Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ
Chương 28: Em zai cảm thấy lo lắng
Ngữ Tiếu Lan San
17/10/2016
Anh zai cảm thấy khí huyết không thông, đờ mờ tại sao thằng em mình lại ngâu thành cái dạng này chứ, mình vẫn còn thông minh chán!
Vì thế anh thở dài, vẻ mặt lại trầm trọng hơn một chút.
“Anh.” Em zai lo sợ nhìn anh, “Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”
Anh zai hít sâu một hơi, quyết định không thèm để ý, anh nghiêm túc nói, “Đời người tựa như một vòng tròn chuyển động, có đôi khi không tránh được bị va chạm làm khuyết mất một phần, nhưng cũng chỉ có những vòng tròn không trọn vẹn mới có thể lăn càng chậm, thưởng thức cảnh vật xinh đẹp ven đường, em hiểu không?”
Hiểu em gái anh ý! Em zai cuối cùng thành công bị dọa đến khóc, cậu nắm tay anh điên cuồng lay, “Anh bị trúng tà à, anh mau tỉnh lại đi!”
Đệt, đây là hành động méo gì vại! Anh zai hóa thạch hỗn độn trong gió, giống như con rối gỗ để cho cậu lay động, nhìn qua vô cùng giống như bị oan hồn nhập!
Vì thế em zai càng hoảng sợ, cậu luống cuống tháo bùa ở trên cổ mình xuống, nhét vào miệng anh zai, hô to, “Tà linh, lui tán!”
“Cố Hi!” Cố tổng xù lông, biến lại thành anh zai vừa bạo lực vừa ngang ngược trước đây!
“Anh!” Em zai thở phào, mặt đầy nước mắt nhào vào lòng anh, “Anh có biết không, ban nãy anh trúng tà đó!”
Anh zai cảm thấy mình cũng muốn khóc.
“Cuối tuần em phải đi chùa dâng hương mới được.” Em zai ngẩng khuôn mặt khóc thành bé mèo hoa lên, “Tắm rửa chay tịnh, thỉnh vài tấm bùa về.”
…..
“Em nên ngủ sớm chút đi.” Trong lòng anh trai nổi lên cảm giác thoát lực nồng đậm.
“Vâng.” Em zai nhu thuận chui vào chăn, nghĩ nghĩ một chút dặn dò, “Anh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha!”
Lòng anh zai chua xót, đờ mờ có thể xảy ra chuyện gì, ông mới sợ mày có chuyện đây!
Sau khi bước ra từ phòng của em zai liền gặp Lưu Tiểu Niên đang bưng khay điểm tâm đi lên.
“Cố tổng.” Lưu Tiểu Niên cười tủm tỉm chào hỏi, hai má phồng phồng.
“Khuya rồi còn ăn gì thế?” Cố Khải xoa xoa đầu cậu.
“Tôi chưa viết xong, có chút đói bụng.” Lưu Tiểu Niên mặc áo ngủ, tóc hơi rối, vô! Cùng! Moe!
Vì thế Cố tổng tạm thời đặt chuyện của em zai sang một bên, “Truyện tiếp theo?”
“…. Tổng tài bá đạo yêu mèo nhỏ thông minh.” Lưu Tiểu Niên yếu ớt nói.
Ông phắc! Sao lại có tiêu đề phù hợp với thực tế như vậy chứ! Cố tổng lập tức nhộn nhạo, anh bưng cái khay trong tay vợ yêu, chìa tay nắm lấy cậu bước đi, “Cho tôi xem một chút đi.”
“Hay là để sau đi?” Lưu Tiểu Niên suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt, “Còn chưa viết xong, rất ấu trĩ.”
“Ấu trĩ cũng xem.” Cố tổng kiên định kéo người vào phòng!
Lưu Tiểu Niên hoàn toàn không thể lay chuyển anh, đành phải tùy ý để anh ngồi trước máy tính của mình!
“Hiên Viên Long Tường?” Cố Khải tán thưởng, “Tên nhân vật chính rất hay!”
