Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 875
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Ăn sáng xong, Hạ An Ninh lại không thể chạy loạn, cho nên cách giết thời gian tốt nhất của cô chính là đọc sách, cô rất thích thư phòng của Cung Vũ Trạch, cái sô pha tròn kia giống như đào một cái động ở trên sàn nhà vậy, mà bên trong sô pha lại vừa mềm mại vừa lớn, cho dù nằm đọc sách cũng không có vấn đề.
Hạ An Ninh lại nằm trên ghế sô pha đọc sách, xem hết một cuốn tiểu thuyết phương tây, cô cảm thấy thương thay cho nhân vật nam nữ chính trong câu chuyện yêu nhau lại không thể được ở cùng nhau, trên thế giới này, chuyện khiến cho người ta đau khổ chính là yêu mà không đến được với nhau.
Hạ An Ninh đột nhiên có cảm giác như chính mình trải qua chuyện đó, trái tim có chút buồn bã, đúng lúc này, cô nghe được tiếng đẩy cửa.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy Cung Vũ Trạch cầm hoa quả và đồ điểm tâm trong tay tiến vào. Hạ An Ninh thoáng ngẩn người ra. Tự nhiên lại để đại thiếu gia tự mình làm việc bưng trà đưa nước cho mình. Đây không phải là việc người phục vụ như cô nên làm sao?
"Cô ăn chút gì, uống chén nước đi đã." Cung Vũ Trạch ngồi ở trên ghế sô pha đối diện, nói với cô.
Hạ An Ninh lập tức cảm thấy được sủng mà lo, vội vàng ngồi thẳng người nhìn anh, mím môi cười nói. "Cảm ơn anh."
Cung Vũ Trạch đưa một cốc nước ép hoa quả cho cô, Hạ An Ninh nhận lấy uống một ngụm, vừa vào miệng cảm giác thật ngọt và mát.
Cung Vũ Trạch đứng lên, dáng người anh cao nên cũng không cần thang đã lấy được một quyển sách mình cần tìm, anh đi tới ngồi xuống, dự định cùng cô đọc sách.
Trong lòng Hạ An Ninh thấy ấm áp, cô không khống chế được cái miệng lại đưa tay ra cầm cái dĩa ăn lấy một phần bánh ngọt mềm mềm thơm thơm vào miệng. Cung Vũ Trạch không thích ăn đồ ngọt, cho nên mấy món trên bàn đều là của cô.
Bình thường Cung Vũ Trạch sẽ không bảo đầu bếp làm những món ăn vặt này, tuy nhiên bởi vì trong nhà có một cô gái thích ăn đồ ngọt nên anh mới bảo bọn họ làm.
"Ăn ngon không?" Cung Vũ Trạch ngẩng đầu hỏi một câu.
"Ừm! Rất ngon, anh có muốn ăn một chút không?" Hạ An Ninh vừa ăn, vừa trả lời nên nói không được rõ ràng.
Cung Vũ Trạch thấy cô ăn ngon như vậy tự nhiên lại thấy thèm ăn, anh cầm lấy dĩa ăn một miếng, rất thơm, cũng rất ngọt, nhưng hắn không thích lắm.
"Tôi không thích, những thứ này đều là của cô." Cung Vũ Trạch đẩy đĩa bánh tới trước mặt cô.
Hai mắt của Hạ An Ninh lập tức hiện lên ý cười. "Ừ! Vậy tôi không khách khí nữa."
Vừa rồi Hạ An Ninh còn muốn đọc sách, nhưng lúc này Cung Vũ Trạch ngồi ở đối diện cô, cô phát hiện mình chẳng còn tâm tư nào đọc sách nữa, hình như đọc thế nào cũng không vào, cô mượn khe hở giữa các đĩa điểm tâm, đôi mắt to len lén nhìn người đàn ông đối diện.
Ở trong mắt của cô, bất kể Cung Vũ Trạch làm chuyện gì đều giống như một bức tranh đẹp, khiến cho người ta mê muội.
