Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ
Chương 86: Đệ đệ thực sự không hay ho
Ngữ Tiếu Lan San
12/04/2018
Quá trình lựa quần áo còn rối rắm hơn cả lựa quà nữa, sau khi đi qua hai hàng cửa tiệm dài dằng dặc, đệ đệ cảm thấy mình sắp bùng cháy cmn luôn
rồi! Sao lại không có nổi một cái áo khoác phù hợp khí chất tiểu tươi
mát của mình thế này! Cái nào cũng trần tục hết là sao! Loại chuyện này
không khoa học!
“Cái áo hồi nãy cũng đẹp mà, sao không mua?” Lưu Tiểu Niên khó hiểu.
“Màu đen xui lắm!” Đệ đệ rất nghiêm túc! Lần đầu tiên gặp mẹ chồng, nhất định không thể mặc đồ u ám như vậy được!
“Cái này thì sao?” Lưu Tiểu Niên cầm một bộ áo lông đỏ thẫm.
Đệ đệ sắc bén khen ngợi, “Nhìn thật vui mắt, vừa thấy liền biết trong thôn sắp giết heo mừng năm mới.”
Lưu Tiểu Niên 囧囧 treo cái áo về chỗ cũ, không dám phát biểu ý kiến nữa.
Bởi vì gout của đệ đệ rất kỳ lạ, những thứ bình thường phổ biến rất khó đúng ý cậu, cho nên oán khí cậu ngày càng tăng nhanh theo số cửa hàng lướt qua, sắc mặt đen không chịu nổi, phê bình từ chất liệu cho tới nhà thiết kế, đến nỗi tóc sắp dựng đứng cmnr! Bởi vì khí phách của đệ đệ ngày càng lưu manh cho nên chị bán hàng cũng không dám lại gần giới thiệu chỉ có thể đứng ngó ở xa xa, đề phòng cậu tươi sống xé rách đồ! Thiệt là khủng bố muốn chớt hà!
“Bằng không tụi mình qua đường đối diện xem thử đi?” Lưu Tiểu Niên thật cẩn thận đề nghị.
Đối diện là dãy đồ hiệu thần thánh ngợp trong vàng son khiến người mua đặc biệt đặc biệt tê tâm liệt phế! Tiệm nào tiệm nấy bán mắc như ăn cướp! Đương nhiên Lưu Tiểu Niên chưa từng đi vào, nhưng dựa theo cậu thấy Cố Hi hẳn là sẽ thích.
Thật ra đệ đệ quả thật thường xuyên mua đồ bên đó, nhưng lần này lại không đi, bởi vì cậu sợ mẹ chồng nghĩ mình quá xa xỉ không lo tốt được việc trong nhà, đm tội danh này nếu đặt ở thời phong kiến, thì không chỉ bị đánh thôi đâu, nói không chừng còn bị viết thư trả về nhà mẹ đẻ nữa đó! Cho nên tuyệt đối không thể!
“Nếu đi thêm vòng nữa thì các tiệm sẽ đóng cửa mất.” Lưu Tiểu Niên ngáp nhìn đồng hồ.
“Ngày mai chúng ta quay lại, dù sao cũng còn hai ngày nữa lận!” Vẻ mặt đệ đệ kiên nghị như một vị chiến sĩ, không đạt mục đích thề không bỏ qua!
Lưu Tiểu Niên nghe vậy buồn bực, “Ngày mai mấy cửa tiệm này cũng chỉ bán nhiêu đó đồ thôi, có khác gì hôm nay đâu?”
“Nói không chừng sẽ có hàng mới đó!” Giọng đệ đệ tràn ngập lạc quan, kiên quyết không buông tha một tia hi vọng nào!
Lưu Tiểu Niên không biết nên làm gì nữa… Bởi vì cậu cảm thấy em chồng mình sắp hóa điên cmnr…
Về tới nhà đã là mười một giờ, ở nhà bếp nóng nực, Cố tổng vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề đứng ở bên bếp, vẻ mặt đặc biệt đặc biệt phức tạp, y như một vị quốc vương lo lắng!
Đệ đệ bị chấn kinh cmnr, phản ứng đầu tiên là anh mình bị cái quần què gì nhập mà tự nhiên chủ động nấu cơm vậy cà! Phản ứng thứ hai là đm lại phải sửa nhà bếp nữa rồi!
“Đang nấu gì đó?” Lưu Tiểu Niên tò mò tiêu sái đi qua.
Sau đó cậu nhìn thấy trong nồi đang nấu một cái ipad đen thui.
…
Đệ đệ lập tức xoay người chống bàn cười như điên! Nhất định không chừa cho anh mình miếng xíu mặt mũi nào!
Ca ca lạnh lùng siết nắm tay răng rắc, mày thích cười không!
Đậu! Đệ đệ lập tức đứng thẳng lưng, đặc biệt nghiêm túc ca ngợi anh mình, “Thiệt là sáng tạo quá à, ý tưởng nghệ thuật bỏ xa em tám con phố luôn!”
“Vẫn là để em nấu thì hơn.” Lưu Tiểu Niên nhịn cười tiếp nhận cái vá trong tay anh, “Hai người đi xem tv trước đi, sẽ chín ngay thôi.”
Ca ca phi thường lãnh khốc liếc qua đệ đệ — Còn không mau biến đi?
Đệ đệ thức thời lả lướt rời đi, để lại nhà bếp cho anh cậu cùng tẩu tử!!
Lưu Tiểu Niên lấy vá vớt cái ipad ướt đẫm lên, bưng nồi nước đi rửa.
Ngân nhĩ, rong biển còn có táo đỏ bị nấu bấy nhầy, Lưu Tiểu Niên cúi đầu, bả vai cứ run run không ngừng.
“Cười thêm miếng nữa xem!” Cố Khải có hơi thẹn quá thành giận!
“Em đâu có cười!” Lưu Tiểu Niên mím môi thật chặt, mặt nghiêm túc nhìn anh!
Cố Khải hung hăng nhéo mặt cậu coi như trừng phạt! Vốn dĩ muốn dùng ipad tra cách nấu chè, không ngờ lúc sắp thành công cmnr thì lại lỡ tay quơ một cái, ipad cứ thế rớt cái tõm vô nồi… Còn chưa kịp phi tang, vợ và đệ đệ đã về…
Cái gì gọi là họa vô liên tiếp, chính là đây!
Bởi vì ca ca đã lãng phí hết ngân nhĩ, cho nên đành phải ăn chè tuyết lê, đệ đệ cảm thấy có chút tiếc nuối, bởi vì cậu cảm thấy gần đây mình phải ăn nhiều vitamin, vậy mới đẹp da, vậy mới có thể khiến má chồng yêu thích! Nhưng mà loại ý nghĩ này hình như có hơi buê đuê thì phải! Không phù hợp hình tượng mỹ thiếu niên của mình chút nào! Dù sao thì bản chất của tiểu tươi mát khí chất thụ với buê đuê thụ vẫn khác nhau nha!
Đệ đệ nhanh chóng trở về tư thế Mr.Xinh giai, tự ảo tưởng mình là đàn ông thuần khiết!
“Tiểu Hi lại làm sao nữa vậy?” Lưu Tiểu Niên buồn bực hàng vạn hàng nghìn, sao em ấy lại vừa ăn chè vừa cosplay mấy người mẫu mắt kính của Dolce & Gabbana(*) chi vậy?
(*)
“Đừng để ý tới nó.” Trong mắt ca ca ngập tràn khinh bỉ! Chỉ số thông minh trung bình của Cố gia nhất định là bị nó kéo thấp! Đương nhiên đối với việc nấu chè ngân nhĩ lại bỏ ipad vô nồi gì đó, ca ca đã auto bỏ qua! Đúng vậy, là một người đàn ông thành đạt, phải tiêu sái như vậy mới được!