Lưu Tiểu Niên: ……
Cố Khải tiếp tục hăng hái dạt dào, nam nữ nhân vật chính trải qua một sự hiểu lầm nghiêm trọng và đau khổ, rốt cuộc hữu ý thành người nhà! Đêm tân hôn, Hiên Viên Long Tường nhìn người vợ xinh đẹp của mình, hôn lên … mềm mại của nàng —
“Sao không có tiếp vậy?” Cố tổng cảm thấy hơi khó chịu, đờ mờ kẹt H!
“Bởi vì tôi xuống nhà lấy bánh ngọt.” Lưu Tiểu Niên thành thật giải thích.
“Nơi nào là nơi mềm mại?” Cố tổng vô liêm sỉ hỏi.
Lưu Tiểu Niên sụp đổ, “Miệng.”
“Viết rất tốt!” Cố Khải vỗ bàn.
……
Lưu Tiểu Niên hỗn độn hỏi, “Tôi có thể tiếp tục viết không?”
“Viết đi.” Cố Khải rất hào phóng.
“Nhưng mà anh ngồi ghế của tôi.” Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười.
Bởi vì ông đây muốn ôm em á nha! Cố tổng trong lòng nôn nóng gào thét, tiếc nuối đứng lên.
Lưu Tiểu Niên chưa gõ được mười chữ, cảm thấy cổ mình bị tầm mắt sáng rực bắn bị thương, vì thế vô cùng bất đắc dĩ quay đầu lại, “Anh không nghỉ ngơi à?”
“Tôi không mệt.” Cố Khải ngồi lên giường, “Tôi ở đây với cậu.”
Ở đây với tui làm gì hả hả hả hả! Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, một chữ cũng không gõ nổi!
“Kẹt văn rồi?” Thấy cậu bất động nửa ngày, Cố Khải rất quan tâm hỏi.
“Vâng.” Lưu Tiểu Niên ấn save, “Không viết nữa.”
“Vậy cùng đi ăn khuya nhé?” Cố Khải mời cậu.
“Bây giờ?” Lưu Tiểu Niên giật mình, “Đã mười giờ rồi.”
“Mười giờ đi ăn khuya, thật đúng lúc.” Cố Khải đặt bánh gato lên bàn, “Đi thôi.”
“Nhưng mà –”
“Không nhưng nhị gì cả.” Tổng giám đốc ngạo kiều lại khí phách, “Tôi xuống lầu chờ cậu, thay quần áo rồi xuống.”
Lưu Tiểu Niên buồn bực, sao lại bá đạo như vậy chứ…
Tuy không muốn đi lắm nhưng đối phương là sếp mình, lại cho mình ở nhờ, dù thế nào cũng không thể từ chối, đành phải thay quần áo xuống lầu.
Vợ yêu đúng là nghe lời mà! Cố tổng sung sướng, “Đi thôi.”
“Anh xức nước hoa?” Lưu Tiểu Niên hắt hơi, rất ngạc nhiên.
Phắc! Nói chuyện này làm gì! Thực ra Cố tổng không chỉ xức nước hoa, còn sửa sang đầu tóc, thay quần áo mới, mịa nó đây đúng là sức mạnh tình yêu mà! Anh bình tĩnh đánh trống lảng, “Cậu muốn ăn gì?”
Lưu Tiểu Niên nghĩ nghĩ một lúc, “Quán vỉa hè? Tôi biết một quán bán ma lạt thang ngon lắm.”
“Được.” Cố Khải vui vẻ đáp ứng.
“Nhưng đồ ăn rất rẻ tiền đó.” Lưu Tiểu Niên nhắc nhở anh.
“Không sao.” Cố Khải hoàn toàn không để ý, mịa nó tại sao lại phải để ý chớ, mừng còn không kịp! Đờ mờ ma lạt thang vừa kích thích vừa toẹt zời!
“Vậy đi thôi.” Lưu Tiểu Niên giúp anh cầm áo khoác để ở sofa, “Ở đó không có chỗ đậu xe, chúng ta đi taxi nha.”
Đù, vợ yêu thiệt đức hạnh! Cố tổng cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc! Hai người cùng đi ăn khuya gì đó, thiệt là lỡn mợn!
Lưu Tiểu Niên nói quán ma lạt thang đó tuy ở nơi hẻo lánh, nhưng vì rất nổi tiếng nên thuê thợ có tay nghề, cũng không khó tìm. Đêm muộn rồi mà trong quán vẫn vô cùng náo nhiệt, bày cả bàn ghế ra đường.
