Tổng Tài Khế Ước: Cô Vợ Xấu Nhưng Ngọt Ngào.
Chương 7: Kế Hoạch Đen Tối
Đào Từ Miêu
01/12/2022
Đường Tiểu Nặc tuy rằng 10 năm trước đã rời khỏi Đường Gia, nhưng trong 10 năm đó tâm trí nàng vẫn ở trong căn phòng này, dù có thế nào đi nữa, cách bố trí căn phòng của cha mẹ làm sao mà nàng không nhớ?
Nhưng ngẫm lại hoàn toàn không có gì là khó hiểu.
Cha mẹ rời đi, chắc hẳn bọn họ đã mang tất cả đồ vật đi bán rồi.
Quay đầu lại nhìn Chu Tuyết Mạt, nàng cố gắng che giấu gương mặt lạnh nhạt, cười nói: “Được, tôi sẽ ở lại ăn cơm tối, nhưng hiện tại tôi cần chút yên tĩnh, hãy để tôi một mình!”
Vừa nghe được nàng sẽ ở lại, đối phương lộ rõ vẻ vui sướng, miệng cười không khép được.
“Tốt tốt tốt, vậy con cứ ở trong phòng, ta sẽ không quấy rầy con!” Chu Tuyết Mạt tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Đường Tiểu Nặc xoay một vòng nhìn lại toàn bộ căn phòng, nàng đi về phía cửa số nhìn xuống dưới một gốc cây Ngọc Lan cổ thụ cao lớn.
Mười năm đã qua đi, nó vẫn như cũ, ngạo nghễ đứng thẳng, mà cả Đường gia cũng chỉ có nó đem lại cho mình một chút quen thuộc.
Hít một hơi thật sau, Đường Tiểu Nặc nhắm mắt lại, hiện tại mọi suy nghĩ đều vướng bận tạp trần. Nhưng một lát sau, nàng liền cố gắng loại bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình.
“Bọn họ chắc chắc có việc lừa gạt ta, không được! Ta không thể như trước kia, để mọi việc đều bị động được!”
Cầm tinh bột quyền, nàng hạ quyết tâm, cần phải tìm những tin tức để xử lý.
Ít nhất cũng phải biết được di vật cha mẹ để lại đang ở đâu, sau đó là vì sao bọn họ kêu mình tới Đường Gia!
Quả thực trời không phụ lòng người……
Đường Tiểu Nặc đi theo trí nhớ của mình, theo hành lang đi xuống, cuối cũng chính xác tìm được thư phòng của Đường Diệu Hoa.
Nhìn quanh bốn phía, xác định không có người, nàng khom lưng thật cẩn thận ghé sát tai mình vào cửa. Hơn nữa vì sợ hơi thở của mình sẽ khiến cho người bên trong cảnh giác, nàng cố gắng nín thở.
Nàng cùng sư phụ có luyện qua, ít nhất có thể nín thở được ba phút. Vì thế tập trung tinh thần, lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong.
“Ông à, ông tuổi đã cao như vậy, nhưng đừng để Tiểu Nặc nói mấy câu mà tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe, không đáng đâu.”
Là tiếng nói của Đường Nhã Nhu!
Đường Nhã Nhu dường như đang ở trong phòng trấn an Đường Diệu Hoa, nhưng cũng lúc đó Đường Tiểu Nặc lặng lẽ nói bậy.
“Nhã Nhu, con vẫn là người hiểu chuyện! Đường Tiểu Nặc quả thật không thể so sánh cùng con!”
“Ông à, ông cũng đừng khen con, lần này kêu Tiểu Nặc quay về mấu chốt chính là cô ấy ở lại Đường Gia, thừa nhận bản thân là cháu gái của Đường gia, như vậy chúng ta mới có thể an tâm được.”
“Nhã Nhu, ông thật ra không có gì, nhưng có những điều ta vẫn giấu trong lòng. Rốt cuộc theo lý mà nói, con mới là người thích hợp nhất với Thẩm Công Tử, nhưng con lại cố tính coi trọng cái tên Tả Vũ Phong kia”
“Thưa ông! Tuy rằng hiện tại Vũ Phong không có tiền, nhưng anh ấy thực sự thông minh, ông tin tưởng con, anh nhất nhất định sẽ có công danh sáng lạn. Mà Thẩm công tử từ nhỏ với Đường Gia chúng ta đã có giao ước, nhưng lúc ấy chưa nói là gả con cho Thẩm Thiếu Vinh sao?”
Đường Tiểu Nặc đứng ngoài cánh cửa vừa nghe vậy, tốt lắm, cuối cùng đã biết được ý đồ đưa mình quay trở về Đường gia là có chủ ý.
Thì ra là vậy, nguyên do bởi Đường Nhã Nhu muốn cũng cái gã bỉ ổi Tả Vũ Phong kia kết hôn. Mà cô ta lại không muốn có lỗi với Thẩm gia, vì sơ bị gia đình trách tội, nên đành nghĩ kế tìm Tiểu Nặc về thay thế để gả cho Thẩm Thiếu Vinh.
