Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 788
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Ở sân bay trong nước, Cung Thừa Vỹ sắc mặt vô cùng khó chịu bước từ khoang phổ thông xuống, tay xách một chiếc vali nhỏ chỉ nhét vài bộ quần áo, nhưng trên người hắn chỉ còn 1 vạn, điều này đối với con cháu tập đoàn Cung thị mà nói trong tay còn chút tiền như vậy tuyệt đối là một điều vô cùng nhục nhã.
Trước đây việc xuất hành của hắn hoặc là ngồi khoang thương gia, hoặc là khi ông nội hắn còn sống thì dùng máy bay riêng nhưng bây giờ, hắn cuối cùng đã được trải nghiệm sự khốn khổ của khoang phổ thông, mười mấy tiếng đồng hồ chen chúc ở vị trí nhỏ hẹp, đến nỗi chân hắn tê cứng lại rồi.
Cung Thừa Vỹ từ nhỏ đến lớn được nuôi dưỡng đúng kiểu công tử bột, chưa bao giờ thiếu tiền, đặc biệt hắn còn nhớ khi mình còn bé, là đứa cháu ra đời đầu tiên thì muốn gì được đấy, hắn vẫn nhớ khi mình 7 8 tuổi thì Cung Dạ Tiêu chỉ là đứa em họ kém mình hai tuổi, khi đó ông nội vẫn chưa có sự khác biệt về đối đãi với hắn.
Thậm chí lúc đó hắn còn càng được nuông chiều hơn vì hắn được coi là trưởng tôn, mặc dù cha hắn ở Cung gia là con thứ nhưng sự ra đời của đứa cháu đầu tiên đối với toàn gia tộc là một việc vô cùng hoan hỉ.
Hắn nhớ năm 9 tuổi, cha hắn vô cùng được ông nội ưu ái, thậm chí khi đó ông nội còn đồng ý để phụ thân hắn lo liệu công ty, thằng nhóc Cung Dạ Tiêu đứng cạnh hắn vẫn chưa lấy lòng được ông nội, hắn biết ăn nói còn Cung Dạ Tiêu khá trầm. Bởi lúc đó phụ thân hắn từ bỏ quyền kế thừa Cung gia, ông đưa vợ con đến vườn trồng nho nên đứa trẻ bên ông tất nhiên sẽ chẳng còn được ông nội thương yêu, Cung Dạ Tiêu mỗi năm đều về ở 1 tháng, ngày đó Cung Thừa Vỹ hắn mới là đại thiếu gia nhà họ Cung.
Mãi cho tới khi bọn họ mười mấy tuổi, Cung Dạ Tiêu lộ ra được đầu óc thông minh và kinh doanh nhanh nhạy khiến ông nội chú ý đến, thậm chí muốn bồi dưỡng, mới mười mấy tuổi đã được theo học tại trường cấp 3 tốt nhất ở nước ngoài, Cung Thừa Vỹ cũng được đưa tới bồi dưỡng ở một quốc gia khác nhưng bản tính ham mê những cái phù phiếm, mới mười sáu mười bảy tuổi đã bị nhiễm phải rất nhiều thói hư tật xấu. Cung Dạ Tiêu năm nào cũng đem thành tích tốt nhất về cho ông nội, thậm chí còn đạt được các giải thưởng thì ông nội mới bắt đầu chuyển từ sự yêu quý sang thất vọng với Cung Thành Vỹ, sự coi trọng của ông dành cho Cung Dạ Tiêu vượt qua cả hắn.
Phụ thân sau khi ông nội bệnh nặng bắt đầu cùng anh em khác của mình muốn bá chiếm công ty và chia nhỏ công ty ra, phụ thân khi đó đã thất sủng, ông và chú ba cùng ở trong danh sách đen trong tim ông nội, khi đó sự thiên vị của ông dành cho Cung Dạ Tiêu lên tới đỉnh điểm.
