Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 825
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh, Hạ An Ninh nghe thấy tiếng kêu ngoài cửa sổ, cô vốn muốn ngủ tiếp nhưng đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ.
Đây không phải là nhà cô mà là nhà Cung Vũ Trạch.
Cô vội bật người ngồi dậy, vội vã chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên có bóng đèn xe chiếu vào.
Cô nhìn thời gian, trời ạ! 9 giờ 30 tối rồi.
Sao cô lại ngủ lâu như vậy? Cô vội vã tới phòng tắm sửa soạn lại, thay một chiếc áo t shirt và quần bò xuống lầu.
Cô bước tới sảnh lớn, nhìn thấy trên bàn đặt một hộp cơm, cô có chút phiền muộn, xem ra là chú Hà đưa tới.
Khi Hạ An Ninh đang thấy áu náy thì bỗng nhiên có tiếng bước chân đi từ cửa vào, cô lập tức sốc lại tinh thần chờ đợi.
Chỉ thấy dưới ánh đèn, một bóng dáng lạnh lùng bước vào, không phải Cung Vũ Trạch thì còn ai vào đây nữa?
Hạ An Ninh nhìn anh lập tức căng thẳng, khi ánh mắt lạnh lùng của anh liếc qua, cô vội vã cúi đầu gọi một tiếng: “Cung thiếu gia, cậu về rồi ạ.”
Ánh mắt Cung Vũ Trạch có chút phức tạp nhìn cô dò xét, đây là cô gái tối qua hại cậu xảy ra tai nạn, lúc trước vì cậu bức quá nên không nhìn kỹ cô ta, lúc này cô gái mặc trên người một bộ quần áo đơn giản, mái tóc đen dài buộc sau gáy, sợi mai bên tai buông nhẹ ở hai bên, phác hoạ nên một dung mạo thanh tú xinh xắn.
Không ngờ khuôn mặt này cũng khá là ưa nhìn.
“Chú Hà đã nói cô nên làm gì rồi chứ!” Cung Vũ Trạch vừa nói vừa bước tới bên ghế sô pha, lười biếng ngồi xuống.
Hai mươi tư tuổi có thể nói là rất trẻ, khuôn mặt sáng láng trắng trẻo, mọi góc cạnh đều lộ vè nghiêm nghị nhưng khí chất của anh vẫn mang nét thuần tuý của một chàng trai vừa trưởng thành.
Mái tóc dài hơi ánh nâu hạt dẻ rất tây, dưới phần tóc mái kiểu cách là hàng lông mày thanh tú, sống mũi cao cùng bờ mông mỏng đỏ khiến nam nhân này đẹp tưởng chừng như không tồn tại trên đời. Sau khi Cung Vũ Trạch ngồi xuống, đôi chân duỗi ra tự nhiên, anh bắt đầu thăm dò vật sống duy nhất trong sảnh lớn này.
“Nói, sao cô tối qua đột nhiên lại chạy ra giữa đường?” Cung Vũ Trạch nghĩ tới chuyện này vẫn vô cùng tức giận.
“Tôi... tôi gặp phải một vài rắc rối, trong lúc hoảng loạn không nhìn thấy xe của anh.” Hạ An Ninh giải thích, cô cũng không nói quá cặn kẽ, dù gì việc xấu trong nhà cũng chẳng hay ho gì mà truyền ra.
“Rắc rối gì mà khiến cô còn không sợ chết?” Cung Vũ Trạch nheo mắt tiếp tục hỏi.
Hạ An Ninh vừa nghe xong dường như lập tức ngước mắt lên phản bác yếu ớt: “Ai nói tôi không sợ chết, tất nhiên là tôi sợ.”
Bờ môi mỏng của Cung Vũ Trạch khẽ hừ một tiếng: “Tôi lại tưởng cô không sợ chết.”
