Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 902
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Hạ An Ninh không biết mẹ cô có ở nhà hay không nên dùng khóa mở.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Hạ Thục Hoa ngồi trên sô-pha, cô cười nói: "Mẹ, con về rồi."
Hạ Thục Hoa nhanh giấu đi nỗi lo lắng trong lòng, đứng dậy nói: "Con về rồi."
Hạ An Ninh gật đầu, lấy ra tiền lương 9000 tệ của cô, để lại 2000 cho mình còn lại đưa cho bà: "Mẹ, đây là tiền lương của con, mẹ cầm lấy. Nếu mẹ cần dùng thì cứ mang đi dùng!"
Hạ Thục Hoa nhìn đứa con hiểu chuyện của bà, trong lòng thấy vui lên, cười nói: "Con gái mẹ thật là giỏi."
"Mẹ, con là con gái mẹ mà! Sau này, con sẽ kiếm tiền nuôi dưỡng mẹ." Hạ An Ninh rất ít khi được mẹ cô khen nên lần này cô rất vui.
Hạ Thục Hoa nhìn cô vui vẻ, thế nhưng nghĩ tới chuyện với Lý Kiều Thắng, bà lại thấy đau đầu, khó chịu.
"Mẹ, hai ngày nữa con đi nước ngoài một chuyến."Hạ An Ninh nói và chờ đợi sự đồng ý của bà.
Hạ Thục Hoa nghe xong liền thấy vui: "Tốt quá, mẹ không ý kiến gì, con không cần lo cho mẹ, đi chơi vui vẻ với Cung Vũ Trạch."
"Mẹ, hai ngày này con sẽ ở nhà với mẹ." Hạ An Ninh nắm lấy tay bà, tựa vao vai bà.
" Được, An Ninh, con thật hiếu thuận, không phụ công mẹ nuôi con.
Hạ An Ninh nghe thế liền cười: "Mẹ, mẹ không những nuôi con, mẹ còn sinh ra con nữa cơ mà! Cả đời này, con không hiếu thuận với mẹ thì hiếu thuận với ai."
Hạ Thục Hoa chợt thấy khó xử, có một số điều bây giờ bà chưa thể nói cho cô biết được.
Buổi trưa, Hạ An Ninh cùng bà ra ngoài ăn trưa. Sau đó mua cho bà vài bộ quần áo mới. Hai ngày này, cô không liên lạc nhiều với Cung Vũ Trạch, chỉ gọi điện với nhau vào buổi tối sau khi đã trở lại phòng.
Hạ Thục Hoa thì lại hy vọng con gái bà nhanh lên đường, bởi vì bà chẳng biết khi nào Lý Kiều Thắng sẽ tìm tới, bà lo và không muốn con gái bà biết chuyện.
Tối ngày thứ hai, Hạ Thục Hoa sắp đồ cho con gái sang nhà Cung Vũ Trạch. Hạ An Ninh cũng có dự định đó bởi vì ngày mai bay sớm, anh ấy phải dự hội nghị.
Tối đó lái xe của Cung Vũ Trạch đón cô tới. Sau khi tiễn con gái xong, Hạ Thục Hoa mới thấy nhẹ trong lòng.
Bà sợ khi con gái ở nhà, Lý Kiều Thắng sẽ tới kiếm chuyện.
Trong tay Hạ Thục Hoa đã chẳng còn đồng nào, đừng nói là 100 nghìn, mà ngay cả tới 30 nghìn bà cũng lấy đâu ra. Mấy ngày nay bà sống rất khó khăn, không thể bảo con gái tới vay tiền của Cung Vũ Trạch. Dù gì bà cũng không rõ tình cảm Cung Vũ Trạch dành cho con gái bà.
Nhỡ khi bà làm gì đó phiền tới anh ta, thì liệu anh ta có còn yêu con gái bà nữa không. Bà không thể ngốc nghếch phá hoại hạnh phục của con gái bà.
5h sáng, một chiếc máy bay tư nhân cất cánh, bay vào bầu trời đầy mây.
Đây là máy bay của Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh. Sau khi máy bay ổn định, Hạ An Ninh vẫn thấy buồn ngủ. Ngồi trên ghế, cô đắp chăn mỏng, nằm vào trong lòng Cung Vũ Trạch rồi ngủ thiếp đi.
Cung Vũ Trạch thì không buồn ngủ, chờ đợi chuyến công tác này, anh sẽ dành hết thời gian sau công việc cho cô ấy.
