Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 2
Nguyệt Kha
15/02/2023
Lâm Minh nhướng mày cười cợt nhả, bước vội đến ôm cô vào lòng: “Bây giờ em mới bắt đầu che thì có chậm quá không?”
Cô không dám lộn xộn, hai tay nằm chặt quân áo.
“Anh bị gì thế Lâm Minh? Buông ra, tôi không cố tình vào phòng anh, tại vì… Ưm…’ Lời còn chưa dứt đã bị anh khóa môi.
“Đã thích còn bày đặt, cũng hay.’ Lâm Minh ôm cô lên giường.
Thích còn bày đặt con khỉ ấy, cô mà muốn leo lên giường anh thì năm đó đã không trốn ra nước ngoài mất ba năm ngay sau khi kết hôn rồi.
Lê Nhược Vũ bắt đầu chống cự.
Lâm Minh cúi xuống đặt cô lên giường, nhẹ nhàng giữ cơ thể đang cố vùng vấy lại, lướt chóp mũi trên cổ cô rồi thân thiết hỏi: “Nói anh biết em tên gì? Được không?”
Sợi dây căng như dây đàn trong đầu cô đứt phăng, cô trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn chồng mình…
Bây giờ cô mới hiểu tại sao đêm nay Lâm Minh lại kì lạ đến thế.
Với tính cách của anh thì dù có muốn cách mấy cũng không chạm vào người cô.
Thì ra là do anh không nhận ra vợ mình…
Cô chợt nhớ đến lời nữ giúp việc nói dưới nhà, Lê Nhược Vũ lặng lẽ mỉa mai.
Đôi mắt to xinh đẹp của người con gái anh ôm ngân ngấn nước, giống uất ức rồi lại như đang khó chịu.
Lâm Minh chậm lại, hôn lên mắt cô: “Mèo hoang nhỏ à, nghe lời đi, anh sẽ nhẹ mà.”
Cơ thể của cô gái này thật sự rất hợp ý anh…
Lê Nhược Vũ không thể chống lại nên chỉ biết mắng anh là đồ ‘đê tiện’ hết lần này đến lần khác trong lòng.
Mãi đến khi mí mắt cô không cách nào mở ra được nữa.
Ngất xỉu.
Ánh nắng trong trẻo rơi xuống nền nhà.
Khi Lâm Minh mở mắt ra thì người con gái anh ôm đã chuồn mất.
Nhớ đến cảnh cô ngất xỉu khi anh làm rồi yếu ớt nằm trong vòng tay anh như chú thỏ bông nhỏ được anh ôm đi ngủ, Lâm Minh nhếch miệng cười, chạy cũng nhanh ra phết đấy không đùa được đâu.
Anh rất hài lòng với cô gái này, ít lời, cơ thể cũng vô cùng hấp dẫn.
Không biết tên bạn tồi nào đã dàn xếp đêm qua, chọn cho anh cô gái quá ư là ngon lành.
Trên gối vẫn còn hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể ấy, nhớ lại cảm giác trắng trẻo mịn màng như ngọc kia… Nếu cô ngủ luôn trên chiếc giường này thì cũng khá được.
Trừ người vợ mưu mô xảo quyệt nhà anh thì không ai có thể bì nổi cơ thể thơm ngát mềm mại của người con gái này.
Năm đó, tất cả mọi người đều không ngờ Lâm Minh lại đột ngột cưới Lê Nhược Vũ.
Nghĩ đến quá khứ, người trong cuộc Lâm Minh cười lạnh. Nếu Lê Nhược Vũ đó không bỏ thuốc vào ly rượu của anh… Thì đã không có cuộc hôn nhân này, và công ty Lê Gia cũng đã biến mất tự lúc nào, chứ không phải là gắng gượng đến hôm nay rồi.
Sau đó người nhà họ Lê cầm thứ bằng chứng lẽ ra không nên xuất hiện chạy đến nhà họ Lâm khóc lóc kể lể… Bắt anh phải chịu trách nhiệm với Lê Nhược Vũ.