Ông nội bồi dưỡng Cung Dạ Tiêu trở thành người thừa kế, và càng lúc càng chẳng quan tâm đến Cung Thừa Vỹ, khi đó Thừa Vỹ không ý thức được nguy cơ đó, vẫn cứ thích gì làm đấy, tưởng rằng Cung Dạ Tiêu tuyệt đối sẽ không tranh với mình nhưng ngờ đâu cuối cùng Cung Dạ Tiêu rất nỗ lực khi chỉ hai mươi ba tuổi đã tiếp quản công ty.
Đến giờ, Cung Dạ Tiêu ba mươi mốt tuổi còn hắn đã ba mươi tư tuổi rồi, công ty do Dạ Tiêu lo liệu đã lên một tầm cao mới, doanh số mỗi năm đều tăng, thậm chí là tăng trưởng ổn định thì hắn mới nhận ra được năng lực của anh.
Cung Thừa Vỹ bây giờ không thể không thừa nhận rằng Cung Dạ Tiêu ưu tú hơn hắn nhiều, cùng lúc đó hắn cũng không cam tâm, không phục chút nào.
Cùng là người nhà Cung gia, sự ưu tú của Cung Dạ Tiêu chỉ lộ ra sự vô dụng và yếu đuối của hắn, anh càng ưu tú hắn càng bị mọi người khinh thường.
Vì vậy mà hắn hận Cung Dạ Tiêu, vẫn luôn hận đến giờ, kết cục của hắn lúc này đây chính là do Cung Dạ Tiêu ban tặng.
Nhưng hắn chẳng còn là trẻ con lên ba chỉ biết hờn dỗi nữa rồi, đầu óc Cung Thừa Vỹ lúc này chỉ toàn là mưu kế, hắn muốn có tiền, càng muốn quay lại như ngày xưa, trong lòng muốn có được tài sản của Cung gia.
Hắn nghĩ chắc chắn có cách để hắn lấy được tài sản của Cung gia.
Cha hắn Cung Nghiêm vì cơn bệnh nặng mà bây giờ không thể ngồi dậy được, vẫn đang chữa trị tại bệnh viện của Cung gia cùng mẹ hắn, tuy viện phí là miễn phí nhưng hắn đã không thể lo liệu được những cái hắn muốn làm nữa rồi.
Cung Thừa Vỹ nghĩ tới 100 triệu đó bèn động lòng, có điều hắn muốn lừa Cung Dạ Tiêu lên thuyền cược là điều không thể.
Vì vậy hắn nhất định phải nghĩ cách lấy được tiền từ tay của Cung Dạ Tiêu.
Tập đoàn Cung thị.
Buổi họp sớm được định vào 10 giờ sáng ngày thứ tư hàng tuần, bây giờ chính là thời gian diễn ra cuộc họp.
Cung Dạ Tiêu ngồi ở vị trí chủ tịch, mặc bộ vest màu sẫm đắt tiền, so với bản thân trước đây, trên người anh toả ra khí chất uy nghiêm bất khả xâm phạm, ánh mắt thâm trầm khó đoán, toàn thân toả ra khí thế đè ép người khác, tướng mạo tuấn tú trưởng thành mê đắm lòng người.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh bây giờ hành sự ngày càng kín kẽ vì vậy càng không thể dây vào.
Với bộ phận giám đốc cấp cao ngồi ở dưới thì thứ tư là nỗi ác mộng của họ, vì vậy mà mỗi khi tới buổi họp đều chuẩn bị vô cùng đầy đủ, chỉ sợ khiến big boss của họ bực mình.
Cuộc họp diễn ra trong hai tiếng còn mười mấy phút nữa mới kết thúc nhưng đã đủ để khiến các giám đốc cấp cao bên dưới sợ đến nỗi toát mồ hôi hột, Cung Dạ Tiêu đang phát hoả bởi tiến độ của một hạng mục không theo kịp, anh vứt báo cáo lên mặt bàn.
“Nếu trước buổi họp tuần tới mà không đưa ra được kết quả khiến tôi vừa ý thì giám đốc và phó giám đốc phụ trách hạng mục này tự động nộp nốp báo cáo từ chức.”