Lúc này, đôi chân dài của anh bắt chéo đầy tao nhã, quyển sách đặt ở trên đầu gối, ngón tay trắng với từng khớp xương rõ ràng khẽ lật trang sách, hàng lông mi thật dài hạ xuống, mí mắt hẹp dài, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu qua mắt của anh, tạo thành bóng dưới hàng lông mi.
Cái mũi cao thẳng vô cùng hoàn mỹ, ngay cả bờ môi cũng dày vừa phải, mang theo góc cạnh đầy gợi cảm, càng chưa nói khi anh cười lên lại mang theo lực sát thương trí mạng đối với những người phụ nữ.
Cằm anh lộ ra đường cong tuyệt đẹp, phía dưới là hầu kết tượng trưng của người đàn ông. Hạ An Ninh bất tri bất giác cẩn thận quan sát anh.
Chờ tới lúc cô thu lại ánh mắt háo sắc của mình thì mới phát hiện ra mình tự nhiên lại nhìn anh lâu như vậy, cô có chút lúng túng.
Cung Vũ Trạch dường như không biết mình bị nhìn lén, anh đọc sách rất nghiêm túc.
Hạ An Ninh không thể làm gì khác hơn là ép mình cũng nhìn vào sách, khi cô bị câu chuyện thu hút, xem rất nghiêm túc, cô lại không biết, hàng mi của người đàn ông đối diện hơi nâng lên, ánh mắt nhìn về phía trên mặt cô.
Trên người Hạ An Ninh có một cảm giác trong trẻo, gương mặt cũng giống như vẽ ra, lần trước khi Cung Vũ Trạch nhìn thấy mẹ cô, cho dù ánh sáng không tốt, nhưng anh thật sự khó tin tưởng được người như vậy lại có thể sinh ra cô con gái như cô.
Xem ra nhất định là đột biến gen!
Lại trong thư phòng yên tĩnh như vậy, hai người đều đọc sách, thời gian trở nên bình yên, tuyệt đẹp.
Một ngày này lại trôi qua như thế, ngày hôm sau Hạ An Ninh muốn đi làm nhưng bị Cung Vũ Trạch cản lại, trước khi chân cô khỏi hẳn, anh không cho cô đi đâu cả.
Hạ An Ninh lại phải xin nghỉ thêm một ngày, nói chân bị đau, văn phòng bên kia nể tình cô làm việc nỗ lực trong thời gian dài như vậy nên lại đồng ý.
Cung Vũ Trạch dặn dò Hà Vĩnh về chuyện làm sinh nhật cho Hạ An Ninh, khi ở trước mặt Hạ An Ninh, anh cũng không có nhắc tới chuyện này. Hắn chỉ bảo người chuẩn bị.
Về phần món quà anh đưa Hạ An Ninh, anh còn đang suy nghĩ, không biết mình nên đưa cái gì cho cô mới tốt.
Lần trước anh đưa cô vòng cổ và vòng tay, mà trang phục giầy thì bình thường anh cũng có thể mua cho cô, cho nên anh muốn tặng cho cô một món gì đó thật ý nghĩa.
Vì thế, Cung Vũ Trạch lật xem tạp chí, dự định xem có thứ gì đó có ý nghĩa hay không, nếu như có thể, anh thật muốn đưa cô một chiếc xe, để sau này cô đi lại cũng thuận tiện.
Nhưng muốn tặng một chiếc xe cho cô thì cô phải có bằng lái xe đã.
Cho nên, Cung Vũ Trạch đành phải bỏ ý nghĩ này, anh hi vọng mình có thể đưa cô một thứ mà cô dùng được. Cung Vũ Trạch cẩn thận suy nghĩ về những thứ Hạ An Ninh có thể sử dụng được. Một trong mấy món quà anh nghĩ đến chính là chiếc điện thoại di động. Anh nhớ tới điện thoại di động của cô bị rơi, điện thoại di động mới nhất định là một cái bình thường, cho nên anh dự định tặng cô một cái điện thoại Iphone đời mới nhất màu hồng đang được các cô gái bây giờ yêu thích. Cái thứ hai là tặng hoa. Cái thứ ba lại tặng một bộ đồ ngọc, cái thứ tư là tặng túi, cái thứ năm, tặng một con búp bê.
