Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 113
Nguyệt Kha
30/04/2023
“Đứa nhỏ ngốc, để mẹ sắp xếp mấy người đi cùng con. Con cứ đi chơi
với bạn đi, còn lại để cho bọn họ ở bên ngoài chờ là được, khi không lên xe được thì gọi tài xế ra giúp con. Hơn nữa, con cũng không phải là
hoàn toàn không thể di chuyển, chẳng phải là con vẫn còn một chân nữa
sao?”
Hoàng Ánh khuyên cô như thế nên khiến cô cũng hơi động lòng.
Mấy tháng này, dưới sự chăm sóc tận tình tỉ mỉ của Hoàng Ánh, chân của cô đã khôi phục lại rất tốt, có thể chậm rãi hoạt động, chỉ là đi lại có chút không tiện mà thôi.
Cô lại gọi điện thoại cho Hạ Tư Duệ, hẹn trưa mai gặp nhau ở trung tâm thương mại Phong Minh.
Hạ Tư Duệ nhận được điện thoại liền vô cùng vui vẻ nhảy dựng lên rồi hú hét một tiếng, kết quả là không chú ý, suýt chút nữa thì bị trượt chân ngã xuống. May mà có người ở sau lưng đỡ được cô: “Cần thận một chút, làm sao mà lại hấp ta hấp tấp như hồi bé vậy.”
Giọng nói dịu dàng vô cùng quen thuộc đó chính là Hạ Đông Quân.
“Em biết rồi, về sau em sẽ cần thận hơn.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Trong điện thoại vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của hai người, sau đó liền tắt máy.
Lúc đầu sau khi về nước được mấy ngày, cô sợ nhìn nhất chính là nhìn thấy Hạ Đông Quân, cũng sợ nghe giọng nói của anh ấy. Bởi vì luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy, cô sợ mình không khống chế được cảm xúc của bản thân…
Hiện tại, cô dường như đã nghĩ thông suốt rồi, cô cảm thấy rất bình tĩnh khi nghe thấy giọng nói của anh ấy. Cuộc đời của cô và Hạ Đông Quân đã kết nối với nhau một đoạn thời gian, khi chia tay ba năm trước liền chặt đứt luôn. Cô vẫn luôn không thể khống chế cảm xúc của mình, nó không ngừng quấy phá trong lòng cô, vừa khiến cô sợ hãi vừa khiến cô mong đợi, nhưng nó chẳng qua chỉ là sự không cam lòng của cô, không cam lòng cứ như vậy chia tay anh ấy, cứ như vậy gả cho một người mình không yêu.
Nhưng bây giờ cô còn có cái gì mà không cam lòng?
Người nhà họ Lâm tốt như vậy, nếu cô còn ôm bất kỳ loại cảm xúc gì với Hạ Đông Quân, chỉ người mà cô phải thực sự xin lỗi chính là người nhà họ Lâm.
Ngày thứ hai, Lê Nhược Vũ rốt cuộc cũng rời khỏi nhà họ Lâm, đi ra ngoài giải sầu một chút.
Kết thúc tháng ngày đen tối, Hạ Tư Duệ đẩy xe lăn của cô ra, đưa cô đến bên cạnh chiếc xe chuyên dùng của nhà họ Lâm, Hạ Tư Duệ đỡ cô, rồi để cho tài xê cất xe lăn vào trong xe.
Mặc dù chỉ còn một chân có thể hoạt động, bước đi có chút không tiện, nhưng đứng đợi lên xe thì không phải vấn đề gì quá lớn.
Dưới sự nâng đỡ của Hạ Tư Duệ, khi cô chuẩn bị chui vào trong xe, thì bốn phía bỗng nhiên xông ra mấy người.
Có người cầm máy ghi âm, có người cầm camera, có người cầm máy ảnh, chen chúc đi về phía cô.
Ánh đèn loang loáng chiếu vào vô cùng đột ngột và chói mắt, Lê Nhược Vũ chưa từng trải qua trường hợp này bao giờ nên cô bị mọi thứ xung quanh làm cho chóng mặt.
Tất cả những phóng viên đang chạy phía trước đều hướng máy quay về phía cô một cách kịch liệt.
“Cô Lê, mong cô bỏ ra chút thời gian để trả lời phỏng vấn, có phải cô cảm thấy chắc chắn mình sẽ ngồi vững vàng vào vị trí bà chủ nhà họ Lâm nên mới không thấy sợ hãi chút nào đúng không? Chẳng lẽ cô không sợ tổng giám đốc Lâm sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn à?”
