Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 740
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Chiến Tây Dương cầm mấy loại thuốc hạ sốt ở nhà đem thẳng đến nhà họ Sở. Màn đêm buông xuống khiến cho con đường càng thêm trống trải, chiếc xe việt dã của Chiến Tây Dương phóng đi với vận tốc 100km/h. Nhà hắn cách nhà họ Sở cũng không xa lắm, thế nên chỉ mười phút sau hắn đã có mặt ở trước cửa nhà cô.
Người giúp việc trong Sở gia lúc này đều đã đi ngủ hết, nhưng hắn vẫn bấm chuông. Bởi chuông cửa được nối thẳng đến phòng ngủ của bọn họ, cho nên sẽ có người ra mở cửa cho hắn.
Vợ chồng Sở Liệt đều đang ở bệnh viện trông nom ông nội, nên lúc này chỉ có mình Sở Nhan ở nhà. Người giúp việc nghe nói Chiến Tây Dương là con trai của nguyên Tổng thống, lại nghe nói đại tiểu thư đang bị sốt, nên cũng không dám lề mề, nhanh chóng dẫn hắn đến phòng của Sở Nhan.
Chiến Tây Dương đẩy cửa ra, thấy Sở Nhan đang nằm cuộn tròn trong chăn, có vẻ như cả người đang lạnh toát. Sở Nhan thấy hắn đến, liền gọi hắn một tiếng “Tây Dương”, giọng run run.
Chiến Tây Dương ngồi xuống trước giường, đặt tay lên trán cô, trán cô nóng bừng khiến hắn giật mình hoảng hốt, vội nói với người giúp việc: “Đi lấy cốc nước ấm lại đây.”
Nói xong, Chiến Tây Dương đi vào trong phòng tắm của Sở Nhan, bê một chậu chứa nửa phần nước ấm lại. Hắn phải giúp cô hạ nhiệt bằng cách thủ công trước đã.
“Tôi mới cặp nhiệt kế, sốt 39 độ.” Sở Nhan thều thào nói, ngay sau đó, một chiếc khăn bông ấm được đặt lên trên trán cô. Chiếc Tây Dương trầm giọng động viên: “Tôi sẽ giúp chị hạ sốt, chị đừng lo.”
Sở Nhan không phản ứng lại, hắn lại nói: “Để người giúp việc làm cũng được! Nhưng tôi phải đến hướng dẫn chị ấy trước đã.”
Sở Nhan lắc đầu nói: “Cậu là bác sĩ, tôi tin cậu.”
“Được!” Chiến Tây Dương gật đầu, lúc này, người giúp việc đã bưng cốc nước ấm đến nơi, sau đó lại nhanh chóng chạy đi cầm hộp thuốc Chiến Tây Dương mang từ nhà đến theo lời dặn của hắn. Chiến Tây Dương đỡ Sở Nhan ngồi dậy rồi đưa thuốc cho cô: “Uống thuốc trước đi đã.”
Sở Nhan chưa uống thuốc nhưng lại thống thiết nhìn hắn: “Tây Dương, cậu nhất định phải giúp tôi khỏi sốt nhé. Ngày mai tôi còn có buổi diễn thuyết nên không thể mất tinh thần được.”
Thật tình, sốt đến mức này rồi vậy mà vẫn còn lo lắng cho buổi thuyết trình ngày mai, quả đúng là con người cuồng công việc, Chiến Tây Dương vừa bực mình vừa buồn cười, ôn tồn nói với cô: “Chị cứ uống thuốc trước đi đã! Uống thuốc xong rồi thì muốn tính thế nào thì tính!”
Sở Nhan đành phải ngoan ngoãn uống thuốc, uống xong rồi, cô lại bày ra vẻ mặt năn nỉ thống thiết. “Tây Dương, cậu nhất định phải nghĩ cách giúp tôi hạ nhiệt nhé!”
“Tối nay chị thức đêm tăng ca phải không?” Chiến Tây Dương thấy đôi mắt sưng phù của cô, nhìn thoáng là biết đó là kết quả của việc thức đêm.
