Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 27: Theo anh ta về nhà
Tịch Bảo Nhi
18/12/2018
Cung Dạ Tiêu cắn đôi môi hấp dẫn, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô, nét mặt đàm phán nói, "Vậy cô muốn thế nào? Muốn bao nhiêu tiền, cô nói giá, tôi sẽ đáp ứng cho cô."
Tiền? Chết tiệt mà, người đàn ông này có tiền là có thể nhục mạ người khác sao?
"Ngoại trừ con trai tôi ra, tôi không cần gì cả, anh tốt nhất trời xa con trai tôi một chút." Trình Ly Nguyệt cảnh cáo.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, ánh nhìn thâm sâu nguy hiểm hiện lên trong mắt anh, người đàn bà này thật không phải cứng đầu dạng vừa mà, anh hằng nhẹ giọng, "Nếu bắt buộc thì chúng ta cùng ra tòa, tôi tin rằng đoàn luật sư của tôi sẽ cho cô biết ai mới là người có tư cách nuôi dưỡng đứa con này."
Vậy là uy hiếp rồi.
Hơn nữa còn không phải đơn giản là uy hiếp bình thường nữa.
Trình Ly Nguyệt hơi mở to mắt, mấy năm nay đi làm ở công ty nên cô không phải không biết, loại người có thân phận như anh ta, kiện tụng không bao giờ thua, vì thế, anh ta muốn lấy tiền và quyền để áp bức cô.
"Kiện thì kiện, tôi không sợ anh đâu." Trình Ly Nguyệt thua người nhưng không thua khí thế, cô không muốn lộ vẻ sợ sệt.
"Được thôi, cô nói đấy nhé, vậy thì chờ thư mời của tòa án đi nhé! Còn nữa, tối nay tôi muốn dẫn con trai về nhà ngủ." Cung Dạ Tiêu nói chắc nịch.
Trình Ly Nguyệt cắn đôi môi đỏ, giận đến nỗi muốn tát anh ta một bạt tay, đêm đó vào bốn năm trước khiến cô mất tất cả, bây giờ anh ta lại muốn tranh đứa con với cô sao?
"Không thể nào, đứa nhỏ ngoài việc ở chung với tôi ra, nó tuyệt đối không ở chung với bất cứ ai." Mắt Trình Ly Nguyệt đỏ hoe, một đôi mắt đẹp giờ chỉ toàn oán hận.
Cung Dạ Tiêu hết kiên nhẫn nhìn cô, anh ghét nhất nước mắt phụ nữ.
Nhóc con đang chơi ở phòng làm việc của Nhan Dương, nhưng lòng lại cứ nghĩ đến baba mami, cậu nghĩ trong lòng, hai người họ sau bốn năm mới gặp nhau lần đầu tiên, không biết có cãi nhau hay không, thế nên cậu muốn đến xem như thế nào.
Đợi lúc Nhan Dương đi rửa trái cây cho nhóc, cậu lập tức lẻn ra khỏi phòng làm việc, chạy đến trước cửa phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu, cậu nhóc không hề đắn đo đẩy cửa ra một nửa.
Cung Dạ Tiêu đang đứng đối diện cửa nên anh nghe thấy tiếng đẩy cửa là đoán biết ngay nhóc con đi vào, lại nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, khuôn mặt phẫn nộ sắp nước mắt giàn giụa, Cung Dạ Tiêu theo bản năng vòng đôi tay rắn chắc ôm lấy cô, đẩy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô áp sát vào ngực mình.
Trình Ly Nguyệt hết hồn ngước đầu lên nhìn, còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng, "Chu choa ơi! Baba và mami đang ôm nhau rồi kìa!"
Cung Dạ Tiêu cười với giọng trầm, "Đúng vậy, mami con cảm động quá, khóc mất rồi."
Trình Ly Nguyệt bực bội ngước đầu nhìn anh ta, người đàn ông này chỉ toàn nói dối, rõ ràng là anh ta chọc cô giận đến đau gan đau thận, mà còn dám nói như vậy.
