Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 376
Nguyệt Kha
27/06/2023
Lê Nhược Vũ giải thích: “Không phải là tôi đề phòng anh”
“Vậy sao em lại như vậy, không tin tưởng tôi àm Hà Duy Hùng bực bội muốn chết, không biết anh ta đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể kiềm chế tâm tư không nên có của mình. Vậy mà cô lại đề phòng anh ta, cái dáng vẻ nhìn thấu mọi thứ kia, anh ta có cầm thú đến như vậy hả?
Trước đây anh ta cầm thú thì không sai nhưng anh ta phân biệt được rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
“Kẹt… Kẹt…”
Cửa bị hé mở, một cái đầu nhỏ thò vào nhìn dáo dác xung quanh.
Dáng vẻ cô ấy cẩn thận từng tí một, nhẹ chân nhẹ tay như kẻ trộm.
Hai người nghe thấy âm thanh đồng thời quay đầu lại thì đều nhìn thấy cô ấy.
Hà Duy Hùng hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không tin: “Sao trùng hợp thế, cô có thể thấy Nhược Vũ bị thương, cô mở mắt thần chắc?”
Lê Minh Nguyệt không chịu bị người ta hiểu lầm, rống cổ giải thích: “Tôi làm nhân viên chạy việc ở bệnh viện”
Nhân viên chạy việc nói thì mát tai, nhưng tất cả mọi người đều biết đó là quét dọn vệ sinh.
“Lúc đầu em đã định sang đây thăm chị rồi, nhưng mà mấy người kia đều cản lại không cho em tới, bảo sợ quấy rầy mọi người. Nên bây giờ em mới lén lút chạy qua đó!” Lê Minh Nguyệt thè lưỡi, không thèm nhìn Hà Duy Hùng, chỉ nói với Lê Nhược Vũ Nếu như bị phát hiện thì có lẽ công việc này cũng mất.
Nhưng mà Lê Minh Nguyệt không bao giờ hối hận, đã chọn lựa rồi thì tất nhiên là bên được bên mất rồi.
“Nhược Vũ, mặt của chị sao rồi, ai mà ra tay ác độc với chị như vậy chứ?”
“Bây giờ đã không sao rồi, cảm ơn em. Lê Minh Nguyệt” Lê Minh Nguyệt giống như một mặt trời nhỏ, luôn làm cảm động lòng người.
Hà Duy Hùng nhìn chằm chằm Lê Minh Nguyệt một lúc lâu, Lê Minh Nguyệt bị anh ta nhìn tới rợn người: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Mắc mớ gì tới anh? Không mượn anh xía vào!”
“Có chuyện tốt tìm cô”
“Tôi không thèm”
“Không thèm thì thôi vậy, lúc đầu định bảo là đến việc dọn dẹp vệ sinh ở bệnh viện cô cũng làm rồi, chi băng cô chăm sóc cho Nhược Vũ nửa tháng đi, tôi sẽ trả cho cô tiền lương nửa năm” Hà Duy Hùng cố ý kéo dài giọng: “Nếu cô đã không chịu vậy thì bỏ đi”
Hai mắt của Lê Minh Nguyệt sáng rực lên: “Tôi đồng ý!”
Sau khi dụ dỗ được Lê Minh Nguyệt xong, lúc.
này Hà Duy Hùng mới nhìn Lê Nhược Vũ: “Em với Lê Minh Nguyệt đến một căn phòng khác của tôi ở đi, bác sĩ nói phải dưỡng bệnh hai tuần, nếu em không muốn nát mặt thì tốt nhất là đừng quay về gặp con nhỏ em gái khùng điên kia của em nữa”
€ó Lê Minh Nguyệt ở bên cạnh, Lê Nhược Vũ gật đầu.
Sắp xếp cho hai người ổn thoả hết rồi, Hà Duy Hùng liền đi về.
Trước khi đi còn cố tình dặn dò bắt Lê Minh Nguyệt phải ở bên cạnh Lê Nhược Vũ suốt hai mươi bốn giờ, chú ý chăm sóc vết thương trên mặt cô.
