Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 338
Nguyệt Kha
07/06/2023
Mặc dù Lâm Minh không quan tâm đến những điều này, nhưng khi Lê Nhược Vũ coi chuyện này như một chuyện cười thì trong lòng anh vẫn có chút
tức giận.
“Đáng cười lắm sao? Cười đến sắp tắc thở rồi kìa”
Cô gật đầu mạnh mẽ: “Thật là buồn cười, sao những người này có thể suy đoán ra những kết luận này nhỉ? Cho dù Hà Duy Hùng thích đàn ông, anh cũng không thể cong được”
Chỉ có cô mới biết Lâm Minh coi trọng chuyện đàn ông và phụ nữ đến mức nào.
Hà Duy Hùng nằm xuống, giọng nói đầy tức giận: “Tại sao lại bảo tôi cong chứ?”
Lâm Minh bảo vệ vợ mình: “Dù sao cậu cũng không cong mà, bị đem ra so sánh chút thì có sao đâu?”
Hai vợ chồng anh đang ở trên cùng một chiến tuyến, còn trong lòng Hà Duy Hùng đang vô cùng chua chát và đau khổ: “Có ai so sánh giống cậu sao?”
“Chẳng lẽ cậu sợ bị nói thì biến thành cong thật hả?”
“Có cái rắm, tôi đây là trai thẳng chính hiệu nhé!”
Lâm Minh lạnh lùng nhướng mày: “Như vậy thì được rồi, có gì đáng ngại chứ?”
Lúc này, máu Hà Duy Hùng đã dồn lên não, mối quan hệ của hai người này càng ngày càng tốt, còn Lâm Minh càng ngày càng không có giới hạn, rất hay cà khịa anh em.
Nhìn thấy vẻ mặt Hà Duy Hùng vô cùng đáng thương, Lê Nhược Vũ mới hỏi anh ta: “À đúng rồi, anh và Lê Minh Nguyệt thế nào rồi?”
“Không sao cả, có thể có chuyện gì được chứ?” Anh ta giúp Lê Minh Nguyệt chỉ vì Lê Nhược Vũ là bạn của Lê Minh Nguyệt thôi.
Lê Nhược Vũ bỗng ngắt lời: “Anh hãy đối xử tốt với cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt.”
Hà Duy Hùng không nói lời nào, cảm thấy như mình tự đào hố chôn mình, ngay từ đầu đã không nên dùng Lê Minh Nguyệt làm lá chăn, bây giờ vừa gặp mặt đã bị Lê Nhược Vũ lải nhải Lê Minh Nguyệt tốt như nào.
Anh ta phải kìm nén lại sự bực bội trong trong mình.
“Hà Duy Hùng…”
“Được rồi, được rồi, hai chúng tôi tan rồi. Hôm cô ấy vay tiền của em, cô ấy giận dỗi tôi rồi bỏ đi, sau đó chúng tôi đã cắt đứt liên lạc rồi”
“Anh không đi tìm cô ấy sao?”
“Tại sao tôi phải đi tìm cô ấy? Có gặp có tan mà: Thấy Hà Duy Hùng không muốn nhắc thêm nữa, Lê Nhược Vũ cũng không hỏi thêm, chỉ nhíu mày, trong lòng cảm thấy buồn thay cho Lê Minh Nguyệt.
Hà Duy Hùng – một con người đào hoa, quả nhiên chỉ chơi bời lêu lổng chứ không có ý định nghiêm túc gì.
Nhưng mà chia tay cũng tốt, sau này Lê Minh Nguyệt nhất định sẽ tìm được người bạn đời phù hợp hơn với mình.
Biết rằng Lê Nhược Vũ đã hiểu lầm, nhưng Hà Duy Hùng chỉ có thể chịu đựng chứ không có cách nào giải thích.
Chẳng lẽ lại nói “Tôi không nghiêm túc với Lê Minh Nguyệt, thậm chí tôi tốt với cô ấy cũng chỉ vì em?”
Hà Duy Hùng cảm thấy rất cay đắng, nhưng anh ta không nói ra.
Cũng không thể nói.