Cho dù mấy món quà tặng này không tính là đắt, nhưng ít nhất là Hạ An Ninh dùng được.
Cung Vũ Trạch có ý nghĩ như vậy, anh không hỏi lại ý kiến của Hạ An Ninh vì hi vọng đây sẽ là một bất ngờ dành cho cô.
Thoáng cái đã tới ngày sinh nhật của Hạ An Ninh, Hạ An Ninh là một người không mấy để ý tới sinh nhật, cho nên cô không đặc biệt ghi nhớ, cô quên mất hôm nay là sinh nhật của mình.
Buổi trưa, Cung Vũ Trạch nói muốn đi ra ngoài ăn, Hạ An Ninh lại cùng anh đi tới nhà hàng gần công ty, buổi chiều, Cung Vũ Trạch phải đi xử lý công tác, Hạ An Ninh nói muốn đi tới thư viện gần đó mua sách, Cung Vũ Trạch lại thả cô ở cửa của thư viện.
Hạ An Ninh dự định sẽ ở lại đây cả buổi chiều, dù là một cô gái trẻ tuổi nhưng không có cái gì thu hút cô hơn thư viện cả, cô có thể thoải mái ngắm tranh, xem một vài thứ cô thích xem. Hạ An Ninh vừa vào thư viện thì không muốn rời đi.
Thời gian đọc sách là trôi qua nhanh nhất, thoáng cái đã tới năm giờ rưỡi, Hạ An Ninh vẫn còn ở trong này, khi cô đang xem chăm chú, Cung Vũ Trạch đã lặng lẽ đứng ở sau lưng cô.
Mấy cô gái trẻ tuổi đối diện Hạ An Ninh nhìn thấy, tim cũng đập loạn, gần như không thở nổi.
Trời ạ! Người đàn ông này quá đẹp trai mà.
Hạ An Ninh thấy mấy cô gái đối diện cứ nhìn chằm chằm vào phía sau lưng mình, cô vội vàng quay đầu lại mới phát hiện Cung Vũ Trạch đang đứng ở sau lưng, cô ngạc nhiên đứng lên. "Sao anh lại tới đây?"
"Anh tới đón em về nhà!" Cung Vũ Trạch khẽ cười.
Ánh mắt anh dịu dàng tới mức khiến cho người ta mê mẩn.
Hạ An Ninh lại nằm trên ghế sô pha đọc sách, xem hết một cuốn tiểu thuyết phương tây, cô cảm thấy thương thay cho nhân vật nam nữ chính trong câu chuyện yêu nhau lại không thể được ở cùng nhau, trên thế giới này, chuyện khiến cho người ta đau khổ chính là yêu mà không đến được với nhau.
Hạ An Ninh đột nhiên có cảm giác như chính mình trải qua chuyện đó, trái tim có chút buồn bã, đúng lúc này, cô nghe được tiếng đẩy cửa.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy Cung Vũ Trạch cầm hoa quả và đồ điểm tâm trong tay tiến vào. Hạ An Ninh thoáng ngẩn người ra. Tự nhiên lại để đại thiếu gia tự mình làm việc bưng trà đưa nước cho mình. Đây không phải là việc người phục vụ như cô nên làm sao?
"Cô ăn chút gì, uống chén nước đi đã." Cung Vũ Trạch ngồi ở trên ghế sô pha đối diện, nói với cô.
Hạ An Ninh lập tức cảm thấy được sủng mà lo, vội vàng ngồi thẳng người nhìn anh, mím môi cười nói. "Cảm ơn anh."
Cung Vũ Trạch đưa một cốc nước ép hoa quả cho cô, Hạ An Ninh nhận lấy uống một ngụm, vừa vào miệng cảm giác thật ngọt và mát.
Cung Vũ Trạch đứng lên, dáng người anh cao nên cũng không cần thang đã lấy được một quyển sách mình cần tìm, anh đi tới ngồi xuống, dự định cùng cô đọc sách.
Trong lòng Hạ An Ninh thấy ấm áp, cô không khống chế được cái miệng lại đưa tay ra cầm cái dĩa ăn lấy một phần bánh ngọt mềm mềm thơm thơm vào miệng. Cung Vũ Trạch không thích ăn đồ ngọt, cho nên mấy món trên bàn đều là của cô.
