Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 478
Nguyệt Kha
21/08/2023
“Được”
Đã bắt đầu mất đi chính mình, ngay cả lấy được tự do cũng trở nên xa xỉ.
Nhưng tự do vốn không phải là thứ nên thuộc Về cô sao?
Tại sao cần phải mang ơn chứ?
Hạ Đông Quân đã đến trước Lê Nhược Vũ và Lâm Minh.
Anh ấy vẫn không có cách nào nhẫn tâm không quan tâm đến cô bé cùng anh ấy lớn lên từ nhỏ, luôn đi theo sau lưng mình gọi anh trai.
Mặc dù Hạ Tư Duệ đã làm rất nhiều chuyện không nên làm.
“Tư Duệ, em xuống đây đi, đừng làm bậy mà” Trên khuôn mặt dịu dàng của Hạ Đông Quân lộ ra vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
Anh ấy bước từng bước về phía cô ta rồi từ từ vươn tay ra.
Hạ Tư Duệ để mặc anh ấy tiến gần về phía mình nhưng cô ta không có ý định đi xuống.
Lúc Hạ Đông Quân định giơ tay kéo cô ta lại thì cô ta mới bắt đầu phản ứng kịch liệt: “Anh đừng có đụng vào em.”
Vì né tránh cánh tay của Hạ Đông Quân nên cơ thể cô ta có hơi mất cân bằng, chao đảo như muốn ngã.
Hạ Đông Quân không đụng vào cô ta nữa, anh ấy chỉ có thể giơ cao hái tay lên: “Anh không chạm vào em nữa, em đừng làm liều, mau xuống đây với anh-đi.
“Bây giờ, trước mặt mọi người, nếu anh đồng ý kết hôn với em thì em sẽ đi xuống. Hạ Tư Duệ đưa ra yêu cầu.
Hạ Đông Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, ông bà Hạ đứng từ xa nhìn lại mà chảy nước mắt. Người qua đường đã vây xem đầy dưới tầng, còn có vài tay phóng viên nhà báo đang phát sóng truyền hình trực tiếp, các sĩ quan và lính cứu hỏa cũng đã đứng trang nghiêm thành một hàng, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
Ở cuối đám đông là Lê Nhược Vũ và Lâm Minh đang đứng quan sát bằng vẻ hờ hững.
Hạ Đông Quân nhìn thấy Lê Nhược Vũ thì ánh mắt có phần thay đổi, Hạ Tư Duệ nhìn theo tầm mắt của anh ấy thì phát hiện ra Lê Nhược Vũ.
Hạ Tư Duệ nở nụ cười thê lương: “Anh, rốt cuộc anh tới đây là vì sợ em chết hay là vì anh biết Lê Nhược Vũ sẽ tới đây, anh sợ em làm tổn thương cậu ấy nên mới tới “Là vì lo lắng cho em” Hạ Đông Quân trả lời.
“Thật sao?”
“Thật, là vì anh lo lắng cho em. Em mau xuống đây đi.”
“Nếu anh thực sự lo lắng cho em thì sao anh không kết hôn với em đi? Anh kết hôn với em thì em sẽ đi xuống, được không?” Hạ Tư Duệ nhìn anh bằng vẻ chờ mong giống như một đứa trẻ.
đáng thương đang mong mỏi một món đồ chơi vậy.
“Tư Duệ, anh không chỉ lo lắng cho em mà anh còn rất quan tâm em nữa. Nhưng tình cảm mà anh dành cho em chỉ là tình thương của anh trai dành cho một đứa em gái, giữa chúng ta không phải là tình yêu”
“Vậy anh cứ để em chết đi là được!”
“Tư Duệ!”
“Đời này của em, phần lớn đều xoay xung quanh anh. Anh nói với em rằng chúng ta không có cơ hội, bảo em buông tay anh. Nhưng chuyện này có khác gì việc hủy hoại cuộc đời em đâu!
Không có được anh thì em sống hay chết cũng không có gì khác biệt cả.”
