Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 265
Nguyệt Kha
12/05/2023
“Không dùng thì thôi.”
“Lăn”
“Anh rể lúc nào cũng-bảo em lăn, nhưng mà em mặc váy không có cách nào lăn được thì phải làm sao bây giờ?” Lê Nhã Tuyết vẫn còn có tâm trạng để làm nũng.
Lúc trước cô ta nói không mang theo áo ngủ chỉ là lấy cớ, thật ra áo ngủ cô ta mang theo đều rất gợi cảm, một chiếc váy hai dây bằng ren mỏng, khiến bộ ngực phập phồng của cô ta hiện ra lấp ló.
Cô ta ngồi trên mặt đất, còn tạo dáng quyến rũ người khác, sau đó cô ta xốc váy ngủ của mình lên rồi thò tay vào chậm rãi móc ra một hộp bcs từ trong quần lót: “Hôm qua anh rể mua bcs mà quên không lấy về, là cố ý muốn em mang đến đây cho anh sao?”
Lâm Minh cố gắng thế nào cũng không nén nổi lửa giận trong lòng nữa.
Không nói đến người thông minh, cho dù chỉ là một cô gái có đầu óc bình thường thôi cũng không dám giở trò hạ tiện này trước mặt anh.
Nhưng cô gái Lê Nhã Tuyết này lại là trường hợp ngoại lệ, vừa ngu xuẩn lại vừa bỉ ổi, còn dựa vào mối quan hệ với Lê Nhược Vũ mà làm mưa làm gió nữa.
“Cút”
“Anh rể.” Cô ta thỏ thẻ gọi anh.
Chạm vào cô ta thì anh ngại bẩn, nhìn cô ta thì không vừa mắt, Lâm Quận. không thể nhịn được nữa, nên cầm cái đèn ngủ trên đầu giường lên, ném mạnh một ái xuống bên cạnh cô †a: “Tôi €hỉ nói một lần cuối cùng, cút ra khởi chỗ này.”
Chụp đèn thủy tỉnh vỡ tung tóe, có vài miếng còn cắt vào tay Lê Nhã Tuyết.
Lê Nhã Tuyết bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
Cô ta không những không cút đi ngay mà còn dán lên người Lâm Minh nữa.
Bạn nãy Lê Nhã Tuyết vừa thay áo ngủ của chị vào, còn cố tình tắm rửa sạch Sẽ, bây giờ đến cả đồ lót cô ta cũng không thèm mặc.
Ngay khi dán lên người Lâm Minh, cô ta liều lĩnh chôn đầu vào lồng ngực anh rồi lầm bầm trong miệng: “Anh rể ơi, đáng sợ quá, mảnh vỡ cắt tay em đau quá địt Lâm Minh chán ghét đẩy cô ta ra, Lê Nhã Tuyết té xuống đất, mảnh vỡ trong lòng bàn tay càng cứa vào sâu hơn khiến máu chảy ra rất nhiều.
Từ nhỏ cô ta đã được cưng chiều, đây là lần đầu tiên cô ta thấy nhiều máu như thế trên da thịt mềm mại của mình, mặt của cô ta trắng bệch trong chốc lát.
Lâm Minh đến trước mặt cô, từ từ cúi người xuống, đôi mắt ưng sắc bén của anh chạm vào ánh nhìn của cô ta: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, Lê Nhã Tuyết, tôi cho cô ba phút để cút khỏi căn phòng này, nếu không tôi sẽ đích thân gọi người tới đưa cô ra ngoài.”
Cô ta không muốn rời khỏi căn phòng này, cô ta còn muốn người đàn ông ở trong căn phòng này thuộc về mình.
Môi Lê Nhã Tuyết run lên một cái, cô ta không cam lòng.
Nhưng vì sao cô tạ đã-làm đến bước này mà vẫn không thành công?
Không lẽ Cố Thanh Mạn lại nói đúng, cô ta lại bị Cố Thanh Man cười cợt sao?
Cô ta cố gắng nhịn cơn đau xót vì bị mảnh kiếng đâm vào, thừa dịp anh không để ý câu lấy cổ anh rồi dán môi mình đến.
Cô ta không tin có người đàn ông từ chối được phụ nữ nhào vào lồng ngực mình.
Lâm Minh quay đầu, môi của Lê Nhã Tuyết rơi vào trên gò má anh.