Bình thường Cung Vũ Trạch sẽ không bảo đầu bếp làm những món ăn vặt này, tuy nhiên bởi vì trong nhà có một cô gái thích ăn đồ ngọt nên anh mới bảo bọn họ làm.
"Ăn ngon không?" Cung Vũ Trạch ngẩng đầu hỏi một câu.
"Ừm! Rất ngon, anh có muốn ăn một chút không?" Hạ An Ninh vừa ăn, vừa trả lời nên nói không được rõ ràng.
Cung Vũ Trạch thấy cô ăn ngon như vậy tự nhiên lại thấy thèm ăn, anh cầm lấy dĩa ăn một miếng, rất thơm, cũng rất ngọt, nhưng hắn không thích lắm.
"Tôi không thích, những thứ này đều là của cô." Cung Vũ Trạch đẩy đĩa bánh tới trước mặt cô.
Hai mắt của Hạ An Ninh lập tức hiện lên ý cười. "Ừ! Vậy tôi không khách khí nữa."
Vừa rồi Hạ An Ninh còn muốn đọc sách, nhưng lúc này Cung Vũ Trạch ngồi ở đối diện cô, cô phát hiện mình chẳng còn tâm tư nào đọc sách nữa, hình như đọc thế nào cũng không vào, cô mượn khe hở giữa các đĩa điểm tâm, đôi mắt to len lén nhìn người đàn ông đối diện.
Ở trong mắt của cô, bất kể Cung Vũ Trạch làm chuyện gì đều giống như một bức tranh đẹp, khiến cho người ta mê muội.
Lúc này, đôi chân dài của anh bắt chéo đầy tao nhã, quyển sách đặt ở trên đầu gối, ngón tay trắng với từng khớp xương rõ ràng khẽ lật trang sách, hàng lông mi thật dài hạ xuống, mí mắt hẹp dài, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu qua mắt của anh, tạo thành bóng dưới hàng lông mi.
Cái mũi cao thẳng vô cùng hoàn mỹ, ngay cả bờ môi cũng dày vừa phải, mang theo góc cạnh đầy gợi cảm, càng chưa nói khi anh cười lên lại mang theo lực sát thương trí mạng đối với những người phụ nữ.
Cằm anh lộ ra đường cong tuyệt đẹp, phía dưới là hầu kết tượng trưng của người đàn ông. Hạ An Ninh bất tri bất giác cẩn thận quan sát anh.
Chờ tới lúc cô thu lại ánh mắt háo sắc của mình thì mới phát hiện ra mình tự nhiên lại nhìn anh lâu như vậy, cô có chút lúng túng.
Cung Vũ Trạch dường như không biết mình bị nhìn lén, anh đọc sách rất nghiêm túc.
Hạ An Ninh không thể làm gì khác hơn là ép mình cũng nhìn vào sách, khi cô bị câu chuyện thu hút, xem rất nghiêm túc, cô lại không biết, hàng mi của người đàn ông đối diện hơi nâng lên, ánh mắt nhìn về phía trên mặt cô.
Trên người Hạ An Ninh có một cảm giác trong trẻo, gương mặt cũng giống như vẽ ra, lần trước khi Cung Vũ Trạch nhìn thấy mẹ cô, cho dù ánh sáng không tốt, nhưng anh thật sự khó tin tưởng được người như vậy lại có thể sinh ra cô con gái như cô.
Xem ra nhất định là đột biến gen!
Lại trong thư phòng yên tĩnh như vậy, hai người đều đọc sách, thời gian trở nên bình yên, tuyệt đẹp.
Một ngày này lại trôi qua như thế, ngày hôm sau Hạ An Ninh muốn đi làm nhưng bị Cung Vũ Trạch cản lại, trước khi chân cô khỏi hẳn, anh không cho cô đi đâu cả.
Hạ An Ninh lại phải xin nghỉ thêm một ngày, nói chân bị đau, văn phòng bên kia nể tình cô làm việc nỗ lực trong thời gian dài như vậy nên lại đồng ý.
