Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 103
Nguyệt Kha
12/03/2023
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cần tôi giúp anh sửa soạn thứ gì sao?”
Anh gật đầu, buông cô ra rồi nói: “Tôi đi đây.”
Lâm Minh đi rất vội, chuyến bay của anh khởi hành vào buổi sáng, cho nên mới sáng sớm trợ lý đã tới đón anh rời khỏi biệt thự.
Anh đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình có hơi trống vắng. Không biết từ khi nào, cô đã bắt đầu để ý tới anh.
Phải chăng là vì cô đang quá rảnh rỗi sao?
Có lẽ nên tìm chút chuyện gì đó để làm, như vậy cô sẽ không còn nhớ tới anh nữa.
Chuyên ngành đại học mà Lê Nhược Vũ đang theo đuổi là ngành thiết kế thời trang, vì thế hiện giờ cô đã bắt đầu lên kế hoạch, làm nên một sự nghiệp nhỏ cho riêng mình.
Mặc dù du học ở nước ngoài, nhưng cô rất thích văn hoá cổ điền của Việt Nam, cô đã nghĩ đến việc tạo nên một thương hiệu nhỏ của riêng mình, đó là làm những bộ trang phục có sự dung hòa giữa văn hoá cổ điển và hiện đại, khi mặc vào sẽ không quá khoa trương mà vẫn toát lên sự nhã nhặn đầy ý thơ.
Ngày thứ hai sau khi Lâm Minh rời đi, Hạ Tư Duệ gọi điện thoại đến hẹn cô ra ngoài.
Địa điểm hẹn vẫn là nơi lúc trước gặp Lưu Ly và cũng chính là nơi cô bị Lưu Ly giội cho cả người toàn mùi cà phê. Hạ Tư Duệ rất không phục, cô thầm nhủ, nếu như hôm nay lại gặp Lưu Ly thêm một lần nữa, cô nhất định phải vượt lên trước giội thẳng vào mặt cô ta mới thôi!
“Tính tiền.”
“Chọn món.”
Đúng là chuyện tốt không linh, chuyện xấu thì linh có thừa mà, miệng quạ đen của Hạ Tư Duệ quả thật quá linh nghiệm. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Tình huống lần này không giống như lần trước, ngay lúc cô và Hạ Tư Duệ vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế chọn món, thì bên kia Lưu Ly cũng vừa gọi người đến tính tiền.
Lần này cô cũng không tốt bụng một cách ngu ngốc giống như lần trước nữa, vì thế liền xuất hiện tình cảnh một cô nhân viên phục vụ đứng giữa hai bàn cuống quýt không biết nên đến bàn bên nào trước, dù cô ta có đi về bàn nào đi chăng nữa thì cũng đều sẽ đắc tội với bên còn lại.
May mắn là có một người nam phục vụ khác chạy vội tới cứu cánh, thấy vậy nữ nhân viên kia lập tức vội vã chạy sang phía bàn của Lưu Ly.
Lưu Ly rút tiền, mặt mũi tràn đầy sự không cam lòng đi tới trước bàn của Lê Nhược Vũ, cười lạnh nói: “Thật sự là tôi đã xem thường cô rồi, bản lĩnh không nhỏ nhỉ.”
Nghe cô ta nói vậy, cô cũng không thèm ngầng đầu lên, tầm nhìn nhìn về phía chiếc bàn trống không của mình, thầm nghĩ lần này chắc không cần phải so xem tốc độ tay của ai hắt cà phê lên mặt người kia nhanh hơn rồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, không phản ứng gì nữa.
Sự khinh thường của cô càng khiến cho Lưu Ly tức giận hơn: “Lê Nhược Vũ! Cô sẽ không bao giờ có được Anh Minh, cho dù tôi không ở bên cạnh anh ấy, thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, còn cô ,mãi mãi sẽ không bao giờ trở thành người duy nhất đâu.”
Lê Nhược Vũ nheo đôi mắt đẹp của mình lại khẽ mỉm cười, cô ta nói dài như vậy tóm ngọn cũng chỉ để chế giễu cô danh không chính, ngôn không thuận thôi chứ gì: “Không phải thì không phải thôi, nói khó nghe một chút, thì dù sao tôi cũng là người chiếm được nhà vệ sinh, so với mấy người cởi quần đại tiểu tiện tuỳ chỗ ở bên ngoài thì khác xa hơn nhiều đấy.”