"Mami, gặp được baba mẹ nhất định là vui lắm phải không? Không khóc không khóc nhé, phải giống như Tiểu Trạch vậy, làm một đứa trẻ dũng cảm kiên cường." Nhóc con đem những lời bình thường mami vẫn dạy cậu, lần này dùng hết để khuyên mami.
Trong lòng Trình Ly Nguyệt hoàn toàn sụp đổ, cô dùng sức vùng khỏi vòng ôm của Cung Dạ Tiêu, trên mặt lộ ra biểu cảm chán ghét, cái người đàn ông đến giành con với cô này, bất cứ hành động động chạm nào với anh ta cô cũng cảm thấy rợn người từ sâu trong tim.
Vây nhé, đã thế rồi thì tối nay chúng ta bàn xong rồi nhé, đến nhà tôi ăn cơm." Cung Dạ Tiêu bất ngờ tuyên bố với giọng trầm thấp.
Trình Ly Nguyệt ngước đầu nhìn chòng chọc vào anh ta, dùng ánh mắt kháng nghị.
Còn lúc này, cậu nhóc đã vui mừng đến nhảy cẫng lên, "Thiệt không ạ? Mami, chúng ta thực sự có thể đến nhà baba ăn cơm không? Yeah! Con cuối cùng cũng có baba rồi! Sau này nhóc sẽ không thể nói con là đứa trẻ không có ba nữa."
Trình Ly Nguyệt đang chuẩn bị nói không đi, nhưng nghe lời này của con trai, lại thêm giọng nói hưng phấn của cậu nhóc, cô thực sự không thể nhẫn tâm được, khi con trai ở nước ngoài, vẫn luôn vì không có ba mà bị các bạn khác bài xích, vì thế trong lòng nhóc con lưu lại rất nhiều ám ảnh.
Đây chính là điều cô cảm thấy có lỗi với con nhất, vậy lúc này đây, cô làm sao có thể nhẫn tâm bóp nát giấc mơ đẹp của con trai?
=======
End chương 27
Tiền? Chết tiệt mà, người đàn ông này có tiền là có thể nhục mạ người khác sao?
"Ngoại trừ con trai tôi ra, tôi không cần gì cả, anh tốt nhất trời xa con trai tôi một chút." Trình Ly Nguyệt cảnh cáo.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, ánh nhìn thâm sâu nguy hiểm hiện lên trong mắt anh, người đàn bà này thật không phải cứng đầu dạng vừa mà, anh hằng nhẹ giọng, "Nếu bắt buộc thì chúng ta cùng ra tòa, tôi tin rằng đoàn luật sư của tôi sẽ cho cô biết ai mới là người có tư cách nuôi dưỡng đứa con này."
Vậy là uy hiếp rồi.
Hơn nữa còn không phải đơn giản là uy hiếp bình thường nữa.
Trình Ly Nguyệt hơi mở to mắt, mấy năm nay đi làm ở công ty nên cô không phải không biết, loại người có thân phận như anh ta, kiện tụng không bao giờ thua, vì thế, anh ta muốn lấy tiền và quyền để áp bức cô.
"Kiện thì kiện, tôi không sợ anh đâu." Trình Ly Nguyệt thua người nhưng không thua khí thế, cô không muốn lộ vẻ sợ sệt.
"Được thôi, cô nói đấy nhé, vậy thì chờ thư mời của tòa án đi nhé! Còn nữa, tối nay tôi muốn dẫn con trai về nhà ngủ." Cung Dạ Tiêu nói chắc nịch.
Trình Ly Nguyệt cắn đôi môi đỏ, giận đến nỗi muốn tát anh ta một bạt tay, đêm đó vào bốn năm trước khiến cô mất tất cả, bây giờ anh ta lại muốn tranh đứa con với cô sao?
