca được đưa vào trong phòng cấp cứu. Diệp Tiểu Thi đứng ngoài cửa. Trái tim cô nhưn rụng rời. Lúc này, cô vẫn chưa hết sợi hãi, cảm thấy lo lắng. Cô không ngờ rằng một người như Triển Minh Húc lại trở lên như thế.
Nếu không có Lam Ca tới đúng lúc, hậu quả thật không dám nghĩ tới. Diệp Tiểu Thi co tay vào, hơi lạnh tràn tới khiến cô cảm thấy bất lực. Cô cắn môi, nghĩ tới một mình cô đơn lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Y tá lấy cho cô một cốc nước ấm: "Cô ơi, đừng lo lắng, uống cốc nước đi."
Diệp Tiểu Thi thấy cảm kích và ấm áp: "Cảm ơn cô!"
"Đừng khách sáo." Cô y tá cười, rồi quay người đi.
Trong phòng cấp cứu, Lam Ca nằm đó để cho các bác sỹ khâu vết thương cho anh. Cũng may vết thương ở ngay viền tóc, nên sau này có sẹo cũng nhìn không rõ. Dường như đến cả ông trời cũng muốn bảo vệ khuôn mặt hoàn hảo không khiếm khuyết của anh, không nhẫn tâm làm hại anh.
Lần này Lam Ca chảy khá nhiều máu, nhưng không tới mức ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ khiến anh ấy hơi choán một chút. Khi anh đẩy cửa bước ra, trên trán cuốn băng trắng, bộ quần áo màu thẫm vẫn còn vết máu, trên mặt thì đã được các y tá lau sạch. Lúc này, cô y tá đứng bên đẩy anh ra vẫn còn hơi đỏ mặt. Đây chắc chắn là bệnh nhân nam đẹp trai nhất mà họ từng gặp.
Diệp Tiểu Thi thấy anh được đẩy ra liền đứng dậy, chạy tới hỏi bác sỹ: "Bác sỹ, anh ấy làm sao rồi?"
"Không sao, chỉ là mất máu hơi nhiều, cần nghỉ ngơi trong vài ngày, đừng đi lại nhiều. Cô hãy chăm sóc tốt cho bạn trai của mình đi!" Vị bác sỹ trung tuổi dặn dò cô.
Diệp Tiểu Thi vội đỏ mặt, giải thích với bác sỹ: "Anh ấy không phải bạn trai tôi."
Lam Ca nghe thấy, ngoảnh sang nhìn cô. Ánh mắt của Diệp Tiểu Thi chăm chú vào khuôn mặt bị thương của anh. Người đàn ông này bình thường rất phong độ, lúc này lại trông đáng thương. Tất cả những điều này đều là do cô, khiến cô cảm thấy hơi ái ngại.
"Tôi xin lỗi, là tôi khiến anh bị thương." Diệp Tiểu Thi chủ động xin lỗi. Hơn nữa, anh ấy còn là ân nhân cứu mạng của mình. Nếu anh ấy không đến, thì với sức của cô chắc chắn không thể chống lại Triển Minh Húc được. Còn những gì diễn ra sau đó khiến cô nghĩ lại cũng đã thấy sợ hãi.
Lam Ca nháy hàng lông mi dài: "Cô không sao là tốt."
Cô y tá đứng bên cảm thấy không khí thật tuyệt, nhìn cô gái xinh đẹp này với ánh mắt ngưỡng mộ. Không ngờ lại có anh đẹp trai như thế này cứu cô.
"Tối nay ở lại bệnh viện thôi. Sáng mới hãy về sớm, xem sau đó còn có triệu chứng gì hay không." Vị bác sỹ khuyên,
"Vâng! Nằm viện thôi!" Diệp Tiểu Thi gật đầu, cô hy vọng Lam Ca không có chuyện gì.
Lam Ca được chuyển tới phòng bệnh riêng cao cấp. Một mình anh nằm trên giường sạch sẽ, anh ngổi dậy và tự cởi chiếc áo sơ mi dính máu. Cô y tá đang hỗ trợ nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ, suýt chảy cả máu mũi. Người đàn ông này có thân hình thật tuyệt!
Đúng kiểu mặc áo thì trông nhỏ bé, cởi áo ra mới thấy cơ bắp cuồn cuộn chắc chắn. Đây rõ ràng có sức hút kỳ là với phụ nữ.
Diệp Tiểu Thi tránh mặt không dám nhìn. Lam Ca cởi áo ra rồi mặc vào một chiếc áo bệnh nhân. Anh nhìn cô gái từ nãy không dám nhìn anh, chợt thấy buồn cười. Anh cũng rất tự tin và thân hình của mình.
Lam Ca nằm xuống, cô y tá truyền dịch cho anh và dặn truyền hết thì gọi họ. Hai cô ý tá sau đó bước ra ngoài.