Ăn chè xong thì đã sắp khuya, Cố tổng ôm ôm ấp ấp vợ về phòng ngủ, để lại một mình đệ đệ ở thư phòng tiếp tục liều mạng lật tạp chí!
Lưu Tiểu Niên tắm rửa xong, mặc áo ngủ lông xù màu trắng bò lên giường, hai má phiếm hồng mang theo một tia hơi nước ẩm ướt, moe đến mức Cố tổng khó chịu muốn nứt ra! Cứ nhịn như này riết sẽ có vấn đề đó!
“Chân phát run luôn rồi.” Lưu Tiểu Niên nằm úp sấp trên giường oán giận, đi shopping gì đó quả nhiên là hành xác mà, mấy chụy gái mang giày cao gót đi một hơi hết tám tầng lầu thật sự khí phách đến không thể nhìn thẳng!
Vợ yêu dấu đau chân rồi! Cố tổng lập tức ngồi xổm xuống, thực chân chó mát xa đôi chân nhỏ. Cách một tầng áo ngủ lông lông hiển nhiên không đủ phê, vì thế anh tự nhiên như ruồi xắn ống quần cậu lên, giở trò đến nghiện, điên cuồng cảm khái làn da thật mềm!
Lưu Tiểu Niên bị anh mò đến phát nhột, vì thế nhẹ nhàng đạp một cái, vốn là để tỏ vẻ kháng nghị, nhưng trong mắt Cố tổng lại thành dục cự hoàn nghênh cố ý câu dẫn!
“Cục cưng.” Cố Khải cúi đầu hôn cậu, trong mắt tràn ngập trái trym hồng đầy khát vọng!
“…Ngày mai còn phải đi làm mà.” Lưu Tiểu Niên nhéo mũi anh, “Hơn nữa Tiểu Hi còn hẹn em đi dạo phố mua quần áo nữa.” Mỗi lần làm xong chuyện kia, mình đều đau thắt lưng cả ngày, ngay cả đi lại còn không được tự nhiên, huống chi là shopping!
“Sao phải đi dạo phố với nó?” Cố tổng rất bất mãn! Cũng không phải người mẫu thế giới đi biểu diễn, mua quần áo gì mà mua suốt hai ngày dữ vậy!
“Chủ nhật em ấy và Lục bác sĩ cùng nhau về nhà gặp mẹ, cho nên thực khẩn trương.” Lưu Tiểu Niên giải thích.
“Tại sao không phải Lục Triển Phong đi mua quần áo với nó?” Cố tổng càng thêm bất mãn, chẳng lẽ em trai như hoa như ngọc nhà mình bắt đầu bị ghét bỏ rồi? Loại chuyện này nhất định không thể được! Vì thế anh lấy di động ra, không để ý vợ khuyên can đêm khuya này nọ, gọi để khiển trách Lục bác sĩ một chút!
Lục Triển Phong nghe xong dở khóc dở cười, “Tôi biết rồi, cám ơn.”
“Không có chi.” Cố tổng lãnh diễm cúp điện thoại, sau đó phấn khích nhào qua vợ! Tiếp tục dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn cậu!
Lưu Tiểu Niên kiên quyết lắc đầu!
…
“Ngày mai em đâu có đi dạo phố nữa đâu!” Cố tổng nhắc nhở.
“Vậy cũng không được.” Lưu Tiểu Niên ngăn chặn anh, “Ngày mai em muốn đi làm!”
“Ngày mai anh cho em nghỉ.” Biểu tình Cố tổng đặc biệt khí phách, “Nghỉ cả đời luôn cũng được, anh nuôi em!”
Lưu Tiểu Niên đơ một chút rồi hoảng hốt, cảm thấy Cố Khải y như bị nam chính bá đạo trong tiểu thuyết của mình nhập!
Này không khoa học!
“Ngoan.” Cố Khải thực ôn nhu dụ dỗ cậu, “Ngoan ngoãn nghe lời đi rồi ngày mai anh dẫn em đi ăn ngon.”
Lưu Tiểu Niên có hơi bị đả kích, mấy lời này nghe y như mình ham ăn lắm vậy… Tuy rằng đúng là vậy thiệt, nhưng cũng không cần nói trắng trợn vậy đâu mà!
“Em không muốn ăn ngon gì hết á!” Cậu chui vào ổ chăn! Không chừa đường thương lượng! Tuyệt đối không bị mỹ thực hấp dẫn!
“Thật sự không muốn ăn à?” Cố tổng ngạc nhiên, trong giọng nói tràn ngập ‘đừng có xạo này sao có thể chứ’.
Thuộc tính ăn hàng vừa nhìn đã biết gì đó đả kích nhất! Tiểu trạch nam tức giận!
“Cục cưng à anh thích em lắm.” Cố tổng có ý đồ ôm cả người và chăn vào lòng!
Lời ngon tiếng ngọt này nọ là tuyệt chiêu cuối của mấy tổng tài nghịch thiên a! Tiểu trạch nam không bị thuyết phục! Mình sớm đã viết đến nhờn rồi!
“Da đã quá.” Cố Khải hôn cổ cậu.
Lời thoại sến sẩm buồn nôn này cũng quá thông thường rồi! Không có gì kích thích hết! Mặt tiểu trạch nam tiếp tục nghiêm túc.
Cố Khải bị vẻ mặt của cậu chọc cười, đáy mắt tràn đầy cưng chiều.
Loại kĩ năng cười tà mị này, căn bản không có tác dụng gì với mình hết!
“Nghe lời.” Bàn tay Cố Khải tiến vào chăn, chuẩn không cần chỉnh bắt lấy Niên nho nhỏ.
Bình thường vào lúc này, tiểu thụ phải rên rỉ tiêu hồn mới đúng! Nhưng Lưu Tiểu Niên vẫn kiên cường nhịn được! Bởi vì cậu là tác giả vàng thể loại tổng tài văn đó! Loại tình tiết ác tục này nhất định phải khinh thường!
“Có phản ứng rồi nè.” Cảm nhận được độ cứng trong tay, Cố Khải ghẹo cậu.
“Hông có nha!” Lưu Tiểu Niên mạnh miệng.
“Phải hơm?” Cố Khải thực xấu xa ngừng tay, hơn nữa còn nhẹ nhàng thổi vào tai cậu một cái.
Lưu Tiểu Niên mẫn cảm run lên một cái, sau đó cảm thấy… có hơi muốn.
Nhưng chỉ là một chút mà thôi! Hoàn toàn có thể bỏ qua. Tiểu trạch nhắm mắt bắt đầu đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn Cố Khải, năm Cố Khải… Bốn mươi hai muốn Cố Khải, ê từ từ, hình như có gì sai sai!
Lưu Tiểu Niên thực đả kích mở to mắt, liền nhìn thấy Cố tổng đã rất vô sỉ mà cởi quần áo.
Ánh mắt đi từ trên xuống, hết nhìn rồi lại ngắm, cơ bụng rồi tới… Mình không hề hâm mộ chút nào đâu nha! Lưu Tiểu Niên nghiêng người che Niên nho nhỏ, cảm thấy bị sỉ nhục.
Cùng là đàn ông mà!
Hứ hứ hứ!
Cố Khải nhanh chóng lột quần ngủ của vợ, sau đó cúi người ôn nhu gặm cắn.
