Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 872
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Bữa trưa ăn tại một nhà hàng trên không vô cùng phong cách, Hạ An Ninh gần đây đều rất không vui, ăn cũng ít, căn bản không thấy ngon miệng, lúc này nhìn thấy nhiều món ngon tới vậy, cô thực sự không dừng lại được, không thể khống chế.
Rõ ràng cô đã ăn hết món chính sau đó lại ăn bốn đĩa bánh ngọt trên bàn, cô còn không nhịn được uống hai cốc nước ép, giống như mới chạy ra khỏi trại nạn dân.
Cung Vũ Trạch ở đối diện nhìn cô, ánh mắt không hề cười nhạo ngược lại còn thấy rất thú vị, thậm chí là thương cô, anh dịu dàng nhìn cô, cười hỏi: "Có cần gọi thêm mấy món ngọt nữa không?"
"Có thể gọi sao?" Hạ An Ninh chớp mắt vẻ mặt mong đợi.
"Đương nhiên là được." Cung Vũ Trạch nói xong liền gọi một nhân viên phục vụ tới, bảo cô đưa thực đơn món ngọt cho Hạ An Ninh, Hạ An Ninh xem xong liền gọi hai món, khi nhân viên phục vụ đi rồi Hạ An Ninh mới phát hiện ra, trước mặt Cung Vũ Trạch chỉ có đĩa món chính, phần lớn các đĩa thức ăn tinh xảo khác đều ở bên cô, cô lập tức cảm thấy ngượng chín mặt.
Hạ An Ninh đỏ mặt, có chút bối rối nói: "Anh không thấy tôi ăn quá nhiều rồi sao."
Cung Vũ Trạch lắc đầu mỉm cười: "Không phải có câu nói ăn được là phúc sao?
"Tôi... gần đây tôi không ăn được, vì thế hơi đói." Hạ An Ninh cắn môi giải thích.
"Tại sao lại không ăn được?" Cung Vũ Trạch nhíu mày tò mò hỏi cô.
Hạ An Ninh nhìn anh, còn về nguyên nhân cô thực sự không dám nói, lẽ nào nói rằng vì những lời nói của anh khiến cô bị tổn thương, sắp mắc chứng chán ăn sao?
Cung Vũ Trạch cũng là người nhạy cảm, thấy cô không nói gì, ngược lại ánh mắt có phần mơ hồ, anh liền biết nhất định có liên quan tới mình.
"Cô muốn ăn gì thì ăn, tôi không cười cô đâu, cô đừng tiết kiệm tiền cho tôi làm gì, trước đây tôi từng làm tổn thương cô, bây giờ tôi sẽ cố gắng bù đắp."
Hạ An Ninh sững người, bù đắp? Cô vội lắc đầu nói: "Không cần đâu, không cần bù đắp gì cả, giữa chúng ta vẫn là tôi nợ anh nhiều, bất luận là về tình cảm hay tiền bạc, đều là tôi nợ anh."
Cung Vũ Trạch nhìn cô, nghiêm mặt nói: "Giữa chúng ta không nói nợ hay không nợ, không ai nợ ai cả, sau này không được nói vậy nữa."
Hạ An Ninh thấy anh giận thật liền ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"
Hạ An Ninh ăn nốt hai món ngọt tiếp theo sau đó hai người rời khỏi nhà hàng, đi mua thức ăn cho Tiểu Kha ở một tiệm thú cưng gần đó, cho Tiểu Kha ăn no. Khi Cung Vũ Trạch đang lái xe, điện thoại của anh đổ chuông, là quản gia gọi tới.
Anh đeo tai nghe bluetooth lên nghe: "Alo, chú Hà!"
"Thiếu gia, việc cậu bảo tôi làm đã làm xong rồi, tên Lưu Phi đó đã vào tù rồi, phạt tù mười năm." Đầu giây bên kia là giọng Hà Vĩnh rất bình tĩnh.
"Ừ, tôi biết rồi." Cung Vũ Trạch trả lời một tiếng.
Đầu bên kia Hà Vĩnh vẫn tiếp tục nói: "Phía cảnh sát điều tra theo manh mối chúng ta cung cấp, tên Lưu Phi này không hề bị oan uổng, hắn ta dính dáng tới cờ bạc gái gú chất cấm, bên phía cảnh sát đã có bằng chứng xác thực, chúng ta chỉ cần giúp đỡ thêm là được."
Cung Vũ Trạch nheo mắt tiếp tục nói: "Được, việc này làm xong là được."
Nói xong anh lại ngắt điện thoại quay đầu nói với Hạ An Ninh: "Sau này cô không cần lo lắng tên khốn kia tìm cô gây sự nữa."