"Không thể nào, đứa nhỏ ngoài việc ở chung với tôi ra, nó tuyệt đối không ở chung với bất cứ ai." Mắt Trình Ly Nguyệt đỏ hoe, một đôi mắt đẹp giờ chỉ toàn oán hận.
Cung Dạ Tiêu hết kiên nhẫn nhìn cô, anh ghét nhất nước mắt phụ nữ.
Nhóc con đang chơi ở phòng làm việc của Nhan Dương, nhưng lòng lại cứ nghĩ đến baba mami, cậu nghĩ trong lòng, hai người họ sau bốn năm mới gặp nhau lần đầu tiên, không biết có cãi nhau hay không, thế nên cậu muốn đến xem như thế nào.
Đợi lúc Nhan Dương đi rửa trái cây cho nhóc, cậu lập tức lẻn ra khỏi phòng làm việc, chạy đến trước cửa phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu, cậu nhóc không hề đắn đo đẩy cửa ra một nửa.
Cung Dạ Tiêu đang đứng đối diện cửa nên anh nghe thấy tiếng đẩy cửa là đoán biết ngay nhóc con đi vào, lại nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, khuôn mặt phẫn nộ sắp nước mắt giàn giụa, Cung Dạ Tiêu theo bản năng vòng đôi tay rắn chắc ôm lấy cô, đẩy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô áp sát vào ngực mình.
Trình Ly Nguyệt hết hồn ngước đầu lên nhìn, còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng, "Chu choa ơi! Baba và mami đang ôm nhau rồi kìa!"
Cung Dạ Tiêu cười với giọng trầm, "Đúng vậy, mami con cảm động quá, khóc mất rồi."
Trình Ly Nguyệt bực bội ngước đầu nhìn anh ta, người đàn ông này chỉ toàn nói dối, rõ ràng là anh ta chọc cô giận đến đau gan đau thận, mà còn dám nói như vậy.
"Mami, gặp được baba mẹ nhất định là vui lắm phải không? Không khóc không khóc nhé, phải giống như Tiểu Trạch vậy, làm một đứa trẻ dũng cảm kiên cường." Nhóc con đem những lời bình thường mami vẫn dạy cậu, lần này dùng hết để khuyên mami.
Trong lòng Trình Ly Nguyệt hoàn toàn sụp đổ, cô dùng sức vùng khỏi vòng ôm của Cung Dạ Tiêu, trên mặt lộ ra biểu cảm chán ghét, cái người đàn ông đến giành con với cô này, bất cứ hành động động chạm nào với anh ta cô cũng cảm thấy rợn người từ sâu trong tim.
Vây nhé, đã thế rồi thì tối nay chúng ta bàn xong rồi nhé, đến nhà tôi ăn cơm." Cung Dạ Tiêu bất ngờ tuyên bố với giọng trầm thấp.
Trình Ly Nguyệt ngước đầu nhìn chòng chọc vào anh ta, dùng ánh mắt kháng nghị.
Còn lúc này, cậu nhóc đã vui mừng đến nhảy cẫng lên, "Thiệt không ạ? Mami, chúng ta thực sự có thể đến nhà baba ăn cơm không? Yeah! Con cuối cùng cũng có baba rồi! Sau này nhóc sẽ không thể nói con là đứa trẻ không có ba nữa."
Trình Ly Nguyệt đang chuẩn bị nói không đi, nhưng nghe lời này của con trai, lại thêm giọng nói hưng phấn của cậu nhóc, cô thực sự không thể nhẫn tâm được, khi con trai ở nước ngoài, vẫn luôn vì không có ba mà bị các bạn khác bài xích, vì thế trong lòng nhóc con lưu lại rất nhiều ám ảnh.
Đây chính là điều cô cảm thấy có lỗi với con nhất, vậy lúc này đây, cô làm sao có thể nhẫn tâm bóp nát giấc mơ đẹp của con trai?
=======
End chương 27
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.