Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ
Chương 12: Ngủ cùng với anh zai!
Ngữ Tiếu Lan San
17/10/2016
Sau khi ăn mì xong, Lưu Tiểu Niên định đi rửa bát, bị Cố Khải ngăn lại, “Ngày mai sẽ có người giúp việc tới dọn dẹp.”
Anh đây sao có thể để vợ bé nhỏ nhà mình làm việc nặng nhọc như vậy!
“Không sao.” Lưu Tiểu Niên xắn tay áo, “Tôi làm một chút là xong mà.”
“Cậu đừng rửa.” Cố tổng quay mặt hướng lên trên nhà gào, “Cố Hi!”
Em zai vội vàng mặc áo, giống như tiên nữ tao nhã từ trên lầu lao như điên xuống, “Anh gọi em?”
“Rửa bát đi.” Cố tổng ngang ngược sai bảo.
Em zai ủy khuất chớp chớp đôi mắt nhỏ như đúng rồi, anh ăn mì sao không thấy gọi, cần rửa bát lại nghĩ ngay đến em!!!!
“Thôi để tôi rửa cho.” Lưu Tiểu Niên rất ý tứ.
“Không sao.” Cố Khải ôm chầm lấy bả vai em zai, “Tiểu Hi từ nhỏ đã thích làm việc nhà, không để nó làm nó sẽ thấy không vui.”
Cố Hi trong lòng khóc ra máu, chó má hết sức, thằng nào có thể có loại sở thích biến thái này cơ chứ!
“Mau đi rửa đi, lần này không có ai tranh với em.” Cố Khải ‘hiền lành’ nhìn em-zai-nhà-mình —— Mau cút đi rửa bát cho ông!
Vì vậy, Cố Hi đành phải cười tươi như hoa, khoe má lúm đồng tiền mà nhìn Lưu Tiểu Niên, “Tôi thực sự cực kì thích rửa bát, một ngày không rửa tôi cảm thấy sống không bằng chết.”
. . . . . . . . . . . .
Lưu Tiểu Niên yên lặng tiếp thu sở thích dị hợm của nghệ thuật gia này.
“Chúng ta đi ngủ thôi.” Cố Khải kéo Lưu Tiểu Niên lên lầu.
Cố Hi vừa rửa bát vừa phỉ nhổ! Ngủ em gái anh! Ngủ em gái anh! Ngủ em gái anh! Ngủ-em-gái-anh ý!!!
“Nghe nói đêm nay sẽ có mưa giông.” Cố Khải đứng trước cửa phòng ngủ, giọng nói thật ôn nhu.
“Vâng.” Lưu Tiểu Niên trước sau như một không phụ sự mong đợi của mọi người, không hề nhận ra sau những lời này còn có hàm ý!
Cố tổng tiếp tục quanh co lòng vòng, “Tiếng sấm sét sẽ rất to!”
“Tôi sẽ nhớ đóng cửa sổ.” Lưu Tiểu Niên ngốc manh.
Cố tổng yên lặng nuốt xuống cục máu suýt phun ra, em đóng cửa sổ làm cái răng gì, có cái méo gì thần kì ngoài cửa sổ à, bên cạnh có người chẳng lẽ không thấy an toàn hơn hả?
“Ngủ ngon nha.” Lưu Tiểu Niên vẫy tay với anh.
Cố tổng suy nghĩ, người như pho tượng đứng trước cửa không chịu đi, trong lòng bách chuyển thiên hồi nhanh chóng tìm lí do.
“Còn chuyện gì sao?” Lưu Tiểu Niên thăm dò hỏi.
“Cậu có sợ tiếng sấm không?” Cố Khải giả bộ trong mắt tràn đầy tha thiết chờ mong.
“Không sợ nha.” Lưu Tiểu Niên trả lời.
Chém gió, sao có thể không sợ chứ! Không khoa học tý nào! Cố tổng sốt ruột.
“Anh…. sợ sấm?” Lưu Tiểu Niên dựa vào vẻ mặt của anh mà đoán.