“Ừm! Tận mười hai giờ mới ngủ! Ai ngờ vừa mới ngủ được một hai tiếng lại thấy cả người đổ đầy mồ hôi.” Sở Nhan vừa nói vừa bất lực: “Cái này có liên quan với việc tôi thức đêm hả?”
Chiến Tây Dương rất muốn gõ cho cô một cái vào đầu: “Chị nói thử xem?” Hắn đáp, trong giọng có chút bực bội.
Sở Nhan lúc này lại giống y như một đứa trẻ mắc lỗi, chớp mắt vô tội: “Làm sao mà tôi biết được!”
“Đã bệnh sẵn rồi còn dám làm thế nữa.”
“Tôi không...” Sở Nhan muốn nói, nhưng lại bị Chiến Tây Dương chặn họng: “Công việc quan trọng chứ sức khỏe của chị không quan trọng à?”
“Tôi...” Sở Nhan tức thì nghẹn họng.
Mà lúc này, người giúp việc đã mang hộp thuốc vào. Đại tiểu thư của cô cùng anh chàng đẹp trai trẻ tuổi này đang say sưa nói chuyện như vậy, cô cũng không muốn làm phiền, đành nói: “Có chuyện gì thì cứ gọi tôi một tiếng, tôi ở ngay dưới lầu thôi.”
“Vâng!” Chiến Tây Dương gật gật đầu, mở hộp thuốc, lấy chai cồn y tế ở bên trong ra, vệ sinh dụng cụ, chuẩn bị truyền nước giúp cô hạ nhiệt.
Sở Nhan đang cuộn tròn trong chăn, Chiến Tây Dương chỉnh điều hòa nhiệt độ ấm lên một chút, sau đó bê chậu đi đổi một chậu nửa phần nước ấm khác, dùng một chiếc khăn bông nhỏ thấm nước, lấy chiếc khăn bông đang đặt ở trên trán của cô ra, sờ thử lên trán cô kiểm tra. Ngày mai Sở Nhan có buổi diễn thuyết, hơn nữa còn đang bị cơn sốt hành hạ, cho nên bây giờ rất ngoan ngoãn phối hợp với Chiến Tây Dương.
Xoa bóp trán cho cô xong, Sở Nhan hỏi hắn: “Chuẩn bị kiểm tra chỗ nào nữa thế?”
“Phần lưng.” Giọng nói Chiến Tây Dương đầy ám muội.
Trong phòng Sở Nhan lúc này không bật chiếc đèn thạch anh ở trên đầu lên, mà chỉ có chiếc hai ngọn đèn bàn ở hai bên được bật, ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn khiến trong căn phòng hiện dễ chịu ôn hòa.
Sở Nhan đang bị bệnh, ngoan ngoãn mà chẳng để tâm đến sự ám muội giữa nam nữ. Cô trở mình, tự vén áo lên lên, để lộ ra tấm lưng kiều diễm trắng mượt. Áo len cô đang mặc vốn không phải là loại áo len rộng thùng thình mà bó sát phần ngực.
Cô nằm sấp trên giường, vòng eo thon quyến rũ cứ thế hiện ra ngay trước mắt Chiến Tây Dương. Chiến Tây Dương nhanh chóng tránh mắt đi, trấn tĩnh lại, nuốt nước bọt xuống. Nghĩ đến bức ảnh nọ ở trong ví của cô, hắn liền kiềm chế lại những tư tưởng khác đang hiện ra trong đầu mình.
Làm chuyện mà một bác sĩ nên làm, tay hắn luồn qua chiếc khăn bông, nhẹ nhàng xoa bóp làn da láng mịn của cô, xoa cho đến khi làn da của cô trong tay hắn ửng hồng. Sở Nhan quả nhiên cảm thấy rất dễ chịu.
Thoải mái quá làm cô không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, tự cô cũng ngại ngùng mà bật cười khẽ. Chiến Tây Dương xoa nắn lưng cho cô xong, Sở Nhan lại tò mò hỏi: “Tiếp theo là chỗ nào thế?”
“Nếu chị đồng ý, thì chỗ tiếp theo có thể là phần dưới nách.” Chiến Tây Dương bảo cô.
