Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 986
Tịch Bảo Nhi
11/07/2020
Hàng lông mi dài của cô che đi đôi mắt xinh đẹp, đôi môi đỏ khẽ cong lên, cứ như đang ước một điều ước tuyệt đẹp.
Anh thấy tò mò, lúc này trong lòng cô đang ước điều gì?
Lúc Quý An Ninh nhắm mắt lại, trong lòng cô ước hai điều, tuy rằng chỉ là ý niệm khẽ vụt qua, nhưng cô vẫn ước hai điều, một điều, ở bên cạnh anh, điều còn lại, hy vọng lấy lại được những thứ của mẹ mình từ trong tay Lam Doanh.
Thật ra, hai điều ước này có thể xem như là một, chỉ cần có thể lấy được chiếc USB kia, giữa cô và anh sẽ không còn bất kỳ trở ngại gì nữa, tất nhiên là sẽ có thể ở bên nhau.
Quý An Ninh mở mắt ra, ánh mắt sáng rực khiến người ta động lòng.
"Ước điều gì rồi?" Cung Vũ Trạch tò mò hỏi.
Quý An Ninh cười: "Không thể nói, điều ước mà nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa."
"Có liên quan đến anh không?" Cung Vũ Trạch đổi một câu hỏi khác.
Quý An Ninh cắn môi, ánh mắt hiện lên ý cười, cô khẽ gật đầu.
Cung Vũ Trạch nhận được câu trả lời này, tâm trạng anh trở nên cực kỳ vui vẻ, anh vươn ray ra ôm lấy bờ vai của cô, kéo cô vào lồng ngực của mình.
Quý An Ninh khẽ dựa vào lòng anh, cùng anh ngắm phong cảnh bên ngoài cùng cô, gió đêm lướt qua, thổi mái tóc dài của cô tung bay giữa không trung.
Cung Vũ Trạch nghiêng đầu, hôn một nụ hôn nhớ nhung lên mái tóc của cô, anh cúi xuống, hít hương thơm vương trên mái tóc. Trái tim Quý An Ninh cũng trở nên dịu dàng, cô khẽ nhắm mắt lại, cọ cọ trong lòng anh.
Cảm giác này, bình yên như trước đây, khiến cô mê đắm, cũng vấn vương.
Cung Vũ Trạch khẽ nâng cằm cô lên, hàng lông mi của Quý An Ninh khẽ rung như cách bướm, cô mở mắt, nhìn anh đầy mơ màng.
Đè nén 3 năm, nhớ nhung 3 năm, và người luôn ước ao giờ đây đã ở bên cạnh, làm gì có người đàn ông nào có thể tiếp tục đè nén và khắc chế nữa, tất nhiên là sẽ chiều theo ý muốn của mình, giải thoát nỗi nhớ nhung kia.
Cánh môi mỏng của anh khẽ đè xuống, Quý An Ninh không né tránh, cô nhắm mắt lại đón lấy, nụ hôn này cô đã đợi 3 năm rồi...
Nụ hôn của Cung Vũ Trạch, như cơn mưa phùn, không có hơi thở xâm lược, mang cô trở về với cảm giác của ba năm trước, khơi gợi ký ức của cô từng chút từng chút một, gợi lên tình yêu dành cho nhau. Chỉ có điều trong lúc Quý An Ninh đang chìm đắm trong cơn say, anh lại bỗng nhiên tấn công mãnh liệt, lưng Quý An Ninh tựa vào lan can, phía sau lưng là từng cơn sóng lớn, còn trước mặt, chỉ có anh, cô không thể không ôm lấy cổ anh, cứ như anh chính là khúc gỗ nổi duy nhất mà cô có thể bám lấy trong lúc đang lênh đênh trên mặt nước mênh mông.
Cuối cùng, một nụ hôn kết thúc trong nhịp thở hổn hển của hai người.
Quý An Ninh thấy hơi xấu hổ, cô khẽ đẩy anh ra, rồi đi lên phía trước vài bước.
Cung Vũ Trạch cũng điều chỉnh nhịp thở, mái tóc đen của anh cũng được thổi khô, rũ xuống mềm mại, dung mạo của anh trông càng cứng rắn kiên nghị hơn ba năm trước, càng có hơi thở đàn ông hơn, hơi thở đó được toát ra từ bên trong cơ thể, khiến biết bao nhiêu phụ nữ phải mê đắm.
"Em ngủ trước đi!" Ánh mắt Cung Vũ Trạch nhìn về phương xa, giọng nói hơi trầm khàn.
Quý An Ninh ừ một tiếng, cô trở về phòng, cô nhìn rồi chọn một bên giường, vén chăn nằm xuống, giường rất lớn, cơ thể nhỏ nhắn của cô chỉ chiếm một vị trí nhỏ, chiếc giường mềm mại, cộng thêm đầu óc vẫn còn hơi trống rỗng, cô thật sự thấy hơi buồn ngủ, muốn ngủ thiếp đi!