Hai tai Lưu Tiểu Niên đỏ lên, nắm gối đầu che mặt. Mặc kệ là tổng tài trong tiểu thuyết hay ngoài đời thực, mặc kệ là lãnh khốc nghịch thiên âm hiểm độc ác tà mị cuồng quyến hay là ôn nhu sủng nịch, tại sao đều ham thích làm chuyện đó như vậy chứ! Này không khoa học!
Lưu Tiểu Niên vừa suy nghĩ lung tung vừa rầm rì thoải mái, sau đó đương nhiên nộp vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn bị anh đè quỳ trên giường.
Ngốc manh như vậy mới đúng nha. Khóe miệng Cố Khải giương lên, nhéo lưng cậu một cái.
Bởi vì thú tính của Cố tổng, nên trong mắt anh áo ngủ màu trắng Lưu Tiểu Niên mặc trên người nhìn y như một con thỏ con lông xù xù tròn tròn, đối lập với nửa người dưới mảnh khảnh đang quang lõa.
Sao lại câu nhân vậy a… Cố Khải cảm thấy mình có chút không khống chế được, động tác hông cũng thêm dùng sức, Lưu Tiểu Niên cắn môi dưới, tay gắt gao nắm drap giường, rên rỉ mơ hồn đứt đoạn.
Tư vị tình dục giống như thuốc phiện vậy, đã thử một lần thì không thể dừng lại.
Cứ như vậy cả đời thì thật hạnh phúc.
Sau một đêm điên cuồng, sáng sớm hôm sau, hai người thành công ngủ nướng!
Đệ đệ đành phải một thân một mình ăn sáng, đặc biệt nhạt nhẽo vô vị.
Tiếng chuông cửa vang lên, Cố Hi liếc nhìn màn hình, sau đó liền khiếp sợ đứng lên! Sao lại là Lục bác sĩ chớ!
Đm chẳng lẽ mình vượt thời gian cmnr? Thật ra hôm nay là cuối tuần ư? Bởi vì theo dự định thì sáng chủ nhật ảnh mới tới đón mình cơ mà! Sắp gặp mẹ chồng rồi mà mình còn chưa chuẩn bị tốt! Trước mắt đệ đệ tối sầm, phải đỡ bàn mới không lịm xuống đất!
Này nhất định không phải sự thật! Nói không chừng là do mình sốt ruột nên mới ảo giác bác đưa thư thành Lục bác sĩ! Đệ đệ nhắm chặt mắt hít sâu, sau đó bình tĩnh nhìn màn hình lần nữa — Vẫn là Lục bác sĩ!
Bi kịch a! Đệ đệ mặc áo ngủ nhiều lớp phiêu dật, rơi lệ đi mở cửa!
“Em làm sao vậy?” Đầu tiên Lục bác sĩ bị áo ngủ tiên nữ của cậu dọa hoảng, sau đó lại bị vẻ mặt lo âu của cậu dọa sợ!
“Hôm nay là thứ mấy?” Đệ đệ run rẩy hỏi.
“Thứ sáu.” Lục bác sĩ trả lời cậu.
Hên quá… Đệ đệ suy yếu nhẹ nhàng thở ra.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lục Triển Phong cùng cậu vào nhà.
“Không có gì.” Lo lắng đã giải trừ, đệ đệ khôi phục trạng thái tiểu tươi mát xấu hổ, “Sao bây giờ anh lại tới?” Đm chẳng lẽ là nhớ em quá chịu không nổi sao?! Oh shit giả thuyết này thiệt cấp lực mà! Đệ đệ hưng phấn vạn phần, tính toán không biết nên cùng ảnh ở phòng ngủ hay là ở phòng tắm đây! Hên là hôm nay mình mặc áo ngủ gợi cảm bức người, như ẩn như hiện gì đó đặc biệt sexy!
“Em mặc đồ gì đây?” Tuy rằng bình thường Lục bác sĩ ăn mặc rất có gout, nhưng đối với một đóa hoa nghệ thuật như đệ đệ mà nói, đẳng cấp hiển nhiên kém xa vạn dặm! Căn bản là không cùng level!
“May thủ công đó, toàn thế giới chỉ có một bộ này thôi.” Đệ đệ kiêu ngạo ưỡn ngực khoe.
Má ơi y chang lấy rèm cửa voan(*) quấn lên người vậy đó! Lục bác sĩ chợt nhớ đến cảnh Lục Triển Vũ trang trí phòng kiểu công chúa mới đây.
(*) Rèm vải voan
“Có muốn ăn sáng chút không?” Đệ đệ hỏi.
“Có, cảm ơn.” Lục bác sĩ kéo ghế dựa ra, “Cố tổng Tiểu Niên đâu rồi?”
Tối hôm qua bọn họ hoang dâm khôn cùng miệt mài quá độ nên bây giờ còn đang ngủ! Trong lòng đệ đệ điên cuồng oán thầm, sau đó trả lời đặc biệt trong sáng, “Anh em với Tiểu Niên dạo này công việc bận rộn, tối hôm qua còn tăng ca đến rạng sáng, cho nên bây giờ đang nghỉ ngơi.” Nhất định không thể để Lục bác sĩ cảm thấy mấy người trong nhà mình rất thích làm chuyện đó được! Cho nên nhất định phải lấy cớ!
“Ừ.” Lục Triển Phong ăn một đũa rau trộn, “Ngon ghê, em làm hả?”
“Dạ.” Đệ đệ thẹn thùng, bị trình độ hiền thục của bản thân thuyết phục sâu sắc!
“Anh còn chưa nói tại sao đột nhiên lại tới nhà em?” Đệ đệ thực cố chấp muốn nghe từ miệng anh mấy câu thâm tình ‘Đơn giản vì anh muốn gặp em thôi’ này nọ!
Đáng tiếc Lục bác sĩ trả lời rất tụt mood, “Bởi vì hôm qua Cố tổng gọi điện cho anh, nói em vì chuyện gặp mẹ anh mà gần đây quá khẩn trương…”
Đệ đệ lập tức uể oải, shit! Hóa ra là nguyên nhân này, vậy mà hồi nãy mình còn định chuẩn bị tư thế!
“Thật sự không cần khẩn trương đâu.” Lục Triển Phong xoa đầu cậu, “Em ngoan như vậy mẹ anh nhất định sẽ thích.”
“Em không thể sinh con trai cũng được sao?” Đệ đệ không yên hỏi.
“Mẹ biết tính hướng của anh lâu rồi, cho nên không thành vấn đề.” Lục bác sĩ thực ôn nhu.
“Nhưng mà em vẫn còn lo lắm.” Đệ đệ cảm thấy đời mình chưa từng khẩn trương như vậy!
“Không cần sợ, anh đảm bảo không có việc gì đâu, được chưa?” Lục Triển Phong bóp mũi cậu, vừa cưng chiều lại cẩn thận.
Đệ đệ nhất thời bị cảm động, lúc này nhất định phải hôn lưỡi để tô đậm không khí! Vì thế cậu dùng ánh mắt mê ly mơ hồ nhìn Lục bác sĩ, cảm thấy toàn thân mình trên dưới đều tản ra một loại khí chất mê người, đặc biệt tiêu hồn!
Quả nhiên Lục bác sĩ bỏ bánh mì xuống, rút khăn ra lau tay.
Đệ đệ hưng phấn như nai con chạy loạn! Làm tốt tư thế chuẩn bị hôn!
“Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Lục bác sĩ bước đến sờ sờ trán cậu, bởi vì anh cảm thấy mặt cậu đỏ bất thường, “Không phát sốt, nhưng sao mặt lại đỏ vậy ta.”
…
Đệt! Đệ đệ nhất thời ai oán vạn phần! Loại vẻ mặt này sao lại bị hiểu thành phát sốt chứ! Rõ ràng chính là tiểu yêu tinh mất hồn đó biết không!