“Muốn ăn gì?” Cố Khải hỏi, “Để tôi đi chọn.”
“Để tôi đi cho.” Lưu Tiểu Niên cầm giỏ đựng đồ ăn, “Tôi quen thuộc với chỗ này hơn, lần này tôi mời!”
“Được.” Cố Khải vui vẻ, ngồi trên ghế nhìn cậu đi lại trong quán chọn đồ ăn.
Vợ yêu thiệt giỏi giang! Đi ăn cũng tự mình trả tiền! Cố tổng tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác được bao dưỡng thiệt hạnh phúc.
Mấy phút sau, hai phần ma lạt thang lớn được bưng đến, có đồ nhắm và bia, hương vị sộc lên mũi vô cùng phong phú.
“Không phải cậu bị dị ứng bia rượu à?” Cố Khải hỏi cậu.
“Gọi cho anh đó.” Lưu Tiểu Niên lắc lắc cái chai hồng trên tay, “Tôi uống trà lạnh.”
Cố Khải hơi tiếc nuối, tình huống say rượu loạn tính, bỏ lỡ đúng là quá đáng tiếc.
“Anh ăn cái này đi.” Lưu Tiểu Niên gắp một viên thịt, “Ăn ngon lắm nha.”
Đút cơm gì đó thiệt là tốt! Cố tổng kích động hé miệng, kết quả Lưu Tiểu Niên run tay, viên thịt bẹp một cái rơi vào cái áo hiệu Armani của Cố tổng!
……….
“Tôi xin lỗi.” Lưu Tiểu Niên hơi 囧.
“Không sao.” Cố Khải hoàn toàn không để ý, nhanh lên đút cho chồng em miếng khác đi!
“Hay anh tự ăn đi.” Lưu Tiểu Niên đưa đũa cho anh.
Phắc! Cố tổng vô cùng mất hứng, cúi đầu hung ác nuốt một ngụm canh thiệt to! Sau đó rất không đập chai mà phun ra, đờ mờ sao nóng thế hả!
“Không sao chứ?” Lưu Tiểu Niên hoảng sợ.
Vẻ mặt Cố Khải thiệt xoắn xuýt, “Không sao không sao.”
Tuy nói vậy, nhưng đây là từ trong nồi múc ra đó! Phía trên còn có một tầng mỡ giữ nhiệt! Lưu Tiểu Niên tranh thủ mở một chai nước lạnh đưa cho anh, “Mau uống đi.”
Cố Khải tu ừng ực một hơi hết hơn nửa chai, mới cảm thấy cái nóng trong miệng giảm xuống một chút.
“Há miệng ra để tôi xem một chút.” Lưu Tiểu Niên rất lo lắng.
Cố Khải sửng sốt.
“Nhanh lên đi!” Lưu Tiểu Niên ghé sát lại, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.
Phắc! Cố tổng đột nhiên khẩn trương đến đau trứng! Tiếp cận gần như vậy á!
“Nhanh nào.” Lưu Tiểu Niên vẫn thúc giục anh.
Cố tổng gian nan nuốt nước bọt, vừa nãy không phải là làm nũng hả? Thực sự không phải là làm nũng à? Thực-sự-không-phải-làm-nũng? Giọng nói vừa mềm mại lại đáng yêu còn dịu dàng nữa, giống như một bé chim sơn ca đáng yêu!
“Phát ngốc gì vậy?” Lưu Tiểu Niên khua khua tay trước mặt anh.
Động tác há miệng này dù ai làm thì cũng không thể đập chai nổi, vì thế Cố tổng đành phải cố sức mở miệng một cách anh tuấn nhất.
“Ừm, không bị bỏng, để một chút là tốt rồi.” Lưu Tiểu Niên kiểm tra xong thả lỏng tâm trạng, “Nhưng mà anh bị sâu răng đó.”
Cố tổng hỗn độn trong gió, cái thể loại sâu răng không hề có khí chất này lại để cho vợ yêu nhìn thấy, đúng là không nên!
“Anh còn ăn được không?” Lưu Tiểu Niên hỏi anh.