“Xin lỗi, tôi biết đó là lỗi của tôi, vậy nên bây giờ tôi mới ở đây làm công nửa năm miễn phí cho cậu.” Hạ AN Ninh cắn môi nói.
“Tốt lắm, coi như là cô tự giác, bây giờ đi xả nước cho tôi tắm, tôi mệt rồi.” Cung Vũ Trạch dặn dò cô.
Hạ An Ninh nghe phải lo việc nước nôi tắm rửa cho một người đàn ông, mặt cô vô cùng mỏng, mỏng đến mức sắc mặt cô như đang phát sốt, đứng im bất động.
“Sao thế? Không nghe thấy tôi nói à?” Cung Vũ Trạch thấy cô đứng bất động, lông mày của anh khẽ nhíu lại.
“Tôi nghe thấy rồi, tôi đi ngay.”Hạ An Ninh lập tức nghe lời đi lên lầu.
Nội tâm cô đang đấu tranh khắc phục nỗi e thẹn của con gái, cô đi lên lầu, đến phòng tắm chính mở cửa ra. Đập vào mắt cô là bối cảnh màu ghi tối, một khung cửa sổ hình vòng cung chạm đất, nhìn ra cảnh đêm phía xa của thành phố.
Hạ An Ninh đi vào phòng tắm, cô mày mò một lúc mới biết làm thế nào để xả nước, cô xả cùng lúc nước lạnh và nước nóng, phòng tắm của nam nhân này còn to gấp ba lần phòng của cô ở nhà.
Hạ An Ninh yên tĩnh canh nước, chưa đầy mười phút nước đã đầy rồi, cô thò tay thử nhiệt độ, nhiệt độ rất vừa vặn!
Cô lập tức xuống lầu, nói với nam nhân đang cầm ipad xem: “Cung thiếu gia, nước tắm của cậu xong rồi.
Cung Vũ Trạch bỏ ipad sang một bên, đứng dậy lên lầu.
Hạ An Ninh ở trên bậc thang chờ anh, khi Cung Vũ Trạch đi qua cô anh đột nhiên dừng lại, ra lệnh cho cô: “Sau này gọi tôi là thiếu gia được rồi, đừng thêm họ của tôi nữa, tôi không quen.”
Hạ An Ninh hơi ngạc nhiên rồi cô có chút ngại ngùng đáp: “Vâng... Cung... à không, thiếu gia!”
Cô lắp bắp làm khoẻ miệng của Cung Vũ Trạch phải nhếch lên thích thú, anh hài lòng đi lên tắm.
Nhưng khi anh cởi hết đồ chỉ còn lại độc chiếc quần nội y ngồi vào thì bất giác bị nước làm cho bỏng đến giật bắn người.
Cô gái này định làm anh bỏng chết à? Anh đâu cần tắm nước nóng như vậy?
Cung Vũ Trạch vội vặn công tắc nước lạnh để nhiệt độ nước hạ xuống, xem ra cô hầu gái này còn phải dạy bảo nhiều, nếu không hậu đậu vụng về như vậy thì anh cũng khốn khổ theo.
Hạ An Ninh ngồi ở phòng nhỏ trên tầng hai, cô đói bụng quá, cô muốn hâm nóng lại thức ăn ở dưới tầng nhưng cô bây giờ không thể tuỳ tiện xuống lầu.
Không biết vị thiếu gia này có cho cô cơ hội đi ăn hay không.
Hạ An Ninh chống cằm, dưới ánh đèn thuỷ tinh lấp lánh, khuôn mặt non nớt như trứng gà của cô cảm tưởng như chạm vào là vỡ, khuôn mặt như tranh vẽ.
Hạ An Ninh trông không hề giống Hạ Thục Hoa, Hạ Thục Hoa trông lại vô cùng dữ dằn nhưng dung mạo của Hạ An Ninh lại mềm mại hiền hoà.
Rất nhiều người nhìn hai mẹ con họ đều không tin họ là mẹ con!