Hạ An Ninh chớp mắt, lập tức nghe ra anh nói ai, cô kinh ngạc nói: "Tại sao vậy?"
"Vì hắn bị phán án rồi, chí ít mười năm hắn sẽ không ra được, cô hãy nói với mẹ mình sau này đừng tiếp xúc với những gã đàn ông không ra gì này, gặp phải chuyện như vậy nữa cô nhất định phải gọi điện ngay cho tôi." Giọng nói Cung Vũ Trạch nghiêm túc và nhấn mạnh.
Hạ An Ninh sững sờ nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, trong lòng vô cùng cảm động, cô thực sự không hiểu tại sao anh lại đối xử tốt với cô tới vậy.
"Cám ơn anh, Cung thiếu gia." Hạ An Ninh chân thành cám ơn anh.
Cung Vũ Trạch quay đầu lại nhìn cô: "Giữa chúng ta khách sáo như vậy làm gì? Còn nữa, cô có thể không cần gọi tôi thiếu gia, gọi tôi là anh Vũ Trạch!"
Hạ An Ninh đỏ mặt, gọi anh là anh Vũ Trạch? Nghe có vẻ thân mật quá.
"Tôi hãy cứ gọi anh là thiếu gia đi! Gọi quen vậy rồi." Hạ An Ninh cắn môi, bối rối nói.
"Bảo cô gọi thì cô cứ gọi, sau này tôi sẽ chăm sóc cô như em gái vậy." Cung Vu Trạch nghiêm mặt, anh không muốn giữa anh và cô có khoảng cách về thân phận.
Gọi anh là thiếu gia cứ có cảm giác thân phận của cô thấp hơn anh, anh không muốn cô bị đối đãi như vậy.
Hạ An Ninh thấy anh kiên quyết như vậy không dám làm trái, đành gật đầu: "Vâng."
"Gọi thử nghe xem nào." Cung Vũ Trạch quay đầu nhìn cô.
"Anh Vũ Trạch!" Giọng Hạ An Ninh rất êm tai, có sự trong trẻo của thiếu nữ, cô xấu hổ quay mặt ra cửa sổ.
Cung Vũ Trạch nghe xong cảm thấy rất dễ chịu, so với cô em gái suốt ngày anh anh anh gọi anh, Hạ An Ninh dường như có khác biệt với tiếng gọi của anh em, ngược lại có thêm chút gì đó mờ ám.
"Được rồi, sau này cứ gọi vậy." Cung Vũ Trạch ra lệnh, xe chạy nhanh về phía biệt thự của anh.
Hạ An Ninh cũng đồng ý với anh, tối nay sẽ ở lại biệt thự một đêm, cô tin tưởng nhân cách của Cung Vũ Trạch, anh không phải là người có tâm địa bất trắc, còn cô chỉ đơn thuần ở bên anh mà thôi.
Hạ An Ninh cầm điện thoại của nhà Cung Vũ Trạch gọi vào số của mẹ, Hạ Thục Hoa lúc này đang hỗn chiến trên bàn mạt chược, nghe nói cô không về nhà bà ta đương nhiên rất vui, vì con gái bà ngoài nhà ra thì chỉ có thể ở nhà người đàn ông kia mà thôi.
Lần trước nghe giọng người đàn ông trẻ tuổi đó qua điện thoại, giọng rất hay, vừa nhìn đã biết là một người có giáo dục, vì thế Hạ Thục Hoa rất yên tâm.
Không những vậy, người phụ nữ ngồi đối diện thường xuyên đánh mạt chược với bà hỏi: "Thục Hoa, cô không lo lắng con gái cô ở nhà một mình sao? Con gái tuổi xuân thì xinh đẹp như vậy cũng không sợ bị ai dụ mất sao?"
"Con gái tôi có bạn trai rồi, giờ nó đang ở nhà bạn trai nó."
"Ôi, con gái cô có bạn trai rồi sao, đúng là lớn rồi, bên nhà trai thế nào? Có tiền không?"
Hạ Thục Hoa bình thường ở đây cũng thuộc nhóm bị xem thường, lúc này nghe bạn mạt chược hỏi vậy liền lớn tiếng nói: "Bạn trai của con gái tôi gia cảnh không hề tầm thường, rất lắm tiền, mua cho con gái tôi một nửa cửa tiệm trang phục hàng hiệu, còn mua mười mấy đôi giày hàng hiệu, lại còn trang sức đá quý nữa, không phải là gia đình bình thường có thể sánh được."
Bà ta nói rất lớn tiếng khiến người của bốn năm bàn mạt chược đều nghe thấy, người bạn mạt chược kia cũng rất ngạc nhiên: "Vậy sao, chả trách gần đây cô dám đánh lớn tới vậy, thì ra là có ông xã tương lai của con gái chống lưng! Có chỗ dựa!"
