Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 785
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Chiến Tây Dương cùng Sở Nhan tay nắm tay bước vào đại sảnh. Rất nhanh, tin tức bọn họ ở bên nhau được truyền khắp cả bệnh viện, tất cả mọi người đều chấn động. Bạn gái của bác sĩ nam trẻ tuổi đẹp trai nhất bệnh viện của bọn nghiễm nhiên lại là đại tiểu thư của nhà họ Sở.
Cặp đôi này vô cùng môn đăng hộ đối, chẳng qua là mối tình chị em!
Buổi chiều Hạ Đông xin nghỉ, bởi vì cô ta không thể chấp nhận được hiện thực này, cô ta không tin được Chiến Tây Dương – người mà cô ta theo đuổi lại có bạn gái, mà đối phương lại vô cùng xinh đẹp độ lượng, thân phận vô cùng cao quý – đại tiểu thư nhà họ Sở.
Sở Nhan ngồi ở trong phòng nghỉ riêng của hắn, dạo gần đây đồng hồ sinh học của cô bị lệch đi rất nhiều, chỉ cần mơ mơ hồ hồ một lát liền chìm vào giấc ngủ.
Chiến Tây Dương vừa họp xong liền quay trở về, nhìn người phụ nữ đang ngủ say kia, hắn cũng không nỡ đánh thức cô dậy. Hắn lấy chiếc áo khoác thường mặc đắp lên người cô, còn hắn ngồi bên cạnh xem văn kiện.
Thỉnh thoảng ánh mắt hắn ôn nhu dịu dàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt khi ngủ của cô rồi không khỏi đau lòng.
Lúc Sở Nhan tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều, cô mở to mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt ôn nhu, cô ôm lấy chiếc áo của hắn cười đến ngây ngốc, cô đưa tay ôm lấy cổ của Chiến Tây Dương: “Tại sao không gọi em dậy?”
“Làm sao anh nỡ gọi em dậy cơ chứ?” Chiến Tây Dương lập tức gắt gao ôm chặt lấy cô: “Anh không muốn nhìn thấy em mỏi mệt.”
Sở Nhan nheo mắt cười: “Ngủ đủ rồi sẽ không mệt nữa!” Nói xong cô ngồi dậy: “Tối nay chúng ta ăn ở ngoài nhé! Sau đó... đêm nay chúng ta ở khách sạn có được không?”
Ánh mắt Chiến Tây Dương vô cùng cưng chiều lại có vài tia ám muội. Sở Nhan lập tức không dám nhìn vào ánh mắt hắn: “Chúng ta đều là người lớn rồi, em cũng đã hai mươi chín tuổi rồi.”
Chiến Tây Dương hoảng hốt, sau đó tức giận nói: “Không được nói bản thân già, anh không ghét bỏ em, em lại còn cứ nhắc đến.”
Sở Nhan cười ‘phì’ một tiếng: “Được, không nói nữa.”
“Không đi khách sạn, chúng ta về nhà đi!”
Da đầu Sở Nhan lập tức tê rần: “Ách! Không được.”
“Không phải về nhà của ba anh, mà về nhà riêng của anh.” Chiến Tây Dương cười, nhìn cô khẩn trương đến vậy thật đáng yêu.
Lúc này Sở Nhan mới có thể yên tâm: “Anh mua nhà lúc nào vậy?”
“Ừm! Ba anh sớm đã mua cho anh rồi, chỉ là anh chưa chuyển đi. Nhưng mà người giúp việc đã đến giúp anh dọn dẹp rồi, chúng ta đến ở lúc nào cũng được.”
“Được đó! Vậy chúng ta ăn cơm xong rồi đến nhà anh xem xem.” Sở Nhan không giấu được ý cười.”
Chiến Tây Dương gập tài liệu vào: “Đi thôi! Chúng ta về xem nhà trước, xem xem có cần bổ sung thêm cái gì không, ăn cơm xong chúng ta đi mua đồ.”