Móa, anh đây mà phải sợ sấm?! Cố tổng trong lòng rít gào! Sau đó bày ra bộ mặt cô vợ nhỏ, “Ừm, tôi sợ.”
Vì có thể bò lên giường vợ! Mất mặt một chút cũng không sao! Đại trượng phu đích thực không câu nệ tiểu tiết!
“Anh chờ một chút!” Lưu Tiểu Niên chạy vào phòng ngủ, ngồi xổm dưới đất lục balo, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn tinh tế, vì thế nháy mắt Cố tổng tha hồ nuốt nước bọt.
“Tặng cho anh cái này.” Lưu Tiểu Niên rút từ trong cái túi nhỏ ra, nhét vào tay Cố Khải.
“Cái gì vậy?” Cố tổng mạc danh kì diệu.
(Mạc danh kì diệu: chẳng hiểu tại sao)
“Đồ chuyên dụng của bộ binh Hoa Kì, nút tai 3M phòng ngừa tạp âm!” Lưu Tiểu Niên vô cùng chân thành, “Nhét vào tai một lúc, cho dù âm thanh lớn tới đâu, anh cũng sẽ không nghe thấy!”
Cố Khải hỗn độn mà nhìn cái nút tai, vì sao sự tình tiến triển không như những gì mình dự tính?
“Chúc ngủ ngon lần nữa.” Lưu Tiểu Niên ngáp, nhốt Cố tổng anh tuấn ngoài cửa.
“Ô hô hô!” Cố Hi ở cầu thang cười sung sướng trên nỗi đau của anh zai.
Cố Khải không nói hai lời, xông lên hành hung em zai một chút.
. . . . . .
Cố Hi khóc lóc kháng nghị, “Em không có nói gì cả.”
“Có thật là mày không nói gì không!” Cố Khái khí phách từ trên người thằng em đứng lên, cảm thấy tâm tình tươi sáng lên đôi chút.
Đúng vậy, đánh em trai vốn dĩ có ích như vậy!
Vì thế Cố tổng thỏa mãn đi đánh một giấc.
Nửa đêm quả nhiên trời đổ mưa to, sấm sét rầm rầm nối tiếp nhau. Cố Khải nằm trên giường trằn trọc, dục hỏa đốt người, chờ đợi Lưu Tiểu Niên ở kế bên bị đánh thức, sau đó mặc áo ngủ hình chú thỏ nhỏ nhắn đáng yêu, lộ ra mảng lớn cổ và xương quai xanh, đứng trước cửa tội nghiệp nói: Cố tổng, em sợ, anh ôm em ngủ được không?
Móa nó, nghĩ thôi đã thấy đẹp! Cố Khải hưng phấn ôm gối đầu, lăn lộn trên giường!! Sau đó tiếp tục ảo tưởng rằng ngủ được một lúc, vợ bé nhỏ lại chủ động cởi bỏ cúc áo, nói: Cố tổng, em có thể cởi quần áo không, trên quần lót có cái đuôi nhỏ đáng yêu lắm nha!
(đờ mờ, đoạn này tui chém T^T)
Nhất định có khả năng! Cố Khải kích động, mắt phát sáng! Ra sức vuốt ve gối đầu!
Sau đó cửa phòng ngủ thật sự bị đẩy ra!
Cố Khải nhắy mắt ngồi bật dậy!
Em zai thân mến xuất hiện ở cửa!
“Phắc, sao lại là mày!” Cố Khải giận dữ.
Cố Hi vô cùng ủy khuất, “Em sợ.”
“Mày sợ cái rắm!” Cố Khải ném gối đầu qua.
“Em thật sự sợ tiếng sấm mà.” Cố Hi ôm lấy gối đầu, vô cùng bi thảm nhìn anh zai thân thương.
Vì thế Cố Khải rút hai tờ giấy ăn, vo thành hai hình tròn lớn giống nhau, “Nhét vào hai lỗ tai rồi sẽ không sợ!”