Ta mang tâm ra rọi trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu mương ngòi!
Thiệt là không lãng mạn chút nào!
“Hôm nay anh nghỉ nửa ngày, đi shopping với em.” Lục Triển Phong nói, “Anh biết mẹ anh thích loại hình nào.”
Vậy nhất định tốt! Đệ đệ vui vẻ gật đầu! Có ông xã cùng mình đối kháng mẹ chồng gì đó! Trận này nhất định thắng lợi!
Khoảng hai tiếng sau đó, đệ đệ thành công thu hoạch được một cái áo thun tay dài, một cái áo len cùng một cái quần jean, còn có… Một cái quần mùa thu(*) a a a a a a a!
(*) Quần mùa thu: quần mặc bên trong quần jean để giữ ấm mùa lạnh.
“Anh xác định bác gái sẽ thích cách ăn mặc này chứ?” Ánh mắt đệ đệ thực u oán, rõ ràng chính là style học sinh trung học a, rất ngây thơ có hiểu không!
“Anh xác định.” Lục Triển Phong giúp cậu chọn một đôi giày thể thao, “Như vậy rất đáng yêu, sạch sẽ thanh tú, vừa nhìn là biết bé ngoan.”
“Nhưng mà em cảm thấy có hơi không khí chất.” Đệ đệ uể oải.
“Em muốn khí chất hay muốn mẹ anh thích em?” Lục Triển Phong hỏi.
…
Đáp án không cần nói cũng biết, cuối cùng đệ đệ ngoan ngoãn gật đầu. Vì tình yêu to lớn mà hi sinh khí chất nghệ thuật gia gì đó, mình cũng bị bản thân cảm động cmn luôn rồi! Thiệt có tiết tháo!
“Nhưng mà sao lại muốn mua quần mùa thu?” Đệ đệ vẫn còn chút thắc mắc!
“Không mặc trời lạnh làm em bị cảm thì sao.” Lục bác sĩ nói, “Chẳng lẽ em muốn vừa hắt xì vừa gặp mẹ anh hả?”
Đệ đệ lại một lần nữa bị thuyết phục, mặc quần mùa thu tình yêu, thật ra nghe cũng thực cảm động a! Nói không chừng sau này còn có thể viết tự truyện!
“Mua quần áo xong rồi, hay là đi xem phim đi?” Lục Triển Phong nhìn thời gian, “Ăn cơm xong vẫn còn sớm quá.”
“Được!” Đệ đệ vui vẻ đáp ứng, hơn nữa còn xung phong đòi đi mua vé, bởi vì cậu muốn mua ghế đôi!
“Được rồi, vậy anh đi toilet một lát.” Lục Triển Phong đưa áo khoác cho cậu, xoay người đi xuống lầu.
Đệ đệ ôm quần áo chạy tới chỗ mua vé, thuận lợi cướp được vé ghế đôi cuối cùng, vừa ôm nhau coi phim vừa hôn lưỡi này nọ, nhất định cấp lực!
“Phim ‘Đêm khuya dưới bóng cây đại thụ’ 8h tối, ghế đôi.” Phía sau vang lên một giọng nói không thể nào là của người trẻ tuổi được, đệ đệ tò mò quay lại nhìn, thì thấy một bác gái có hơi quen mắt! Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải!
Bác gái cảm thấy có người nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên cũng sửng sốt! Người trước mắt này rõ ràng là tiểu lưu manh giành củ cải với mình ở siêu thị!
“ ‘Đêm khuya dưới bóng cây đại thụ’ phi thường phi thường đáng sợ, con đề nghị bác đổi phim khác đi, có thể xem ‘Trời chiều ráng đỏ’ bản 3D cũng được đó.” Đệ đệ tuy không nhớ ra là ai, nhưng thấy bà nhìn mình chằm chằm, vì thế nhiệt tình đề nghị! Bất quá các bác gái bây giờ thiệt xì tin dâu quá đi! Buổi tối ngồi ghế tình nhân xem phim kinh dị, đúng là không thua gì thiếu niên, phong lưu tiêu sái hơm chịu nổi!
Thật ra Lục ma ma tới mua vé giùm con dâu và con trai mình. Tối hôm qua Lục Triển Vũ cùng Sở Sở về nhà ăn cơm, trong lúc vô ý nói muốn xem bộ phim này, lại sợ tan tầm trễ quá không mua được vé. Lục ma ma nghe vào trong tai ghi tạc trong lòng, vì thế cố ý ngồi xe đến đây mua vé giúp bọn họ, muốn cho hai đứa nhỏ một bất ngờ, cũng coi như bù lại một chút lúc trước mình ác ngôn ác ngữ với Sở Sở. Nhưng bà trăm triệu lần không ngờ, cư nhiên lại gặp được tiểu lưu manh ở đây!
“Bác ơi thật xin lỗi, vé xem phim chỉ có thể bán trước giờ chiếu năm tiếng thôi, bây giờ chưa thể in vé phim tám giờ tối được.” Chị bán vé nhìn Lục ma ma, “Bằng không thì bác đổi thành vé buổi chiều được không?”
“Vậy không cần đâu, trễ xíu nữa bác quay lại mua là được rồi.” Lục ma ma xoay người đi về phía cầu thang.
“Bác thật sự không xem ‘Trời chiều ráng đỏ’ à? Có rất rất nhiều diễn viên gạo cội đó! Hơn nữa còn là bản 3D, quả thực rất sống động!” Đệ đệ một đường đi theo đặc biệt nhiệt tình, bởi vì rạp chiếu phim ở dưới lầu, nên cậu cũng không cần đi thang máy!
Nếu không phải lo lắng mình đi đứng không cẩn thận sẽ té thì Lục ma ma đã chạy như điên rồi! Chẳng lẽ nó muốn cướp tiền của mình?
Bác cũng có thể gọi thêm vài người bạn đến xem chung, cam đoan đặc biệt cảm động, hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp!” Bởi vì đạo diễn ‘Trời chiều ráng đỏ’ là bạn thân của đệ đệ, cho nên cậu nắm chặt hết thảy mọi cơ hội líu lo đề cử, “Vé 3D bộ này chỉ cần 40 tệ, rủ thêm năm người bạn tốt cùng đi cũng tiện mà; còn vé ‘Đêm khuya dưới bóng cây đại thụ tới 120 tệ lận, trong phim không chừng còn có mấy cảnh máu me, rất không phù hợp với bác.”
Chẳng lẽ nó là bán vé chợ đen? Lục ma ma càng khẩn trương hơn!
“Có muốn mua một vé hay không?” Đệ đệ cười dị thường tươi mát.
Nhưng cười như thế trong mắt Lục ma ma lại thành cười lạnh uy hiếp! Tối hôm qua mới xem thời sự, gần cuối năm xã hội đen sẽ càn rỡ làm ác nhiều hơn, tùy tiện khi dễ người dân bình thường, hơi không thuận theo sẽ bị cho vô sổ đen của tụi nó liền!
Thà rằng của đi thay người, là một người phụ nữ truyền thống giản dị, Lục ma ma yếu đuối thỏa hiệp, “Tôi mua hai vé.”
Ồ cư nhiên lại công hiệu à? Đệ đệ lần đầu tiên phát hiện kĩ năng seller tiềm ẩn của mình, lập tức cảm thấy đặc biệt cấp lực, vì thế không ngừng cố gắng nói muốn trào máu họng, “Hai tờ tám mươi tệ, mà mua năm vé chỉ còn một trăm tệ, bác không muốn mua thêm vài tờ nữa sao, càng nhiều người càng náo nhiệt!”