Cảm giác được yêu thương này Sở Nhan luôn kì vọng, cô luôn hy vọng rằng được cùng người mình yêu sống trong căn nhà nhỏ ấm áp. Hiện tại thực sự đã trở thành hiện thực rồi.
“Ừm! Được đó!” Sở Nhan cười gật gật đầu, khoác tay hắn bước ra khỏi cửa.
Lúc bọn họ bước đến đại sảnh, cạnh đó vẫn còn có tiếng rì rầm bàn tán.
“Nhìn kìa, cô ấy là đại tiểu thư nhà họ Sở đấy, nhìn thật có khí chất và xinh đẹp.”
“Đúng vậy! Nghe nói cô ấy còn là nghị viên bộ Ngoại giao, vô cùng xuất sắc! Thật xứng đôi với bác sĩ Chiến.”
Sở Nhan nghe những lời này trong lòng vô cùng dễ chịu, cô nhìn sang Chiến Tây Dương bên cạnh. Hắn cũng nghe thấy, hắn tự nhiên khoác lấy vai cô để cho tất cả các nữ y tá đều biết đây là người hắn yêu.
Nhà của Chiến Tây Dương là một căn biệt thự đơn độc có hoa viên, bố cục không tồi. Sở Nhan vừa nhìn liền thích ngay. Căn nhà được trang trí theo phong cách hiện đại trẻ trung.
Cửa sổ trong sát đất, Sở Nhan có thể tưởng tượng được cảm giác ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả căn nhà, cô ngồi thoải mái trên chiếc ghế ở ban công.
Chiến Tây Dương thu dọn, phát hiện ra căn nhà không thiếu cái gì hết, chỉ thiếu mỗi đồ dùng và quần áo của phụ nữ.
“Lát nữa anh đưa em đến trung tâm mua sắm để mua đồ dùng hàng ngày và quần áo của em, về sau căn nhà này là của chúng ta.”
Chiến Tây Dương bước đến bên cạnh cô, đôi tay chống lên ghế, nhìn người phụ nữ hơi hơi ngẩng đầu lên, hắn không chịu được sự hấp dẫn, cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng quyến rũ của cô.
Sở Nhanh đưa tay ra ôm lấy cổ hắn, tự nhiên đón lấy nụ hôn của hắn. Hôn mãi, hôn mãi, hai người vừa kịch liệt hôn vừa đi về hướng phòng ngủ chính.
“Chờ chút, chúng ta không có cái đó...” Chiến Tây Dương đột nhiên thở hổn hển nói.
Sở Nhan nghiêm mặt một lát, cô ngẩng đầu nói: “Ba anh không thích cháu nội sao?”
Chiến Tây Dương không khỏi bật cười: “Ông ấy sắp đợi không nổi nữa rồi.”
“Vậy thì đừng để ông ấy đợi nữa, em đồng ý sinh con cho anh...” Sở Nhan cong môi cười. Hắn đã là người đàn ông cô nhận định, cô cũng không còn điều gì để bận tâm nữa, cô sẽ dùng cách thức của mình, toàn tâm toàn ý yêu hắn.
Chiến Tây Dương nghe được câu nói này, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô: “Nếu như em vẫn còn chưa muốn... thì lúc này cũng không gấp.”
Sở Nhan cười lắc đầu: “Không, em muốn ngay lúc này.”
Hơi thở Chiến Tây Dương thêm phần gấp gáp, chỉ đành đồng ý. Ánh sáng đẹp đẽ rọi từ của sổ vào, ở trên chiếc giường màu xanh nước biển hiện lên thân ảnh hai người gắt gao quấn lấy nhau.
Lần nữa bước ra khỏi nhà đã là sáu rưỡi tối, Chiến Tây Dương nắm lấy tay cô, hai người đi bộ không xa liền đến một con đường, bọn họ giống như những cặp đôi khác tay nắm tay đi dạo, cười nói đùa giỡn.
