Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 756
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Anh cắn môi, trực tiếp gửi một tin nhắn qua đó, “Chơi vui không? Có mệt không?”
Lúc này Sở Nhan đang chìm đắm trong cảm giác đau khổ, trong phòng cực kì tĩnh lặng, tiếng báo tin nhắn rất vang, cô giật mình, cầm điện thoại lên nhìn, mở ra, chỉ thấy tin nhắn của Chiến Tây Dương hiện lên trên màn hình.
Nước mắt của cô ngay lập tức ngừng chảy, cô không dám tin vào tin nhắn xuất hiện trên điện thoại, dường như đang nằm mơ, cô chùi nước mắt, nhìn kĩ lại, mới phát hiện, đây là sự thật.
Tin nhắn của Chiến Tây Dương.
Trái tim đang chìm trong đau khổ, hình như trở về với thực tại, nước mắt đánh võng trong hốc mắt, nhưng miệng lại nhếch lên, cô mở khung chat tin nhắn, gõ vào, “Cũng được! Không mệt lắm!”
Cô gửi đi.
Lúc này Chiến Tây Dương vừa đi vệ sinh, không nhìn thấy tin nhắn tới, anh vừa vệ sinh xong đi ra, thì liền nghe thấy tin chuông điện thoại, “Alo!”
“Tây Dương, hãy nhanh chóng đến bệnh viện, có một bệnh nhân vừa được chuyển tới, có thể cần phẫu thuật gấp.”
“Được! Tôi đến ngay.” Chiến Tây Dương dứt lời, ném điện thoại lên giường, anh liền khoác vội chiếc áo đi ra ngoài, và anh quên chiếc điện thoại đang nằm trên giường.
Chiến Tây Dương cầm chiếc chìa khóa xe, đi thẳng đến bệnh viện, sau khi anh đến không lâu, một bệnh nhân cần cấp cứu được đưa đến, anh và đồng nghiệp đã chuẩn bị sẵn, lập tức đi vào phòng phẫu thuật.
Và Chiến Tây Dương không hề biết, Sở Nhan đang ở nước bên kia, chờ đợi tin trả lời của anh, bất chợt Sở Nhan đợi cả tiếng đồng hồ, mở mắt trông chờ đến buổi sáng.
Chiến Tây Dương chiến đấu trong phòng phẫu thuật ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng được an toàn, và buổi sáng anh cũng chưa kịp ăn, về đến phòng làm việc, cực kì mệt mỏi, phẫu thuật là một công việc đòi hỏi độ tinh tế nhất trên thế giới, không thể nào xảy ra xíu sơ sót ẩu tả nào.
Cho nên, cần phải cực kì tập trung tinh thần, Hạ Đông biết anh chưa có ăn sáng, lúc này cô đem một phần sủi cảo nóng hổi từ căn tin bệnh viện mang vào.
“Tây Dương, em biết anh chưa có ăn sáng, nhân lúc còn nóng ăn đi!” Hạ Đông dứt lời, đặt xuống bước đi.
Và vị bác sĩ trung niên ngồi đối diện Chiến Tây Dương, ngưỡng mộ nhìn, “Cũng là độc thân như cậu tốt, lạnh rồi, đói rồi cũng có người quan tâm, không giống như tôi, bữa nào cũng phải tự lo liệu.”
Chiến Tây Dương cũng hơi có lỗi, tình cảm của Hạ Đông, anh cảm nhận được, chỉ là anh chưa hề chấp nhận nó, vì anh chỉ coi cô như cô em gái, không có nhiều ý nghĩ khác.
Nhưng mà, bữa sáng đem qua, anh nghĩ đến sức khỏe của mình, cũng không cần khách sáo nữa, khi anh chuẩn bị kiếm điện thoại, mới sực nhớ điện thoại để quên ở nhà rồi, mà hôm nay bệnh nhân này cần theo dõi sát sao, anh không có thời gian từ bệnh viện chạy về nhà.
Sau khi dùng xong bữa sáng, chuẩn bị mở máy tính đăng nhập Skepe, lại đến thời gian phải kiểm tra bệnh, anh chỉ có nước thôi, cầm hồ sơ bệnh đi ra ngoài.
Ở nước R.
Khi Sở Nhan không đợi được tin nhắn của Chiến Tây Dương, cô đã bỏ cuộc, cô và tụi Ngô Linh đến nhà hàng bên cạnh khách sạn, vừa thưởng thức đồ ngọt, vừa nghe họ kể chuyện.