Cung Vũ Trạch dặn dò Hà Vĩnh về chuyện làm sinh nhật cho Hạ An Ninh, khi ở trước mặt Hạ An Ninh, anh cũng không có nhắc tới chuyện này. Hắn chỉ bảo người chuẩn bị.
Về phần món quà anh đưa Hạ An Ninh, anh còn đang suy nghĩ, không biết mình nên đưa cái gì cho cô mới tốt.
Lần trước anh đưa cô vòng cổ và vòng tay, mà trang phục giầy thì bình thường anh cũng có thể mua cho cô, cho nên anh muốn tặng cho cô một món gì đó thật ý nghĩa.
Vì thế, Cung Vũ Trạch lật xem tạp chí, dự định xem có thứ gì đó có ý nghĩa hay không, nếu như có thể, anh thật muốn đưa cô một chiếc xe, để sau này cô đi lại cũng thuận tiện.
Nhưng muốn tặng một chiếc xe cho cô thì cô phải có bằng lái xe đã.
Cho nên, Cung Vũ Trạch đành phải bỏ ý nghĩ này, anh hi vọng mình có thể đưa cô một thứ mà cô dùng được. Cung Vũ Trạch cẩn thận suy nghĩ về những thứ Hạ An Ninh có thể sử dụng được. Một trong mấy món quà anh nghĩ đến chính là chiếc điện thoại di động. Anh nhớ tới điện thoại di động của cô bị rơi, điện thoại di động mới nhất định là một cái bình thường, cho nên anh dự định tặng cô một cái điện thoại Iphone đời mới nhất màu hồng đang được các cô gái bây giờ yêu thích. Cái thứ hai là tặng hoa. Cái thứ ba lại tặng một bộ đồ ngọc, cái thứ tư là tặng túi, cái thứ năm, tặng một con búp bê.
Cho dù mấy món quà tặng này không tính là đắt, nhưng ít nhất là Hạ An Ninh dùng được.
Cung Vũ Trạch có ý nghĩ như vậy, anh không hỏi lại ý kiến của Hạ An Ninh vì hi vọng đây sẽ là một bất ngờ dành cho cô.
Thoáng cái đã tới ngày sinh nhật của Hạ An Ninh, Hạ An Ninh là một người không mấy để ý tới sinh nhật, cho nên cô không đặc biệt ghi nhớ, cô quên mất hôm nay là sinh nhật của mình.
Buổi trưa, Cung Vũ Trạch nói muốn đi ra ngoài ăn, Hạ An Ninh lại cùng anh đi tới nhà hàng gần công ty, buổi chiều, Cung Vũ Trạch phải đi xử lý công tác, Hạ An Ninh nói muốn đi tới thư viện gần đó mua sách, Cung Vũ Trạch lại thả cô ở cửa của thư viện.
Hạ An Ninh dự định sẽ ở lại đây cả buổi chiều, dù là một cô gái trẻ tuổi nhưng không có cái gì thu hút cô hơn thư viện cả, cô có thể thoải mái ngắm tranh, xem một vài thứ cô thích xem. Hạ An Ninh vừa vào thư viện thì không muốn rời đi.
Thời gian đọc sách là trôi qua nhanh nhất, thoáng cái đã tới năm giờ rưỡi, Hạ An Ninh vẫn còn ở trong này, khi cô đang xem chăm chú, Cung Vũ Trạch đã lặng lẽ đứng ở sau lưng cô.
Mấy cô gái trẻ tuổi đối diện Hạ An Ninh nhìn thấy, tim cũng đập loạn, gần như không thở nổi.
Trời ạ! Người đàn ông này quá đẹp trai mà.
Hạ An Ninh thấy mấy cô gái đối diện cứ nhìn chằm chằm vào phía sau lưng mình, cô vội vàng quay đầu lại mới phát hiện Cung Vũ Trạch đang đứng ở sau lưng, cô ngạc nhiên đứng lên. "Sao anh lại tới đây?"
"Anh tới đón em về nhà!" Cung Vũ Trạch khẽ cười.
Ánh mắt anh dịu dàng tới mức khiến cho người ta mê mẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.