Rõ ràng cô đã ăn hết món chính sau đó lại ăn bốn đĩa bánh ngọt trên bàn, cô còn không nhịn được uống hai cốc nước ép, giống như mới chạy ra khỏi trại nạn dân.
Cung Vũ Trạch ở đối diện nhìn cô, ánh mắt không hề cười nhạo ngược lại còn thấy rất thú vị, thậm chí là thương cô, anh dịu dàng nhìn cô, cười hỏi: "Có cần gọi thêm mấy món ngọt nữa không?"
"Có thể gọi sao?" Hạ An Ninh chớp mắt vẻ mặt mong đợi.
"Đương nhiên là được." Cung Vũ Trạch nói xong liền gọi một nhân viên phục vụ tới, bảo cô đưa thực đơn món ngọt cho Hạ An Ninh, Hạ An Ninh xem xong liền gọi hai món, khi nhân viên phục vụ đi rồi Hạ An Ninh mới phát hiện ra, trước mặt Cung Vũ Trạch chỉ có đĩa món chính, phần lớn các đĩa thức ăn tinh xảo khác đều ở bên cô, cô lập tức cảm thấy ngượng chín mặt.
Hạ An Ninh đỏ mặt, có chút bối rối nói: "Anh không thấy tôi ăn quá nhiều rồi sao."
Cung Vũ Trạch lắc đầu mỉm cười: "Không phải có câu nói ăn được là phúc sao?
"Tôi... gần đây tôi không ăn được, vì thế hơi đói." Hạ An Ninh cắn môi giải thích.
"Tại sao lại không ăn được?" Cung Vũ Trạch nhíu mày tò mò hỏi cô.
Hạ An Ninh nhìn anh, còn về nguyên nhân cô thực sự không dám nói, lẽ nào nói rằng vì những lời nói của anh khiến cô bị tổn thương, sắp mắc chứng chán ăn sao?
Cung Vũ Trạch cũng là người nhạy cảm, thấy cô không nói gì, ngược lại ánh mắt có phần mơ hồ, anh liền biết nhất định có liên quan tới mình.
"Cô muốn ăn gì thì ăn, tôi không cười cô đâu, cô đừng tiết kiệm tiền cho tôi làm gì, trước đây tôi từng làm tổn thương cô, bây giờ tôi sẽ cố gắng bù đắp."
Hạ An Ninh sững người, bù đắp? Cô vội lắc đầu nói: "Không cần đâu, không cần bù đắp gì cả, giữa chúng ta vẫn là tôi nợ anh nhiều, bất luận là về tình cảm hay tiền bạc, đều là tôi nợ anh."
Cung Vũ Trạch nhìn cô, nghiêm mặt nói: "Giữa chúng ta không nói nợ hay không nợ, không ai nợ ai cả, sau này không được nói vậy nữa."
Hạ An Ninh thấy anh giận thật liền ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"
Hạ An Ninh ăn nốt hai món ngọt tiếp theo sau đó hai người rời khỏi nhà hàng, đi mua thức ăn cho Tiểu Kha ở một tiệm thú cưng gần đó, cho Tiểu Kha ăn no. Khi Cung Vũ Trạch đang lái xe, điện thoại của anh đổ chuông, là quản gia gọi tới.
Anh đeo tai nghe bluetooth lên nghe: "Alo, chú Hà!"
"Thiếu gia, việc cậu bảo tôi làm đã làm xong rồi, tên Lưu Phi đó đã vào tù rồi, phạt tù mười năm." Đầu giây bên kia là giọng Hà Vĩnh rất bình tĩnh.
"Ừ, tôi biết rồi." Cung Vũ Trạch trả lời một tiếng.
Đầu bên kia Hà Vĩnh vẫn tiếp tục nói: "Phía cảnh sát điều tra theo manh mối chúng ta cung cấp, tên Lưu Phi này không hề bị oan uổng, hắn ta dính dáng tới cờ bạc gái gú chất cấm, bên phía cảnh sát đã có bằng chứng xác thực, chúng ta chỉ cần giúp đỡ thêm là được."
Cung Vũ Trạch nheo mắt tiếp tục nói: "Được, việc này làm xong là được."
Nói xong anh lại ngắt điện thoại quay đầu nói với Hạ An Ninh: "Sau này cô không cần lo lắng tên khốn kia tìm cô gây sự nữa."
Hạ An Ninh chớp mắt, lập tức nghe ra anh nói ai, cô kinh ngạc nói: "Tại sao vậy?"