Cố Hi xoắn xuýt cực kì, “Nhét vào tai liệu có sao không?”
“Sao em lại nói vậy!” Cố Khải thật nghiêm túc, “Đây là tình yêu của anh trai đối với em mà!”
“. . . . . . .” Cố Hi ở trong lòng phỉ nhổ, tui cảm tạ cả nhà anh!
Lại một tiếng sấm vang lên, Cố Hi bị dọa tới run cầm cập, vì thế ẻm bất chấp tất cả, đi chân trần nhảy lên giường anh zai!
“Phắc!” Cố Khải giận dữ, “Sao mày có thể tùy tiện bò lên giường người khác! Một chút quan niệm về trinh tiết cũng không có! Mau lăn xuống cho ông!”
“Không!” Cố Hi vẻ mặt kiên định, “Đây là nhà của em!”
“Vườn hoa phía dưới cũng là nhà của mày!” Cố Khải uy hiếp em trai, “Có cần tao ném mày xuống dưới đấy không?”
“A!!!!!!!!!!!!!” Cố Hi đột nhiên kêu đến long trời lở đất!
Cố Khải hoảng sợ, nhanh chóng dùng gối bịt mặt em zai! Ông phắc, ai có thể hiểu cho việc trong nhà có người bị thần kinh như nhà ông đây.
“Anh muốn bịt chết em sao!” Cố Hi bất mãn đẩy anh ra.
“Nửa đêm mày kêu cái rắm gì!” Cố Khải hết hồn chim én chưa thể bình tĩnh, “Đánh thức em ấy thì sao!”
“Hôm trước em mới xem một bộ phim kinh dị, nữ diễn viên chính bị gã biến thái chôn trong vườn hoa!” Cố Hi thiệt là uất ức, “Ai bảo anh làm em sợ.”
“Được rồi được rồi, ngủ đi, sáng mai trước tám giờ về phòng.” Xét thấy thằng em da mặt quá dày, người anh này đành phải nhường ẻm nửa cái giường.
Cố Hi cảm thấy mỹ mãn, vươn tay định tắt đèn, đột nhiên móa nó thế nào lại có người gõ cửa!
Cố Khải phản ứng thần tốc, bưng kín miệng Cố Hi đang tiếng tục hét chói tai, dùng ánh mắt cảnh cáo thằng em –– Tiểu tiện nhân mày im lặng một chút!
“Cố tổng.” Lưu Tiểu Niên ở cửa dè dặt gọi.
Cố Khải mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, “Sao vậy?” Kỳ thật trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài!
“Anh không sao chứ?” giọng Lưu Tiểu Niên có chút lo lắng, “Hình như tôi nghe thấy tiếng thét của anh, ra ngoài phát hiện bên này còn bật đèn, cho nên tôi sang hỏi một chút.”
Cố Khải hung ác trừng mắt liếc thằng em một cái!
Cố Hi rưng rưng nhìn ảnh, em không cố ý mà.
“Cần tôi giúp gì không?” Thấy bên trong không có tiếng động, Lưu Tiểu Niên lại hỏi.
Cố Hi liều mạng lắc đầu.
Sau đó hắn thấy anh-zai-thân-thương hai má đỏ ửng, kích động chạy xuống giường, “Chờ một chút!”
Anh muốn làm gì? –– Cố Hi mạc danh kì diệu, dùng khẩu hình miệng hỏi anh.
Cố Khải ném em trai vào toilet, “Không được phép ra ngoài!”
Phắc! Cố Hi giận tím mặt, chuẩn bị kháng nghị một chút, nhìn Cố Khải đưa ra một con số, “Cho mi thêm một khoản vào triển lãm tranh.”
Cố Hi khinh thường, “Nghệ thuật gia không bao giờ bị tiền mua chuộc!”
“Thêm hai mươi phần trăm.” Cố Khải ôm tay.
“Anh yên tâm, em cam đoan sẽ không ra ngoài!” Cố Hi nghiêm túc giơ tay thề.