“Tất nhiên.” Cố Khải thề sống chết bảo vệ quyền lợi cùng ăn khuya với vợ yêu!
“Vậy để nguội một chút rồi lại ăn.” Lưu Tiểu Niên giúp anh cầm một cái bát nhỏ, gắp một ít đồ sang, “Anh ăn mấy thứ này trước nha!”
Nhìn hành động cẩn thận của cậu, Cố Khải cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, sau đó không kìm được mà nhớ đến một lời thoại kinh điển trong truyện Loli cung đình — Tiểu yêu tinh quyến rũ, để quả nhân sủng ái ngươi a!
Rõ ràng vô cùng hợp với tình hình!
Ngọn đèn nhỏ trong quán ăn lập lòe, bầu không khí tràn đầy hương vị mê người của đồ ăn, người xung quanh nói chuyện sôi nổi, mỗi người trông đều thật hạnh phúc.
Cố Khải vừa giúp vợ yêu thổi thôi đậu phụ (ta search ảnh trên gg toàn ra tào phớ :v), vừa nghĩ phải làm sao mới thật tự nhiên đút cho em ấy, nhưng hắn chưa nghĩ xong, điện thoại reo lên.
“Anh!” Thanh âm của Cố Hi vô cùng hoàng sợ, “Hai người không ở nhà?”
“Đúng vậy, có chuyện gì?” Cố Khải bị dọa sợ.
“Nhanh về đi!” Cố Hi vô cùng sốt ruột, “Anh vừa bị khí âm nặng như vậy, sao nửa đêm lại chạy ra ngoài chứ, cẩn thận lại bị nhập!”
…. Phắc!
Cố tổng bình tĩnh cúp máy.
“Ai vậy?” Lưu Tiểu Niên ăn cay miệng sưng đỏ, tò mò hỏi.
“Bán bảo hiểm.” Cố Khải múc một muỗng đậu phụ đưa đến bên miệng cậu, “Há miệng nào.”
Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn ngậm cái thìa, vừa ăn vừa cảm động, gần đây người bán bảo hiểm đều rất chuyên nghiệp nha, hơn nửa đêm còn đi tìm khách hàng!
Cuộc sống mưu sinh thiệt không dễ dàng!
Vì thế anh thở dài, vẻ mặt lại trầm trọng hơn một chút.
“Anh.” Em zai lo sợ nhìn anh, “Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”
Anh zai hít sâu một hơi, quyết định không thèm để ý, anh nghiêm túc nói, “Đời người tựa như một vòng tròn chuyển động, có đôi khi không tránh được bị va chạm làm khuyết mất một phần, nhưng cũng chỉ có những vòng tròn không trọn vẹn mới có thể lăn càng chậm, thưởng thức cảnh vật xinh đẹp ven đường, em hiểu không?”
Hiểu em gái anh ý! Em zai cuối cùng thành công bị dọa đến khóc, cậu nắm tay anh điên cuồng lay, “Anh bị trúng tà à, anh mau tỉnh lại đi!”
Đệt, đây là hành động méo gì vại! Anh zai hóa thạch hỗn độn trong gió, giống như con rối gỗ để cho cậu lay động, nhìn qua vô cùng giống như bị oan hồn nhập!
Vì thế em zai càng hoảng sợ, cậu luống cuống tháo bùa ở trên cổ mình xuống, nhét vào miệng anh zai, hô to, “Tà linh, lui tán!”
“Cố Hi!” Cố tổng xù lông, biến lại thành anh zai vừa bạo lực vừa ngang ngược trước đây!
“Anh!” Em zai thở phào, mặt đầy nước mắt nhào vào lòng anh, “Anh có biết không, ban nãy anh trúng tà đó!”
Anh zai cảm thấy mình cũng muốn khóc.
“Cuối tuần em phải đi chùa dâng hương mới được.” Em zai ngẩng khuôn mặt khóc thành bé mèo hoa lên, “Tắm rửa chay tịnh, thỉnh vài tấm bùa về.”
…..
“Em nên ngủ sớm chút đi.” Trong lòng anh trai nổi lên cảm giác thoát lực nồng đậm.