Ở trong nhà hàng, sau khi bọn họ đã gọi món và ăn tối xong, hai người liền đến một trung tâm thương mại gần đó để mua những đồ dùng cần thiết. Tâm hồn lơ đãng của Sở Nhan cuối cùng cũng trở về, cô vô cùng chuyên tâm lựa chọn những món đồ thuộc về căn nhà nhỏ của cô. Chiến Tây Dương đứng bên cạnh, dù cô nói gì thì hắn cũng chỉ cười mà không phản bác, tất cả đều nghe ý cô.
Sau khi thanh toán xong, Sở Nhan xách một túi đồ nhỏ trong tay, Chiến Tây Dương lập tức đưa tay ra đón lấy. Hắn muốn cô không cần xách gì hết cho thoải mái, mà trên tay hắn đã đang cách một túi đồ lớn.
“Em có thể xách được.” Sở Nhan muốn chia sẻ việc xách đồ cùng hắn.
Chiến Tây Dương lập tức chuyển đồ sang bên tay kia, bàn tay còn lại nắm lấy tay cô: “Để anh xách, em chỉ cần nắm lấy tay anh là được.”
Sự ngọt ngào này khiến môi Sở Nhan cong lên đầy ý cười, bàn tay cô đan chặt vào bàn tay hắn.
Ba ngày sau Sở Nhan phải đi làm rồi, Chiến Tây Dương xin nghỉ phép để chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, mà nhà họ Sở cũng đã chuẩn bị đi lo liệu hôn lễ. Nhà họ Sở đã rất lâu chưa có việc hỷ, lần này nhất định phải tổ chức long trọng.
Sở Nhan cả ngày ở trong phòng làm việc chỉ huy dứt khoát rõ ràng, còn buổi tối cô chỉ muốn trở thành người phụ nữ nhỏ bên cạnh Chiến Tây Dương, cùng hắn bố trí căn nhà nhỏ, thương lượng chi tiết chuyện hôn sự. Sự thay đổi cuộc sống như thế này khiến cô cam tâm tình nguyện.
Trên thế giới này, người phụ nữ cho dù mạnh mẽ như thế nào cũng sẽ có một người khiến cô thu lại sự sắc sảo của mình, ôn thuận mà làm vợ của người đàn ông đó, mà Chiến Tây Dương chính là người khiến cô có thể yên tâm khom người.
Cặp đôi này vô cùng môn đăng hộ đối, chẳng qua là mối tình chị em!
Buổi chiều Hạ Đông xin nghỉ, bởi vì cô ta không thể chấp nhận được hiện thực này, cô ta không tin được Chiến Tây Dương – người mà cô ta theo đuổi lại có bạn gái, mà đối phương lại vô cùng xinh đẹp độ lượng, thân phận vô cùng cao quý – đại tiểu thư nhà họ Sở.
Sở Nhan ngồi ở trong phòng nghỉ riêng của hắn, dạo gần đây đồng hồ sinh học của cô bị lệch đi rất nhiều, chỉ cần mơ mơ hồ hồ một lát liền chìm vào giấc ngủ.
Chiến Tây Dương vừa họp xong liền quay trở về, nhìn người phụ nữ đang ngủ say kia, hắn cũng không nỡ đánh thức cô dậy. Hắn lấy chiếc áo khoác thường mặc đắp lên người cô, còn hắn ngồi bên cạnh xem văn kiện.
Thỉnh thoảng ánh mắt hắn ôn nhu dịu dàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt khi ngủ của cô rồi không khỏi đau lòng.
Lúc Sở Nhan tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều, cô mở to mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt ôn nhu, cô ôm lấy chiếc áo của hắn cười đến ngây ngốc, cô đưa tay ôm lấy cổ của Chiến Tây Dương: “Tại sao không gọi em dậy?”
“Làm sao anh nỡ gọi em dậy cơ chứ?” Chiến Tây Dương lập tức gắt gao ôm chặt lấy cô: “Anh không muốn nhìn thấy em mỏi mệt.”