Xã hội đen quả nhiên phát rồ a! Lục ma ma nhìn xung quanh, định tìm xem có bảo vệ hay không.
Sau đó bà liền nhìn thấy con trai lớn đang đi về phía này!
“Cái áo hồi nãy cũng đẹp mà, sao không mua?” Lưu Tiểu Niên khó hiểu.
“Màu đen xui lắm!” Đệ đệ rất nghiêm túc! Lần đầu tiên gặp mẹ chồng, nhất định không thể mặc đồ u ám như vậy được!
“Cái này thì sao?” Lưu Tiểu Niên cầm một bộ áo lông đỏ thẫm.
Đệ đệ sắc bén khen ngợi, “Nhìn thật vui mắt, vừa thấy liền biết trong thôn sắp giết heo mừng năm mới.”
Lưu Tiểu Niên 囧囧 treo cái áo về chỗ cũ, không dám phát biểu ý kiến nữa.
Bởi vì gout của đệ đệ rất kỳ lạ, những thứ bình thường phổ biến rất khó đúng ý cậu, cho nên oán khí cậu ngày càng tăng nhanh theo số cửa hàng lướt qua, sắc mặt đen không chịu nổi, phê bình từ chất liệu cho tới nhà thiết kế, đến nỗi tóc sắp dựng đứng cmnr! Bởi vì khí phách của đệ đệ ngày càng lưu manh cho nên chị bán hàng cũng không dám lại gần giới thiệu chỉ có thể đứng ngó ở xa xa, đề phòng cậu tươi sống xé rách đồ! Thiệt là khủng bố muốn chớt hà!
“Bằng không tụi mình qua đường đối diện xem thử đi?” Lưu Tiểu Niên thật cẩn thận đề nghị.
Đối diện là dãy đồ hiệu thần thánh ngợp trong vàng son khiến người mua đặc biệt đặc biệt tê tâm liệt phế! Tiệm nào tiệm nấy bán mắc như ăn cướp! Đương nhiên Lưu Tiểu Niên chưa từng đi vào, nhưng dựa theo cậu thấy Cố Hi hẳn là sẽ thích.
Thật ra đệ đệ quả thật thường xuyên mua đồ bên đó, nhưng lần này lại không đi, bởi vì cậu sợ mẹ chồng nghĩ mình quá xa xỉ không lo tốt được việc trong nhà, đm tội danh này nếu đặt ở thời phong kiến, thì không chỉ bị đánh thôi đâu, nói không chừng còn bị viết thư trả về nhà mẹ đẻ nữa đó! Cho nên tuyệt đối không thể!
“Nếu đi thêm vòng nữa thì các tiệm sẽ đóng cửa mất.” Lưu Tiểu Niên ngáp nhìn đồng hồ.
“Ngày mai chúng ta quay lại, dù sao cũng còn hai ngày nữa lận!” Vẻ mặt đệ đệ kiên nghị như một vị chiến sĩ, không đạt mục đích thề không bỏ qua!
Lưu Tiểu Niên nghe vậy buồn bực, “Ngày mai mấy cửa tiệm này cũng chỉ bán nhiêu đó đồ thôi, có khác gì hôm nay đâu?”
“Nói không chừng sẽ có hàng mới đó!” Giọng đệ đệ tràn ngập lạc quan, kiên quyết không buông tha một tia hi vọng nào!
Lưu Tiểu Niên không biết nên làm gì nữa… Bởi vì cậu cảm thấy em chồng mình sắp hóa điên cmnr…
Về tới nhà đã là mười một giờ, ở nhà bếp nóng nực, Cố tổng vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề đứng ở bên bếp, vẻ mặt đặc biệt đặc biệt phức tạp, y như một vị quốc vương lo lắng!
Đệ đệ bị chấn kinh cmnr, phản ứng đầu tiên là anh mình bị cái quần què gì nhập mà tự nhiên chủ động nấu cơm vậy cà! Phản ứng thứ hai là đm lại phải sửa nhà bếp nữa rồi!
“Đang nấu gì đó?” Lưu Tiểu Niên tò mò tiêu sái đi qua.
Sau đó cậu nhìn thấy trong nồi đang nấu một cái ipad đen thui.
…
Đệ đệ lập tức xoay người chống bàn cười như điên! Nhất định không chừa cho anh mình miếng xíu mặt mũi nào!
Ca ca lạnh lùng siết nắm tay răng rắc, mày thích cười không!
Đậu! Đệ đệ lập tức đứng thẳng lưng, đặc biệt nghiêm túc ca ngợi anh mình, “Thiệt là sáng tạo quá à, ý tưởng nghệ thuật bỏ xa em tám con phố luôn!”
“Vẫn là để em nấu thì hơn.” Lưu Tiểu Niên nhịn cười tiếp nhận cái vá trong tay anh, “Hai người đi xem tv trước đi, sẽ chín ngay thôi.”
Ca ca phi thường lãnh khốc liếc qua đệ đệ — Còn không mau biến đi?
Đệ đệ thức thời lả lướt rời đi, để lại nhà bếp cho anh cậu cùng tẩu tử!!
Lưu Tiểu Niên lấy vá vớt cái ipad ướt đẫm lên, bưng nồi nước đi rửa.
Ngân nhĩ, rong biển còn có táo đỏ bị nấu bấy nhầy, Lưu Tiểu Niên cúi đầu, bả vai cứ run run không ngừng.
“Cười thêm miếng nữa xem!” Cố Khải có hơi thẹn quá thành giận!
“Em đâu có cười!” Lưu Tiểu Niên mím môi thật chặt, mặt nghiêm túc nhìn anh!
Cố Khải hung hăng nhéo mặt cậu coi như trừng phạt! Vốn dĩ muốn dùng ipad tra cách nấu chè, không ngờ lúc sắp thành công cmnr thì lại lỡ tay quơ một cái, ipad cứ thế rớt cái tõm vô nồi… Còn chưa kịp phi tang, vợ và đệ đệ đã về…
Cái gì gọi là họa vô liên tiếp, chính là đây!
Bởi vì ca ca đã lãng phí hết ngân nhĩ, cho nên đành phải ăn chè tuyết lê, đệ đệ cảm thấy có chút tiếc nuối, bởi vì cậu cảm thấy gần đây mình phải ăn nhiều vitamin, vậy mới đẹp da, vậy mới có thể khiến má chồng yêu thích! Nhưng mà loại ý nghĩ này hình như có hơi buê đuê thì phải! Không phù hợp hình tượng mỹ thiếu niên của mình chút nào! Dù sao thì bản chất của tiểu tươi mát khí chất thụ với buê đuê thụ vẫn khác nhau nha!
Đệ đệ nhanh chóng trở về tư thế Mr.Xinh giai, tự ảo tưởng mình là đàn ông thuần khiết!
“Tiểu Hi lại làm sao nữa vậy?” Lưu Tiểu Niên buồn bực hàng vạn hàng nghìn, sao em ấy lại vừa ăn chè vừa cosplay mấy người mẫu mắt kính của Dolce & Gabbana(*) chi vậy?
(*)
“Đừng để ý tới nó.” Trong mắt ca ca ngập tràn khinh bỉ! Chỉ số thông minh trung bình của Cố gia nhất định là bị nó kéo thấp! Đương nhiên đối với việc nấu chè ngân nhĩ lại bỏ ipad vô nồi gì đó, ca ca đã auto bỏ qua! Đúng vậy, là một người đàn ông thành đạt, phải tiêu sái như vậy mới được!