“Vâng.” Em zai nhu thuận chui vào chăn, nghĩ nghĩ một chút dặn dò, “Anh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha!”
Lòng anh zai chua xót, đờ mờ có thể xảy ra chuyện gì, ông mới sợ mày có chuyện đây!
Sau khi bước ra từ phòng của em zai liền gặp Lưu Tiểu Niên đang bưng khay điểm tâm đi lên.
“Cố tổng.” Lưu Tiểu Niên cười tủm tỉm chào hỏi, hai má phồng phồng.
“Khuya rồi còn ăn gì thế?” Cố Khải xoa xoa đầu cậu.
“Tôi chưa viết xong, có chút đói bụng.” Lưu Tiểu Niên mặc áo ngủ, tóc hơi rối, vô! Cùng! Moe!
Vì thế Cố tổng tạm thời đặt chuyện của em zai sang một bên, “Truyện tiếp theo?”
“…. Tổng tài bá đạo yêu mèo nhỏ thông minh.” Lưu Tiểu Niên yếu ớt nói.
Ông phắc! Sao lại có tiêu đề phù hợp với thực tế như vậy chứ! Cố tổng lập tức nhộn nhạo, anh bưng cái khay trong tay vợ yêu, chìa tay nắm lấy cậu bước đi, “Cho tôi xem một chút đi.”
“Hay là để sau đi?” Lưu Tiểu Niên suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt, “Còn chưa viết xong, rất ấu trĩ.”
“Ấu trĩ cũng xem.” Cố tổng kiên định kéo người vào phòng!
Lưu Tiểu Niên hoàn toàn không thể lay chuyển anh, đành phải tùy ý để anh ngồi trước máy tính của mình!
“Hiên Viên Long Tường?” Cố Khải tán thưởng, “Tên nhân vật chính rất hay!”
Lưu Tiểu Niên: ……
Cố Khải tiếp tục hăng hái dạt dào, nam nữ nhân vật chính trải qua một sự hiểu lầm nghiêm trọng và đau khổ, rốt cuộc hữu ý thành người nhà! Đêm tân hôn, Hiên Viên Long Tường nhìn người vợ xinh đẹp của mình, hôn lên … mềm mại của nàng —
“Sao không có tiếp vậy?” Cố tổng cảm thấy hơi khó chịu, đờ mờ kẹt H!
“Bởi vì tôi xuống nhà lấy bánh ngọt.” Lưu Tiểu Niên thành thật giải thích.
“Nơi nào là nơi mềm mại?” Cố tổng vô liêm sỉ hỏi.
Lưu Tiểu Niên sụp đổ, “Miệng.”
“Viết rất tốt!” Cố Khải vỗ bàn.
……
Lưu Tiểu Niên hỗn độn hỏi, “Tôi có thể tiếp tục viết không?”
“Viết đi.” Cố Khải rất hào phóng.
“Nhưng mà anh ngồi ghế của tôi.” Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười.
Bởi vì ông đây muốn ôm em á nha! Cố tổng trong lòng nôn nóng gào thét, tiếc nuối đứng lên.
Lưu Tiểu Niên chưa gõ được mười chữ, cảm thấy cổ mình bị tầm mắt sáng rực bắn bị thương, vì thế vô cùng bất đắc dĩ quay đầu lại, “Anh không nghỉ ngơi à?”
“Tôi không mệt.” Cố Khải ngồi lên giường, “Tôi ở đây với cậu.”
Ở đây với tui làm gì hả hả hả hả! Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, một chữ cũng không gõ nổi!
“Kẹt văn rồi?” Thấy cậu bất động nửa ngày, Cố Khải rất quan tâm hỏi.
“Vâng.” Lưu Tiểu Niên ấn save, “Không viết nữa.”
“Vậy cùng đi ăn khuya nhé?” Cố Khải mời cậu.
“Bây giờ?” Lưu Tiểu Niên giật mình, “Đã mười giờ rồi.”
“Mười giờ đi ăn khuya, thật đúng lúc.” Cố Khải đặt bánh gato lên bàn, “Đi thôi.”
“Nhưng mà –”
“Không nhưng nhị gì cả.” Tổng giám đốc ngạo kiều lại khí phách, “Tôi xuống lầu chờ cậu, thay quần áo rồi xuống.”