Hạ An Ninh bất giác nghĩ không biết mẹ lúc này đi đâu lánh nạn rồi? Bà định bao giờ mới về đây?
Tên khốn nạn tối qua còn muốn tìm cô gây chuyện không?
Điểm này Hạ An Ninh đoán trúng phóc, tên Lý đầu trọc bây giờ tìm không được Hạ Thục Hoa lại chẳng bắt được Hạ An Ninh nên đang bốc hoả ở trong bệnh viện, Lý đầu trọc hắn chưa bao giờ chịu nhục như vậy.
Hắn nhất định phải tím được Hạ An Ninh về mới cam lòng.
Hạ An Ninh đang chống cằm thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, cô vội vã ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Cung Vũ Trạch đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra, dây áo lại thắt lỏng, cổ áo choàng hé rộng lộ ra cơ bắp săn chắc của anh.
Hạ An Ninh trợn mắt, hơi thở gấp gáp, cô lập tức quay mặt đi.
Cung Vũ Trạch thấy cô ngồi ngây ra ở đó bèn nói: “Cô có thể về phòng rồi.”
“Tôi... tôi có thể xuống dưới hâm nóng thức ăn được không, bữa tối tôi vẫn chưa ăn.” Hạ An Ninh to gan hỏi.
Cô thật sự đói lắm rồi.
Cung Vũ Trạch cũng chẳng phải người lạnh lùng gì, anh chỉ là tính cách hơi lãnh đạm mà thôi! Anh lạnh nhạt đồng ý: “Tự xuống làm đi! Đừng đốt phòng bếp của tôi là được.”
Hạ An Ninh lập tức nóng mắt: “Không đâu!”
Cung Vũ Trạch bước tới tủ lạnh ở tầng hai, anh lấy một bình nước lạnh rồi mở ra uốn, Hạ AN Ninh thì đi xuống tầng làm đồ ăn.
Có điều, khi bước vào nhà bếp của anh cô vẫn cứ ngây ra, đồ dùng cao cấp quá, cô nên dùng như thế nào?
Đây không phải là nhà cô mà là nhà Cung Vũ Trạch.
Cô vội bật người ngồi dậy, vội vã chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên có bóng đèn xe chiếu vào.
Cô nhìn thời gian, trời ạ! 9 giờ 30 tối rồi.
Sao cô lại ngủ lâu như vậy? Cô vội vã tới phòng tắm sửa soạn lại, thay một chiếc áo t shirt và quần bò xuống lầu.
Cô bước tới sảnh lớn, nhìn thấy trên bàn đặt một hộp cơm, cô có chút phiền muộn, xem ra là chú Hà đưa tới.
Khi Hạ An Ninh đang thấy áu náy thì bỗng nhiên có tiếng bước chân đi từ cửa vào, cô lập tức sốc lại tinh thần chờ đợi.
Chỉ thấy dưới ánh đèn, một bóng dáng lạnh lùng bước vào, không phải Cung Vũ Trạch thì còn ai vào đây nữa?
Hạ An Ninh nhìn anh lập tức căng thẳng, khi ánh mắt lạnh lùng của anh liếc qua, cô vội vã cúi đầu gọi một tiếng: “Cung thiếu gia, cậu về rồi ạ.”
Ánh mắt Cung Vũ Trạch có chút phức tạp nhìn cô dò xét, đây là cô gái tối qua hại cậu xảy ra tai nạn, lúc trước vì cậu bức quá nên không nhìn kỹ cô ta, lúc này cô gái mặc trên người một bộ quần áo đơn giản, mái tóc đen dài buộc sau gáy, sợi mai bên tai buông nhẹ ở hai bên, phác hoạ nên một dung mạo thanh tú xinh xắn.
Không ngờ khuôn mặt này cũng khá là ưa nhìn.
“Chú Hà đã nói cô nên làm gì rồi chứ!” Cung Vũ Trạch vừa nói vừa bước tới bên ghế sô pha, lười biếng ngồi xuống.