Vương Duyệt rất chăm sóc cho cô, biết chân cô bây giờ bất tiện, vừa đưa sữa tươi, vừa rót trà cho cô.
Sở Nhan cảm thấy thật ngại, trước mặt nhiều bạn như thế, cô không tiện từ chối, cứ để mặc Vương Duyệt chăm sóc cô.
Cô tính sau khi về nước, cô nhất định phải mời anh ta dùng cơm để cảm tạ.
Đối với Vương Duyệt, cô chỉ có tình cảm biết ơn.
Trượt tuyết một ngày đã đủ rồi, những người nhiều năm làm việc văn phòng, chả có sức lực mà trượt tuyết nhiều đâu, nhưng có dự định đi dạo một bờ hồ gần đó, và chuẩn bị về nước vào ngày thứ tư.
Sở Nhan cũng đi theo, chỗ đó rất đẹp, khi về, mọi người đều mệt rã rời, nghỉ ngơi đến ba giờ sáng, bay về nước.
Sở Nhan cũng có một lúc không đụng đến điện thoại, khi cô bất giác cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện có ba tin nhắn, cô mở ra, là Chiến Tây Dương gửi đến.
“Sáng nay cần làm một phẫu thuật, không có mang điện thoại trong người, để quên ở nhà, cũng chưa kịp trả lời tin nhắn của cô, thật xin lỗi.”
“Khi nào cô về? Ngày mốt là thứ hai, chẳng phải cô cần đến bộ ngoại giao điểm danh sao?”
“Khi về nước, gửi tin nhắn cho tôi, tôi đến đón cô, sẵn mời cô ăn cơm.”
Sở Nhan ngờ vực, thì ra nguyên buổi khuya cô đợi tin nhắn của anh, là do anh để quên điện thoại ở nhà, Sở Nhan mím môi cười, trả lời, “Tôi có chuyến bay vào ba giờ sáng nay, về tới trong nước, có lẽ là buổi trưa mười hai giờ, nếu cậu bận thì không cần rước đâu, đợi tôi về mời cậu dùng cơm nhé!”
Đầu dây bên kia, Chiến Tây Dương trả lời nhanh, “Được! Tôi đợi cô về.”
Sở Nhan tính toán kĩ lưỡng thời gian, khoảng thời gian về đến trong nước còn bảy tiếng đồng hồ, mọi người ai nấy đều chơi điên cuồng bữa cuối, sau đó, có một vài người định nghỉ ngơi trên máy bay, cho nên, chơi luôn quãng thời gian còn lại.
Ngô Linh và Diệp Nhã chưa hài lòng, Sở Nhan thì không muốn tham gia vui chơi điên cuồng vào buổi tối cuối cùng, cô chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, hiện tại cô đang mang dép lê, tiện cho việc đi lại, cô vừa đến thang máy, một cánh tay nhanh chóng ấn nút giùm cô.
Sở Nhan quay đầu, thì thấy Vương Duyệt đang mỉm cười nhìn cô, “Để tôi tiễn cô lên lầu.”
“Anh không chơi giờ phút chót này sao?” Sở Nhan cười hỏi.
“Tôi không thích náo nhiệt cho lắm, dù sao thì về phòng đọc mail, nghe nhạc tự tại hơn, Sở tiểu thư, bình thường cô có sở thích gì không?”
“Tôi không có sở thích gì cả!” Sở Nhan cũng suy nghĩ không ra, nói chung, sở thích của cô có thể chỉ là công việc thôi!
“Tôi nghe bạn cô nói, cô là một người cuồng công việc, xem ra, cô rất thích làm việc, tôi rất thích những người phụ nữ mạnh mẽ như cô.” Vương Duyệt cười.
“Tôi chưa hề nghĩ qua sẽ làm người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ là, tập thành thói quen thôi, tôi có một cảm xúc cố chấp về công việc, nhiều khi, bất chợt chìm đắm vào trong đó.”
Vương Duyệt càng lúc càng thích cô, nhân lúc Sở Nhan bước vào trong thang máy, anh lấy hết dũng khí nói, “Sở tiểu thư, sau khi về nước, tôi hi vọng mình còn liên lạc với nhau.”
“Tôi còn tính sau khi về nước, tôi mời anh dùng cơm để cảm tạ.” Sở Nhan cười.
“Thật không? Vậy thì cô có tiện để lại số điện thoại không?” Vương Duyệt hỏi cô.
Sở Nhan gật đầu, “Được thôi!”
Vương Duyệt lưu số của cô, gọi được, anh có chút vui mừng lưu lại số điện thoại, anh nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô, trong lòng nảy sinh niềm theo đuổi mãnh liệt.