“Cô Lê, xin hỏi chút, cô nghĩ sao về cuộc hôn nhân này, thật sự cô nghĩ nhà họ Lâm coi tiền như rác nên lấy tiền nhà họ Lâm để trợ cấp cho người nhà của mình hả?”
Hoàng Ánh khuyên cô như thế nên khiến cô cũng hơi động lòng.
Mấy tháng này, dưới sự chăm sóc tận tình tỉ mỉ của Hoàng Ánh, chân của cô đã khôi phục lại rất tốt, có thể chậm rãi hoạt động, chỉ là đi lại có chút không tiện mà thôi.
Cô lại gọi điện thoại cho Hạ Tư Duệ, hẹn trưa mai gặp nhau ở trung tâm thương mại Phong Minh.
Hạ Tư Duệ nhận được điện thoại liền vô cùng vui vẻ nhảy dựng lên rồi hú hét một tiếng, kết quả là không chú ý, suýt chút nữa thì bị trượt chân ngã xuống. May mà có người ở sau lưng đỡ được cô: “Cần thận một chút, làm sao mà lại hấp ta hấp tấp như hồi bé vậy.”
Giọng nói dịu dàng vô cùng quen thuộc đó chính là Hạ Đông Quân.
“Em biết rồi, về sau em sẽ cần thận hơn.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Trong điện thoại vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của hai người, sau đó liền tắt máy.
Lúc đầu sau khi về nước được mấy ngày, cô sợ nhìn nhất chính là nhìn thấy Hạ Đông Quân, cũng sợ nghe giọng nói của anh ấy. Bởi vì luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy, cô sợ mình không khống chế được cảm xúc của bản thân…
Hiện tại, cô dường như đã nghĩ thông suốt rồi, cô cảm thấy rất bình tĩnh khi nghe thấy giọng nói của anh ấy. Cuộc đời của cô và Hạ Đông Quân đã kết nối với nhau một đoạn thời gian, khi chia tay ba năm trước liền chặt đứt luôn. Cô vẫn luôn không thể khống chế cảm xúc của mình, nó không ngừng quấy phá trong lòng cô, vừa khiến cô sợ hãi vừa khiến cô mong đợi, nhưng nó chẳng qua chỉ là sự không cam lòng của cô, không cam lòng cứ như vậy chia tay anh ấy, cứ như vậy gả cho một người mình không yêu.
Nhưng bây giờ cô còn có cái gì mà không cam lòng?
Người nhà họ Lâm tốt như vậy, nếu cô còn ôm bất kỳ loại cảm xúc gì với Hạ Đông Quân, chỉ người mà cô phải thực sự xin lỗi chính là người nhà họ Lâm.
Ngày thứ hai, Lê Nhược Vũ rốt cuộc cũng rời khỏi nhà họ Lâm, đi ra ngoài giải sầu một chút.
Kết thúc tháng ngày đen tối, Hạ Tư Duệ đẩy xe lăn của cô ra, đưa cô đến bên cạnh chiếc xe chuyên dùng của nhà họ Lâm, Hạ Tư Duệ đỡ cô, rồi để cho tài xê cất xe lăn vào trong xe.
Mặc dù chỉ còn một chân có thể hoạt động, bước đi có chút không tiện, nhưng đứng đợi lên xe thì không phải vấn đề gì quá lớn.
Dưới sự nâng đỡ của Hạ Tư Duệ, khi cô chuẩn bị chui vào trong xe, thì bốn phía bỗng nhiên xông ra mấy người.
Có người cầm máy ghi âm, có người cầm camera, có người cầm máy ảnh, chen chúc đi về phía cô.
Ánh đèn loang loáng chiếu vào vô cùng đột ngột và chói mắt, Lê Nhược Vũ chưa từng trải qua trường hợp này bao giờ nên cô bị mọi thứ xung quanh làm cho chóng mặt.
Tất cả những phóng viên đang chạy phía trước đều hướng máy quay về phía cô một cách kịch liệt.
“Cô Lê, mong cô bỏ ra chút thời gian để trả lời phỏng vấn, có phải cô cảm thấy chắc chắn mình sẽ ngồi vững vàng vào vị trí bà chủ nhà họ Lâm nên mới không thấy sợ hãi chút nào đúng không? Chẳng lẽ cô không sợ tổng giám đốc Lâm sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn à?”
“Cô Lê, xin hỏi chút, cô nghĩ sao về cuộc hôn nhân này, thật sự cô nghĩ nhà họ Lâm coi tiền như rác nên lấy tiền nhà họ Lâm để trợ cấp cho người nhà của mình hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.