Lưu Tiểu Niên buồn bực, sao lại bá đạo như vậy chứ…
Tuy không muốn đi lắm nhưng đối phương là sếp mình, lại cho mình ở nhờ, dù thế nào cũng không thể từ chối, đành phải thay quần áo xuống lầu.
Vợ yêu đúng là nghe lời mà! Cố tổng sung sướng, “Đi thôi.”
“Anh xức nước hoa?” Lưu Tiểu Niên hắt hơi, rất ngạc nhiên.
Phắc! Nói chuyện này làm gì! Thực ra Cố tổng không chỉ xức nước hoa, còn sửa sang đầu tóc, thay quần áo mới, mịa nó đây đúng là sức mạnh tình yêu mà! Anh bình tĩnh đánh trống lảng, “Cậu muốn ăn gì?”
Lưu Tiểu Niên nghĩ nghĩ một lúc, “Quán vỉa hè? Tôi biết một quán bán ma lạt thang ngon lắm.”
“Được.” Cố Khải vui vẻ đáp ứng.
“Nhưng đồ ăn rất rẻ tiền đó.” Lưu Tiểu Niên nhắc nhở anh.
“Không sao.” Cố Khải hoàn toàn không để ý, mịa nó tại sao lại phải để ý chớ, mừng còn không kịp! Đờ mờ ma lạt thang vừa kích thích vừa toẹt zời!
“Vậy đi thôi.” Lưu Tiểu Niên giúp anh cầm áo khoác để ở sofa, “Ở đó không có chỗ đậu xe, chúng ta đi taxi nha.”
Đù, vợ yêu thiệt đức hạnh! Cố tổng cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc! Hai người cùng đi ăn khuya gì đó, thiệt là lỡn mợn!
Lưu Tiểu Niên nói quán ma lạt thang đó tuy ở nơi hẻo lánh, nhưng vì rất nổi tiếng nên thuê thợ có tay nghề, cũng không khó tìm. Đêm muộn rồi mà trong quán vẫn vô cùng náo nhiệt, bày cả bàn ghế ra đường.
“Muốn ăn gì?” Cố Khải hỏi, “Để tôi đi chọn.”
“Để tôi đi cho.” Lưu Tiểu Niên cầm giỏ đựng đồ ăn, “Tôi quen thuộc với chỗ này hơn, lần này tôi mời!”
“Được.” Cố Khải vui vẻ, ngồi trên ghế nhìn cậu đi lại trong quán chọn đồ ăn.
Vợ yêu thiệt giỏi giang! Đi ăn cũng tự mình trả tiền! Cố tổng tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác được bao dưỡng thiệt hạnh phúc.
Mấy phút sau, hai phần ma lạt thang lớn được bưng đến, có đồ nhắm và bia, hương vị sộc lên mũi vô cùng phong phú.
“Không phải cậu bị dị ứng bia rượu à?” Cố Khải hỏi cậu.
“Gọi cho anh đó.” Lưu Tiểu Niên lắc lắc cái chai hồng trên tay, “Tôi uống trà lạnh.”
Cố Khải hơi tiếc nuối, tình huống say rượu loạn tính, bỏ lỡ đúng là quá đáng tiếc.
“Anh ăn cái này đi.” Lưu Tiểu Niên gắp một viên thịt, “Ăn ngon lắm nha.”
Đút cơm gì đó thiệt là tốt! Cố tổng kích động hé miệng, kết quả Lưu Tiểu Niên run tay, viên thịt bẹp một cái rơi vào cái áo hiệu Armani của Cố tổng!
……….
“Tôi xin lỗi.” Lưu Tiểu Niên hơi 囧.
“Không sao.” Cố Khải hoàn toàn không để ý, nhanh lên đút cho chồng em miếng khác đi!
“Hay anh tự ăn đi.” Lưu Tiểu Niên đưa đũa cho anh.
Phắc! Cố tổng vô cùng mất hứng, cúi đầu hung ác nuốt một ngụm canh thiệt to! Sau đó rất không đập chai mà phun ra, đờ mờ sao nóng thế hả!
“Không sao chứ?” Lưu Tiểu Niên hoảng sợ.
