Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 468
Nguyệt Kha
15/08/2023
Hay là cô hoàn toàn không để ý đến những chuyện này.
Mượn việc mẹ đưa người tới để nghĩ cách tự thoát thân?
‘Cái sau càng có khả năng lớn hơn, ngay lập tức trái tim anh như bị ai níu chặt, đè nén đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau Hoàng Ánh lạnh lùng nhìn hai người: “Mẹ.
không quan tâm hai người thương lượng thế nào, Tuyết Nhi nhất định sẽ ở lại nơi này. Hai người đã đuổi một má Trần đi rồi, nếu như còn dám đuổi Tuyết Nhi thì mẹ sẽ xem như con không nhận người mẹ này!”
Lời nói này quá nặng.
Hoàng Ánh vẫn luôn là người mẹ hiền, lần này bà thật sự bị ép đến mức phải như vậy.
Bồỗng chốc, cả căn nhà đều yên lặng đến đáng sợ.
Cô gái tên Dương Tuyết Nhi kia tùy tiện tìm một phòng cất hành lý xong lại đi ra, cô ta xấu hổ cười với Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh càng nhìn càng thích, ngoäc ngoäc cô ta, Dương Tuyết Nhi nhẹ bước đến bên cạnh bà: “Tuyết Nhi, sau này con cứ ở lại đây chăm sóc hai người bọn họ giống như ở nhà chăm sóc dì vậy.”
Đột nhiên khuôn mặt Dương Tuyết Nhi đỏ ửng, cô ta cẩn thận nhìn Lâm Minh, lại nhìn Lê Nhược Vũ, rồi nhỏ giọng hỏi: “Có tiện không ạ?”
“Con bé ngốc, con làm ở đâu chẳng phải là làm, ở đây cũng vậy, có cái gì mà không tiện chứ”
Hoàng Ánh lại không coi ai ra gì mà an ủi mấy câu, lúc này mới khiến cho.Dương Tuyết Nhi đang xấu hổ ổn định tinh thần lại.
Dương Tuyết Nhi là cháu gái của má Trần, má Trần đã đi nên Hoàng Ánh luôn cảm thấy bên cạnh thiếu người. Đúng lúc Dương Tuyết Nhi chưa thi lên đại học, luôn làm giúp việc cho người ta ở hành phố Hà Nội thì bà suy nghĩ một chút rồi sau đó dẫn Dương Tuyết Nhí về nhà họ Lăng.
Hoàng Ánh đã gặp Dương Tuyết Nhi khi còn bé, nhớ lại khi còn bé, cô ta đã vô cùng khéo léo, đến khi trưởng thành vẫn như thế nên trong lòng bà cảm thấy rất dễ chịu.
Bà cho rằng Lê Nhược Vũ cũng sế giống như: trước kia, là dáng vẻ lúc đầu.
Nhưng từng hành động của Lê Nhược Vũ trong ba năm rưỡi ngắn ngủi đã tát một bạt tai vào mặt bà thật mạnh.
Vi thế, Hoàng Ánh thà để cho cô gái ngây thơ như thế đến ở lại bên cạnh con trai mình chứ tuyệt đối không thể cho phép loại người như Lê Nhược Vũ quấy rối tinh thần của con trai bà nữa.
Sau khi Hoàng Ánh rời đi, Dương Tuyết Nhi thật sự ở lại.
Cô ta ngây ngốc đứng ở đó một lúc, thỉnh thoảng còn liếc nhìn trộm Lâm Minh, hai má đột nhiên ửng hồng, bộ dạng e thẹn nhút nhát làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Dương Tuyết Nhi cũng không ngờ dì Lâm sẽ mang cô ta đến đây để đến “hầu hạ” tổng giám đốc Lâm.
€ô ta luôn nghĩ răng tổng giám đốc Lâm là một người mà chỉ có thể nhìn thấy trên tivi hoặc ở trên các trang báo, trang mạng xã hội.
Vậy mà bây giờ lại có thể được gặp ở ngoài đời, cô ta vô cùng mừng rỡ kích động.
“Tổng giám đốc Lâm, bây giờ tôi đi chuẩn bị cơm trưa nhé? Hai người thích ăn gì để tôi đi chuẩn bị” Tuy Dương Tuyết Nhi học không được giỏi nhưng cô ta rất giỏi làm việc nhà.
Vì để được làm người giúp việc cấp cao, cô ta còn đi học nấu ăn mất nửa năm nên đồ ăn làm ra khá ngon Lâm Minh còn không thèm liếc cô ta một cái, kéo Lê Nhược Vũ rời đi.