Nghe câu nói kia xong, cô ngượng ngùng đến nóng ran cả mặt. Mặt Sở Nhan vốn đã ửng đỏ rồi, nghe xong lại càng ửng đỏ hơn. Nhưng nghĩ đến việc ngày mai còn có buổi diễn thuyết, nếu bây giờ cô không phối hợp tốt với hắn để hạ sốt, thì buổi diễn thuyết đó nhất định sẽ thất bại.
Lúc Chiến Tây Dương đang đứng sát trùng, Sở Nhan đột nhiên ngồi xổm xuống, trực tiếp cởi áo len ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo bra màu đen mỏng, là kiểu áo ngực mặc ở nhà mà cô yêu thích.
Nghe thấy tiếng lọat xoạt cởi đồ ở sau lưng, Chiến Tây Dương liền quay đầu lại, đập vào mắt hắn là Sở Nhan với mái tóc dài thướt tha sau đầu đang chỉ mặc độc một chiếc áo ngực bra đen mỏng ở thân trên. Tuy dáng người cô vốn cao gầy mảnh khảnh, nhưng chỗ nào cần thon gọn có thon gọn, chỗ nào cần nở nang thừa nở nang
“Lại đây đi! Tôi là bệnh nhân, cậu là bác sĩ, không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.” Sở Nhan cười cười, dang hai cánh tay thon dài ra, để cho hắn bóp nắn.
Da đầu Chiến Tây Dương tê cứng lại, cô có thể tiếp nhận một cách rất tự nhiên nhưng hắn lại cảm thấy thẹn thùng. Có điều, hắn sẽ không lùi bước, vì sức khỏe của cô. Hắn tức thì ngồi xuống trước giường, coi cô là một đứa trẻ con, cật lực xoa bóp giúp cô hạ nhiệt.
Sở Nhan quý trọng cơ thể mình vô cùng, cho nên chỗ nào trên cơ thể mình cô cũng chăm sóc cực tốt, ngay cả chỗ mà ít ai nhìn thấy cũng láng mịn bóng mượt.
Chiến Tây Dương giúp cô xoa bóp xong, bảo cô nhanh chóng mặc áo vào, hắn sẽ xoa bóp chân và tay cho cô, để lỗ chân lông trên da dãn ra, giúp nhiệt tản nhanh hơn.
Mãi đến khi xoa bóp xong, Chiến Tây Dương mới phát hiện mình cũng đang toát mồ hôi, dù không mặc mặc áo khoác ngoài, cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng bức bối.
Người giúp việc trong Sở gia lúc này đều đã đi ngủ hết, nhưng hắn vẫn bấm chuông. Bởi chuông cửa được nối thẳng đến phòng ngủ của bọn họ, cho nên sẽ có người ra mở cửa cho hắn.
Vợ chồng Sở Liệt đều đang ở bệnh viện trông nom ông nội, nên lúc này chỉ có mình Sở Nhan ở nhà. Người giúp việc nghe nói Chiến Tây Dương là con trai của nguyên Tổng thống, lại nghe nói đại tiểu thư đang bị sốt, nên cũng không dám lề mề, nhanh chóng dẫn hắn đến phòng của Sở Nhan.
Chiến Tây Dương đẩy cửa ra, thấy Sở Nhan đang nằm cuộn tròn trong chăn, có vẻ như cả người đang lạnh toát. Sở Nhan thấy hắn đến, liền gọi hắn một tiếng “Tây Dương”, giọng run run.
Chiến Tây Dương ngồi xuống trước giường, đặt tay lên trán cô, trán cô nóng bừng khiến hắn giật mình hoảng hốt, vội nói với người giúp việc: “Đi lấy cốc nước ấm lại đây.”
Nói xong, Chiến Tây Dương đi vào trong phòng tắm của Sở Nhan, bê một chậu chứa nửa phần nước ấm lại. Hắn phải giúp cô hạ nhiệt bằng cách thủ công trước đã.
“Tôi mới cặp nhiệt kế, sốt 39 độ.” Sở Nhan thều thào nói, ngay sau đó, một chiếc khăn bông ấm được đặt lên trên trán cô. Chiếc Tây Dương trầm giọng động viên: “Tôi sẽ giúp chị hạ sốt, chị đừng lo.”
Sở Nhan không phản ứng lại, hắn lại nói: “Để người giúp việc làm cũng được! Nhưng tôi phải đến hướng dẫn chị ấy trước đã.”