Đứng trước gương, Cố Khải nhanh chóng chỉnh sửa lại tóc, sau đó cởi hai nút áo ngủ, lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Cố Hi ở trong lòng dựng thẳng ngón út, mọe nó còn dám cơ khát như vầy!
Cố tổng đi đến trước cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi, sau đó bày ra tư thế vô cùng anh tuấn rồi mới mở cửa.
Lưu Tiểu Niên trông rất lo lắng, “Vừa nãy làm sao vậy?”
“Tôi mơ thấy ác mộng.” Cố Khải nghiêng người chừa ra một lối vào “Vào đi, bên ngoài gió lạnh.”
Lưu Tiểu Niên không thấy ý đồ của Cố tổng, ngoan ngoãn vào phòng ngủ. Trái ngược với những loại phòng trang hoàng xa hoa, nơi này được thiết kế đơn giản hơn nhiều.
“Nhìn gì vậy?” Cố Khải hỏi.
“Trang trí rất có thẩm mỹ.” Lưu Tiểu Niên chỉ vào đèn bàn, “Nó rất đẹp.”
Cố Hi ngồi trên bồn cầu thật tự hào, đương nhiên phải có thẩm mỹ! Tui tự thiết kế đó!
“Cậu có muốn uống chút… nước không?” Cố Khải đem từ ‘rượu’ nuốt xuống, dị ứng cồn mọe nó thật bất tiện.
“Không cần đâu, tôi về phòng đây.” Lưu Tiểu Niên có chút 囧, nửa đêm chạy sang phòng người ta uống nước, như kiểu bị thần kinh á!
“Không thì cùng nhau ngủ?” Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang, ngay cả Cố Khải cũng không biết tại sao, cư nhiên đem những lời trong tim nói hết ra!
Cố Hi hóa đá ngay trong toilet, tui phắc, thổ lộ thô tục như vậy, một chút phong cách cũng không có!
Lưu Tiểu Niên cũng sợ ngây người, “Cái gì?”
“Tôi nói là dù sao cũng tỉnh ngủ, không bằng cùng nhau chơi gì đó đi.”, Cố Khải lôi từ ngăn kéo đầu giường ra vài thứ.
Cố Hi ghé xuống vào sàn nhà vệ sinh, thông qua khe hở một bên xem, một bên khiếp sợ, đệt, không tìm phải gel bôi trơn chứ! Đệt, tìm gel bôi trơn thiệt hả! Đệt, tìm-gel-bôi-trơn-thiệt-hả!!! Tui mọe nó một chút cũng không mong đợi đâu! Phắc, vì cái răng gì không nhanh nhanh một chút!
Sau đó thấy anh zai mình lôi ra cái IPAD!
Đệt! Em zai cảm thấy mình bị lừa.
“Bây giờ chơi game?” Lưu Tiểu Niên kinh ngạc.
“Công ty vừa mới phát triển app này, chúng ta thử nghiệm xem.” Cố Khải ngồi lên giường, “Lại đây chơi cùng tôi đi.”
Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn bò lên giường.
Có cần đáng yêu như vậy không! Lòng Cố Khải như bị cái gì đó nhẹ nhàng cào cào, hận không thể xông lên, bổ nhào tới với tốc độ ánh sáng, kiểm tra ‘tình trạng dậy thì’ của cậu một chút!
“Chơi gì?” Trải qua chuyện ban nãy, Lưu Tiểu Niên hoàn toàn không còn buồn ngủ.
Có thể chơi nhiều trò lắm nha! Cổ tổng đáng xấu hổ sờ sờ cằm, chơi trò chuyện tình bác sĩ – bệnh nhân, chính mình cũng chưa từng chờ mong như vậy! Bạn đang ?
“Aiz, anh có thể chơi Temple Run.” Lưu Tiểu Niên đầu tóc rối bù, trông giống một con thú nhỏ đáng yêu.
Khóe miệng Cố Khải giương lên, vừa mới chuẩn bị nói vài câu tâm tình, đậu xanh rau má cửa toilet đột nhiên mở!