Hai mươi tư tuổi có thể nói là rất trẻ, khuôn mặt sáng láng trắng trẻo, mọi góc cạnh đều lộ vè nghiêm nghị nhưng khí chất của anh vẫn mang nét thuần tuý của một chàng trai vừa trưởng thành.
Mái tóc dài hơi ánh nâu hạt dẻ rất tây, dưới phần tóc mái kiểu cách là hàng lông mày thanh tú, sống mũi cao cùng bờ mông mỏng đỏ khiến nam nhân này đẹp tưởng chừng như không tồn tại trên đời. Sau khi Cung Vũ Trạch ngồi xuống, đôi chân duỗi ra tự nhiên, anh bắt đầu thăm dò vật sống duy nhất trong sảnh lớn này.
“Nói, sao cô tối qua đột nhiên lại chạy ra giữa đường?” Cung Vũ Trạch nghĩ tới chuyện này vẫn vô cùng tức giận.
“Tôi... tôi gặp phải một vài rắc rối, trong lúc hoảng loạn không nhìn thấy xe của anh.” Hạ An Ninh giải thích, cô cũng không nói quá cặn kẽ, dù gì việc xấu trong nhà cũng chẳng hay ho gì mà truyền ra.
“Rắc rối gì mà khiến cô còn không sợ chết?” Cung Vũ Trạch nheo mắt tiếp tục hỏi.
Hạ An Ninh vừa nghe xong dường như lập tức ngước mắt lên phản bác yếu ớt: “Ai nói tôi không sợ chết, tất nhiên là tôi sợ.”
Bờ môi mỏng của Cung Vũ Trạch khẽ hừ một tiếng: “Tôi lại tưởng cô không sợ chết.”
“Xin lỗi, tôi biết đó là lỗi của tôi, vậy nên bây giờ tôi mới ở đây làm công nửa năm miễn phí cho cậu.” Hạ AN Ninh cắn môi nói.
“Tốt lắm, coi như là cô tự giác, bây giờ đi xả nước cho tôi tắm, tôi mệt rồi.” Cung Vũ Trạch dặn dò cô.
Hạ An Ninh nghe phải lo việc nước nôi tắm rửa cho một người đàn ông, mặt cô vô cùng mỏng, mỏng đến mức sắc mặt cô như đang phát sốt, đứng im bất động.
“Sao thế? Không nghe thấy tôi nói à?” Cung Vũ Trạch thấy cô đứng bất động, lông mày của anh khẽ nhíu lại.
“Tôi nghe thấy rồi, tôi đi ngay.”Hạ An Ninh lập tức nghe lời đi lên lầu.
Nội tâm cô đang đấu tranh khắc phục nỗi e thẹn của con gái, cô đi lên lầu, đến phòng tắm chính mở cửa ra. Đập vào mắt cô là bối cảnh màu ghi tối, một khung cửa sổ hình vòng cung chạm đất, nhìn ra cảnh đêm phía xa của thành phố.
Hạ An Ninh đi vào phòng tắm, cô mày mò một lúc mới biết làm thế nào để xả nước, cô xả cùng lúc nước lạnh và nước nóng, phòng tắm của nam nhân này còn to gấp ba lần phòng của cô ở nhà.
Hạ An Ninh yên tĩnh canh nước, chưa đầy mười phút nước đã đầy rồi, cô thò tay thử nhiệt độ, nhiệt độ rất vừa vặn!
Cô lập tức xuống lầu, nói với nam nhân đang cầm ipad xem: “Cung thiếu gia, nước tắm của cậu xong rồi.
Cung Vũ Trạch bỏ ipad sang một bên, đứng dậy lên lầu.
Hạ An Ninh ở trên bậc thang chờ anh, khi Cung Vũ Trạch đi qua cô anh đột nhiên dừng lại, ra lệnh cho cô: “Sau này gọi tôi là thiếu gia được rồi, đừng thêm họ của tôi nữa, tôi không quen.”