Cô không dám lộn xộn, hai tay nằm chặt quân áo.
“Anh bị gì thế Lâm Minh? Buông ra, tôi không cố tình vào phòng anh, tại vì… Ưm…’ Lời còn chưa dứt đã bị anh khóa môi.
“Đã thích còn bày đặt, cũng hay.’ Lâm Minh ôm cô lên giường.
Thích còn bày đặt con khỉ ấy, cô mà muốn leo lên giường anh thì năm đó đã không trốn ra nước ngoài mất ba năm ngay sau khi kết hôn rồi.
Lê Nhược Vũ bắt đầu chống cự.
Lâm Minh cúi xuống đặt cô lên giường, nhẹ nhàng giữ cơ thể đang cố vùng vấy lại, lướt chóp mũi trên cổ cô rồi thân thiết hỏi: “Nói anh biết em tên gì? Được không?”
Sợi dây căng như dây đàn trong đầu cô đứt phăng, cô trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn chồng mình…
Bây giờ cô mới hiểu tại sao đêm nay Lâm Minh lại kì lạ đến thế.
Với tính cách của anh thì dù có muốn cách mấy cũng không chạm vào người cô.
Thì ra là do anh không nhận ra vợ mình…
Cô chợt nhớ đến lời nữ giúp việc nói dưới nhà, Lê Nhược Vũ lặng lẽ mỉa mai.
Đôi mắt to xinh đẹp của người con gái anh ôm ngân ngấn nước, giống uất ức rồi lại như đang khó chịu.
Lâm Minh chậm lại, hôn lên mắt cô: “Mèo hoang nhỏ à, nghe lời đi, anh sẽ nhẹ mà.”
Cơ thể của cô gái này thật sự rất hợp ý anh…
Lê Nhược Vũ không thể chống lại nên chỉ biết mắng anh là đồ ‘đê tiện’ hết lần này đến lần khác trong lòng.
Mãi đến khi mí mắt cô không cách nào mở ra được nữa.
Ngất xỉu.
Ánh nắng trong trẻo rơi xuống nền nhà.
Khi Lâm Minh mở mắt ra thì người con gái anh ôm đã chuồn mất.
Nhớ đến cảnh cô ngất xỉu khi anh làm rồi yếu ớt nằm trong vòng tay anh như chú thỏ bông nhỏ được anh ôm đi ngủ, Lâm Minh nhếch miệng cười, chạy cũng nhanh ra phết đấy không đùa được đâu.
Anh rất hài lòng với cô gái này, ít lời, cơ thể cũng vô cùng hấp dẫn.
Không biết tên bạn tồi nào đã dàn xếp đêm qua, chọn cho anh cô gái quá ư là ngon lành.
Trên gối vẫn còn hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể ấy, nhớ lại cảm giác trắng trẻo mịn màng như ngọc kia… Nếu cô ngủ luôn trên chiếc giường này thì cũng khá được.
Trừ người vợ mưu mô xảo quyệt nhà anh thì không ai có thể bì nổi cơ thể thơm ngát mềm mại của người con gái này.
Năm đó, tất cả mọi người đều không ngờ Lâm Minh lại đột ngột cưới Lê Nhược Vũ.
Nghĩ đến quá khứ, người trong cuộc Lâm Minh cười lạnh. Nếu Lê Nhược Vũ đó không bỏ thuốc vào ly rượu của anh… Thì đã không có cuộc hôn nhân này, và công ty Lê Gia cũng đã biến mất tự lúc nào, chứ không phải là gắng gượng đến hôm nay rồi.
Sau đó người nhà họ Lê cầm thứ bằng chứng lẽ ra không nên xuất hiện chạy đến nhà họ Lâm khóc lóc kể lể… Bắt anh phải chịu trách nhiệm với Lê Nhược Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.