Giây tiếp theo, em zai Cố Hi liền thét to chói tai lao như điên ra ngoài!
Anh đây sao có thể để vợ bé nhỏ nhà mình làm việc nặng nhọc như vậy!
“Không sao.” Lưu Tiểu Niên xắn tay áo, “Tôi làm một chút là xong mà.”
“Cậu đừng rửa.” Cố tổng quay mặt hướng lên trên nhà gào, “Cố Hi!”
Em zai vội vàng mặc áo, giống như tiên nữ tao nhã từ trên lầu lao như điên xuống, “Anh gọi em?”
“Rửa bát đi.” Cố tổng ngang ngược sai bảo.
Em zai ủy khuất chớp chớp đôi mắt nhỏ như đúng rồi, anh ăn mì sao không thấy gọi, cần rửa bát lại nghĩ ngay đến em!!!!
“Thôi để tôi rửa cho.” Lưu Tiểu Niên rất ý tứ.
“Không sao.” Cố Khải ôm chầm lấy bả vai em zai, “Tiểu Hi từ nhỏ đã thích làm việc nhà, không để nó làm nó sẽ thấy không vui.”
Cố Hi trong lòng khóc ra máu, chó má hết sức, thằng nào có thể có loại sở thích biến thái này cơ chứ!
“Mau đi rửa đi, lần này không có ai tranh với em.” Cố Khải ‘hiền lành’ nhìn em-zai-nhà-mình —— Mau cút đi rửa bát cho ông!
Vì vậy, Cố Hi đành phải cười tươi như hoa, khoe má lúm đồng tiền mà nhìn Lưu Tiểu Niên, “Tôi thực sự cực kì thích rửa bát, một ngày không rửa tôi cảm thấy sống không bằng chết.”
. . . . . . . . . . . .
Lưu Tiểu Niên yên lặng tiếp thu sở thích dị hợm của nghệ thuật gia này.
“Chúng ta đi ngủ thôi.” Cố Khải kéo Lưu Tiểu Niên lên lầu.
Cố Hi vừa rửa bát vừa phỉ nhổ! Ngủ em gái anh! Ngủ em gái anh! Ngủ em gái anh! Ngủ-em-gái-anh ý!!!
“Nghe nói đêm nay sẽ có mưa giông.” Cố Khải đứng trước cửa phòng ngủ, giọng nói thật ôn nhu.
“Vâng.” Lưu Tiểu Niên trước sau như một không phụ sự mong đợi của mọi người, không hề nhận ra sau những lời này còn có hàm ý!
Cố tổng tiếp tục quanh co lòng vòng, “Tiếng sấm sét sẽ rất to!”
“Tôi sẽ nhớ đóng cửa sổ.” Lưu Tiểu Niên ngốc manh.
Cố tổng yên lặng nuốt xuống cục máu suýt phun ra, em đóng cửa sổ làm cái răng gì, có cái méo gì thần kì ngoài cửa sổ à, bên cạnh có người chẳng lẽ không thấy an toàn hơn hả?
“Ngủ ngon nha.” Lưu Tiểu Niên vẫy tay với anh.
Cố tổng suy nghĩ, người như pho tượng đứng trước cửa không chịu đi, trong lòng bách chuyển thiên hồi nhanh chóng tìm lí do.
“Còn chuyện gì sao?” Lưu Tiểu Niên thăm dò hỏi.
“Cậu có sợ tiếng sấm không?” Cố Khải giả bộ trong mắt tràn đầy tha thiết chờ mong.
“Không sợ nha.” Lưu Tiểu Niên trả lời.
Chém gió, sao có thể không sợ chứ! Không khoa học tý nào! Cố tổng sốt ruột.
“Anh…. sợ sấm?” Lưu Tiểu Niên dựa vào vẻ mặt của anh mà đoán.
Móa, anh đây mà phải sợ sấm?! Cố tổng trong lòng rít gào! Sau đó bày ra bộ mặt cô vợ nhỏ, “Ừm, tôi sợ.”
