Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 931
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Ngày hôm sau, Hạ Thục Hoa quả nhiên từ chối tới bệnh viện, mười ngày sau vào nửa đêm, ngực bà bỗng nhiên đau nhói, mình dưới bắt đầu ra máu.
Hạ Thục Hoa là người không quá chú trọng tới sức khoẻ, trước đây khi bà năm mươi tuổi thì mãn kinh, sau đó thi thoảng lại có lại kinh nguyệt, bà vẫn không quá lưu tâm. Không ngờ kết quả là ung thư cổ tử cung.
Bà nghĩ bệnh này chắc có liên quan tới nghề nghiệp của bà hồi còn trẻ, mắc phải bệnh này bà cũng không dám trách ai, bà chỉ hi vọng trước khi chết sẽ không phải chịu quá nhiều dày vò.
Một tuần sau, Hạ Thục Hoa vì máu ra không ngừng bắt buộc phải nhập viện, bác sĩ không ngờ bệnh tình của bà lại phát tác bất ngờ như vậy, nên cho bà nằm viện luôn.
Hạ An Ninh vô cùng sợ hãi, cô xin nghỉ phép tới giường bệnh chăm mẹ, lúc này sắc mặt Hạ Thục Hoa rất xấu, giống như không còn máu, cả người gầy đi trông thấy, Hạ Thục Hoa biết mình đã không còn nhiều ngày nữa.
Bà nằm trên giường bệnh, mỗi lần Hạ An Ninh nhận hoá đơn nộp viện phí bà đều đòi xem, nhìn thấy tiền tiêu ra như nước, bà lại cảm thấy xót của. Bà vốn định giữ lại một ít cho Hạ An Ninh sinh sống sau này, nhưng bây giờ bà vừa vào viện, chớp mắt đã tiêu hết hơn một trăm nghìn tệ. Thế là Hạ Thục Hoa từ chối bác sĩ kê đơn các loại thuốc đắt tiền, lúc này, trong đầu bà đã bắt đầu không nhớ được rất nhiều việc, nhưng có một việc bà vẫn nhớ rất rõ, đó chính là thân thế của Hạ An Ninh, nhìn cô hàng ngày cô đơn ra vào bệnh viện, bà lại thấy thương.
Bà nghĩ mình chết đi, cô sẽ rất đáng thương, không có chỗ dựa, những ngày tháng sau này phải biết làm sao?
Trong đêm ngày thứ ba, Hạ Thục Hoa phải cấp cứu mới có thể ổn định bệnh tình, khi đưa về lại giường bệnh bà đã mất đi nửa sinh mạng, tóc bà bạc trắng, Hạ An Ninh nhoài người trên giường bệnh, cố kìm nén nước mắt lau người cho bà, bón cháo cho bà ăn.
Hạ Thục Hoa cũng khóc, lần này bà cấp cứu giữ được mạng sống, kí ức càng thêm rõ ràng, những việc trong cả cuộc đời đều như hồi quang phản chiếu trong đầu, vô cùng rõ nét.
Bà biết, khi một người sắp sửa rời xa cõi đời này sẽ càng nhớ rõ quá khứ, đó chính là thời gian cuối cùng còn ở lại trên thế gian.
Điều này nhắc nhở bà những buồn vui đau khổ trong một đời, cuộc đời Hạ Thục Hoa không hề thuận buồm xuôi gió, nỗi khổ nào cũng đã từng nếm trải, sống tới bây giờ bà cũng coi như đã viên mãn.
Bà nhìn nước mắt Hạ An Ninh rơi xuống liền giơ tay lên lau cho cô, an ủi nói: "An Ninh, đừng khóc, mẹ không sao."
"Mẹ... mẹ đừng rời xa con, mẹ là người thân duy nhất của con trên cuộc đời này, mẹ đừng rời xa con!" Hạ An Ninh nằm trên chăn của bà, khóc đỏ mắt, cô sợ một mình sống trên đời.
Hạ Thục Hoa cũng rất đau khổ, bà khóc theo cô, nắm chặt lấy tay cô nghẹn ngào nói: "An Ninh, mẹ xin lỗi con..."
"Con không muốn sống một mình trên đời... con sợ lắm..." Hạ An Ninh mím môi, nước mắt trào ra từ đôi mắt trong veo của cô, ướt đấp gương mặt trắng ngần.
Hạ Thục Hoa hít thở thật sâu, cuối cùng cũng nói ra: "An Ninh, đừng sợ, trên đời này con không chỉ có một mình... con còn có người thân trên đời..."