Nói xong, thân hình cao lớn của Cung Dạ Tiêu dựa về phía sau: “Giản tán đi!”
Mấy vị giám đốc đó vội vàng thu dọn báo cáo rồi rời khỏi, lúc này bên cạnh Cung Dạ Tiêu đã thay một trợ lý trẻ tuổi hơn bởi trợ lý cũ của anh Nhan Dương đã kết hôn và rời khỏi công ty, trợ lý hiện tại của anh là Hứa Thần 28 tuổi đứng bên cạnh nghe cũng cảm giác đôi chân mình đang run run.
Điện thoại trên bàn của Cung Dạ Tiêu bỗng reo lên, ánh mắt Hứa Thần loé sáng, lập tức cầu nguyện người gọi điện là tiểu công chúa nhà Cung gia, nhất định phải là cô công chúa nhỏ đáng yêu đó nhé!
Bởi chỉ có cô bé mới cứu vãn được cơn thịnh nộ của Cung Dạ Tiêu.
Ai mà không biết Cung Dạ Tiêu vô cùng chiều chuộng con gái, chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến cô nhóc thì đó tuyệt đối là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Hứa Thần khẽ kiễng chân vươn cổ nhìn vào, cô thật sự hy vọng là công chúa nhỏ là Cung gia!
Vậy nhưng chỉ cần thấy miệng Cung Dạ Tiêu nở nụ cười trìu mến là cô đã biết mình cầu khấn ông trời thành công rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính xác là cô công chúa nhỏ.
Cung Dạ Tiêu vừa rồi còn bốc hoả biến thành mãnh thú mà lúc này dường như vô cùng mềm mỏng, gạt bỏ mọi sự bực dọc, anh dịu dàng nhấc mãy
“Nhóc con, lại sao vậy?”
“Ba ba! Con có thế ăn một cái thạch không?” Giọng bé gái bi bô truyền tới, dường như cô bé đang nói một việc vô cùng quan trọng.
“Sao thế? Mami không cho con ăn à?”
“Vâng ạ! Ma mi không cho con ăn! Nhưng mà con thật sự muốn ăn lắm! Con chỉ ăn một cái thôi! Ba ba à, con xin ba đó! Giọng cô nhóc nũng nịu, tiếng cô nhóc bi ba bi bô vô cùng đáng yêu.
Trước đây việc xuất hành của hắn hoặc là ngồi khoang thương gia, hoặc là khi ông nội hắn còn sống thì dùng máy bay riêng nhưng bây giờ, hắn cuối cùng đã được trải nghiệm sự khốn khổ của khoang phổ thông, mười mấy tiếng đồng hồ chen chúc ở vị trí nhỏ hẹp, đến nỗi chân hắn tê cứng lại rồi.
Cung Thừa Vỹ từ nhỏ đến lớn được nuôi dưỡng đúng kiểu công tử bột, chưa bao giờ thiếu tiền, đặc biệt hắn còn nhớ khi mình còn bé, là đứa cháu ra đời đầu tiên thì muốn gì được đấy, hắn vẫn nhớ khi mình 7 8 tuổi thì Cung Dạ Tiêu chỉ là đứa em họ kém mình hai tuổi, khi đó ông nội vẫn chưa có sự khác biệt về đối đãi với hắn.
Thậm chí lúc đó hắn còn càng được nuông chiều hơn vì hắn được coi là trưởng tôn, mặc dù cha hắn ở Cung gia là con thứ nhưng sự ra đời của đứa cháu đầu tiên đối với toàn gia tộc là một việc vô cùng hoan hỉ.
Hắn nhớ năm 9 tuổi, cha hắn vô cùng được ông nội ưu ái, thậm chí khi đó ông nội còn đồng ý để phụ thân hắn lo liệu công ty, thằng nhóc Cung Dạ Tiêu đứng cạnh hắn vẫn chưa lấy lòng được ông nội, hắn biết ăn nói còn Cung Dạ Tiêu khá trầm. Bởi lúc đó phụ thân hắn từ bỏ quyền kế thừa Cung gia, ông đưa vợ con đến vườn trồng nho nên đứa trẻ bên ông tất nhiên sẽ chẳng còn được ông nội thương yêu, Cung Dạ Tiêu mỗi năm đều về ở 1 tháng, ngày đó Cung Thừa Vỹ hắn mới là đại thiếu gia nhà họ Cung.