“Lăn”
“Anh rể lúc nào cũng-bảo em lăn, nhưng mà em mặc váy không có cách nào lăn được thì phải làm sao bây giờ?” Lê Nhã Tuyết vẫn còn có tâm trạng để làm nũng.
Lúc trước cô ta nói không mang theo áo ngủ chỉ là lấy cớ, thật ra áo ngủ cô ta mang theo đều rất gợi cảm, một chiếc váy hai dây bằng ren mỏng, khiến bộ ngực phập phồng của cô ta hiện ra lấp ló.
Cô ta ngồi trên mặt đất, còn tạo dáng quyến rũ người khác, sau đó cô ta xốc váy ngủ của mình lên rồi thò tay vào chậm rãi móc ra một hộp bcs từ trong quần lót: “Hôm qua anh rể mua bcs mà quên không lấy về, là cố ý muốn em mang đến đây cho anh sao?”
Lâm Minh cố gắng thế nào cũng không nén nổi lửa giận trong lòng nữa.
Không nói đến người thông minh, cho dù chỉ là một cô gái có đầu óc bình thường thôi cũng không dám giở trò hạ tiện này trước mặt anh.
Nhưng cô gái Lê Nhã Tuyết này lại là trường hợp ngoại lệ, vừa ngu xuẩn lại vừa bỉ ổi, còn dựa vào mối quan hệ với Lê Nhược Vũ mà làm mưa làm gió nữa.
“Cút”
“Anh rể.” Cô ta thỏ thẻ gọi anh.
Chạm vào cô ta thì anh ngại bẩn, nhìn cô ta thì không vừa mắt, Lâm Quận. không thể nhịn được nữa, nên cầm cái đèn ngủ trên đầu giường lên, ném mạnh một ái xuống bên cạnh cô †a: “Tôi €hỉ nói một lần cuối cùng, cút ra khởi chỗ này.”
Chụp đèn thủy tỉnh vỡ tung tóe, có vài miếng còn cắt vào tay Lê Nhã Tuyết.
Lê Nhã Tuyết bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
Cô ta không những không cút đi ngay mà còn dán lên người Lâm Minh nữa.
Bạn nãy Lê Nhã Tuyết vừa thay áo ngủ của chị vào, còn cố tình tắm rửa sạch Sẽ, bây giờ đến cả đồ lót cô ta cũng không thèm mặc.
Ngay khi dán lên người Lâm Minh, cô ta liều lĩnh chôn đầu vào lồng ngực anh rồi lầm bầm trong miệng: “Anh rể ơi, đáng sợ quá, mảnh vỡ cắt tay em đau quá địt Lâm Minh chán ghét đẩy cô ta ra, Lê Nhã Tuyết té xuống đất, mảnh vỡ trong lòng bàn tay càng cứa vào sâu hơn khiến máu chảy ra rất nhiều.
Từ nhỏ cô ta đã được cưng chiều, đây là lần đầu tiên cô ta thấy nhiều máu như thế trên da thịt mềm mại của mình, mặt của cô ta trắng bệch trong chốc lát.
Lâm Minh đến trước mặt cô, từ từ cúi người xuống, đôi mắt ưng sắc bén của anh chạm vào ánh nhìn của cô ta: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, Lê Nhã Tuyết, tôi cho cô ba phút để cút khỏi căn phòng này, nếu không tôi sẽ đích thân gọi người tới đưa cô ra ngoài.”
Cô ta không muốn rời khỏi căn phòng này, cô ta còn muốn người đàn ông ở trong căn phòng này thuộc về mình.
Môi Lê Nhã Tuyết run lên một cái, cô ta không cam lòng.
Nhưng vì sao cô tạ đã-làm đến bước này mà vẫn không thành công?
Không lẽ Cố Thanh Mạn lại nói đúng, cô ta lại bị Cố Thanh Man cười cợt sao?
Cô ta cố gắng nhịn cơn đau xót vì bị mảnh kiếng đâm vào, thừa dịp anh không để ý câu lấy cổ anh rồi dán môi mình đến.
Cô ta không tin có người đàn ông từ chối được phụ nữ nhào vào lồng ngực mình.
Lâm Minh quay đầu, môi của Lê Nhã Tuyết rơi vào trên gò má anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.