Vì có thể bò lên giường vợ! Mất mặt một chút cũng không sao! Đại trượng phu đích thực không câu nệ tiểu tiết!
“Anh chờ một chút!” Lưu Tiểu Niên chạy vào phòng ngủ, ngồi xổm dưới đất lục balo, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn tinh tế, vì thế nháy mắt Cố tổng tha hồ nuốt nước bọt.
“Tặng cho anh cái này.” Lưu Tiểu Niên rút từ trong cái túi nhỏ ra, nhét vào tay Cố Khải.
“Cái gì vậy?” Cố tổng mạc danh kì diệu.
(Mạc danh kì diệu: chẳng hiểu tại sao)
“Đồ chuyên dụng của bộ binh Hoa Kì, nút tai 3M phòng ngừa tạp âm!” Lưu Tiểu Niên vô cùng chân thành, “Nhét vào tai một lúc, cho dù âm thanh lớn tới đâu, anh cũng sẽ không nghe thấy!”
Cố Khải hỗn độn mà nhìn cái nút tai, vì sao sự tình tiến triển không như những gì mình dự tính?
“Chúc ngủ ngon lần nữa.” Lưu Tiểu Niên ngáp, nhốt Cố tổng anh tuấn ngoài cửa.
“Ô hô hô!” Cố Hi ở cầu thang cười sung sướng trên nỗi đau của anh zai.
Cố Khải không nói hai lời, xông lên hành hung em zai một chút.
. . . . . .
Cố Hi khóc lóc kháng nghị, “Em không có nói gì cả.”
“Có thật là mày không nói gì không!” Cố Khái khí phách từ trên người thằng em đứng lên, cảm thấy tâm tình tươi sáng lên đôi chút.
Đúng vậy, đánh em trai vốn dĩ có ích như vậy!
Vì thế Cố tổng thỏa mãn đi đánh một giấc.
Nửa đêm quả nhiên trời đổ mưa to, sấm sét rầm rầm nối tiếp nhau. Cố Khải nằm trên giường trằn trọc, dục hỏa đốt người, chờ đợi Lưu Tiểu Niên ở kế bên bị đánh thức, sau đó mặc áo ngủ hình chú thỏ nhỏ nhắn đáng yêu, lộ ra mảng lớn cổ và xương quai xanh, đứng trước cửa tội nghiệp nói: Cố tổng, em sợ, anh ôm em ngủ được không?
Móa nó, nghĩ thôi đã thấy đẹp! Cố Khải hưng phấn ôm gối đầu, lăn lộn trên giường!! Sau đó tiếp tục ảo tưởng rằng ngủ được một lúc, vợ bé nhỏ lại chủ động cởi bỏ cúc áo, nói: Cố tổng, em có thể cởi quần áo không, trên quần lót có cái đuôi nhỏ đáng yêu lắm nha!
(đờ mờ, đoạn này tui chém T^T)
Nhất định có khả năng! Cố Khải kích động, mắt phát sáng! Ra sức vuốt ve gối đầu!
Sau đó cửa phòng ngủ thật sự bị đẩy ra!
Cố Khải nhắy mắt ngồi bật dậy!
Em zai thân mến xuất hiện ở cửa!
“Phắc, sao lại là mày!” Cố Khải giận dữ.
Cố Hi vô cùng ủy khuất, “Em sợ.”
“Mày sợ cái rắm!” Cố Khải ném gối đầu qua.
“Em thật sự sợ tiếng sấm mà.” Cố Hi ôm lấy gối đầu, vô cùng bi thảm nhìn anh zai thân thương.
Vì thế Cố Khải rút hai tờ giấy ăn, vo thành hai hình tròn lớn giống nhau, “Nhét vào hai lỗ tai rồi sẽ không sợ!”
Cố Hi xoắn xuýt cực kì, “Nhét vào tai liệu có sao không?”