Mãi cho tới khi bọn họ mười mấy tuổi, Cung Dạ Tiêu lộ ra được đầu óc thông minh và kinh doanh nhanh nhạy khiến ông nội chú ý đến, thậm chí muốn bồi dưỡng, mới mười mấy tuổi đã được theo học tại trường cấp 3 tốt nhất ở nước ngoài, Cung Thừa Vỹ cũng được đưa tới bồi dưỡng ở một quốc gia khác nhưng bản tính ham mê những cái phù phiếm, mới mười sáu mười bảy tuổi đã bị nhiễm phải rất nhiều thói hư tật xấu. Cung Dạ Tiêu năm nào cũng đem thành tích tốt nhất về cho ông nội, thậm chí còn đạt được các giải thưởng thì ông nội mới bắt đầu chuyển từ sự yêu quý sang thất vọng với Cung Thành Vỹ, sự coi trọng của ông dành cho Cung Dạ Tiêu vượt qua cả hắn.
Phụ thân sau khi ông nội bệnh nặng bắt đầu cùng anh em khác của mình muốn bá chiếm công ty và chia nhỏ công ty ra, phụ thân khi đó đã thất sủng, ông và chú ba cùng ở trong danh sách đen trong tim ông nội, khi đó sự thiên vị của ông dành cho Cung Dạ Tiêu lên tới đỉnh điểm.
Ông nội bồi dưỡng Cung Dạ Tiêu trở thành người thừa kế, và càng lúc càng chẳng quan tâm đến Cung Thừa Vỹ, khi đó Thừa Vỹ không ý thức được nguy cơ đó, vẫn cứ thích gì làm đấy, tưởng rằng Cung Dạ Tiêu tuyệt đối sẽ không tranh với mình nhưng ngờ đâu cuối cùng Cung Dạ Tiêu rất nỗ lực khi chỉ hai mươi ba tuổi đã tiếp quản công ty.
Đến giờ, Cung Dạ Tiêu ba mươi mốt tuổi còn hắn đã ba mươi tư tuổi rồi, công ty do Dạ Tiêu lo liệu đã lên một tầm cao mới, doanh số mỗi năm đều tăng, thậm chí là tăng trưởng ổn định thì hắn mới nhận ra được năng lực của anh.
Cung Thừa Vỹ bây giờ không thể không thừa nhận rằng Cung Dạ Tiêu ưu tú hơn hắn nhiều, cùng lúc đó hắn cũng không cam tâm, không phục chút nào.
Cùng là người nhà Cung gia, sự ưu tú của Cung Dạ Tiêu chỉ lộ ra sự vô dụng và yếu đuối của hắn, anh càng ưu tú hắn càng bị mọi người khinh thường.
Vì vậy mà hắn hận Cung Dạ Tiêu, vẫn luôn hận đến giờ, kết cục của hắn lúc này đây chính là do Cung Dạ Tiêu ban tặng.
Nhưng hắn chẳng còn là trẻ con lên ba chỉ biết hờn dỗi nữa rồi, đầu óc Cung Thừa Vỹ lúc này chỉ toàn là mưu kế, hắn muốn có tiền, càng muốn quay lại như ngày xưa, trong lòng muốn có được tài sản của Cung gia.
Hắn nghĩ chắc chắn có cách để hắn lấy được tài sản của Cung gia.
Cha hắn Cung Nghiêm vì cơn bệnh nặng mà bây giờ không thể ngồi dậy được, vẫn đang chữa trị tại bệnh viện của Cung gia cùng mẹ hắn, tuy viện phí là miễn phí nhưng hắn đã không thể lo liệu được những cái hắn muốn làm nữa rồi.
Cung Thừa Vỹ nghĩ tới 100 triệu đó bèn động lòng, có điều hắn muốn lừa Cung Dạ Tiêu lên thuyền cược là điều không thể.