Lúc này Sở Nhan đang chìm đắm trong cảm giác đau khổ, trong phòng cực kì tĩnh lặng, tiếng báo tin nhắn rất vang, cô giật mình, cầm điện thoại lên nhìn, mở ra, chỉ thấy tin nhắn của Chiến Tây Dương hiện lên trên màn hình.
Nước mắt của cô ngay lập tức ngừng chảy, cô không dám tin vào tin nhắn xuất hiện trên điện thoại, dường như đang nằm mơ, cô chùi nước mắt, nhìn kĩ lại, mới phát hiện, đây là sự thật.
Tin nhắn của Chiến Tây Dương.
Trái tim đang chìm trong đau khổ, hình như trở về với thực tại, nước mắt đánh võng trong hốc mắt, nhưng miệng lại nhếch lên, cô mở khung chat tin nhắn, gõ vào, “Cũng được! Không mệt lắm!”
Cô gửi đi.
Lúc này Chiến Tây Dương vừa đi vệ sinh, không nhìn thấy tin nhắn tới, anh vừa vệ sinh xong đi ra, thì liền nghe thấy tin chuông điện thoại, “Alo!”
“Tây Dương, hãy nhanh chóng đến bệnh viện, có một bệnh nhân vừa được chuyển tới, có thể cần phẫu thuật gấp.”
“Được! Tôi đến ngay.” Chiến Tây Dương dứt lời, ném điện thoại lên giường, anh liền khoác vội chiếc áo đi ra ngoài, và anh quên chiếc điện thoại đang nằm trên giường.
Chiến Tây Dương cầm chiếc chìa khóa xe, đi thẳng đến bệnh viện, sau khi anh đến không lâu, một bệnh nhân cần cấp cứu được đưa đến, anh và đồng nghiệp đã chuẩn bị sẵn, lập tức đi vào phòng phẫu thuật.
Và Chiến Tây Dương không hề biết, Sở Nhan đang ở nước bên kia, chờ đợi tin trả lời của anh, bất chợt Sở Nhan đợi cả tiếng đồng hồ, mở mắt trông chờ đến buổi sáng.
Chiến Tây Dương chiến đấu trong phòng phẫu thuật ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng được an toàn, và buổi sáng anh cũng chưa kịp ăn, về đến phòng làm việc, cực kì mệt mỏi, phẫu thuật là một công việc đòi hỏi độ tinh tế nhất trên thế giới, không thể nào xảy ra xíu sơ sót ẩu tả nào.
Cho nên, cần phải cực kì tập trung tinh thần, Hạ Đông biết anh chưa có ăn sáng, lúc này cô đem một phần sủi cảo nóng hổi từ căn tin bệnh viện mang vào.
“Tây Dương, em biết anh chưa có ăn sáng, nhân lúc còn nóng ăn đi!” Hạ Đông dứt lời, đặt xuống bước đi.
Và vị bác sĩ trung niên ngồi đối diện Chiến Tây Dương, ngưỡng mộ nhìn, “Cũng là độc thân như cậu tốt, lạnh rồi, đói rồi cũng có người quan tâm, không giống như tôi, bữa nào cũng phải tự lo liệu.”
Chiến Tây Dương cũng hơi có lỗi, tình cảm của Hạ Đông, anh cảm nhận được, chỉ là anh chưa hề chấp nhận nó, vì anh chỉ coi cô như cô em gái, không có nhiều ý nghĩ khác.
Nhưng mà, bữa sáng đem qua, anh nghĩ đến sức khỏe của mình, cũng không cần khách sáo nữa, khi anh chuẩn bị kiếm điện thoại, mới sực nhớ điện thoại để quên ở nhà rồi, mà hôm nay bệnh nhân này cần theo dõi sát sao, anh không có thời gian từ bệnh viện chạy về nhà.
Sau khi dùng xong bữa sáng, chuẩn bị mở máy tính đăng nhập Skepe, lại đến thời gian phải kiểm tra bệnh, anh chỉ có nước thôi, cầm hồ sơ bệnh đi ra ngoài.
Ở nước R.
Khi Sở Nhan không đợi được tin nhắn của Chiến Tây Dương, cô đã bỏ cuộc, cô và tụi Ngô Linh đến nhà hàng bên cạnh khách sạn, vừa thưởng thức đồ ngọt, vừa nghe họ kể chuyện.
Vương Duyệt rất chăm sóc cho cô, biết chân cô bây giờ bất tiện, vừa đưa sữa tươi, vừa rót trà cho cô.