Diệp Tiểu Thi bước tới ngồi trên ghế cạnh giường. Lam Ca nằm, đôi mắt xanh nhìn cô, nhìn thấy vết hằn mờ trên cổ co. Sắc mặt anh thay đổi: "Tôi nhất định sẽ bắt tên khốn nạn này trả giá."
Diệp Tiểu Thi lấy tay che vết hằn trên cổ. Khi nãy trong lúc phản kháng, cô chỉ bị Triển Minh Húc cắn nhẹ vào đây, còn lại cô không bị xâm hại gì.
"Anh hãy dưỡng thương trước đi!" Lúc này Diệp Tiểu Thi thấy lo lắng cho cô.
Lam Ca nhìn thấy cô có vẻ lo lắng bèn cười. Thế nhưng mi mắt anh thấy nặng nề, ảnh không muốn cứ thế này mà đi ngủ. Nhưng chẳng thể làm được, đôi mắt không thể tự điều khiển mà cứ thể ngủ đi mất.
Đương nhiên, Triển Minh Húc hy vọng Lam Ca sẽ bỏ qua cho anh, nhưng Lam Ca đang giận dữ như một con mãnh thú, làm sao có thể dừng lại được. Tên khốn kiếp này dám bắt nạt cô gái của anh thì sẽ phải trả giá nặng nề.
Mặc dù có nhiều cách để xử lý. Thế nhưng đích thân ra tay như thế này vẫn là thích nhất.
Mặt của Triển Minh Húc sưng vù, hai tay của hắn vung loạn xạ, cuối cùng với được một đồ trang trí bằng kim loại, hắn cầm lên và đập mạnh vào trán của Lam Ca. Lam Ca hơi lảo đảo, lùi về phía sau, máu từ vết thương chạy xuống. Lúc đầu chỉ là vài giọt, về sau chảy như suối tuôn.
Triển Minh Húc nhìn Lam Ca chảy máu như vậy, hắn chợt bừng tỉnh, bắt đầu thấy run rẩy. Hắn không có ý định giết người. Hắn sợ hãi cầm điện thoại trên bàn và vùng chạy mất.
Diệp Tiểu Thi cũng đơ người trước sự cố này. Nhìn vết thương của Lam Ca, trên tay toàn là máu, cô sợ hãi. Nhưng hai giây sau, cô tìm thấy điện thoại và gọi điện thoại khẩn cấp 120. Sau khi gọi được cấp cứu, cô chạy tới trước mặt Lam Ca: "Anh ngồi xuống, để em kiếm cái gì đó cầm máu."
Lam Ca vẫn rất điềm tĩnh, nói với cô: "Lấy khăn bông lại đây, đưa cho anh."
Diệp Tiểu Thi trở lại phòng, tìm một chiếc khăn mềm, gấp lại rồi đưa cho anh ấy. Lam Ca lập tức ấn vào vết thương của mình.
"Chúng ta xuống thôi! Xe cứu thương sắp tới rồi." Nói xong, Diệp Tiểu Thi chủ động đưa tay dìu Lam Ca đi xuống.
Lam Ca khựng lại một chút, anh ngoảnh lại nhìn Diệp Tiểu Thi đang dìu anh. Đôi mắt xanh của anh cười, xem ra vết thương này cũng không tệ, khiến cô ấy cảm động hơn mọi thứ khác.
Xuống dưới tầng, đừng khoảng vài phút thì xe cứu thương tới. Vệ sỹ của Lam Ca cũng tới, nhìn thấy thiếu gia nhà họ bị thương thì rất ngạc nhiên. Tuy nhiên Lam Ca yêu cầu họ ở lại nhà Diệp Tiểu Thi. Anh chỉ cần 1 mình tt cùng anh tới bệnh viện là được.
Ngồi vào trong xe cứu thương, bác sỹ tiến hành cầm máu. Nhưng do vết thương lớn, cần tới bệnh viện để khâu.
Bệnh viện ngay cạnh đó. Lam Ca được đưa vào trong phòng cấp cứu. Diệp Tiểu Thi đứng ngoài cửa. Trái tim cô nhưn rụng rời. Lúc này, cô vẫn chưa hết sợi hãi, cảm thấy lo lắng. Cô không ngờ rằng một người như Triển Minh Húc lại trở lên như thế.
Nếu không có Lam Ca tới đúng lúc, hậu quả thật không dám nghĩ tới. Diệp Tiểu Thi co tay vào, hơi lạnh tràn tới khiến cô cảm thấy bất lực. Cô cắn môi, nghĩ tới một mình cô đơn lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Y tá lấy cho cô một cốc nước ấm: "Cô ơi, đừng lo lắng, uống cốc nước đi."
Diệp Tiểu Thi thấy cảm kích và ấm áp: "Cảm ơn cô!"
"Đừng khách sáo." Cô y tá cười, rồi quay người đi.