Lâm Minh liếc nhìn vẻ mặt đầy phiên muộn của Hà Duy Hùng, anh nói: “Hôm nay cậu đến văn phòng của tôi không phải là để nói về chuyện nhà cửa đấy chứ?”
“Đáng cười lắm sao? Cười đến sắp tắc thở rồi kìa”
Cô gật đầu mạnh mẽ: “Thật là buồn cười, sao những người này có thể suy đoán ra những kết luận này nhỉ? Cho dù Hà Duy Hùng thích đàn ông, anh cũng không thể cong được”
Chỉ có cô mới biết Lâm Minh coi trọng chuyện đàn ông và phụ nữ đến mức nào.
Hà Duy Hùng nằm xuống, giọng nói đầy tức giận: “Tại sao lại bảo tôi cong chứ?”
Lâm Minh bảo vệ vợ mình: “Dù sao cậu cũng không cong mà, bị đem ra so sánh chút thì có sao đâu?”
Hai vợ chồng anh đang ở trên cùng một chiến tuyến, còn trong lòng Hà Duy Hùng đang vô cùng chua chát và đau khổ: “Có ai so sánh giống cậu sao?”
“Chẳng lẽ cậu sợ bị nói thì biến thành cong thật hả?”
“Có cái rắm, tôi đây là trai thẳng chính hiệu nhé!”
Lâm Minh lạnh lùng nhướng mày: “Như vậy thì được rồi, có gì đáng ngại chứ?”
Lúc này, máu Hà Duy Hùng đã dồn lên não, mối quan hệ của hai người này càng ngày càng tốt, còn Lâm Minh càng ngày càng không có giới hạn, rất hay cà khịa anh em.
Nhìn thấy vẻ mặt Hà Duy Hùng vô cùng đáng thương, Lê Nhược Vũ mới hỏi anh ta: “À đúng rồi, anh và Lê Minh Nguyệt thế nào rồi?”
“Không sao cả, có thể có chuyện gì được chứ?” Anh ta giúp Lê Minh Nguyệt chỉ vì Lê Nhược Vũ là bạn của Lê Minh Nguyệt thôi.
Lê Nhược Vũ bỗng ngắt lời: “Anh hãy đối xử tốt với cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt.”
Hà Duy Hùng không nói lời nào, cảm thấy như mình tự đào hố chôn mình, ngay từ đầu đã không nên dùng Lê Minh Nguyệt làm lá chăn, bây giờ vừa gặp mặt đã bị Lê Nhược Vũ lải nhải Lê Minh Nguyệt tốt như nào.
Anh ta phải kìm nén lại sự bực bội trong trong mình.
“Hà Duy Hùng…”
“Được rồi, được rồi, hai chúng tôi tan rồi. Hôm cô ấy vay tiền của em, cô ấy giận dỗi tôi rồi bỏ đi, sau đó chúng tôi đã cắt đứt liên lạc rồi”
“Anh không đi tìm cô ấy sao?”
“Tại sao tôi phải đi tìm cô ấy? Có gặp có tan mà: Thấy Hà Duy Hùng không muốn nhắc thêm nữa, Lê Nhược Vũ cũng không hỏi thêm, chỉ nhíu mày, trong lòng cảm thấy buồn thay cho Lê Minh Nguyệt.
Hà Duy Hùng – một con người đào hoa, quả nhiên chỉ chơi bời lêu lổng chứ không có ý định nghiêm túc gì.
Nhưng mà chia tay cũng tốt, sau này Lê Minh Nguyệt nhất định sẽ tìm được người bạn đời phù hợp hơn với mình.
Biết rằng Lê Nhược Vũ đã hiểu lầm, nhưng Hà Duy Hùng chỉ có thể chịu đựng chứ không có cách nào giải thích.
Chẳng lẽ lại nói “Tôi không nghiêm túc với Lê Minh Nguyệt, thậm chí tôi tốt với cô ấy cũng chỉ vì em?”
Hà Duy Hùng cảm thấy rất cay đắng, nhưng anh ta không nói ra.
Cũng không thể nói.
Lâm Minh liếc nhìn vẻ mặt đầy phiên muộn của Hà Duy Hùng, anh nói: “Hôm nay cậu đến văn phòng của tôi không phải là để nói về chuyện nhà cửa đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.