Ăn chè xong thì đã sắp khuya, Cố tổng ôm ôm ấp ấp vợ về phòng ngủ, để lại một mình đệ đệ ở thư phòng tiếp tục liều mạng lật tạp chí!
Lưu Tiểu Niên tắm rửa xong, mặc áo ngủ lông xù màu trắng bò lên giường, hai má phiếm hồng mang theo một tia hơi nước ẩm ướt, moe đến mức Cố tổng khó chịu muốn nứt ra! Cứ nhịn như này riết sẽ có vấn đề đó!
“Chân phát run luôn rồi.” Lưu Tiểu Niên nằm úp sấp trên giường oán giận, đi shopping gì đó quả nhiên là hành xác mà, mấy chụy gái mang giày cao gót đi một hơi hết tám tầng lầu thật sự khí phách đến không thể nhìn thẳng!
Vợ yêu dấu đau chân rồi! Cố tổng lập tức ngồi xổm xuống, thực chân chó mát xa đôi chân nhỏ. Cách một tầng áo ngủ lông lông hiển nhiên không đủ phê, vì thế anh tự nhiên như ruồi xắn ống quần cậu lên, giở trò đến nghiện, điên cuồng cảm khái làn da thật mềm!
Lưu Tiểu Niên bị anh mò đến phát nhột, vì thế nhẹ nhàng đạp một cái, vốn là để tỏ vẻ kháng nghị, nhưng trong mắt Cố tổng lại thành dục cự hoàn nghênh cố ý câu dẫn!
“Cục cưng.” Cố Khải cúi đầu hôn cậu, trong mắt tràn ngập trái trym hồng đầy khát vọng!
“…Ngày mai còn phải đi làm mà.” Lưu Tiểu Niên nhéo mũi anh, “Hơn nữa Tiểu Hi còn hẹn em đi dạo phố mua quần áo nữa.” Mỗi lần làm xong chuyện kia, mình đều đau thắt lưng cả ngày, ngay cả đi lại còn không được tự nhiên, huống chi là shopping!
“Sao phải đi dạo phố với nó?” Cố tổng rất bất mãn! Cũng không phải người mẫu thế giới đi biểu diễn, mua quần áo gì mà mua suốt hai ngày dữ vậy!
“Chủ nhật em ấy và Lục bác sĩ cùng nhau về nhà gặp mẹ, cho nên thực khẩn trương.” Lưu Tiểu Niên giải thích.
“Tại sao không phải Lục Triển Phong đi mua quần áo với nó?” Cố tổng càng thêm bất mãn, chẳng lẽ em trai như hoa như ngọc nhà mình bắt đầu bị ghét bỏ rồi? Loại chuyện này nhất định không thể được! Vì thế anh lấy di động ra, không để ý vợ khuyên can đêm khuya này nọ, gọi để khiển trách Lục bác sĩ một chút!
Lục Triển Phong nghe xong dở khóc dở cười, “Tôi biết rồi, cám ơn.”
“Không có chi.” Cố tổng lãnh diễm cúp điện thoại, sau đó phấn khích nhào qua vợ! Tiếp tục dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn cậu!
Lưu Tiểu Niên kiên quyết lắc đầu!
…
“Ngày mai em đâu có đi dạo phố nữa đâu!” Cố tổng nhắc nhở.
“Vậy cũng không được.” Lưu Tiểu Niên ngăn chặn anh, “Ngày mai em muốn đi làm!”
“Ngày mai anh cho em nghỉ.” Biểu tình Cố tổng đặc biệt khí phách, “Nghỉ cả đời luôn cũng được, anh nuôi em!”
Lưu Tiểu Niên đơ một chút rồi hoảng hốt, cảm thấy Cố Khải y như bị nam chính bá đạo trong tiểu thuyết của mình nhập!
Này không khoa học!
“Ngoan.” Cố Khải thực ôn nhu dụ dỗ cậu, “Ngoan ngoãn nghe lời đi rồi ngày mai anh dẫn em đi ăn ngon.”
Lưu Tiểu Niên có hơi bị đả kích, mấy lời này nghe y như mình ham ăn lắm vậy… Tuy rằng đúng là vậy thiệt, nhưng cũng không cần nói trắng trợn vậy đâu mà!
“Em không muốn ăn ngon gì hết á!” Cậu chui vào ổ chăn! Không chừa đường thương lượng! Tuyệt đối không bị mỹ thực hấp dẫn!
“Thật sự không muốn ăn à?” Cố tổng ngạc nhiên, trong giọng nói tràn ngập ‘đừng có xạo này sao có thể chứ’.
Thuộc tính ăn hàng vừa nhìn đã biết gì đó đả kích nhất! Tiểu trạch nam tức giận!
“Cục cưng à anh thích em lắm.” Cố tổng có ý đồ ôm cả người và chăn vào lòng!
Lời ngon tiếng ngọt này nọ là tuyệt chiêu cuối của mấy tổng tài nghịch thiên a! Tiểu trạch nam không bị thuyết phục! Mình sớm đã viết đến nhờn rồi!
“Da đã quá.” Cố Khải hôn cổ cậu.
Lời thoại sến sẩm buồn nôn này cũng quá thông thường rồi! Không có gì kích thích hết! Mặt tiểu trạch nam tiếp tục nghiêm túc.
Cố Khải bị vẻ mặt của cậu chọc cười, đáy mắt tràn đầy cưng chiều.
Loại kĩ năng cười tà mị này, căn bản không có tác dụng gì với mình hết!
“Nghe lời.” Bàn tay Cố Khải tiến vào chăn, chuẩn không cần chỉnh bắt lấy Niên nho nhỏ.
Bình thường vào lúc này, tiểu thụ phải rên rỉ tiêu hồn mới đúng! Nhưng Lưu Tiểu Niên vẫn kiên cường nhịn được! Bởi vì cậu là tác giả vàng thể loại tổng tài văn đó! Loại tình tiết ác tục này nhất định phải khinh thường!
“Có phản ứng rồi nè.” Cảm nhận được độ cứng trong tay, Cố Khải ghẹo cậu.
“Hông có nha!” Lưu Tiểu Niên mạnh miệng.
“Phải hơm?” Cố Khải thực xấu xa ngừng tay, hơn nữa còn nhẹ nhàng thổi vào tai cậu một cái.
Lưu Tiểu Niên mẫn cảm run lên một cái, sau đó cảm thấy… có hơi muốn.
Nhưng chỉ là một chút mà thôi! Hoàn toàn có thể bỏ qua. Tiểu trạch nhắm mắt bắt đầu đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn Cố Khải, năm Cố Khải… Bốn mươi hai muốn Cố Khải, ê từ từ, hình như có gì sai sai!
Lưu Tiểu Niên thực đả kích mở to mắt, liền nhìn thấy Cố tổng đã rất vô sỉ mà cởi quần áo.
Ánh mắt đi từ trên xuống, hết nhìn rồi lại ngắm, cơ bụng rồi tới… Mình không hề hâm mộ chút nào đâu nha! Lưu Tiểu Niên nghiêng người che Niên nho nhỏ, cảm thấy bị sỉ nhục.
Cùng là đàn ông mà!
Hứ hứ hứ!
Cố Khải nhanh chóng lột quần ngủ của vợ, sau đó cúi người ôn nhu gặm cắn.
Hai tai Lưu Tiểu Niên đỏ lên, nắm gối đầu che mặt. Mặc kệ là tổng tài trong tiểu thuyết hay ngoài đời thực, mặc kệ là lãnh khốc nghịch thiên âm hiểm độc ác tà mị cuồng quyến hay là ôn nhu sủng nịch, tại sao đều ham thích làm chuyện đó như vậy chứ! Này không khoa học!