“Sao em lại nói vậy!” Cố Khải thật nghiêm túc, “Đây là tình yêu của anh trai đối với em mà!”
“. . . . . . .” Cố Hi ở trong lòng phỉ nhổ, tui cảm tạ cả nhà anh!
Lại một tiếng sấm vang lên, Cố Hi bị dọa tới run cầm cập, vì thế ẻm bất chấp tất cả, đi chân trần nhảy lên giường anh zai!
“Phắc!” Cố Khải giận dữ, “Sao mày có thể tùy tiện bò lên giường người khác! Một chút quan niệm về trinh tiết cũng không có! Mau lăn xuống cho ông!”
“Không!” Cố Hi vẻ mặt kiên định, “Đây là nhà của em!”
“Vườn hoa phía dưới cũng là nhà của mày!” Cố Khải uy hiếp em trai, “Có cần tao ném mày xuống dưới đấy không?”
“A!!!!!!!!!!!!!” Cố Hi đột nhiên kêu đến long trời lở đất!
Cố Khải hoảng sợ, nhanh chóng dùng gối bịt mặt em zai! Ông phắc, ai có thể hiểu cho việc trong nhà có người bị thần kinh như nhà ông đây.
“Anh muốn bịt chết em sao!” Cố Hi bất mãn đẩy anh ra.
“Nửa đêm mày kêu cái rắm gì!” Cố Khải hết hồn chim én chưa thể bình tĩnh, “Đánh thức em ấy thì sao!”
“Hôm trước em mới xem một bộ phim kinh dị, nữ diễn viên chính bị gã biến thái chôn trong vườn hoa!” Cố Hi thiệt là uất ức, “Ai bảo anh làm em sợ.”
“Được rồi được rồi, ngủ đi, sáng mai trước tám giờ về phòng.” Xét thấy thằng em da mặt quá dày, người anh này đành phải nhường ẻm nửa cái giường.
Cố Hi cảm thấy mỹ mãn, vươn tay định tắt đèn, đột nhiên móa nó thế nào lại có người gõ cửa!
Cố Khải phản ứng thần tốc, bưng kín miệng Cố Hi đang tiếng tục hét chói tai, dùng ánh mắt cảnh cáo thằng em –– Tiểu tiện nhân mày im lặng một chút!
“Cố tổng.” Lưu Tiểu Niên ở cửa dè dặt gọi.
Cố Khải mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, “Sao vậy?” Kỳ thật trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài!
“Anh không sao chứ?” giọng Lưu Tiểu Niên có chút lo lắng, “Hình như tôi nghe thấy tiếng thét của anh, ra ngoài phát hiện bên này còn bật đèn, cho nên tôi sang hỏi một chút.”
Cố Khải hung ác trừng mắt liếc thằng em một cái!
Cố Hi rưng rưng nhìn ảnh, em không cố ý mà.
“Cần tôi giúp gì không?” Thấy bên trong không có tiếng động, Lưu Tiểu Niên lại hỏi.
Cố Hi liều mạng lắc đầu.
Sau đó hắn thấy anh-zai-thân-thương hai má đỏ ửng, kích động chạy xuống giường, “Chờ một chút!”
Anh muốn làm gì? –– Cố Hi mạc danh kì diệu, dùng khẩu hình miệng hỏi anh.
Cố Khải ném em trai vào toilet, “Không được phép ra ngoài!”
Phắc! Cố Hi giận tím mặt, chuẩn bị kháng nghị một chút, nhìn Cố Khải đưa ra một con số, “Cho mi thêm một khoản vào triển lãm tranh.”
Cố Hi khinh thường, “Nghệ thuật gia không bao giờ bị tiền mua chuộc!”
“Thêm hai mươi phần trăm.” Cố Khải ôm tay.
“Anh yên tâm, em cam đoan sẽ không ra ngoài!” Cố Hi nghiêm túc giơ tay thề.
Đứng trước gương, Cố Khải nhanh chóng chỉnh sửa lại tóc, sau đó cởi hai nút áo ngủ, lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Cố Hi ở trong lòng dựng thẳng ngón út, mọe nó còn dám cơ khát như vầy!