Hôm nay Quý An Ninh cũng bận rộn cả ngày, trong lúc bôn tẩu cô đã thấy cực kỳ mệt mỏi, lúc nãy do hôn nên đầu óc có hơi thiếu dưỡng khí, bây giờ là lúc thích hợp đi ngủ nhất.
Mười mấy phút sau, cô chìm vào trong giấc ngủ với một nụ cười thỏa mãn.
Cung Vũ Trạch không nghe thấy âm thanh gì từ phía sau, lúc này anh mới trở về phòng, anh nheo mắt lại, nhìn cô với một vẻ mặt không thể tin được.
Cô đã ngủ rồi ư?
Cung Vũ Trạch cười khổ, anh tự cười nhạo mình, do sức quyến rũ của bản thân không đủ lớn hay sao mà vẫn khiến cho cô đi ngủ được?
Ba năm nay, cũng có không ít kiểu phụ nữ xuất sắc xoay quanh anh, nhưng anh là kiểu người gần bùn mà vẫn không tanh mùi bùn, cho dù anh có điều kiện lăng nhăng, nhưng anh lại trở thành một người đàn ông chung tình nhất.
Nhưng với mị lực của chính bản thân mình, anh vẫn thấy tự tin, chỉ có điều, đến chỗ của Quý An Ninh, hình như sự tự tin này không còn tồn tại nữa.
Cung Vũ Trạch vén một bên chăn còn lại rồi ngồi xuống, nhìn cô chỉ đang nằm ở mép giường, anh thấy lo lắng, lỡ buổi tối cô lật người, cả người rơi xuống giường thì sao đây?
Cung Vũ Trạnh ngồi dịch tới, ôm Quý An Ninh vào trong một chút, Quý An Ninh ngủ say như một đứa trẻ, để mặc cho anh xê dịch, cô gối lên bàn tay của mình, ngủ vô cùng ngon giấc.
Giờ thì Cung Vũ Trạch thấy hơi cạn lời, thế mà vẫn không tỉnh? Nhưng anh cũng không muốn đánh thức cô, anh cũng nằm xuống, gác đầu lên cánh tay, nghiêng người, đối diện với cô, dưới ánh đèn thủy tinh, quan sát khuôn mặt mà anh đã nhớ nhung suốt ba năm nay.
Từng cử chỉ từng nụ cười của cô, sớm đã khắc sây vào trong trí nhớ, nhìn khuôn mặt vẫn còn có chút non nớt kia, tay anh bỗng thấy hơi ngứa, anh giơ tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt ấy.
Trong mơ Quý An Ninh dường như cảm giác thấy gì đó, cô chu môi lên, dáng vẻ cứ như rất bất mãn khi có người làm phiền giấc ngủ của mình.
Cung Vũ Trạch cười trong im lặng, anh thấy hơi bó tay, anh ghé sát, hôn nhanh lên đôi môi đỏ đang chu ra của cô, nhưng nhìn cô ngủ say như thế, chắc là buồn ngủ lắm đây.
Tối nay, anh cũng không cũng không hy vọng xảy ra thêm chuyện gì, Cung Vũ Trạch không quấy rầy cô nữa, ở vị trí cách cô khoảng một bàn tay, anh điều chỉnh ánh đèn và nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Có cô ở đây, anh cũng sẽ ngủ rất yên lòng.
Thế nhưng, hai người ngủ rồi, nửa đêm vẫn đổi vài kiểu tư thế, cuối cùng hai người ôm nhau, Quý An Ninh gối lên cánh tay Cung Vũ Trạch, một tay Cung Vũ Trạch ôm lấy eo của cô, một chân của Quý An Ninh gác lên đùi anh, tư thế này rất chi là mập mờ.
Sáng sớm.
Đồng hồ sinh học thôi thúc Quý An Ninh thức dậy, cô mơ mơ màng màng, vốn cho rằng vẫn còn ở trong nhà, cô cảm thấy vùng eo nằng nặng, cô giơ tay ra muốn lấy cái vật đang đè trên eo mình ra, nhưng không ngờ rằng lại sờ thấy một cánh tay khỏe mạnh rắn chắc.
Thế là cô mở to mắt, một khuôn mặt tuấn tú bất ngờ đập vào mắt cô, khoảng cách gần đến mức, ngũ quan của anh được phóng to rõ nét và cũng trông rất mê người.