Vẻ mặt Cố Khải thiệt xoắn xuýt, “Không sao không sao.”
Tuy nói vậy, nhưng đây là từ trong nồi múc ra đó! Phía trên còn có một tầng mỡ giữ nhiệt! Lưu Tiểu Niên tranh thủ mở một chai nước lạnh đưa cho anh, “Mau uống đi.”
Cố Khải tu ừng ực một hơi hết hơn nửa chai, mới cảm thấy cái nóng trong miệng giảm xuống một chút.
“Há miệng ra để tôi xem một chút.” Lưu Tiểu Niên rất lo lắng.
Cố Khải sửng sốt.
“Nhanh lên đi!” Lưu Tiểu Niên ghé sát lại, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.
Phắc! Cố tổng đột nhiên khẩn trương đến đau trứng! Tiếp cận gần như vậy á!
“Nhanh nào.” Lưu Tiểu Niên vẫn thúc giục anh.
Cố tổng gian nan nuốt nước bọt, vừa nãy không phải là làm nũng hả? Thực sự không phải là làm nũng à? Thực-sự-không-phải-làm-nũng? Giọng nói vừa mềm mại lại đáng yêu còn dịu dàng nữa, giống như một bé chim sơn ca đáng yêu!
“Phát ngốc gì vậy?” Lưu Tiểu Niên khua khua tay trước mặt anh.
Động tác há miệng này dù ai làm thì cũng không thể đập chai nổi, vì thế Cố tổng đành phải cố sức mở miệng một cách anh tuấn nhất.
“Ừm, không bị bỏng, để một chút là tốt rồi.” Lưu Tiểu Niên kiểm tra xong thả lỏng tâm trạng, “Nhưng mà anh bị sâu răng đó.”
Cố tổng hỗn độn trong gió, cái thể loại sâu răng không hề có khí chất này lại để cho vợ yêu nhìn thấy, đúng là không nên!
“Anh còn ăn được không?” Lưu Tiểu Niên hỏi anh.
“Tất nhiên.” Cố Khải thề sống chết bảo vệ quyền lợi cùng ăn khuya với vợ yêu!
“Vậy để nguội một chút rồi lại ăn.” Lưu Tiểu Niên giúp anh cầm một cái bát nhỏ, gắp một ít đồ sang, “Anh ăn mấy thứ này trước nha!”
Nhìn hành động cẩn thận của cậu, Cố Khải cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, sau đó không kìm được mà nhớ đến một lời thoại kinh điển trong truyện Loli cung đình — Tiểu yêu tinh quyến rũ, để quả nhân sủng ái ngươi a!
Rõ ràng vô cùng hợp với tình hình!
Ngọn đèn nhỏ trong quán ăn lập lòe, bầu không khí tràn đầy hương vị mê người của đồ ăn, người xung quanh nói chuyện sôi nổi, mỗi người trông đều thật hạnh phúc.
Cố Khải vừa giúp vợ yêu thổi thôi đậu phụ (ta search ảnh trên gg toàn ra tào phớ :v), vừa nghĩ phải làm sao mới thật tự nhiên đút cho em ấy, nhưng hắn chưa nghĩ xong, điện thoại reo lên.
“Anh!” Thanh âm của Cố Hi vô cùng hoàng sợ, “Hai người không ở nhà?”
“Đúng vậy, có chuyện gì?” Cố Khải bị dọa sợ.
“Nhanh về đi!” Cố Hi vô cùng sốt ruột, “Anh vừa bị khí âm nặng như vậy, sao nửa đêm lại chạy ra ngoài chứ, cẩn thận lại bị nhập!”
…. Phắc!
Cố tổng bình tĩnh cúp máy.
“Ai vậy?” Lưu Tiểu Niên ăn cay miệng sưng đỏ, tò mò hỏi.
“Bán bảo hiểm.” Cố Khải múc một muỗng đậu phụ đưa đến bên miệng cậu, “Há miệng nào.”
Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn ngậm cái thìa, vừa ăn vừa cảm động, gần đây người bán bảo hiểm đều rất chuyên nghiệp nha, hơn nửa đêm còn đi tìm khách hàng!
Cuộc sống mưu sinh thiệt không dễ dàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.