Cố tổng đi đến trước cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi, sau đó bày ra tư thế vô cùng anh tuấn rồi mới mở cửa.
Lưu Tiểu Niên trông rất lo lắng, “Vừa nãy làm sao vậy?”
“Tôi mơ thấy ác mộng.” Cố Khải nghiêng người chừa ra một lối vào “Vào đi, bên ngoài gió lạnh.”
Lưu Tiểu Niên không thấy ý đồ của Cố tổng, ngoan ngoãn vào phòng ngủ. Trái ngược với những loại phòng trang hoàng xa hoa, nơi này được thiết kế đơn giản hơn nhiều.
“Nhìn gì vậy?” Cố Khải hỏi.
“Trang trí rất có thẩm mỹ.” Lưu Tiểu Niên chỉ vào đèn bàn, “Nó rất đẹp.”
Cố Hi ngồi trên bồn cầu thật tự hào, đương nhiên phải có thẩm mỹ! Tui tự thiết kế đó!
“Cậu có muốn uống chút… nước không?” Cố Khải đem từ ‘rượu’ nuốt xuống, dị ứng cồn mọe nó thật bất tiện.
“Không cần đâu, tôi về phòng đây.” Lưu Tiểu Niên có chút 囧, nửa đêm chạy sang phòng người ta uống nước, như kiểu bị thần kinh á!
“Không thì cùng nhau ngủ?” Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang, ngay cả Cố Khải cũng không biết tại sao, cư nhiên đem những lời trong tim nói hết ra!
Cố Hi hóa đá ngay trong toilet, tui phắc, thổ lộ thô tục như vậy, một chút phong cách cũng không có!
Lưu Tiểu Niên cũng sợ ngây người, “Cái gì?”
“Tôi nói là dù sao cũng tỉnh ngủ, không bằng cùng nhau chơi gì đó đi.”, Cố Khải lôi từ ngăn kéo đầu giường ra vài thứ.
Cố Hi ghé xuống vào sàn nhà vệ sinh, thông qua khe hở một bên xem, một bên khiếp sợ, đệt, không tìm phải gel bôi trơn chứ! Đệt, tìm gel bôi trơn thiệt hả! Đệt, tìm-gel-bôi-trơn-thiệt-hả!!! Tui mọe nó một chút cũng không mong đợi đâu! Phắc, vì cái răng gì không nhanh nhanh một chút!
Sau đó thấy anh zai mình lôi ra cái IPAD!
Đệt! Em zai cảm thấy mình bị lừa.
“Bây giờ chơi game?” Lưu Tiểu Niên kinh ngạc.
“Công ty vừa mới phát triển app này, chúng ta thử nghiệm xem.” Cố Khải ngồi lên giường, “Lại đây chơi cùng tôi đi.”
Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn bò lên giường.
Có cần đáng yêu như vậy không! Lòng Cố Khải như bị cái gì đó nhẹ nhàng cào cào, hận không thể xông lên, bổ nhào tới với tốc độ ánh sáng, kiểm tra ‘tình trạng dậy thì’ của cậu một chút!
“Chơi gì?” Trải qua chuyện ban nãy, Lưu Tiểu Niên hoàn toàn không còn buồn ngủ.
Có thể chơi nhiều trò lắm nha! Cổ tổng đáng xấu hổ sờ sờ cằm, chơi trò chuyện tình bác sĩ – bệnh nhân, chính mình cũng chưa từng chờ mong như vậy! Bạn đang ?
“Aiz, anh có thể chơi Temple Run.” Lưu Tiểu Niên đầu tóc rối bù, trông giống một con thú nhỏ đáng yêu.
Khóe miệng Cố Khải giương lên, vừa mới chuẩn bị nói vài câu tâm tình, đậu xanh rau má cửa toilet đột nhiên mở!
Giây tiếp theo, em zai Cố Hi liền thét to chói tai lao như điên ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.