Trong phòng cấp cứu, Lam Ca nằm đó để cho các bác sỹ khâu vết thương cho anh. Cũng may vết thương ở ngay viền tóc, nên sau này có sẹo cũng nhìn không rõ. Dường như đến cả ông trời cũng muốn bảo vệ khuôn mặt hoàn hảo không khiếm khuyết của anh, không nhẫn tâm làm hại anh.
Lần này Lam Ca chảy khá nhiều máu, nhưng không tới mức ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ khiến anh ấy hơi choán một chút. Khi anh đẩy cửa bước ra, trên trán cuốn băng trắng, bộ quần áo màu thẫm vẫn còn vết máu, trên mặt thì đã được các y tá lau sạch. Lúc này, cô y tá đứng bên đẩy anh ra vẫn còn hơi đỏ mặt. Đây chắc chắn là bệnh nhân nam đẹp trai nhất mà họ từng gặp.
Diệp Tiểu Thi thấy anh được đẩy ra liền đứng dậy, chạy tới hỏi bác sỹ: "Bác sỹ, anh ấy làm sao rồi?"
"Không sao, chỉ là mất máu hơi nhiều, cần nghỉ ngơi trong vài ngày, đừng đi lại nhiều. Cô hãy chăm sóc tốt cho bạn trai của mình đi!" Vị bác sỹ trung tuổi dặn dò cô.
Diệp Tiểu Thi vội đỏ mặt, giải thích với bác sỹ: "Anh ấy không phải bạn trai tôi."
Lam Ca nghe thấy, ngoảnh sang nhìn cô. Ánh mắt của Diệp Tiểu Thi chăm chú vào khuôn mặt bị thương của anh. Người đàn ông này bình thường rất phong độ, lúc này lại trông đáng thương. Tất cả những điều này đều là do cô, khiến cô cảm thấy hơi ái ngại.
"Tôi xin lỗi, là tôi khiến anh bị thương." Diệp Tiểu Thi chủ động xin lỗi. Hơn nữa, anh ấy còn là ân nhân cứu mạng của mình. Nếu anh ấy không đến, thì với sức của cô chắc chắn không thể chống lại Triển Minh Húc được. Còn những gì diễn ra sau đó khiến cô nghĩ lại cũng đã thấy sợ hãi.
Lam Ca nháy hàng lông mi dài: "Cô không sao là tốt."
Cô y tá đứng bên cảm thấy không khí thật tuyệt, nhìn cô gái xinh đẹp này với ánh mắt ngưỡng mộ. Không ngờ lại có anh đẹp trai như thế này cứu cô.
"Tối nay ở lại bệnh viện thôi. Sáng mới hãy về sớm, xem sau đó còn có triệu chứng gì hay không." Vị bác sỹ khuyên,
"Vâng! Nằm viện thôi!" Diệp Tiểu Thi gật đầu, cô hy vọng Lam Ca không có chuyện gì.
Lam Ca được chuyển tới phòng bệnh riêng cao cấp. Một mình anh nằm trên giường sạch sẽ, anh ngổi dậy và tự cởi chiếc áo sơ mi dính máu. Cô y tá đang hỗ trợ nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ, suýt chảy cả máu mũi. Người đàn ông này có thân hình thật tuyệt!
Đúng kiểu mặc áo thì trông nhỏ bé, cởi áo ra mới thấy cơ bắp cuồn cuộn chắc chắn. Đây rõ ràng có sức hút kỳ là với phụ nữ.
Diệp Tiểu Thi tránh mặt không dám nhìn. Lam Ca cởi áo ra rồi mặc vào một chiếc áo bệnh nhân. Anh nhìn cô gái từ nãy không dám nhìn anh, chợt thấy buồn cười. Anh cũng rất tự tin và thân hình của mình.
Lam Ca nằm xuống, cô y tá truyền dịch cho anh và dặn truyền hết thì gọi họ. Hai cô ý tá sau đó bước ra ngoài.
Diệp Tiểu Thi bước tới ngồi trên ghế cạnh giường. Lam Ca nằm, đôi mắt xanh nhìn cô, nhìn thấy vết hằn mờ trên cổ co. Sắc mặt anh thay đổi: "Tôi nhất định sẽ bắt tên khốn nạn này trả giá."
Diệp Tiểu Thi lấy tay che vết hằn trên cổ. Khi nãy trong lúc phản kháng, cô chỉ bị Triển Minh Húc cắn nhẹ vào đây, còn lại cô không bị xâm hại gì.
"Anh hãy dưỡng thương trước đi!" Lúc này Diệp Tiểu Thi thấy lo lắng cho cô.
Lam Ca nhìn thấy cô có vẻ lo lắng bèn cười. Thế nhưng mi mắt anh thấy nặng nề, ảnh không muốn cứ thế này mà đi ngủ. Nhưng chẳng thể làm được, đôi mắt không thể tự điều khiển mà cứ thể ngủ đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.