Dương Tuyết Nhi ngượng ngùng đứng ở đó.
Mượn việc mẹ đưa người tới để nghĩ cách tự thoát thân?
‘Cái sau càng có khả năng lớn hơn, ngay lập tức trái tim anh như bị ai níu chặt, đè nén đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau Hoàng Ánh lạnh lùng nhìn hai người: “Mẹ.
không quan tâm hai người thương lượng thế nào, Tuyết Nhi nhất định sẽ ở lại nơi này. Hai người đã đuổi một má Trần đi rồi, nếu như còn dám đuổi Tuyết Nhi thì mẹ sẽ xem như con không nhận người mẹ này!”
Lời nói này quá nặng.
Hoàng Ánh vẫn luôn là người mẹ hiền, lần này bà thật sự bị ép đến mức phải như vậy.
Bồỗng chốc, cả căn nhà đều yên lặng đến đáng sợ.
Cô gái tên Dương Tuyết Nhi kia tùy tiện tìm một phòng cất hành lý xong lại đi ra, cô ta xấu hổ cười với Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh càng nhìn càng thích, ngoäc ngoäc cô ta, Dương Tuyết Nhi nhẹ bước đến bên cạnh bà: “Tuyết Nhi, sau này con cứ ở lại đây chăm sóc hai người bọn họ giống như ở nhà chăm sóc dì vậy.”
Đột nhiên khuôn mặt Dương Tuyết Nhi đỏ ửng, cô ta cẩn thận nhìn Lâm Minh, lại nhìn Lê Nhược Vũ, rồi nhỏ giọng hỏi: “Có tiện không ạ?”
“Con bé ngốc, con làm ở đâu chẳng phải là làm, ở đây cũng vậy, có cái gì mà không tiện chứ”
Hoàng Ánh lại không coi ai ra gì mà an ủi mấy câu, lúc này mới khiến cho.Dương Tuyết Nhi đang xấu hổ ổn định tinh thần lại.
Dương Tuyết Nhi là cháu gái của má Trần, má Trần đã đi nên Hoàng Ánh luôn cảm thấy bên cạnh thiếu người. Đúng lúc Dương Tuyết Nhi chưa thi lên đại học, luôn làm giúp việc cho người ta ở hành phố Hà Nội thì bà suy nghĩ một chút rồi sau đó dẫn Dương Tuyết Nhí về nhà họ Lăng.
Hoàng Ánh đã gặp Dương Tuyết Nhi khi còn bé, nhớ lại khi còn bé, cô ta đã vô cùng khéo léo, đến khi trưởng thành vẫn như thế nên trong lòng bà cảm thấy rất dễ chịu.
Bà cho rằng Lê Nhược Vũ cũng sế giống như: trước kia, là dáng vẻ lúc đầu.
Nhưng từng hành động của Lê Nhược Vũ trong ba năm rưỡi ngắn ngủi đã tát một bạt tai vào mặt bà thật mạnh.
Vi thế, Hoàng Ánh thà để cho cô gái ngây thơ như thế đến ở lại bên cạnh con trai mình chứ tuyệt đối không thể cho phép loại người như Lê Nhược Vũ quấy rối tinh thần của con trai bà nữa.
Sau khi Hoàng Ánh rời đi, Dương Tuyết Nhi thật sự ở lại.
Cô ta ngây ngốc đứng ở đó một lúc, thỉnh thoảng còn liếc nhìn trộm Lâm Minh, hai má đột nhiên ửng hồng, bộ dạng e thẹn nhút nhát làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Dương Tuyết Nhi cũng không ngờ dì Lâm sẽ mang cô ta đến đây để đến “hầu hạ” tổng giám đốc Lâm.
€ô ta luôn nghĩ răng tổng giám đốc Lâm là một người mà chỉ có thể nhìn thấy trên tivi hoặc ở trên các trang báo, trang mạng xã hội.
Vậy mà bây giờ lại có thể được gặp ở ngoài đời, cô ta vô cùng mừng rỡ kích động.
“Tổng giám đốc Lâm, bây giờ tôi đi chuẩn bị cơm trưa nhé? Hai người thích ăn gì để tôi đi chuẩn bị” Tuy Dương Tuyết Nhi học không được giỏi nhưng cô ta rất giỏi làm việc nhà.
Vì để được làm người giúp việc cấp cao, cô ta còn đi học nấu ăn mất nửa năm nên đồ ăn làm ra khá ngon Lâm Minh còn không thèm liếc cô ta một cái, kéo Lê Nhược Vũ rời đi.
Dương Tuyết Nhi ngượng ngùng đứng ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.