Trong nước, Lam Doanh chợt nghĩ, Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch ở bên nhau liệu Hạ An Ninh có tham tiền của anh ấy không?
Một gia đình chẳng lấy đâu làm dư giả như cô ta, mong muốn một cuộc sống sung túc, vì thế cô ta mới bám lấy Cung Vũ Trạch như thế, chờ đợi lấy được tiền của Cung Vũ Trạch.
Nếu như vậy, cô ta sẽ lợi dụng lấy thật nhiều tiền, rồi ngay lập tức biến mất khỏi cuộc sống của Cung Vũ Trạch.
Với cách nghĩ như thế, Lam Doanh thấy dễ chịu hơn nhiều. Cảm giác chỉ cần thực hiện một kế hoạch đơn giản sẽ có thể đá bay Hạ An Ninh ra khỏi thế giới của họ.
Lam Doanh cứ suy nghĩ như thế, nên tìm người đi tìm hiểu gia cảnh nhà Hạ An Ninh. Trong xã hội này, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng có thể làm được!
Tới khoảng 11h trưa, cô đã nhận được tài liệu chi tiết liên quan tới Hạ An Ninh.
Lam Doanh ngồi trong quán cafe, vừa uống vừa lật giở tài liệu
Một cô gái xuất thân từ gia đình chỉ có mẹ, gia cảnh hết sức khốn khó, sống ở khu chung cư cũ. Hơn nữa mẹ cô làn là người sống bằng nghề đánh mạt chược.
Lam Doanh cười lạnh lùng, một bà mẹ mê bài bạc thì dạy dỗ con thế nào. Xem ra đúng là anh Cung Vũ Trạch bị họ lừa rồi.
Lam Doanh càng nghĩ càng nhanh chóng muốn tìm cách đẩy Hạ An Ninh ra khỏi cuộc sống của Cung Vũ Trạch. Nếu không, cô sẽ không thể yên tâm khi xung quanh anh có những người như thế.
Lam Doanh gấp tài liệu lại, gọi cuộc điện thoại, nói với người chị em tốt của cô: "Cùng tớ đi làm một chuyện được không?"
"Được, tớ cũng đang rảnh, có chuyện gì thế?"
"Không có gì, tớ chỉ hẹn một người thôi."
"Được, tớ sẽ đi với cậu."
Lam Doanh hẹn bạn xong, chuẩn bị chiều sẽ tới nhà Hạ Thục Hoa để gặp mặt. Cô đã chuẩn bị nhiều quà cho lần gặp mặt này. Cô tin rằng người như Hạ Thục Hoa nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.
Chỉ cần nói với bà ta, Hạ An Ninh sau này sẽ bị bỏ rơi, nhất định bà ta sẽ cầm lấy tiền trước rồi tính. Trên máy bay, Hạ An Ninh ngủ hơn một tiếng rồi tỉnh lại. Cô nhìn bầu trời xanh bên ngoài, tâm trạng hết sức phấn khích. Thế nhưng cô không dám thể hiện. Khi Cung Vũ Trạch xem tài liệu, cô ngồi bên nghe âm nhạc, thi thoảng nhìn ra cửa sổ, rồi lại liếc trộm chàng trai ngồi bên.
Cô vừa nghe những bản nhạc tình ca, ở bên lại là người yêu của mình, đó là một khoảng khắc đáng nhớ.
Cung Vũ Trạch thực sự phải chuẩn bị một chút. Thế nhưng anh cũng nghỉ khoảng nửa tiếng. Lúc này trợ lý của anh sẽ rời đi, ngồi ở khoang phía sau, không làm phiền đôi tình nhân.
Hạ An Ninh đang nghe nhạc, cũng không biết anh ấy đang nghỉ ngơi. Cô không biết anh đã đến ngồi bên cạnh, đang nhìn ngắm cô.
Khi Hạ An Ninh định quay sau nhìn anh thì hai khuôn mặt gần như kề sát vào nhau, hai mũi chạm vào, hơi thở đan xen.
Hạ An Ninh tròn mắt, rồi sau đó bàn tay anh vòng qua sau cổ cô. Anh đặt môi lên môi cô khiến cô đột nhiên thấy trống rỗng.
Cô thấy hồi hộp vì lần trước hôn nhau ở biệt thự là lúc không có ai. Thế nhưng bây giờ đang là ở trên máy bay.
Cô thấy căng thẳng! Cũng may Cung Vũ Trạch không để cô phải căng thẳng lâu. Anh chỉ hôn nhẹ vài giây rồi rời ra, trên mặt hiện rõ vẻ thích thú.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Hạ Thục Hoa ngồi trên sô-pha, cô cười nói: "Mẹ, con về rồi."