Lưu Tiểu Niên vừa suy nghĩ lung tung vừa rầm rì thoải mái, sau đó đương nhiên nộp vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn bị anh đè quỳ trên giường.
Ngốc manh như vậy mới đúng nha. Khóe miệng Cố Khải giương lên, nhéo lưng cậu một cái.
Bởi vì thú tính của Cố tổng, nên trong mắt anh áo ngủ màu trắng Lưu Tiểu Niên mặc trên người nhìn y như một con thỏ con lông xù xù tròn tròn, đối lập với nửa người dưới mảnh khảnh đang quang lõa.
Sao lại câu nhân vậy a… Cố Khải cảm thấy mình có chút không khống chế được, động tác hông cũng thêm dùng sức, Lưu Tiểu Niên cắn môi dưới, tay gắt gao nắm drap giường, rên rỉ mơ hồn đứt đoạn.
Tư vị tình dục giống như thuốc phiện vậy, đã thử một lần thì không thể dừng lại.
Cứ như vậy cả đời thì thật hạnh phúc.
Sau một đêm điên cuồng, sáng sớm hôm sau, hai người thành công ngủ nướng!
Đệ đệ đành phải một thân một mình ăn sáng, đặc biệt nhạt nhẽo vô vị.
Tiếng chuông cửa vang lên, Cố Hi liếc nhìn màn hình, sau đó liền khiếp sợ đứng lên! Sao lại là Lục bác sĩ chớ!
Đm chẳng lẽ mình vượt thời gian cmnr? Thật ra hôm nay là cuối tuần ư? Bởi vì theo dự định thì sáng chủ nhật ảnh mới tới đón mình cơ mà! Sắp gặp mẹ chồng rồi mà mình còn chưa chuẩn bị tốt! Trước mắt đệ đệ tối sầm, phải đỡ bàn mới không lịm xuống đất!
Này nhất định không phải sự thật! Nói không chừng là do mình sốt ruột nên mới ảo giác bác đưa thư thành Lục bác sĩ! Đệ đệ nhắm chặt mắt hít sâu, sau đó bình tĩnh nhìn màn hình lần nữa — Vẫn là Lục bác sĩ!
Bi kịch a! Đệ đệ mặc áo ngủ nhiều lớp phiêu dật, rơi lệ đi mở cửa!
“Em làm sao vậy?” Đầu tiên Lục bác sĩ bị áo ngủ tiên nữ của cậu dọa hoảng, sau đó lại bị vẻ mặt lo âu của cậu dọa sợ!
“Hôm nay là thứ mấy?” Đệ đệ run rẩy hỏi.
“Thứ sáu.” Lục bác sĩ trả lời cậu.
Hên quá… Đệ đệ suy yếu nhẹ nhàng thở ra.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lục Triển Phong cùng cậu vào nhà.
“Không có gì.” Lo lắng đã giải trừ, đệ đệ khôi phục trạng thái tiểu tươi mát xấu hổ, “Sao bây giờ anh lại tới?” Đm chẳng lẽ là nhớ em quá chịu không nổi sao?! Oh shit giả thuyết này thiệt cấp lực mà! Đệ đệ hưng phấn vạn phần, tính toán không biết nên cùng ảnh ở phòng ngủ hay là ở phòng tắm đây! Hên là hôm nay mình mặc áo ngủ gợi cảm bức người, như ẩn như hiện gì đó đặc biệt sexy!
“Em mặc đồ gì đây?” Tuy rằng bình thường Lục bác sĩ ăn mặc rất có gout, nhưng đối với một đóa hoa nghệ thuật như đệ đệ mà nói, đẳng cấp hiển nhiên kém xa vạn dặm! Căn bản là không cùng level!
“May thủ công đó, toàn thế giới chỉ có một bộ này thôi.” Đệ đệ kiêu ngạo ưỡn ngực khoe.
Má ơi y chang lấy rèm cửa voan(*) quấn lên người vậy đó! Lục bác sĩ chợt nhớ đến cảnh Lục Triển Vũ trang trí phòng kiểu công chúa mới đây.
(*) Rèm vải voan
“Có muốn ăn sáng chút không?” Đệ đệ hỏi.
“Có, cảm ơn.” Lục bác sĩ kéo ghế dựa ra, “Cố tổng Tiểu Niên đâu rồi?”
Tối hôm qua bọn họ hoang dâm khôn cùng miệt mài quá độ nên bây giờ còn đang ngủ! Trong lòng đệ đệ điên cuồng oán thầm, sau đó trả lời đặc biệt trong sáng, “Anh em với Tiểu Niên dạo này công việc bận rộn, tối hôm qua còn tăng ca đến rạng sáng, cho nên bây giờ đang nghỉ ngơi.” Nhất định không thể để Lục bác sĩ cảm thấy mấy người trong nhà mình rất thích làm chuyện đó được! Cho nên nhất định phải lấy cớ!
“Ừ.” Lục Triển Phong ăn một đũa rau trộn, “Ngon ghê, em làm hả?”
“Dạ.” Đệ đệ thẹn thùng, bị trình độ hiền thục của bản thân thuyết phục sâu sắc!
“Anh còn chưa nói tại sao đột nhiên lại tới nhà em?” Đệ đệ thực cố chấp muốn nghe từ miệng anh mấy câu thâm tình ‘Đơn giản vì anh muốn gặp em thôi’ này nọ!
Đáng tiếc Lục bác sĩ trả lời rất tụt mood, “Bởi vì hôm qua Cố tổng gọi điện cho anh, nói em vì chuyện gặp mẹ anh mà gần đây quá khẩn trương…”
Đệ đệ lập tức uể oải, shit! Hóa ra là nguyên nhân này, vậy mà hồi nãy mình còn định chuẩn bị tư thế!
“Thật sự không cần khẩn trương đâu.” Lục Triển Phong xoa đầu cậu, “Em ngoan như vậy mẹ anh nhất định sẽ thích.”
“Em không thể sinh con trai cũng được sao?” Đệ đệ không yên hỏi.
“Mẹ biết tính hướng của anh lâu rồi, cho nên không thành vấn đề.” Lục bác sĩ thực ôn nhu.
“Nhưng mà em vẫn còn lo lắm.” Đệ đệ cảm thấy đời mình chưa từng khẩn trương như vậy!
“Không cần sợ, anh đảm bảo không có việc gì đâu, được chưa?” Lục Triển Phong bóp mũi cậu, vừa cưng chiều lại cẩn thận.
Đệ đệ nhất thời bị cảm động, lúc này nhất định phải hôn lưỡi để tô đậm không khí! Vì thế cậu dùng ánh mắt mê ly mơ hồ nhìn Lục bác sĩ, cảm thấy toàn thân mình trên dưới đều tản ra một loại khí chất mê người, đặc biệt tiêu hồn!
Quả nhiên Lục bác sĩ bỏ bánh mì xuống, rút khăn ra lau tay.
Đệ đệ hưng phấn như nai con chạy loạn! Làm tốt tư thế chuẩn bị hôn!
“Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Lục bác sĩ bước đến sờ sờ trán cậu, bởi vì anh cảm thấy mặt cậu đỏ bất thường, “Không phát sốt, nhưng sao mặt lại đỏ vậy ta.”
…
Đệt! Đệ đệ nhất thời ai oán vạn phần! Loại vẻ mặt này sao lại bị hiểu thành phát sốt chứ! Rõ ràng chính là tiểu yêu tinh mất hồn đó biết không!
Ta mang tâm ra rọi trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu mương ngòi!
Thiệt là không lãng mạn chút nào!