Đã bắt đầu mất đi chính mình, ngay cả lấy được tự do cũng trở nên xa xỉ.
Nhưng tự do vốn không phải là thứ nên thuộc Về cô sao?
Tại sao cần phải mang ơn chứ?
Hạ Đông Quân đã đến trước Lê Nhược Vũ và Lâm Minh.
Anh ấy vẫn không có cách nào nhẫn tâm không quan tâm đến cô bé cùng anh ấy lớn lên từ nhỏ, luôn đi theo sau lưng mình gọi anh trai.
Mặc dù Hạ Tư Duệ đã làm rất nhiều chuyện không nên làm.
“Tư Duệ, em xuống đây đi, đừng làm bậy mà” Trên khuôn mặt dịu dàng của Hạ Đông Quân lộ ra vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
Anh ấy bước từng bước về phía cô ta rồi từ từ vươn tay ra.
Hạ Tư Duệ để mặc anh ấy tiến gần về phía mình nhưng cô ta không có ý định đi xuống.
Lúc Hạ Đông Quân định giơ tay kéo cô ta lại thì cô ta mới bắt đầu phản ứng kịch liệt: “Anh đừng có đụng vào em.”
Vì né tránh cánh tay của Hạ Đông Quân nên cơ thể cô ta có hơi mất cân bằng, chao đảo như muốn ngã.
Hạ Đông Quân không đụng vào cô ta nữa, anh ấy chỉ có thể giơ cao hái tay lên: “Anh không chạm vào em nữa, em đừng làm liều, mau xuống đây với anh-đi.
“Bây giờ, trước mặt mọi người, nếu anh đồng ý kết hôn với em thì em sẽ đi xuống. Hạ Tư Duệ đưa ra yêu cầu.
Hạ Đông Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, ông bà Hạ đứng từ xa nhìn lại mà chảy nước mắt. Người qua đường đã vây xem đầy dưới tầng, còn có vài tay phóng viên nhà báo đang phát sóng truyền hình trực tiếp, các sĩ quan và lính cứu hỏa cũng đã đứng trang nghiêm thành một hàng, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
Ở cuối đám đông là Lê Nhược Vũ và Lâm Minh đang đứng quan sát bằng vẻ hờ hững.
Hạ Đông Quân nhìn thấy Lê Nhược Vũ thì ánh mắt có phần thay đổi, Hạ Tư Duệ nhìn theo tầm mắt của anh ấy thì phát hiện ra Lê Nhược Vũ.
Hạ Tư Duệ nở nụ cười thê lương: “Anh, rốt cuộc anh tới đây là vì sợ em chết hay là vì anh biết Lê Nhược Vũ sẽ tới đây, anh sợ em làm tổn thương cậu ấy nên mới tới “Là vì lo lắng cho em” Hạ Đông Quân trả lời.
“Thật sao?”
“Thật, là vì anh lo lắng cho em. Em mau xuống đây đi.”
“Nếu anh thực sự lo lắng cho em thì sao anh không kết hôn với em đi? Anh kết hôn với em thì em sẽ đi xuống, được không?” Hạ Tư Duệ nhìn anh bằng vẻ chờ mong giống như một đứa trẻ.
đáng thương đang mong mỏi một món đồ chơi vậy.
“Tư Duệ, anh không chỉ lo lắng cho em mà anh còn rất quan tâm em nữa. Nhưng tình cảm mà anh dành cho em chỉ là tình thương của anh trai dành cho một đứa em gái, giữa chúng ta không phải là tình yêu”
“Vậy anh cứ để em chết đi là được!”
“Tư Duệ!”
“Đời này của em, phần lớn đều xoay xung quanh anh. Anh nói với em rằng chúng ta không có cơ hội, bảo em buông tay anh. Nhưng chuyện này có khác gì việc hủy hoại cuộc đời em đâu!
Không có được anh thì em sống hay chết cũng không có gì khác biệt cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.