Được lắm!
Thật là một nước cờ hay!
Nàng đã từng nghe nói qua về Thẩm gia!
Hai mươi năm trước, Thẩm gia sản xuất nước hoa mà phát tài, danh lợi địa vị cũng chỉ ở dưới tứ đại gia tộc mà thôi, bọn họ rõ ràng không thể đắc tội, nên mới tìm cơ hội treo đầu dê bán thịt chó gả Tiểu Nại sang bên đó!
Đường Tiểu Nại Tức giận, cả người phát run.
Không được, không thể cho bọn họ thực hiện ý đồ đê hèn đó được! tròng mắt nàng xoay tròn, rốt cuộc đã nghĩ ra đối sách.
Đưa tay với chiếc túi nhỏ, lấy ra một viên bi nhỏ màu đen, để vào trong lòng bàn tay. Đương Tiểu Nặc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một bình men đặt trên chiếc bàn mang phong cách phương tây. Nàng đi qua đó, bỏ viên thuốc vào trong.
Tốt lắm!
Đã trúng thuốc!
Nàng cong môi đắc ý trốn cạnh phòng vệ sinh, chỉ đếm có ba giây, thấy được Đường Diệu Hoa cùng Đường Nhã Nhu nhanh chóng đi ra.
Nàng vừa dùng loại thuốc do chính mình chế tạo ra, chí ít cũng 8 vị trở lên, hiện giờ Đường lão gia lại không thể đau bụng sao?
Lặng lẽ đếm thời gian, nàng đi nhẹ ra kéo cửa, nhìn xuống , mọi người đều ở phía dưới.
Tiểu Nại linh hoạt như chú mèo nhỏ, nhanh như chớp chui vào thư phòng.
Mười mấy năm trôi quá, căn phòng của lão già Đường Diệu Hoa dường như không có chút gì thay đổi.
Đường Tiểu Nặc đi vào án thư, nàng suy nghĩ sau khi tìm được di vật của cha mẹ thì sẽ nhanh chân rời đi. Nhưng trong quá trình tìm kiếm, nàng phát hiện trên bạn Đường Diệu Hoa có một bức ảnh chụp.
Hình như đó là bức ảnh gia đinh, nhưng không hề có nàng cũng như cha mẹ nàng.
Trong lòng đột nhiên có chút khó hiểu, nàng vẫn cố gắng tìm bên trái, bên phải , tuyệt nhiên vẫn không tìm thấy. Sư phụ đã từng nói, dưới bầu trời này căn bản là không có nàng thì sẽ không bao giờ tìm thấy được đồ vật.
Nhưng ngẫm lại hoàn toàn không có gì là khó hiểu.
Cha mẹ rời đi, chắc hẳn bọn họ đã mang tất cả đồ vật đi bán rồi.
Quay đầu lại nhìn Chu Tuyết Mạt, nàng cố gắng che giấu gương mặt lạnh nhạt, cười nói: “Được, tôi sẽ ở lại ăn cơm tối, nhưng hiện tại tôi cần chút yên tĩnh, hãy để tôi một mình!”
Vừa nghe được nàng sẽ ở lại, đối phương lộ rõ vẻ vui sướng, miệng cười không khép được.
“Tốt tốt tốt, vậy con cứ ở trong phòng, ta sẽ không quấy rầy con!” Chu Tuyết Mạt tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Đường Tiểu Nặc xoay một vòng nhìn lại toàn bộ căn phòng, nàng đi về phía cửa số nhìn xuống dưới một gốc cây Ngọc Lan cổ thụ cao lớn.
Mười năm đã qua đi, nó vẫn như cũ, ngạo nghễ đứng thẳng, mà cả Đường gia cũng chỉ có nó đem lại cho mình một chút quen thuộc.
Hít một hơi thật sau, Đường Tiểu Nặc nhắm mắt lại, hiện tại mọi suy nghĩ đều vướng bận tạp trần. Nhưng một lát sau, nàng liền cố gắng loại bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình.
“Bọn họ chắc chắc có việc lừa gạt ta, không được! Ta không thể như trước kia, để mọi việc đều bị động được!”
Cầm tinh bột quyền, nàng hạ quyết tâm, cần phải tìm những tin tức để xử lý.
Ít nhất cũng phải biết được di vật cha mẹ để lại đang ở đâu, sau đó là vì sao bọn họ kêu mình tới Đường Gia!
Quả thực trời không phụ lòng người……
Đường Tiểu Nặc đi theo trí nhớ của mình, theo hành lang đi xuống, cuối cũng chính xác tìm được thư phòng của Đường Diệu Hoa.
Nhìn quanh bốn phía, xác định không có người, nàng khom lưng thật cẩn thận ghé sát tai mình vào cửa. Hơn nữa vì sợ hơi thở của mình sẽ khiến cho người bên trong cảnh giác, nàng cố gắng nín thở.