Vì vậy hắn nhất định phải nghĩ cách lấy được tiền từ tay của Cung Dạ Tiêu.
Tập đoàn Cung thị.
Buổi họp sớm được định vào 10 giờ sáng ngày thứ tư hàng tuần, bây giờ chính là thời gian diễn ra cuộc họp.
Cung Dạ Tiêu ngồi ở vị trí chủ tịch, mặc bộ vest màu sẫm đắt tiền, so với bản thân trước đây, trên người anh toả ra khí chất uy nghiêm bất khả xâm phạm, ánh mắt thâm trầm khó đoán, toàn thân toả ra khí thế đè ép người khác, tướng mạo tuấn tú trưởng thành mê đắm lòng người.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh bây giờ hành sự ngày càng kín kẽ vì vậy càng không thể dây vào.
Với bộ phận giám đốc cấp cao ngồi ở dưới thì thứ tư là nỗi ác mộng của họ, vì vậy mà mỗi khi tới buổi họp đều chuẩn bị vô cùng đầy đủ, chỉ sợ khiến big boss của họ bực mình.
Cuộc họp diễn ra trong hai tiếng còn mười mấy phút nữa mới kết thúc nhưng đã đủ để khiến các giám đốc cấp cao bên dưới sợ đến nỗi toát mồ hôi hột, Cung Dạ Tiêu đang phát hoả bởi tiến độ của một hạng mục không theo kịp, anh vứt báo cáo lên mặt bàn.
“Nếu trước buổi họp tuần tới mà không đưa ra được kết quả khiến tôi vừa ý thì giám đốc và phó giám đốc phụ trách hạng mục này tự động nộp nốp báo cáo từ chức.”
Nói xong, thân hình cao lớn của Cung Dạ Tiêu dựa về phía sau: “Giản tán đi!”
Mấy vị giám đốc đó vội vàng thu dọn báo cáo rồi rời khỏi, lúc này bên cạnh Cung Dạ Tiêu đã thay một trợ lý trẻ tuổi hơn bởi trợ lý cũ của anh Nhan Dương đã kết hôn và rời khỏi công ty, trợ lý hiện tại của anh là Hứa Thần 28 tuổi đứng bên cạnh nghe cũng cảm giác đôi chân mình đang run run.
Điện thoại trên bàn của Cung Dạ Tiêu bỗng reo lên, ánh mắt Hứa Thần loé sáng, lập tức cầu nguyện người gọi điện là tiểu công chúa nhà Cung gia, nhất định phải là cô công chúa nhỏ đáng yêu đó nhé!
Bởi chỉ có cô bé mới cứu vãn được cơn thịnh nộ của Cung Dạ Tiêu.
Ai mà không biết Cung Dạ Tiêu vô cùng chiều chuộng con gái, chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến cô nhóc thì đó tuyệt đối là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Hứa Thần khẽ kiễng chân vươn cổ nhìn vào, cô thật sự hy vọng là công chúa nhỏ là Cung gia!
Vậy nhưng chỉ cần thấy miệng Cung Dạ Tiêu nở nụ cười trìu mến là cô đã biết mình cầu khấn ông trời thành công rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính xác là cô công chúa nhỏ.
Cung Dạ Tiêu vừa rồi còn bốc hoả biến thành mãnh thú mà lúc này dường như vô cùng mềm mỏng, gạt bỏ mọi sự bực dọc, anh dịu dàng nhấc mãy
“Nhóc con, lại sao vậy?”
“Ba ba! Con có thế ăn một cái thạch không?” Giọng bé gái bi bô truyền tới, dường như cô bé đang nói một việc vô cùng quan trọng.
“Sao thế? Mami không cho con ăn à?”
“Vâng ạ! Ma mi không cho con ăn! Nhưng mà con thật sự muốn ăn lắm! Con chỉ ăn một cái thôi! Ba ba à, con xin ba đó! Giọng cô nhóc nũng nịu, tiếng cô nhóc bi ba bi bô vô cùng đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.