Tuy anh đã ngủ một giấc, nhưng dáng vẻ của anh không hề lôi thôi bù xù, mà trông vẫn rất sạch sẽ gọn gàng. Quý An Ninh cúi đầu nhìn tư thế ôm nhau của họ, đầu óc cô chấn động. Trời ơi! Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh thấy tò mò, lúc này trong lòng cô đang ước điều gì?
Lúc Quý An Ninh nhắm mắt lại, trong lòng cô ước hai điều, tuy rằng chỉ là ý niệm khẽ vụt qua, nhưng cô vẫn ước hai điều, một điều, ở bên cạnh anh, điều còn lại, hy vọng lấy lại được những thứ của mẹ mình từ trong tay Lam Doanh.
Thật ra, hai điều ước này có thể xem như là một, chỉ cần có thể lấy được chiếc USB kia, giữa cô và anh sẽ không còn bất kỳ trở ngại gì nữa, tất nhiên là sẽ có thể ở bên nhau.
Quý An Ninh mở mắt ra, ánh mắt sáng rực khiến người ta động lòng.
"Ước điều gì rồi?" Cung Vũ Trạch tò mò hỏi.
Quý An Ninh cười: "Không thể nói, điều ước mà nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa."
"Có liên quan đến anh không?" Cung Vũ Trạch đổi một câu hỏi khác.
Quý An Ninh cắn môi, ánh mắt hiện lên ý cười, cô khẽ gật đầu.
Cung Vũ Trạch nhận được câu trả lời này, tâm trạng anh trở nên cực kỳ vui vẻ, anh vươn ray ra ôm lấy bờ vai của cô, kéo cô vào lồng ngực của mình.
Quý An Ninh khẽ dựa vào lòng anh, cùng anh ngắm phong cảnh bên ngoài cùng cô, gió đêm lướt qua, thổi mái tóc dài của cô tung bay giữa không trung.
Cung Vũ Trạch nghiêng đầu, hôn một nụ hôn nhớ nhung lên mái tóc của cô, anh cúi xuống, hít hương thơm vương trên mái tóc. Trái tim Quý An Ninh cũng trở nên dịu dàng, cô khẽ nhắm mắt lại, cọ cọ trong lòng anh.
Cảm giác này, bình yên như trước đây, khiến cô mê đắm, cũng vấn vương.
Cung Vũ Trạch khẽ nâng cằm cô lên, hàng lông mi của Quý An Ninh khẽ rung như cách bướm, cô mở mắt, nhìn anh đầy mơ màng.
Đè nén 3 năm, nhớ nhung 3 năm, và người luôn ước ao giờ đây đã ở bên cạnh, làm gì có người đàn ông nào có thể tiếp tục đè nén và khắc chế nữa, tất nhiên là sẽ chiều theo ý muốn của mình, giải thoát nỗi nhớ nhung kia.
Cánh môi mỏng của anh khẽ đè xuống, Quý An Ninh không né tránh, cô nhắm mắt lại đón lấy, nụ hôn này cô đã đợi 3 năm rồi...
Nụ hôn của Cung Vũ Trạch, như cơn mưa phùn, không có hơi thở xâm lược, mang cô trở về với cảm giác của ba năm trước, khơi gợi ký ức của cô từng chút từng chút một, gợi lên tình yêu dành cho nhau. Chỉ có điều trong lúc Quý An Ninh đang chìm đắm trong cơn say, anh lại bỗng nhiên tấn công mãnh liệt, lưng Quý An Ninh tựa vào lan can, phía sau lưng là từng cơn sóng lớn, còn trước mặt, chỉ có anh, cô không thể không ôm lấy cổ anh, cứ như anh chính là khúc gỗ nổi duy nhất mà cô có thể bám lấy trong lúc đang lênh đênh trên mặt nước mênh mông.
Cuối cùng, một nụ hôn kết thúc trong nhịp thở hổn hển của hai người.
Quý An Ninh thấy hơi xấu hổ, cô khẽ đẩy anh ra, rồi đi lên phía trước vài bước.
Cung Vũ Trạch cũng điều chỉnh nhịp thở, mái tóc đen của anh cũng được thổi khô, rũ xuống mềm mại, dung mạo của anh trông càng cứng rắn kiên nghị hơn ba năm trước, càng có hơi thở đàn ông hơn, hơi thở đó được toát ra từ bên trong cơ thể, khiến biết bao nhiêu phụ nữ phải mê đắm.
"Em ngủ trước đi!" Ánh mắt Cung Vũ Trạch nhìn về phương xa, giọng nói hơi trầm khàn.
Quý An Ninh ừ một tiếng, cô trở về phòng, cô nhìn rồi chọn một bên giường, vén chăn nằm xuống, giường rất lớn, cơ thể nhỏ nhắn của cô chỉ chiếm một vị trí nhỏ, chiếc giường mềm mại, cộng thêm đầu óc vẫn còn hơi trống rỗng, cô thật sự thấy hơi buồn ngủ, muốn ngủ thiếp đi!