Anh gật đầu, buông cô ra rồi nói: “Tôi đi đây.”
Lâm Minh đi rất vội, chuyến bay của anh khởi hành vào buổi sáng, cho nên mới sáng sớm trợ lý đã tới đón anh rời khỏi biệt thự.
Anh đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình có hơi trống vắng. Không biết từ khi nào, cô đã bắt đầu để ý tới anh.
Phải chăng là vì cô đang quá rảnh rỗi sao?
Có lẽ nên tìm chút chuyện gì đó để làm, như vậy cô sẽ không còn nhớ tới anh nữa.
Chuyên ngành đại học mà Lê Nhược Vũ đang theo đuổi là ngành thiết kế thời trang, vì thế hiện giờ cô đã bắt đầu lên kế hoạch, làm nên một sự nghiệp nhỏ cho riêng mình.
Mặc dù du học ở nước ngoài, nhưng cô rất thích văn hoá cổ điền của Việt Nam, cô đã nghĩ đến việc tạo nên một thương hiệu nhỏ của riêng mình, đó là làm những bộ trang phục có sự dung hòa giữa văn hoá cổ điển và hiện đại, khi mặc vào sẽ không quá khoa trương mà vẫn toát lên sự nhã nhặn đầy ý thơ.
Ngày thứ hai sau khi Lâm Minh rời đi, Hạ Tư Duệ gọi điện thoại đến hẹn cô ra ngoài.
Địa điểm hẹn vẫn là nơi lúc trước gặp Lưu Ly và cũng chính là nơi cô bị Lưu Ly giội cho cả người toàn mùi cà phê. Hạ Tư Duệ rất không phục, cô thầm nhủ, nếu như hôm nay lại gặp Lưu Ly thêm một lần nữa, cô nhất định phải vượt lên trước giội thẳng vào mặt cô ta mới thôi!
“Tính tiền.”
“Chọn món.”
Đúng là chuyện tốt không linh, chuyện xấu thì linh có thừa mà, miệng quạ đen của Hạ Tư Duệ quả thật quá linh nghiệm. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Tình huống lần này không giống như lần trước, ngay lúc cô và Hạ Tư Duệ vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế chọn món, thì bên kia Lưu Ly cũng vừa gọi người đến tính tiền.
Lần này cô cũng không tốt bụng một cách ngu ngốc giống như lần trước nữa, vì thế liền xuất hiện tình cảnh một cô nhân viên phục vụ đứng giữa hai bàn cuống quýt không biết nên đến bàn bên nào trước, dù cô ta có đi về bàn nào đi chăng nữa thì cũng đều sẽ đắc tội với bên còn lại.
May mắn là có một người nam phục vụ khác chạy vội tới cứu cánh, thấy vậy nữ nhân viên kia lập tức vội vã chạy sang phía bàn của Lưu Ly.
Lưu Ly rút tiền, mặt mũi tràn đầy sự không cam lòng đi tới trước bàn của Lê Nhược Vũ, cười lạnh nói: “Thật sự là tôi đã xem thường cô rồi, bản lĩnh không nhỏ nhỉ.”
Nghe cô ta nói vậy, cô cũng không thèm ngầng đầu lên, tầm nhìn nhìn về phía chiếc bàn trống không của mình, thầm nghĩ lần này chắc không cần phải so xem tốc độ tay của ai hắt cà phê lên mặt người kia nhanh hơn rồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, không phản ứng gì nữa.
Sự khinh thường của cô càng khiến cho Lưu Ly tức giận hơn: “Lê Nhược Vũ! Cô sẽ không bao giờ có được Anh Minh, cho dù tôi không ở bên cạnh anh ấy, thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, còn cô ,mãi mãi sẽ không bao giờ trở thành người duy nhất đâu.”
Lê Nhược Vũ nheo đôi mắt đẹp của mình lại khẽ mỉm cười, cô ta nói dài như vậy tóm ngọn cũng chỉ để chế giễu cô danh không chính, ngôn không thuận thôi chứ gì: “Không phải thì không phải thôi, nói khó nghe một chút, thì dù sao tôi cũng là người chiếm được nhà vệ sinh, so với mấy người cởi quần đại tiểu tiện tuỳ chỗ ở bên ngoài thì khác xa hơn nhiều đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.