“Hôm nay anh nghỉ nửa ngày, đi shopping với em.” Lục Triển Phong nói, “Anh biết mẹ anh thích loại hình nào.”
Vậy nhất định tốt! Đệ đệ vui vẻ gật đầu! Có ông xã cùng mình đối kháng mẹ chồng gì đó! Trận này nhất định thắng lợi!
Khoảng hai tiếng sau đó, đệ đệ thành công thu hoạch được một cái áo thun tay dài, một cái áo len cùng một cái quần jean, còn có… Một cái quần mùa thu(*) a a a a a a a!
(*) Quần mùa thu: quần mặc bên trong quần jean để giữ ấm mùa lạnh.
“Anh xác định bác gái sẽ thích cách ăn mặc này chứ?” Ánh mắt đệ đệ thực u oán, rõ ràng chính là style học sinh trung học a, rất ngây thơ có hiểu không!
“Anh xác định.” Lục Triển Phong giúp cậu chọn một đôi giày thể thao, “Như vậy rất đáng yêu, sạch sẽ thanh tú, vừa nhìn là biết bé ngoan.”
“Nhưng mà em cảm thấy có hơi không khí chất.” Đệ đệ uể oải.
“Em muốn khí chất hay muốn mẹ anh thích em?” Lục Triển Phong hỏi.
…
Đáp án không cần nói cũng biết, cuối cùng đệ đệ ngoan ngoãn gật đầu. Vì tình yêu to lớn mà hi sinh khí chất nghệ thuật gia gì đó, mình cũng bị bản thân cảm động cmn luôn rồi! Thiệt có tiết tháo!
“Nhưng mà sao lại muốn mua quần mùa thu?” Đệ đệ vẫn còn chút thắc mắc!
“Không mặc trời lạnh làm em bị cảm thì sao.” Lục bác sĩ nói, “Chẳng lẽ em muốn vừa hắt xì vừa gặp mẹ anh hả?”
Đệ đệ lại một lần nữa bị thuyết phục, mặc quần mùa thu tình yêu, thật ra nghe cũng thực cảm động a! Nói không chừng sau này còn có thể viết tự truyện!
“Mua quần áo xong rồi, hay là đi xem phim đi?” Lục Triển Phong nhìn thời gian, “Ăn cơm xong vẫn còn sớm quá.”
“Được!” Đệ đệ vui vẻ đáp ứng, hơn nữa còn xung phong đòi đi mua vé, bởi vì cậu muốn mua ghế đôi!
“Được rồi, vậy anh đi toilet một lát.” Lục Triển Phong đưa áo khoác cho cậu, xoay người đi xuống lầu.
Đệ đệ ôm quần áo chạy tới chỗ mua vé, thuận lợi cướp được vé ghế đôi cuối cùng, vừa ôm nhau coi phim vừa hôn lưỡi này nọ, nhất định cấp lực!
“Phim ‘Đêm khuya dưới bóng cây đại thụ’ 8h tối, ghế đôi.” Phía sau vang lên một giọng nói không thể nào là của người trẻ tuổi được, đệ đệ tò mò quay lại nhìn, thì thấy một bác gái có hơi quen mắt! Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải!
Bác gái cảm thấy có người nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên cũng sửng sốt! Người trước mắt này rõ ràng là tiểu lưu manh giành củ cải với mình ở siêu thị!
“ ‘Đêm khuya dưới bóng cây đại thụ’ phi thường phi thường đáng sợ, con đề nghị bác đổi phim khác đi, có thể xem ‘Trời chiều ráng đỏ’ bản 3D cũng được đó.” Đệ đệ tuy không nhớ ra là ai, nhưng thấy bà nhìn mình chằm chằm, vì thế nhiệt tình đề nghị! Bất quá các bác gái bây giờ thiệt xì tin dâu quá đi! Buổi tối ngồi ghế tình nhân xem phim kinh dị, đúng là không thua gì thiếu niên, phong lưu tiêu sái hơm chịu nổi!
Thật ra Lục ma ma tới mua vé giùm con dâu và con trai mình. Tối hôm qua Lục Triển Vũ cùng Sở Sở về nhà ăn cơm, trong lúc vô ý nói muốn xem bộ phim này, lại sợ tan tầm trễ quá không mua được vé. Lục ma ma nghe vào trong tai ghi tạc trong lòng, vì thế cố ý ngồi xe đến đây mua vé giúp bọn họ, muốn cho hai đứa nhỏ một bất ngờ, cũng coi như bù lại một chút lúc trước mình ác ngôn ác ngữ với Sở Sở. Nhưng bà trăm triệu lần không ngờ, cư nhiên lại gặp được tiểu lưu manh ở đây!
“Bác ơi thật xin lỗi, vé xem phim chỉ có thể bán trước giờ chiếu năm tiếng thôi, bây giờ chưa thể in vé phim tám giờ tối được.” Chị bán vé nhìn Lục ma ma, “Bằng không thì bác đổi thành vé buổi chiều được không?”
“Vậy không cần đâu, trễ xíu nữa bác quay lại mua là được rồi.” Lục ma ma xoay người đi về phía cầu thang.
“Bác thật sự không xem ‘Trời chiều ráng đỏ’ à? Có rất rất nhiều diễn viên gạo cội đó! Hơn nữa còn là bản 3D, quả thực rất sống động!” Đệ đệ một đường đi theo đặc biệt nhiệt tình, bởi vì rạp chiếu phim ở dưới lầu, nên cậu cũng không cần đi thang máy!
Nếu không phải lo lắng mình đi đứng không cẩn thận sẽ té thì Lục ma ma đã chạy như điên rồi! Chẳng lẽ nó muốn cướp tiền của mình?
Bác cũng có thể gọi thêm vài người bạn đến xem chung, cam đoan đặc biệt cảm động, hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp!” Bởi vì đạo diễn ‘Trời chiều ráng đỏ’ là bạn thân của đệ đệ, cho nên cậu nắm chặt hết thảy mọi cơ hội líu lo đề cử, “Vé 3D bộ này chỉ cần 40 tệ, rủ thêm năm người bạn tốt cùng đi cũng tiện mà; còn vé ‘Đêm khuya dưới bóng cây đại thụ tới 120 tệ lận, trong phim không chừng còn có mấy cảnh máu me, rất không phù hợp với bác.”
Chẳng lẽ nó là bán vé chợ đen? Lục ma ma càng khẩn trương hơn!
“Có muốn mua một vé hay không?” Đệ đệ cười dị thường tươi mát.
Nhưng cười như thế trong mắt Lục ma ma lại thành cười lạnh uy hiếp! Tối hôm qua mới xem thời sự, gần cuối năm xã hội đen sẽ càn rỡ làm ác nhiều hơn, tùy tiện khi dễ người dân bình thường, hơi không thuận theo sẽ bị cho vô sổ đen của tụi nó liền!
Thà rằng của đi thay người, là một người phụ nữ truyền thống giản dị, Lục ma ma yếu đuối thỏa hiệp, “Tôi mua hai vé.”
Ồ cư nhiên lại công hiệu à? Đệ đệ lần đầu tiên phát hiện kĩ năng seller tiềm ẩn của mình, lập tức cảm thấy đặc biệt cấp lực, vì thế không ngừng cố gắng nói muốn trào máu họng, “Hai tờ tám mươi tệ, mà mua năm vé chỉ còn một trăm tệ, bác không muốn mua thêm vài tờ nữa sao, càng nhiều người càng náo nhiệt!”
Xã hội đen quả nhiên phát rồ a! Lục ma ma nhìn xung quanh, định tìm xem có bảo vệ hay không.
Sau đó bà liền nhìn thấy con trai lớn đang đi về phía này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.