Sở Nhan cảm thấy thật ngại, trước mặt nhiều bạn như thế, cô không tiện từ chối, cứ để mặc Vương Duyệt chăm sóc cô.
Cô tính sau khi về nước, cô nhất định phải mời anh ta dùng cơm để cảm tạ.
Đối với Vương Duyệt, cô chỉ có tình cảm biết ơn.
Trượt tuyết một ngày đã đủ rồi, những người nhiều năm làm việc văn phòng, chả có sức lực mà trượt tuyết nhiều đâu, nhưng có dự định đi dạo một bờ hồ gần đó, và chuẩn bị về nước vào ngày thứ tư.
Sở Nhan cũng đi theo, chỗ đó rất đẹp, khi về, mọi người đều mệt rã rời, nghỉ ngơi đến ba giờ sáng, bay về nước.
Sở Nhan cũng có một lúc không đụng đến điện thoại, khi cô bất giác cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện có ba tin nhắn, cô mở ra, là Chiến Tây Dương gửi đến.
“Sáng nay cần làm một phẫu thuật, không có mang điện thoại trong người, để quên ở nhà, cũng chưa kịp trả lời tin nhắn của cô, thật xin lỗi.”
“Khi nào cô về? Ngày mốt là thứ hai, chẳng phải cô cần đến bộ ngoại giao điểm danh sao?”
“Khi về nước, gửi tin nhắn cho tôi, tôi đến đón cô, sẵn mời cô ăn cơm.”
Sở Nhan ngờ vực, thì ra nguyên buổi khuya cô đợi tin nhắn của anh, là do anh để quên điện thoại ở nhà, Sở Nhan mím môi cười, trả lời, “Tôi có chuyến bay vào ba giờ sáng nay, về tới trong nước, có lẽ là buổi trưa mười hai giờ, nếu cậu bận thì không cần rước đâu, đợi tôi về mời cậu dùng cơm nhé!”
Đầu dây bên kia, Chiến Tây Dương trả lời nhanh, “Được! Tôi đợi cô về.”
Sở Nhan tính toán kĩ lưỡng thời gian, khoảng thời gian về đến trong nước còn bảy tiếng đồng hồ, mọi người ai nấy đều chơi điên cuồng bữa cuối, sau đó, có một vài người định nghỉ ngơi trên máy bay, cho nên, chơi luôn quãng thời gian còn lại.
Ngô Linh và Diệp Nhã chưa hài lòng, Sở Nhan thì không muốn tham gia vui chơi điên cuồng vào buổi tối cuối cùng, cô chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, hiện tại cô đang mang dép lê, tiện cho việc đi lại, cô vừa đến thang máy, một cánh tay nhanh chóng ấn nút giùm cô.
Sở Nhan quay đầu, thì thấy Vương Duyệt đang mỉm cười nhìn cô, “Để tôi tiễn cô lên lầu.”
“Anh không chơi giờ phút chót này sao?” Sở Nhan cười hỏi.
“Tôi không thích náo nhiệt cho lắm, dù sao thì về phòng đọc mail, nghe nhạc tự tại hơn, Sở tiểu thư, bình thường cô có sở thích gì không?”
“Tôi không có sở thích gì cả!” Sở Nhan cũng suy nghĩ không ra, nói chung, sở thích của cô có thể chỉ là công việc thôi!
“Tôi nghe bạn cô nói, cô là một người cuồng công việc, xem ra, cô rất thích làm việc, tôi rất thích những người phụ nữ mạnh mẽ như cô.” Vương Duyệt cười.
“Tôi chưa hề nghĩ qua sẽ làm người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ là, tập thành thói quen thôi, tôi có một cảm xúc cố chấp về công việc, nhiều khi, bất chợt chìm đắm vào trong đó.”
Vương Duyệt càng lúc càng thích cô, nhân lúc Sở Nhan bước vào trong thang máy, anh lấy hết dũng khí nói, “Sở tiểu thư, sau khi về nước, tôi hi vọng mình còn liên lạc với nhau.”
“Tôi còn tính sau khi về nước, tôi mời anh dùng cơm để cảm tạ.” Sở Nhan cười.
“Thật không? Vậy thì cô có tiện để lại số điện thoại không?” Vương Duyệt hỏi cô.
Sở Nhan gật đầu, “Được thôi!”
Vương Duyệt lưu số của cô, gọi được, anh có chút vui mừng lưu lại số điện thoại, anh nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô, trong lòng nảy sinh niềm theo đuổi mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.