"Người thân?" Hạ An Ninh sửng sốt nhìn mẹ mình, không hiểu bà nói vậy là có ý gì. Hạ Thục Hoa biết thời gian của mình không còn nhiều, không biết lần sau hôn mê có thể cứu lại được hay không, bà không muốn giấu cô nữa, bà sụt sịt nói: "An Ninh, mẹ vẫn chưa nói với con một chuyện, bây giờ mẹ sắp đi rồi, mẹ phải nói với con, con không phải con ruột của mẹ."
Hạ An Ninh kinh ngạc khi nghe lời mẹ nói, cô lắc đầu không dám tin vào tia mình, nước mắt rơi xuống vạt áo: "Không... mẹ là mẹ của con."
"Con là đứa con người khác cho mẹ, người cho mẹ con là mẹ ruột của con, khi đó con mới ba tháng tuổi!"
Hạ Thục Hoa ánh mắt mơ hồ, như thể nhớ lại đêm hè gió mát nhặt được cô, như thể lại nhìn thấy người con gái ăn vận tao nhã, sắc mặt tuyệt vọng kia, trước khi cô ấy nhảy sông còn khẩn cầu bà: "Nhờ cô hãy chăm sóc con tôi."
Khi đó bà không biết cô ấy sắp nhảy sông, tưởng rằng cô ấy có việc gì nhờ bà ôm con gái giúp cô ấy một lát, đợi khi bà ôm xong, cô gái đó liền nhảy xuống sông.
"Mẹ... có phải mẹ nhớ nhầm rồi không? Con là con ruột của mẹ." Hạ An Ninh không thể chấp nhận sự thật này, cô là đứa con được nhặt về sao? Không cần biết có thật hay không, trong lòng cô cũng chỉ nhận bà làm mẹ.
"An Ninh, mẹ của con cũng đã mất rồi, khi cô ấy giao con cho mẹ đã lựa chọn nhảy sông, cô ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp và có khí chất, vì thế con không hề giống mẹ, con giống mẹ ruột của con." Hạ Thục Hoa đã hông còn sức nữa, mỗi câu bà nói ra đều phải gắng gượng hết sức.
Hạ An Ninh nghe bà nói, nước mắt sững lại trong hốc mắt, mãi sau mới giật mình rơi xuống, đầu cô trống rỗng, lắng nghe xong một điều khó tin, lúc này lại cho cô một niềm tuyệt vọng, mẹ ruột cô đã nhảy sông tự vẫn?
"Khi đó mẹ vẫn là gái gọi, hai mươi tám tuổi rồi, không còn thị trường nữa, khi đang đi thơ thẩn thì gặp được con, mẹ nhặt con về nhà coi con là con gái, con chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho mẹ." Hạ Thục Hoa nói xong liền đưa tay vuốt nhẹ má cô: "Con là niềm tự hào của mẹ..."
Hạ An Ninh nắm lấy tay bà, nhất thời không biết nói gì: "An Ninh, khi mẹ con đi có để lại một miếng ngọc bội trên người con, mười mấy năm trước mẹ nghèo quá, không có tiền nên đã bán nó đi rồi, bán cho một người chị em của mẹ, tên của cô ta là Trương Cầm, mẹ đã không có địa chỉ liên hệ của cô ta, nhưng con có thể thông qua các chị em cũ của mẹ tìm được cô ta, miếng ngọc bội đó là bằng chứng tốt nhất để con tìm lại người thân, mẹ hi vọng con có thể tìm được nó, cũng hi vọng sau khi mẹ ra đi, con có thể tìm lại được người thân của mình..." Hạ Thục HOa nói xong liền thở dốc một hơi, như thể sắp không ổn.
"Mẹ... mẹ đừng nói nữa, đừng nói nữa, mẹ hãy cứ nghỉ ngơi đi."
"A Hà... chị Nhan... trong điện thoại của mẹ... có thể tìm được Trương Cầm, miếng ngọc bội đó ở viền có hai con phượng hoàng màu vàng... rất đẹp... rất xinh..." Hạ Thục Hoa càng nói càng hết sức.
Hạ An Ninh ôm lấy bà, lúc này y tá gọi bác sĩ tới, khi bác sĩ chuẩn bị cấp cứu thì Hạ Thục Hoa đột nhiên mở to mắt, nói với ông: "Không cần cứu nữa... không cần phải cấp cứu nữa..."
Trước khi bà qua đời, bà chỉ có một nguyện vọng là để lại một ít tiền cho Hạ An Ninh! [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Y tá và bác sĩ lặng lẽ đi ra ngoài, Hạ Thục Hoa dùng nốt chút sức lực cuối cùng của mình nắm lấy tay An Ninh: "Tìm được miếng ngọc bội đó... hãy đi tìm người thân của con... họ nhất định sẽ nhận con... con sẽ sống rất hạnh phúc... An Ninh... con của mẹ, con nhất định phải hạnh phúc... đừng giống mẹ, cả đời cô độc."