Hạ Thục Hoa nhanh giấu đi nỗi lo lắng trong lòng, đứng dậy nói: "Con về rồi."
Hạ An Ninh gật đầu, lấy ra tiền lương 9000 tệ của cô, để lại 2000 cho mình còn lại đưa cho bà: "Mẹ, đây là tiền lương của con, mẹ cầm lấy. Nếu mẹ cần dùng thì cứ mang đi dùng!"
Hạ Thục Hoa nhìn đứa con hiểu chuyện của bà, trong lòng thấy vui lên, cười nói: "Con gái mẹ thật là giỏi."
"Mẹ, con là con gái mẹ mà! Sau này, con sẽ kiếm tiền nuôi dưỡng mẹ." Hạ An Ninh rất ít khi được mẹ cô khen nên lần này cô rất vui.
Hạ Thục Hoa nhìn cô vui vẻ, thế nhưng nghĩ tới chuyện với Lý Kiều Thắng, bà lại thấy đau đầu, khó chịu.
"Mẹ, hai ngày nữa con đi nước ngoài một chuyến."Hạ An Ninh nói và chờ đợi sự đồng ý của bà.
Hạ Thục Hoa nghe xong liền thấy vui: "Tốt quá, mẹ không ý kiến gì, con không cần lo cho mẹ, đi chơi vui vẻ với Cung Vũ Trạch."
"Mẹ, hai ngày này con sẽ ở nhà với mẹ." Hạ An Ninh nắm lấy tay bà, tựa vao vai bà.
" Được, An Ninh, con thật hiếu thuận, không phụ công mẹ nuôi con.
Hạ An Ninh nghe thế liền cười: "Mẹ, mẹ không những nuôi con, mẹ còn sinh ra con nữa cơ mà! Cả đời này, con không hiếu thuận với mẹ thì hiếu thuận với ai."
Hạ Thục Hoa chợt thấy khó xử, có một số điều bây giờ bà chưa thể nói cho cô biết được.
Buổi trưa, Hạ An Ninh cùng bà ra ngoài ăn trưa. Sau đó mua cho bà vài bộ quần áo mới. Hai ngày này, cô không liên lạc nhiều với Cung Vũ Trạch, chỉ gọi điện với nhau vào buổi tối sau khi đã trở lại phòng.
Hạ Thục Hoa thì lại hy vọng con gái bà nhanh lên đường, bởi vì bà chẳng biết khi nào Lý Kiều Thắng sẽ tìm tới, bà lo và không muốn con gái bà biết chuyện.
Tối ngày thứ hai, Hạ Thục Hoa sắp đồ cho con gái sang nhà Cung Vũ Trạch. Hạ An Ninh cũng có dự định đó bởi vì ngày mai bay sớm, anh ấy phải dự hội nghị.
Tối đó lái xe của Cung Vũ Trạch đón cô tới. Sau khi tiễn con gái xong, Hạ Thục Hoa mới thấy nhẹ trong lòng.
Bà sợ khi con gái ở nhà, Lý Kiều Thắng sẽ tới kiếm chuyện.
Trong tay Hạ Thục Hoa đã chẳng còn đồng nào, đừng nói là 100 nghìn, mà ngay cả tới 30 nghìn bà cũng lấy đâu ra. Mấy ngày nay bà sống rất khó khăn, không thể bảo con gái tới vay tiền của Cung Vũ Trạch. Dù gì bà cũng không rõ tình cảm Cung Vũ Trạch dành cho con gái bà.
Nhỡ khi bà làm gì đó phiền tới anh ta, thì liệu anh ta có còn yêu con gái bà nữa không. Bà không thể ngốc nghếch phá hoại hạnh phục của con gái bà.
5h sáng, một chiếc máy bay tư nhân cất cánh, bay vào bầu trời đầy mây.
Đây là máy bay của Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh. Sau khi máy bay ổn định, Hạ An Ninh vẫn thấy buồn ngủ. Ngồi trên ghế, cô đắp chăn mỏng, nằm vào trong lòng Cung Vũ Trạch rồi ngủ thiếp đi.
Cung Vũ Trạch thì không buồn ngủ, chờ đợi chuyến công tác này, anh sẽ dành hết thời gian sau công việc cho cô ấy.
Trong nước, Lam Doanh chợt nghĩ, Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch ở bên nhau liệu Hạ An Ninh có tham tiền của anh ấy không?