Hôm nay Quý An Ninh cũng bận rộn cả ngày, trong lúc bôn tẩu cô đã thấy cực kỳ mệt mỏi, lúc nãy do hôn nên đầu óc có hơi thiếu dưỡng khí, bây giờ là lúc thích hợp đi ngủ nhất.
Mười mấy phút sau, cô chìm vào trong giấc ngủ với một nụ cười thỏa mãn.
Cung Vũ Trạch không nghe thấy âm thanh gì từ phía sau, lúc này anh mới trở về phòng, anh nheo mắt lại, nhìn cô với một vẻ mặt không thể tin được.
Cô đã ngủ rồi ư?
Cung Vũ Trạch cười khổ, anh tự cười nhạo mình, do sức quyến rũ của bản thân không đủ lớn hay sao mà vẫn khiến cho cô đi ngủ được?
Ba năm nay, cũng có không ít kiểu phụ nữ xuất sắc xoay quanh anh, nhưng anh là kiểu người gần bùn mà vẫn không tanh mùi bùn, cho dù anh có điều kiện lăng nhăng, nhưng anh lại trở thành một người đàn ông chung tình nhất.
Nhưng với mị lực của chính bản thân mình, anh vẫn thấy tự tin, chỉ có điều, đến chỗ của Quý An Ninh, hình như sự tự tin này không còn tồn tại nữa.
Cung Vũ Trạch vén một bên chăn còn lại rồi ngồi xuống, nhìn cô chỉ đang nằm ở mép giường, anh thấy lo lắng, lỡ buổi tối cô lật người, cả người rơi xuống giường thì sao đây?
Cung Vũ Trạnh ngồi dịch tới, ôm Quý An Ninh vào trong một chút, Quý An Ninh ngủ say như một đứa trẻ, để mặc cho anh xê dịch, cô gối lên bàn tay của mình, ngủ vô cùng ngon giấc.
Giờ thì Cung Vũ Trạch thấy hơi cạn lời, thế mà vẫn không tỉnh? Nhưng anh cũng không muốn đánh thức cô, anh cũng nằm xuống, gác đầu lên cánh tay, nghiêng người, đối diện với cô, dưới ánh đèn thủy tinh, quan sát khuôn mặt mà anh đã nhớ nhung suốt ba năm nay.
Từng cử chỉ từng nụ cười của cô, sớm đã khắc sây vào trong trí nhớ, nhìn khuôn mặt vẫn còn có chút non nớt kia, tay anh bỗng thấy hơi ngứa, anh giơ tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt ấy.
Trong mơ Quý An Ninh dường như cảm giác thấy gì đó, cô chu môi lên, dáng vẻ cứ như rất bất mãn khi có người làm phiền giấc ngủ của mình.
Cung Vũ Trạch cười trong im lặng, anh thấy hơi bó tay, anh ghé sát, hôn nhanh lên đôi môi đỏ đang chu ra của cô, nhưng nhìn cô ngủ say như thế, chắc là buồn ngủ lắm đây.
Tối nay, anh cũng không cũng không hy vọng xảy ra thêm chuyện gì, Cung Vũ Trạch không quấy rầy cô nữa, ở vị trí cách cô khoảng một bàn tay, anh điều chỉnh ánh đèn và nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Có cô ở đây, anh cũng sẽ ngủ rất yên lòng.
Thế nhưng, hai người ngủ rồi, nửa đêm vẫn đổi vài kiểu tư thế, cuối cùng hai người ôm nhau, Quý An Ninh gối lên cánh tay Cung Vũ Trạch, một tay Cung Vũ Trạch ôm lấy eo của cô, một chân của Quý An Ninh gác lên đùi anh, tư thế này rất chi là mập mờ.
Sáng sớm.
Đồng hồ sinh học thôi thúc Quý An Ninh thức dậy, cô mơ mơ màng màng, vốn cho rằng vẫn còn ở trong nhà, cô cảm thấy vùng eo nằng nặng, cô giơ tay ra muốn lấy cái vật đang đè trên eo mình ra, nhưng không ngờ rằng lại sờ thấy một cánh tay khỏe mạnh rắn chắc.
Thế là cô mở to mắt, một khuôn mặt tuấn tú bất ngờ đập vào mắt cô, khoảng cách gần đến mức, ngũ quan của anh được phóng to rõ nét và cũng trông rất mê người.
Tuy anh đã ngủ một giấc, nhưng dáng vẻ của anh không hề lôi thôi bù xù, mà trông vẫn rất sạch sẽ gọn gàng. Quý An Ninh cúi đầu nhìn tư thế ôm nhau của họ, đầu óc cô chấn động. Trời ơi! Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.