Nói xong Hạ Thục Hoa nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. "Mẹ..." Tiếng khóc đau thương của Hạ An Ninh vang vọng khắp phòng bệnh.
Hạ Thục Hoa là người không quá chú trọng tới sức khoẻ, trước đây khi bà năm mươi tuổi thì mãn kinh, sau đó thi thoảng lại có lại kinh nguyệt, bà vẫn không quá lưu tâm. Không ngờ kết quả là ung thư cổ tử cung.
Bà nghĩ bệnh này chắc có liên quan tới nghề nghiệp của bà hồi còn trẻ, mắc phải bệnh này bà cũng không dám trách ai, bà chỉ hi vọng trước khi chết sẽ không phải chịu quá nhiều dày vò.
Một tuần sau, Hạ Thục Hoa vì máu ra không ngừng bắt buộc phải nhập viện, bác sĩ không ngờ bệnh tình của bà lại phát tác bất ngờ như vậy, nên cho bà nằm viện luôn.
Hạ An Ninh vô cùng sợ hãi, cô xin nghỉ phép tới giường bệnh chăm mẹ, lúc này sắc mặt Hạ Thục Hoa rất xấu, giống như không còn máu, cả người gầy đi trông thấy, Hạ Thục Hoa biết mình đã không còn nhiều ngày nữa.
Bà nằm trên giường bệnh, mỗi lần Hạ An Ninh nhận hoá đơn nộp viện phí bà đều đòi xem, nhìn thấy tiền tiêu ra như nước, bà lại cảm thấy xót của. Bà vốn định giữ lại một ít cho Hạ An Ninh sinh sống sau này, nhưng bây giờ bà vừa vào viện, chớp mắt đã tiêu hết hơn một trăm nghìn tệ. Thế là Hạ Thục Hoa từ chối bác sĩ kê đơn các loại thuốc đắt tiền, lúc này, trong đầu bà đã bắt đầu không nhớ được rất nhiều việc, nhưng có một việc bà vẫn nhớ rất rõ, đó chính là thân thế của Hạ An Ninh, nhìn cô hàng ngày cô đơn ra vào bệnh viện, bà lại thấy thương.
Bà nghĩ mình chết đi, cô sẽ rất đáng thương, không có chỗ dựa, những ngày tháng sau này phải biết làm sao?
Trong đêm ngày thứ ba, Hạ Thục Hoa phải cấp cứu mới có thể ổn định bệnh tình, khi đưa về lại giường bệnh bà đã mất đi nửa sinh mạng, tóc bà bạc trắng, Hạ An Ninh nhoài người trên giường bệnh, cố kìm nén nước mắt lau người cho bà, bón cháo cho bà ăn.
Hạ Thục Hoa cũng khóc, lần này bà cấp cứu giữ được mạng sống, kí ức càng thêm rõ ràng, những việc trong cả cuộc đời đều như hồi quang phản chiếu trong đầu, vô cùng rõ nét.
Bà biết, khi một người sắp sửa rời xa cõi đời này sẽ càng nhớ rõ quá khứ, đó chính là thời gian cuối cùng còn ở lại trên thế gian.
Điều này nhắc nhở bà những buồn vui đau khổ trong một đời, cuộc đời Hạ Thục Hoa không hề thuận buồm xuôi gió, nỗi khổ nào cũng đã từng nếm trải, sống tới bây giờ bà cũng coi như đã viên mãn.
Bà nhìn nước mắt Hạ An Ninh rơi xuống liền giơ tay lên lau cho cô, an ủi nói: "An Ninh, đừng khóc, mẹ không sao."
"Mẹ... mẹ đừng rời xa con, mẹ là người thân duy nhất của con trên cuộc đời này, mẹ đừng rời xa con!" Hạ An Ninh nằm trên chăn của bà, khóc đỏ mắt, cô sợ một mình sống trên đời.
Hạ Thục Hoa cũng rất đau khổ, bà khóc theo cô, nắm chặt lấy tay cô nghẹn ngào nói: "An Ninh, mẹ xin lỗi con..."
"Con không muốn sống một mình trên đời... con sợ lắm..." Hạ An Ninh mím môi, nước mắt trào ra từ đôi mắt trong veo của cô, ướt đấp gương mặt trắng ngần.
Hạ Thục Hoa hít thở thật sâu, cuối cùng cũng nói ra: "An Ninh, đừng sợ, trên đời này con không chỉ có một mình... con còn có người thân trên đời..."
"Người thân?" Hạ An Ninh sửng sốt nhìn mẹ mình, không hiểu bà nói vậy là có ý gì. Hạ Thục Hoa biết thời gian của mình không còn nhiều, không biết lần sau hôn mê có thể cứu lại được hay không, bà không muốn giấu cô nữa, bà sụt sịt nói: "An Ninh, mẹ vẫn chưa nói với con một chuyện, bây giờ mẹ sắp đi rồi, mẹ phải nói với con, con không phải con ruột của mẹ."