"Vì hắn bị phán án rồi, chí ít mười năm hắn sẽ không ra được, cô hãy nói với mẹ mình sau này đừng tiếp xúc với những gã đàn ông không ra gì này, gặp phải chuyện như vậy nữa cô nhất định phải gọi điện ngay cho tôi." Giọng nói Cung Vũ Trạch nghiêm túc và nhấn mạnh.
Hạ An Ninh sững sờ nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, trong lòng vô cùng cảm động, cô thực sự không hiểu tại sao anh lại đối xử tốt với cô tới vậy.
"Cám ơn anh, Cung thiếu gia." Hạ An Ninh chân thành cám ơn anh.
Cung Vũ Trạch quay đầu lại nhìn cô: "Giữa chúng ta khách sáo như vậy làm gì? Còn nữa, cô có thể không cần gọi tôi thiếu gia, gọi tôi là anh Vũ Trạch!"
Hạ An Ninh đỏ mặt, gọi anh là anh Vũ Trạch? Nghe có vẻ thân mật quá.
"Tôi hãy cứ gọi anh là thiếu gia đi! Gọi quen vậy rồi." Hạ An Ninh cắn môi, bối rối nói.
"Bảo cô gọi thì cô cứ gọi, sau này tôi sẽ chăm sóc cô như em gái vậy." Cung Vu Trạch nghiêm mặt, anh không muốn giữa anh và cô có khoảng cách về thân phận.
Gọi anh là thiếu gia cứ có cảm giác thân phận của cô thấp hơn anh, anh không muốn cô bị đối đãi như vậy.
Hạ An Ninh thấy anh kiên quyết như vậy không dám làm trái, đành gật đầu: "Vâng."
"Gọi thử nghe xem nào." Cung Vũ Trạch quay đầu nhìn cô.
"Anh Vũ Trạch!" Giọng Hạ An Ninh rất êm tai, có sự trong trẻo của thiếu nữ, cô xấu hổ quay mặt ra cửa sổ.
Cung Vũ Trạch nghe xong cảm thấy rất dễ chịu, so với cô em gái suốt ngày anh anh anh gọi anh, Hạ An Ninh dường như có khác biệt với tiếng gọi của anh em, ngược lại có thêm chút gì đó mờ ám.
"Được rồi, sau này cứ gọi vậy." Cung Vũ Trạch ra lệnh, xe chạy nhanh về phía biệt thự của anh.
Hạ An Ninh cũng đồng ý với anh, tối nay sẽ ở lại biệt thự một đêm, cô tin tưởng nhân cách của Cung Vũ Trạch, anh không phải là người có tâm địa bất trắc, còn cô chỉ đơn thuần ở bên anh mà thôi.
Hạ An Ninh cầm điện thoại của nhà Cung Vũ Trạch gọi vào số của mẹ, Hạ Thục Hoa lúc này đang hỗn chiến trên bàn mạt chược, nghe nói cô không về nhà bà ta đương nhiên rất vui, vì con gái bà ngoài nhà ra thì chỉ có thể ở nhà người đàn ông kia mà thôi.
Lần trước nghe giọng người đàn ông trẻ tuổi đó qua điện thoại, giọng rất hay, vừa nhìn đã biết là một người có giáo dục, vì thế Hạ Thục Hoa rất yên tâm.
Không những vậy, người phụ nữ ngồi đối diện thường xuyên đánh mạt chược với bà hỏi: "Thục Hoa, cô không lo lắng con gái cô ở nhà một mình sao? Con gái tuổi xuân thì xinh đẹp như vậy cũng không sợ bị ai dụ mất sao?"
"Con gái tôi có bạn trai rồi, giờ nó đang ở nhà bạn trai nó."
"Ôi, con gái cô có bạn trai rồi sao, đúng là lớn rồi, bên nhà trai thế nào? Có tiền không?"
Hạ Thục Hoa bình thường ở đây cũng thuộc nhóm bị xem thường, lúc này nghe bạn mạt chược hỏi vậy liền lớn tiếng nói: "Bạn trai của con gái tôi gia cảnh không hề tầm thường, rất lắm tiền, mua cho con gái tôi một nửa cửa tiệm trang phục hàng hiệu, còn mua mười mấy đôi giày hàng hiệu, lại còn trang sức đá quý nữa, không phải là gia đình bình thường có thể sánh được."
Bà ta nói rất lớn tiếng khiến người của bốn năm bàn mạt chược đều nghe thấy, người bạn mạt chược kia cũng rất ngạc nhiên: "Vậy sao, chả trách gần đây cô dám đánh lớn tới vậy, thì ra là có ông xã tương lai của con gái chống lưng! Có chỗ dựa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.