Nàng cùng sư phụ có luyện qua, ít nhất có thể nín thở được ba phút. Vì thế tập trung tinh thần, lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong.
“Ông à, ông tuổi đã cao như vậy, nhưng đừng để Tiểu Nặc nói mấy câu mà tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe, không đáng đâu.”
Là tiếng nói của Đường Nhã Nhu!
Đường Nhã Nhu dường như đang ở trong phòng trấn an Đường Diệu Hoa, nhưng cũng lúc đó Đường Tiểu Nặc lặng lẽ nói bậy.
“Nhã Nhu, con vẫn là người hiểu chuyện! Đường Tiểu Nặc quả thật không thể so sánh cùng con!”
“Ông à, ông cũng đừng khen con, lần này kêu Tiểu Nặc quay về mấu chốt chính là cô ấy ở lại Đường Gia, thừa nhận bản thân là cháu gái của Đường gia, như vậy chúng ta mới có thể an tâm được.”
“Nhã Nhu, ông thật ra không có gì, nhưng có những điều ta vẫn giấu trong lòng. Rốt cuộc theo lý mà nói, con mới là người thích hợp nhất với Thẩm Công Tử, nhưng con lại cố tính coi trọng cái tên Tả Vũ Phong kia”
“Thưa ông! Tuy rằng hiện tại Vũ Phong không có tiền, nhưng anh ấy thực sự thông minh, ông tin tưởng con, anh nhất nhất định sẽ có công danh sáng lạn. Mà Thẩm công tử từ nhỏ với Đường Gia chúng ta đã có giao ước, nhưng lúc ấy chưa nói là gả con cho Thẩm Thiếu Vinh sao?”
Đường Tiểu Nặc đứng ngoài cánh cửa vừa nghe vậy, tốt lắm, cuối cùng đã biết được ý đồ đưa mình quay trở về Đường gia là có chủ ý.
Thì ra là vậy, nguyên do bởi Đường Nhã Nhu muốn cũng cái gã bỉ ổi Tả Vũ Phong kia kết hôn. Mà cô ta lại không muốn có lỗi với Thẩm gia, vì sơ bị gia đình trách tội, nên đành nghĩ kế tìm Tiểu Nặc về thay thế để gả cho Thẩm Thiếu Vinh.
Được lắm!
Thật là một nước cờ hay!
Nàng đã từng nghe nói qua về Thẩm gia!
Hai mươi năm trước, Thẩm gia sản xuất nước hoa mà phát tài, danh lợi địa vị cũng chỉ ở dưới tứ đại gia tộc mà thôi, bọn họ rõ ràng không thể đắc tội, nên mới tìm cơ hội treo đầu dê bán thịt chó gả Tiểu Nại sang bên đó!
Đường Tiểu Nại Tức giận, cả người phát run.
Không được, không thể cho bọn họ thực hiện ý đồ đê hèn đó được! tròng mắt nàng xoay tròn, rốt cuộc đã nghĩ ra đối sách.
Đưa tay với chiếc túi nhỏ, lấy ra một viên bi nhỏ màu đen, để vào trong lòng bàn tay. Đương Tiểu Nặc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một bình men đặt trên chiếc bàn mang phong cách phương tây. Nàng đi qua đó, bỏ viên thuốc vào trong.
Tốt lắm!
Đã trúng thuốc!
Nàng cong môi đắc ý trốn cạnh phòng vệ sinh, chỉ đếm có ba giây, thấy được Đường Diệu Hoa cùng Đường Nhã Nhu nhanh chóng đi ra.
Nàng vừa dùng loại thuốc do chính mình chế tạo ra, chí ít cũng 8 vị trở lên, hiện giờ Đường lão gia lại không thể đau bụng sao?
Lặng lẽ đếm thời gian, nàng đi nhẹ ra kéo cửa, nhìn xuống , mọi người đều ở phía dưới.
Tiểu Nại linh hoạt như chú mèo nhỏ, nhanh như chớp chui vào thư phòng.
Mười mấy năm trôi quá, căn phòng của lão già Đường Diệu Hoa dường như không có chút gì thay đổi.
Đường Tiểu Nặc đi vào án thư, nàng suy nghĩ sau khi tìm được di vật của cha mẹ thì sẽ nhanh chân rời đi. Nhưng trong quá trình tìm kiếm, nàng phát hiện trên bạn Đường Diệu Hoa có một bức ảnh chụp.
Hình như đó là bức ảnh gia đinh, nhưng không hề có nàng cũng như cha mẹ nàng.
Trong lòng đột nhiên có chút khó hiểu, nàng vẫn cố gắng tìm bên trái, bên phải , tuyệt nhiên vẫn không tìm thấy. Sư phụ đã từng nói, dưới bầu trời này căn bản là không có nàng thì sẽ không bao giờ tìm thấy được đồ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.