Sở Nhan lắc đầu nói: “Cậu là bác sĩ, tôi tin cậu.”
“Được!” Chiến Tây Dương gật đầu, lúc này, người giúp việc đã bưng cốc nước ấm đến nơi, sau đó lại nhanh chóng chạy đi cầm hộp thuốc Chiến Tây Dương mang từ nhà đến theo lời dặn của hắn. Chiến Tây Dương đỡ Sở Nhan ngồi dậy rồi đưa thuốc cho cô: “Uống thuốc trước đi đã.”
Sở Nhan chưa uống thuốc nhưng lại thống thiết nhìn hắn: “Tây Dương, cậu nhất định phải giúp tôi khỏi sốt nhé. Ngày mai tôi còn có buổi diễn thuyết nên không thể mất tinh thần được.”
Thật tình, sốt đến mức này rồi vậy mà vẫn còn lo lắng cho buổi thuyết trình ngày mai, quả đúng là con người cuồng công việc, Chiến Tây Dương vừa bực mình vừa buồn cười, ôn tồn nói với cô: “Chị cứ uống thuốc trước đi đã! Uống thuốc xong rồi thì muốn tính thế nào thì tính!”
Sở Nhan đành phải ngoan ngoãn uống thuốc, uống xong rồi, cô lại bày ra vẻ mặt năn nỉ thống thiết. “Tây Dương, cậu nhất định phải nghĩ cách giúp tôi hạ nhiệt nhé!”
“Tối nay chị thức đêm tăng ca phải không?” Chiến Tây Dương thấy đôi mắt sưng phù của cô, nhìn thoáng là biết đó là kết quả của việc thức đêm.
“Ừm! Tận mười hai giờ mới ngủ! Ai ngờ vừa mới ngủ được một hai tiếng lại thấy cả người đổ đầy mồ hôi.” Sở Nhan vừa nói vừa bất lực: “Cái này có liên quan với việc tôi thức đêm hả?”
Chiến Tây Dương rất muốn gõ cho cô một cái vào đầu: “Chị nói thử xem?” Hắn đáp, trong giọng có chút bực bội.
Sở Nhan lúc này lại giống y như một đứa trẻ mắc lỗi, chớp mắt vô tội: “Làm sao mà tôi biết được!”
“Đã bệnh sẵn rồi còn dám làm thế nữa.”
“Tôi không...” Sở Nhan muốn nói, nhưng lại bị Chiến Tây Dương chặn họng: “Công việc quan trọng chứ sức khỏe của chị không quan trọng à?”
“Tôi...” Sở Nhan tức thì nghẹn họng.
Mà lúc này, người giúp việc đã mang hộp thuốc vào. Đại tiểu thư của cô cùng anh chàng đẹp trai trẻ tuổi này đang say sưa nói chuyện như vậy, cô cũng không muốn làm phiền, đành nói: “Có chuyện gì thì cứ gọi tôi một tiếng, tôi ở ngay dưới lầu thôi.”
“Vâng!” Chiến Tây Dương gật gật đầu, mở hộp thuốc, lấy chai cồn y tế ở bên trong ra, vệ sinh dụng cụ, chuẩn bị truyền nước giúp cô hạ nhiệt.
Sở Nhan đang cuộn tròn trong chăn, Chiến Tây Dương chỉnh điều hòa nhiệt độ ấm lên một chút, sau đó bê chậu đi đổi một chậu nửa phần nước ấm khác, dùng một chiếc khăn bông nhỏ thấm nước, lấy chiếc khăn bông đang đặt ở trên trán của cô ra, sờ thử lên trán cô kiểm tra. Ngày mai Sở Nhan có buổi diễn thuyết, hơn nữa còn đang bị cơn sốt hành hạ, cho nên bây giờ rất ngoan ngoãn phối hợp với Chiến Tây Dương.
Xoa bóp trán cho cô xong, Sở Nhan hỏi hắn: “Chuẩn bị kiểm tra chỗ nào nữa thế?”
“Phần lưng.” Giọng nói Chiến Tây Dương đầy ám muội.