Hạ An Ninh kinh ngạc khi nghe lời mẹ nói, cô lắc đầu không dám tin vào tia mình, nước mắt rơi xuống vạt áo: "Không... mẹ là mẹ của con."
"Con là đứa con người khác cho mẹ, người cho mẹ con là mẹ ruột của con, khi đó con mới ba tháng tuổi!"
Hạ Thục Hoa ánh mắt mơ hồ, như thể nhớ lại đêm hè gió mát nhặt được cô, như thể lại nhìn thấy người con gái ăn vận tao nhã, sắc mặt tuyệt vọng kia, trước khi cô ấy nhảy sông còn khẩn cầu bà: "Nhờ cô hãy chăm sóc con tôi."
Khi đó bà không biết cô ấy sắp nhảy sông, tưởng rằng cô ấy có việc gì nhờ bà ôm con gái giúp cô ấy một lát, đợi khi bà ôm xong, cô gái đó liền nhảy xuống sông.
"Mẹ... có phải mẹ nhớ nhầm rồi không? Con là con ruột của mẹ." Hạ An Ninh không thể chấp nhận sự thật này, cô là đứa con được nhặt về sao? Không cần biết có thật hay không, trong lòng cô cũng chỉ nhận bà làm mẹ.
"An Ninh, mẹ của con cũng đã mất rồi, khi cô ấy giao con cho mẹ đã lựa chọn nhảy sông, cô ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp và có khí chất, vì thế con không hề giống mẹ, con giống mẹ ruột của con." Hạ Thục Hoa đã hông còn sức nữa, mỗi câu bà nói ra đều phải gắng gượng hết sức.
Hạ An Ninh nghe bà nói, nước mắt sững lại trong hốc mắt, mãi sau mới giật mình rơi xuống, đầu cô trống rỗng, lắng nghe xong một điều khó tin, lúc này lại cho cô một niềm tuyệt vọng, mẹ ruột cô đã nhảy sông tự vẫn?
"Khi đó mẹ vẫn là gái gọi, hai mươi tám tuổi rồi, không còn thị trường nữa, khi đang đi thơ thẩn thì gặp được con, mẹ nhặt con về nhà coi con là con gái, con chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho mẹ." Hạ Thục Hoa nói xong liền đưa tay vuốt nhẹ má cô: "Con là niềm tự hào của mẹ..."
Hạ An Ninh nắm lấy tay bà, nhất thời không biết nói gì: "An Ninh, khi mẹ con đi có để lại một miếng ngọc bội trên người con, mười mấy năm trước mẹ nghèo quá, không có tiền nên đã bán nó đi rồi, bán cho một người chị em của mẹ, tên của cô ta là Trương Cầm, mẹ đã không có địa chỉ liên hệ của cô ta, nhưng con có thể thông qua các chị em cũ của mẹ tìm được cô ta, miếng ngọc bội đó là bằng chứng tốt nhất để con tìm lại người thân, mẹ hi vọng con có thể tìm được nó, cũng hi vọng sau khi mẹ ra đi, con có thể tìm lại được người thân của mình..." Hạ Thục HOa nói xong liền thở dốc một hơi, như thể sắp không ổn.
"Mẹ... mẹ đừng nói nữa, đừng nói nữa, mẹ hãy cứ nghỉ ngơi đi."
"A Hà... chị Nhan... trong điện thoại của mẹ... có thể tìm được Trương Cầm, miếng ngọc bội đó ở viền có hai con phượng hoàng màu vàng... rất đẹp... rất xinh..." Hạ Thục Hoa càng nói càng hết sức.
Hạ An Ninh ôm lấy bà, lúc này y tá gọi bác sĩ tới, khi bác sĩ chuẩn bị cấp cứu thì Hạ Thục Hoa đột nhiên mở to mắt, nói với ông: "Không cần cứu nữa... không cần phải cấp cứu nữa..."
Trước khi bà qua đời, bà chỉ có một nguyện vọng là để lại một ít tiền cho Hạ An Ninh! [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Y tá và bác sĩ lặng lẽ đi ra ngoài, Hạ Thục Hoa dùng nốt chút sức lực cuối cùng của mình nắm lấy tay An Ninh: "Tìm được miếng ngọc bội đó... hãy đi tìm người thân của con... họ nhất định sẽ nhận con... con sẽ sống rất hạnh phúc... An Ninh... con của mẹ, con nhất định phải hạnh phúc... đừng giống mẹ, cả đời cô độc."
Nói xong Hạ Thục Hoa nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. "Mẹ..." Tiếng khóc đau thương của Hạ An Ninh vang vọng khắp phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.