Sở Nhan nheo mắt cười: “Ngủ đủ rồi sẽ không mệt nữa!” Nói xong cô ngồi dậy: “Tối nay chúng ta ăn ở ngoài nhé! Sau đó... đêm nay chúng ta ở khách sạn có được không?”
Ánh mắt Chiến Tây Dương vô cùng cưng chiều lại có vài tia ám muội. Sở Nhan lập tức không dám nhìn vào ánh mắt hắn: “Chúng ta đều là người lớn rồi, em cũng đã hai mươi chín tuổi rồi.”
Chiến Tây Dương hoảng hốt, sau đó tức giận nói: “Không được nói bản thân già, anh không ghét bỏ em, em lại còn cứ nhắc đến.”
Sở Nhan cười ‘phì’ một tiếng: “Được, không nói nữa.”
“Không đi khách sạn, chúng ta về nhà đi!”
Da đầu Sở Nhan lập tức tê rần: “Ách! Không được.”
“Không phải về nhà của ba anh, mà về nhà riêng của anh.” Chiến Tây Dương cười, nhìn cô khẩn trương đến vậy thật đáng yêu.
Lúc này Sở Nhan mới có thể yên tâm: “Anh mua nhà lúc nào vậy?”
“Ừm! Ba anh sớm đã mua cho anh rồi, chỉ là anh chưa chuyển đi. Nhưng mà người giúp việc đã đến giúp anh dọn dẹp rồi, chúng ta đến ở lúc nào cũng được.”
“Được đó! Vậy chúng ta ăn cơm xong rồi đến nhà anh xem xem.” Sở Nhan không giấu được ý cười.”
Chiến Tây Dương gập tài liệu vào: “Đi thôi! Chúng ta về xem nhà trước, xem xem có cần bổ sung thêm cái gì không, ăn cơm xong chúng ta đi mua đồ.”
Cảm giác được yêu thương này Sở Nhan luôn kì vọng, cô luôn hy vọng rằng được cùng người mình yêu sống trong căn nhà nhỏ ấm áp. Hiện tại thực sự đã trở thành hiện thực rồi.
“Ừm! Được đó!” Sở Nhan cười gật gật đầu, khoác tay hắn bước ra khỏi cửa.
Lúc bọn họ bước đến đại sảnh, cạnh đó vẫn còn có tiếng rì rầm bàn tán.
“Nhìn kìa, cô ấy là đại tiểu thư nhà họ Sở đấy, nhìn thật có khí chất và xinh đẹp.”
“Đúng vậy! Nghe nói cô ấy còn là nghị viên bộ Ngoại giao, vô cùng xuất sắc! Thật xứng đôi với bác sĩ Chiến.”
Sở Nhan nghe những lời này trong lòng vô cùng dễ chịu, cô nhìn sang Chiến Tây Dương bên cạnh. Hắn cũng nghe thấy, hắn tự nhiên khoác lấy vai cô để cho tất cả các nữ y tá đều biết đây là người hắn yêu.
Nhà của Chiến Tây Dương là một căn biệt thự đơn độc có hoa viên, bố cục không tồi. Sở Nhan vừa nhìn liền thích ngay. Căn nhà được trang trí theo phong cách hiện đại trẻ trung.
Cửa sổ trong sát đất, Sở Nhan có thể tưởng tượng được cảm giác ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả căn nhà, cô ngồi thoải mái trên chiếc ghế ở ban công.
Chiến Tây Dương thu dọn, phát hiện ra căn nhà không thiếu cái gì hết, chỉ thiếu mỗi đồ dùng và quần áo của phụ nữ.
“Lát nữa anh đưa em đến trung tâm mua sắm để mua đồ dùng hàng ngày và quần áo của em, về sau căn nhà này là của chúng ta.”
Chiến Tây Dương bước đến bên cạnh cô, đôi tay chống lên ghế, nhìn người phụ nữ hơi hơi ngẩng đầu lên, hắn không chịu được sự hấp dẫn, cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng quyến rũ của cô.