Trong phòng Sở Nhan lúc này không bật chiếc đèn thạch anh ở trên đầu lên, mà chỉ có chiếc hai ngọn đèn bàn ở hai bên được bật, ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn khiến trong căn phòng hiện dễ chịu ôn hòa.
Sở Nhan đang bị bệnh, ngoan ngoãn mà chẳng để tâm đến sự ám muội giữa nam nữ. Cô trở mình, tự vén áo lên lên, để lộ ra tấm lưng kiều diễm trắng mượt. Áo len cô đang mặc vốn không phải là loại áo len rộng thùng thình mà bó sát phần ngực.
Cô nằm sấp trên giường, vòng eo thon quyến rũ cứ thế hiện ra ngay trước mắt Chiến Tây Dương. Chiến Tây Dương nhanh chóng tránh mắt đi, trấn tĩnh lại, nuốt nước bọt xuống. Nghĩ đến bức ảnh nọ ở trong ví của cô, hắn liền kiềm chế lại những tư tưởng khác đang hiện ra trong đầu mình.
Làm chuyện mà một bác sĩ nên làm, tay hắn luồn qua chiếc khăn bông, nhẹ nhàng xoa bóp làn da láng mịn của cô, xoa cho đến khi làn da của cô trong tay hắn ửng hồng. Sở Nhan quả nhiên cảm thấy rất dễ chịu.
Thoải mái quá làm cô không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, tự cô cũng ngại ngùng mà bật cười khẽ. Chiến Tây Dương xoa nắn lưng cho cô xong, Sở Nhan lại tò mò hỏi: “Tiếp theo là chỗ nào thế?”
“Nếu chị đồng ý, thì chỗ tiếp theo có thể là phần dưới nách.” Chiến Tây Dương bảo cô.
Nghe câu nói kia xong, cô ngượng ngùng đến nóng ran cả mặt. Mặt Sở Nhan vốn đã ửng đỏ rồi, nghe xong lại càng ửng đỏ hơn. Nhưng nghĩ đến việc ngày mai còn có buổi diễn thuyết, nếu bây giờ cô không phối hợp tốt với hắn để hạ sốt, thì buổi diễn thuyết đó nhất định sẽ thất bại.
Lúc Chiến Tây Dương đang đứng sát trùng, Sở Nhan đột nhiên ngồi xổm xuống, trực tiếp cởi áo len ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo bra màu đen mỏng, là kiểu áo ngực mặc ở nhà mà cô yêu thích.
Nghe thấy tiếng lọat xoạt cởi đồ ở sau lưng, Chiến Tây Dương liền quay đầu lại, đập vào mắt hắn là Sở Nhan với mái tóc dài thướt tha sau đầu đang chỉ mặc độc một chiếc áo ngực bra đen mỏng ở thân trên. Tuy dáng người cô vốn cao gầy mảnh khảnh, nhưng chỗ nào cần thon gọn có thon gọn, chỗ nào cần nở nang thừa nở nang
“Lại đây đi! Tôi là bệnh nhân, cậu là bác sĩ, không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.” Sở Nhan cười cười, dang hai cánh tay thon dài ra, để cho hắn bóp nắn.
Da đầu Chiến Tây Dương tê cứng lại, cô có thể tiếp nhận một cách rất tự nhiên nhưng hắn lại cảm thấy thẹn thùng. Có điều, hắn sẽ không lùi bước, vì sức khỏe của cô. Hắn tức thì ngồi xuống trước giường, coi cô là một đứa trẻ con, cật lực xoa bóp giúp cô hạ nhiệt.
Sở Nhan quý trọng cơ thể mình vô cùng, cho nên chỗ nào trên cơ thể mình cô cũng chăm sóc cực tốt, ngay cả chỗ mà ít ai nhìn thấy cũng láng mịn bóng mượt.
Chiến Tây Dương giúp cô xoa bóp xong, bảo cô nhanh chóng mặc áo vào, hắn sẽ xoa bóp chân và tay cho cô, để lỗ chân lông trên da dãn ra, giúp nhiệt tản nhanh hơn.
Mãi đến khi xoa bóp xong, Chiến Tây Dương mới phát hiện mình cũng đang toát mồ hôi, dù không mặc mặc áo khoác ngoài, cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng bức bối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.