Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 511
Nguyệt Kha
04/09/2023
Anh ta thậm chí không đủ tư cách để ghen.
Nhận ra điều này, Hà Duy Hùng đột nhiên chán ăn, xúc cơm lên cũng không thế ăn nổi.
“Em ngày nào cũng ngủ cùng giường với cậu ấy, em mà không biết thì tôi làm sao mà biết được”
Nhìn thẩy ánh mắt của Lê Nhược Vũ có chút ám đạm, nhưng không nhìn ra được sự mất mát của cô, ngay sau đó anh ta vội vàng nói: “Được rồi, em ăn nhiều một chút, bớt nghĩ ngợi đi, cậu ấy có thể dùng tính mạng bảo vệ em, nhất định sẽ không làm tổn thương em”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy không yên tâm”
Và cảm giác không yên tâm này càng trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian.
Hà Duy Hùng chọc vào bát cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải em đến cái kia không? Nên gần đây em thường xuyên cáu kinh sao?”
“Không có” Cô cười không nổi, cô không biết nên khen anh ta có hiếu biết về sinh lý phụ nữ không.
Kể từ khi mẹ của Lâm Minh nói chuyện với anh xong, ngoài mặt Lâm Minh có vẻ bình tĩnh, nhưng cô có thể thấy rắng anh đang lo làng.
Lê Nhược Vũ luôn cảm thấy giữa Lâm Minh và mẹ của anh có một cuộc giao dịch bí mật.
Cô không thể kìm được mà nói với Hà Duy Hùng về việc Hoàng Ánh bảo bọn họ phải ly hôn “Được rồi, em không cần phải lo lãng như vậy.
Nếu nhà họ Lâm bắt Lâm Minh phải ly hôn với em, em cũng đừng lo lăng, vản còn tôi đây mà, đúng không?” Hà Duy Hùng cười xấu xa: “Tôi sẽ tiếp nhận em”
“Hà Duy Hùng…” Lê Nhược Vũ thở dài.
Thấy cô cau mày, anh ta vội vàng đối lời: “Em nghiêm túc như vậy làm gì, tôi chỉ đùa giỡn một chút thôi. Tôi vân còn Lê Minh Nguyệt kia mà.”
Nói đến cô gái không bình thường Lê Minh Nguyệt, Lê Nhược Vũ không khỏi nở nụ cười “Minh Nguyệt thật sự rất tốt, anh đừng để em ấy thất vọng”
Hà Duy Hùng sờ sờ mũi của mình: “Tôi sẽ cố gảng hết sức, sẽ cố gảng hết sức…”
Cặp đôi giả vờ, thì làm sao mà thất vọng được.
Vốn dĩ kéo Lê Minh Nguyệt xuống nước là để có thể bên cạnh Lê Nhược Vũ, nhưng bây giờ xem ra cô ấy không có tác dụng gì.
Nhìn thấy Lê Nhược Vũ, nhịp tim của anh ta văn sẽ không kiểm soát được.
Anh ta thực sự xong rồi.
Hà Duy Hùng không quên trấn an cô: “Được.
rồi, em đừng nghĩ lung tung nữa. Một người đàn ông có thể dùng cả tính mạng che chở cho em, cho dù có giấu diếm chuyện gì, cũng nhất định sẽ không làm tổn thương em đâu.”
Lê Nhược Vũ ăn một chút, trịnh trọng gật đầu.
Hà Duy Hùng nói đúng, có lẽ cô thực sự đã nghĩ quá nhiều.
Sau khi ăn cơm và trò chuyện, Hà Duy Hùng đưa cô trở lại Phong Linh Đàm.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Lâm Minh đã ở nhà.
Mới hai giờ chiều, không phải giờ tan làm.
Nhận ra điều này, Hà Duy Hùng đột nhiên chán ăn, xúc cơm lên cũng không thế ăn nổi.
“Em ngày nào cũng ngủ cùng giường với cậu ấy, em mà không biết thì tôi làm sao mà biết được”
Nhìn thẩy ánh mắt của Lê Nhược Vũ có chút ám đạm, nhưng không nhìn ra được sự mất mát của cô, ngay sau đó anh ta vội vàng nói: “Được rồi, em ăn nhiều một chút, bớt nghĩ ngợi đi, cậu ấy có thể dùng tính mạng bảo vệ em, nhất định sẽ không làm tổn thương em”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy không yên tâm”
Và cảm giác không yên tâm này càng trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian.
Hà Duy Hùng chọc vào bát cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải em đến cái kia không? Nên gần đây em thường xuyên cáu kinh sao?”
“Không có” Cô cười không nổi, cô không biết nên khen anh ta có hiếu biết về sinh lý phụ nữ không.
Kể từ khi mẹ của Lâm Minh nói chuyện với anh xong, ngoài mặt Lâm Minh có vẻ bình tĩnh, nhưng cô có thể thấy rắng anh đang lo làng.
Lê Nhược Vũ luôn cảm thấy giữa Lâm Minh và mẹ của anh có một cuộc giao dịch bí mật.
Cô không thể kìm được mà nói với Hà Duy Hùng về việc Hoàng Ánh bảo bọn họ phải ly hôn “Được rồi, em không cần phải lo lãng như vậy.
Nếu nhà họ Lâm bắt Lâm Minh phải ly hôn với em, em cũng đừng lo lăng, vản còn tôi đây mà, đúng không?” Hà Duy Hùng cười xấu xa: “Tôi sẽ tiếp nhận em”
“Hà Duy Hùng…” Lê Nhược Vũ thở dài.
Thấy cô cau mày, anh ta vội vàng đối lời: “Em nghiêm túc như vậy làm gì, tôi chỉ đùa giỡn một chút thôi. Tôi vân còn Lê Minh Nguyệt kia mà.”
Nói đến cô gái không bình thường Lê Minh Nguyệt, Lê Nhược Vũ không khỏi nở nụ cười “Minh Nguyệt thật sự rất tốt, anh đừng để em ấy thất vọng”
Hà Duy Hùng sờ sờ mũi của mình: “Tôi sẽ cố gảng hết sức, sẽ cố gảng hết sức…”
Cặp đôi giả vờ, thì làm sao mà thất vọng được.
Vốn dĩ kéo Lê Minh Nguyệt xuống nước là để có thể bên cạnh Lê Nhược Vũ, nhưng bây giờ xem ra cô ấy không có tác dụng gì.
Nhìn thấy Lê Nhược Vũ, nhịp tim của anh ta văn sẽ không kiểm soát được.
Anh ta thực sự xong rồi.
Hà Duy Hùng không quên trấn an cô: “Được.
rồi, em đừng nghĩ lung tung nữa. Một người đàn ông có thể dùng cả tính mạng che chở cho em, cho dù có giấu diếm chuyện gì, cũng nhất định sẽ không làm tổn thương em đâu.”
Lê Nhược Vũ ăn một chút, trịnh trọng gật đầu.
Hà Duy Hùng nói đúng, có lẽ cô thực sự đã nghĩ quá nhiều.
Sau khi ăn cơm và trò chuyện, Hà Duy Hùng đưa cô trở lại Phong Linh Đàm.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Lâm Minh đã ở nhà.
Mới hai giờ chiều, không phải giờ tan làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.