Một gia đình chẳng lấy đâu làm dư giả như cô ta, mong muốn một cuộc sống sung túc, vì thế cô ta mới bám lấy Cung Vũ Trạch như thế, chờ đợi lấy được tiền của Cung Vũ Trạch.
Nếu như vậy, cô ta sẽ lợi dụng lấy thật nhiều tiền, rồi ngay lập tức biến mất khỏi cuộc sống của Cung Vũ Trạch.
Với cách nghĩ như thế, Lam Doanh thấy dễ chịu hơn nhiều. Cảm giác chỉ cần thực hiện một kế hoạch đơn giản sẽ có thể đá bay Hạ An Ninh ra khỏi thế giới của họ.
Lam Doanh cứ suy nghĩ như thế, nên tìm người đi tìm hiểu gia cảnh nhà Hạ An Ninh. Trong xã hội này, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng có thể làm được!
Tới khoảng 11h trưa, cô đã nhận được tài liệu chi tiết liên quan tới Hạ An Ninh.
Lam Doanh ngồi trong quán cafe, vừa uống vừa lật giở tài liệu
Một cô gái xuất thân từ gia đình chỉ có mẹ, gia cảnh hết sức khốn khó, sống ở khu chung cư cũ. Hơn nữa mẹ cô làn là người sống bằng nghề đánh mạt chược.
Lam Doanh cười lạnh lùng, một bà mẹ mê bài bạc thì dạy dỗ con thế nào. Xem ra đúng là anh Cung Vũ Trạch bị họ lừa rồi.
Lam Doanh càng nghĩ càng nhanh chóng muốn tìm cách đẩy Hạ An Ninh ra khỏi cuộc sống của Cung Vũ Trạch. Nếu không, cô sẽ không thể yên tâm khi xung quanh anh có những người như thế.
Lam Doanh gấp tài liệu lại, gọi cuộc điện thoại, nói với người chị em tốt của cô: "Cùng tớ đi làm một chuyện được không?"
"Được, tớ cũng đang rảnh, có chuyện gì thế?"
"Không có gì, tớ chỉ hẹn một người thôi."
"Được, tớ sẽ đi với cậu."
Lam Doanh hẹn bạn xong, chuẩn bị chiều sẽ tới nhà Hạ Thục Hoa để gặp mặt. Cô đã chuẩn bị nhiều quà cho lần gặp mặt này. Cô tin rằng người như Hạ Thục Hoa nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.
Chỉ cần nói với bà ta, Hạ An Ninh sau này sẽ bị bỏ rơi, nhất định bà ta sẽ cầm lấy tiền trước rồi tính. Trên máy bay, Hạ An Ninh ngủ hơn một tiếng rồi tỉnh lại. Cô nhìn bầu trời xanh bên ngoài, tâm trạng hết sức phấn khích. Thế nhưng cô không dám thể hiện. Khi Cung Vũ Trạch xem tài liệu, cô ngồi bên nghe âm nhạc, thi thoảng nhìn ra cửa sổ, rồi lại liếc trộm chàng trai ngồi bên.
Cô vừa nghe những bản nhạc tình ca, ở bên lại là người yêu của mình, đó là một khoảng khắc đáng nhớ.
Cung Vũ Trạch thực sự phải chuẩn bị một chút. Thế nhưng anh cũng nghỉ khoảng nửa tiếng. Lúc này trợ lý của anh sẽ rời đi, ngồi ở khoang phía sau, không làm phiền đôi tình nhân.
Hạ An Ninh đang nghe nhạc, cũng không biết anh ấy đang nghỉ ngơi. Cô không biết anh đã đến ngồi bên cạnh, đang nhìn ngắm cô.
Khi Hạ An Ninh định quay sau nhìn anh thì hai khuôn mặt gần như kề sát vào nhau, hai mũi chạm vào, hơi thở đan xen.
Hạ An Ninh tròn mắt, rồi sau đó bàn tay anh vòng qua sau cổ cô. Anh đặt môi lên môi cô khiến cô đột nhiên thấy trống rỗng.
Cô thấy hồi hộp vì lần trước hôn nhau ở biệt thự là lúc không có ai. Thế nhưng bây giờ đang là ở trên máy bay.
Cô thấy căng thẳng! Cũng may Cung Vũ Trạch không để cô phải căng thẳng lâu. Anh chỉ hôn nhẹ vài giây rồi rời ra, trên mặt hiện rõ vẻ thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.