“Vậy sao em lại như vậy, không tin tưởng tôi àm Hà Duy Hùng bực bội muốn chết, không biết anh ta đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể kiềm chế tâm tư không nên có của mình. Vậy mà cô lại đề phòng anh ta, cái dáng vẻ nhìn thấu mọi thứ kia, anh ta có cầm thú đến như vậy hả?
Trước đây anh ta cầm thú thì không sai nhưng anh ta phân biệt được rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
“Kẹt… Kẹt…”
Cửa bị hé mở, một cái đầu nhỏ thò vào nhìn dáo dác xung quanh.
Dáng vẻ cô ấy cẩn thận từng tí một, nhẹ chân nhẹ tay như kẻ trộm.
Hai người nghe thấy âm thanh đồng thời quay đầu lại thì đều nhìn thấy cô ấy.
Hà Duy Hùng hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không tin: “Sao trùng hợp thế, cô có thể thấy Nhược Vũ bị thương, cô mở mắt thần chắc?”
Lê Minh Nguyệt không chịu bị người ta hiểu lầm, rống cổ giải thích: “Tôi làm nhân viên chạy việc ở bệnh viện”
Nhân viên chạy việc nói thì mát tai, nhưng tất cả mọi người đều biết đó là quét dọn vệ sinh.
“Lúc đầu em đã định sang đây thăm chị rồi, nhưng mà mấy người kia đều cản lại không cho em tới, bảo sợ quấy rầy mọi người. Nên bây giờ em mới lén lút chạy qua đó!” Lê Minh Nguyệt thè lưỡi, không thèm nhìn Hà Duy Hùng, chỉ nói với Lê Nhược Vũ Nếu như bị phát hiện thì có lẽ công việc này cũng mất.
Nhưng mà Lê Minh Nguyệt không bao giờ hối hận, đã chọn lựa rồi thì tất nhiên là bên được bên mất rồi.
“Nhược Vũ, mặt của chị sao rồi, ai mà ra tay ác độc với chị như vậy chứ?”
“Bây giờ đã không sao rồi, cảm ơn em. Lê Minh Nguyệt” Lê Minh Nguyệt giống như một mặt trời nhỏ, luôn làm cảm động lòng người.
Hà Duy Hùng nhìn chằm chằm Lê Minh Nguyệt một lúc lâu, Lê Minh Nguyệt bị anh ta nhìn tới rợn người: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Mắc mớ gì tới anh? Không mượn anh xía vào!”
“Có chuyện tốt tìm cô”
“Tôi không thèm”
“Không thèm thì thôi vậy, lúc đầu định bảo là đến việc dọn dẹp vệ sinh ở bệnh viện cô cũng làm rồi, chi băng cô chăm sóc cho Nhược Vũ nửa tháng đi, tôi sẽ trả cho cô tiền lương nửa năm” Hà Duy Hùng cố ý kéo dài giọng: “Nếu cô đã không chịu vậy thì bỏ đi”
Hai mắt của Lê Minh Nguyệt sáng rực lên: “Tôi đồng ý!”
Sau khi dụ dỗ được Lê Minh Nguyệt xong, lúc.
này Hà Duy Hùng mới nhìn Lê Nhược Vũ: “Em với Lê Minh Nguyệt đến một căn phòng khác của tôi ở đi, bác sĩ nói phải dưỡng bệnh hai tuần, nếu em không muốn nát mặt thì tốt nhất là đừng quay về gặp con nhỏ em gái khùng điên kia của em nữa”
€ó Lê Minh Nguyệt ở bên cạnh, Lê Nhược Vũ gật đầu.
Sắp xếp cho hai người ổn thoả hết rồi, Hà Duy Hùng liền đi về.
Trước khi đi còn cố tình dặn dò bắt Lê Minh Nguyệt phải ở bên cạnh Lê Nhược Vũ suốt hai mươi bốn giờ, chú ý chăm sóc vết thương trên mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.