Sở Nhanh đưa tay ra ôm lấy cổ hắn, tự nhiên đón lấy nụ hôn của hắn. Hôn mãi, hôn mãi, hai người vừa kịch liệt hôn vừa đi về hướng phòng ngủ chính.
“Chờ chút, chúng ta không có cái đó...” Chiến Tây Dương đột nhiên thở hổn hển nói.
Sở Nhan nghiêm mặt một lát, cô ngẩng đầu nói: “Ba anh không thích cháu nội sao?”
Chiến Tây Dương không khỏi bật cười: “Ông ấy sắp đợi không nổi nữa rồi.”
“Vậy thì đừng để ông ấy đợi nữa, em đồng ý sinh con cho anh...” Sở Nhan cong môi cười. Hắn đã là người đàn ông cô nhận định, cô cũng không còn điều gì để bận tâm nữa, cô sẽ dùng cách thức của mình, toàn tâm toàn ý yêu hắn.
Chiến Tây Dương nghe được câu nói này, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô: “Nếu như em vẫn còn chưa muốn... thì lúc này cũng không gấp.”
Sở Nhan cười lắc đầu: “Không, em muốn ngay lúc này.”
Hơi thở Chiến Tây Dương thêm phần gấp gáp, chỉ đành đồng ý. Ánh sáng đẹp đẽ rọi từ của sổ vào, ở trên chiếc giường màu xanh nước biển hiện lên thân ảnh hai người gắt gao quấn lấy nhau.
Lần nữa bước ra khỏi nhà đã là sáu rưỡi tối, Chiến Tây Dương nắm lấy tay cô, hai người đi bộ không xa liền đến một con đường, bọn họ giống như những cặp đôi khác tay nắm tay đi dạo, cười nói đùa giỡn.
Ở trong nhà hàng, sau khi bọn họ đã gọi món và ăn tối xong, hai người liền đến một trung tâm thương mại gần đó để mua những đồ dùng cần thiết. Tâm hồn lơ đãng của Sở Nhan cuối cùng cũng trở về, cô vô cùng chuyên tâm lựa chọn những món đồ thuộc về căn nhà nhỏ của cô. Chiến Tây Dương đứng bên cạnh, dù cô nói gì thì hắn cũng chỉ cười mà không phản bác, tất cả đều nghe ý cô.
Sau khi thanh toán xong, Sở Nhan xách một túi đồ nhỏ trong tay, Chiến Tây Dương lập tức đưa tay ra đón lấy. Hắn muốn cô không cần xách gì hết cho thoải mái, mà trên tay hắn đã đang cách một túi đồ lớn.
“Em có thể xách được.” Sở Nhan muốn chia sẻ việc xách đồ cùng hắn.
Chiến Tây Dương lập tức chuyển đồ sang bên tay kia, bàn tay còn lại nắm lấy tay cô: “Để anh xách, em chỉ cần nắm lấy tay anh là được.”
Sự ngọt ngào này khiến môi Sở Nhan cong lên đầy ý cười, bàn tay cô đan chặt vào bàn tay hắn.
Ba ngày sau Sở Nhan phải đi làm rồi, Chiến Tây Dương xin nghỉ phép để chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, mà nhà họ Sở cũng đã chuẩn bị đi lo liệu hôn lễ. Nhà họ Sở đã rất lâu chưa có việc hỷ, lần này nhất định phải tổ chức long trọng.
Sở Nhan cả ngày ở trong phòng làm việc chỉ huy dứt khoát rõ ràng, còn buổi tối cô chỉ muốn trở thành người phụ nữ nhỏ bên cạnh Chiến Tây Dương, cùng hắn bố trí căn nhà nhỏ, thương lượng chi tiết chuyện hôn sự. Sự thay đổi cuộc sống như thế này khiến cô cam tâm tình nguyện.
Trên thế giới này, người phụ nữ cho dù mạnh mẽ như thế nào cũng sẽ có một người khiến cô thu lại sự sắc sảo của mình, ôn thuận mà làm vợ của người đàn ông đó, mà Chiến Tây Dương chính là người khiến cô có thể yên tâm khom người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.