Hạ An Ninh hơi ngạc nhiên rồi cô có chút ngại ngùng đáp: “Vâng... Cung... à không, thiếu gia!”
Cô lắp bắp làm khoẻ miệng của Cung Vũ Trạch phải nhếch lên thích thú, anh hài lòng đi lên tắm.
Nhưng khi anh cởi hết đồ chỉ còn lại độc chiếc quần nội y ngồi vào thì bất giác bị nước làm cho bỏng đến giật bắn người.
Cô gái này định làm anh bỏng chết à? Anh đâu cần tắm nước nóng như vậy?
Cung Vũ Trạch vội vặn công tắc nước lạnh để nhiệt độ nước hạ xuống, xem ra cô hầu gái này còn phải dạy bảo nhiều, nếu không hậu đậu vụng về như vậy thì anh cũng khốn khổ theo.
Hạ An Ninh ngồi ở phòng nhỏ trên tầng hai, cô đói bụng quá, cô muốn hâm nóng lại thức ăn ở dưới tầng nhưng cô bây giờ không thể tuỳ tiện xuống lầu.
Không biết vị thiếu gia này có cho cô cơ hội đi ăn hay không.
Hạ An Ninh chống cằm, dưới ánh đèn thuỷ tinh lấp lánh, khuôn mặt non nớt như trứng gà của cô cảm tưởng như chạm vào là vỡ, khuôn mặt như tranh vẽ.
Hạ An Ninh trông không hề giống Hạ Thục Hoa, Hạ Thục Hoa trông lại vô cùng dữ dằn nhưng dung mạo của Hạ An Ninh lại mềm mại hiền hoà.
Rất nhiều người nhìn hai mẹ con họ đều không tin họ là mẹ con!
Hạ An Ninh bất giác nghĩ không biết mẹ lúc này đi đâu lánh nạn rồi? Bà định bao giờ mới về đây?
Tên khốn nạn tối qua còn muốn tìm cô gây chuyện không?
Điểm này Hạ An Ninh đoán trúng phóc, tên Lý đầu trọc bây giờ tìm không được Hạ Thục Hoa lại chẳng bắt được Hạ An Ninh nên đang bốc hoả ở trong bệnh viện, Lý đầu trọc hắn chưa bao giờ chịu nhục như vậy.
Hắn nhất định phải tím được Hạ An Ninh về mới cam lòng.
Hạ An Ninh đang chống cằm thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, cô vội vã ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Cung Vũ Trạch đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra, dây áo lại thắt lỏng, cổ áo choàng hé rộng lộ ra cơ bắp săn chắc của anh.
Hạ An Ninh trợn mắt, hơi thở gấp gáp, cô lập tức quay mặt đi.
Cung Vũ Trạch thấy cô ngồi ngây ra ở đó bèn nói: “Cô có thể về phòng rồi.”
“Tôi... tôi có thể xuống dưới hâm nóng thức ăn được không, bữa tối tôi vẫn chưa ăn.” Hạ An Ninh to gan hỏi.
Cô thật sự đói lắm rồi.
Cung Vũ Trạch cũng chẳng phải người lạnh lùng gì, anh chỉ là tính cách hơi lãnh đạm mà thôi! Anh lạnh nhạt đồng ý: “Tự xuống làm đi! Đừng đốt phòng bếp của tôi là được.”
Hạ An Ninh lập tức nóng mắt: “Không đâu!”
Cung Vũ Trạch bước tới tủ lạnh ở tầng hai, anh lấy một bình nước lạnh rồi mở ra uốn, Hạ AN Ninh thì đi xuống tầng làm đồ ăn.
Có điều, khi bước vào nhà bếp của anh cô vẫn cứ ngây ra, đồ dùng cao cấp quá, cô nên dùng như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.