Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 566
Nguyệt Kha
02/10/2023
Lúc này y tá cảm kích đến mức suýt nữa thì khóc ra tiếng.
Lúc sau, cô ấy cũng đặc biệt chăm sóc Lê Nhược Vũ, dù sao thứ gọi là dịu dàng ôn nhu này cũng là xem đối phương đối xử với mình như thế nào rồi mình sẽ đối xử lại như thế ấy.
Y tá rót một cốc nước ấm cho Lê Nhược Vũ, quay đầu lại thấy Lâm Thùy Ngọc vẫn đứng đó chứ chưa rời đi, cô ấy nói: “Cô Thuỳ Ngọc à, sao cô còn chưa đi? Còn đợi bảo vệ đến đây mời cô ra ngoài nữa Lâm Thùy Ngọc thấy y tá đối với mình thì khinh miệt ra mặt, còn đối với Lê Nhược Vũ thì cẩn thận che chở, trong lòng khó chịu cực kỳ, nhưng không thể phát hỏa ngay tại đây, chỉ có thể làm bộ tốt tính nói: “Tôi đi ngay đây”
Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng ở trên người Lê Nhược Vũ, còn muốn tìm xem có gì có thể kích thích đến Lê Nhược Vũ hay không.
Nhưng y tá lại không cho cô ta có được cơ hội đó, sau khi rót nước cho Lê Nhược Vũ, lại đỡ cô nằm xuống, y tá lập tức tiễn Lâm Thùy Ngọc ra ngoài.
Lê Nhược Vũ không muốn nhìn khuôn mặt khiến người phiền lòng kia của Lâm Thùy Ngọc, cô nghiêng người sang hướng khác.
Lâm Thùy Ngọc nhìn thấy vết bớt hình trái tim màu hồng sau cổ Lê Nhược Vũ, cô ta bỗng nhiên ngẩn người.
Trên cổ Lâm Thùy Ngọc cũng có một vết bớt tương tự như thế này, tuy nhiên vết bớt của cô ta nhỏ hơn một chút.
Sao lại thế này, chẳng lẽ Lâm Minh thích người phụ nữ có vết bớt trên cổ à?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, bời vì y tá đã đẩy cô ta ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Thùy Ngọc nhìn cửa phòng bệnh đã đóng chặt, lạnh lùng cười nói: “Không sao cả, mình vẫn còn ba ngày, vẫn có thể nghĩ cách chậm rãi tra tấn Lê Nhược Vũ mà”
Cô ta cũng không tin mình đã nói đến như vậy và trong lòng Lê Nhược Vũ lại không có chút dao động nào.
Trong phòng bệnh cách bên ngoài một bức tường, Lê Nhược Vũ nghiêng đầu, trong lòng lại mất hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Cho dù có phải Lâm Thùy Ngọc châm ngòi ly gián hay không thì cũng đã nói đúng một chuyện.
Nhà họ Lâm thật sự yêu thương đứa bé Lâm Niệm Sơ này, mà đứa bé trong bụng cô có thể sẽ phải kiểm tra độ phù hợp với Lâm Niệm Sơ.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, tâm trạng nặng nề lại không thể nào thả lỏng nổi Cô biết cuống rốn bị đâm thủng cũng không quá nguy hiểm, nhưng mà thai nhỉ vẫn chưa ổn định, cô không nỡ để hai bé con của cô phải chịu bất cứ nguy hiểm gì, dù là xác suất rất nhỏ.
Cho nên cô cần phải khiến mình bình tĩnh trở lại Nếu chính cô cũng không bảo vệ tốt bé con, thì người khác lại càng không quan tâm đến con của cô sẽ ra sao.
Mũi Lê Nhược Vũ cay cay, nhưng cô cố nhịn xuống không để mình khóc.
Bác sĩ nói cảm xúc của cô không tốt sẽ ảnh hưởng đến bé con, cô không thể khóc, không thể được…
Lâm Thùy Ngọc như là đã hạ quyết tâm phải khiến cô ghê tởm.
Ngày hôm sau, thừa dịp Lê Minh Nguyệt đi ra ngoài mua hoa quả cho cô, cô ta lại lẻn vào, nói Hoàng Ánh để ý đến đứa cháu gái Lâm Niệm Sơ này như thế nào, nói đứa bé trong bụng cô phải làm đá kê chân cho Lâm Niệm Sơ.
Hai bé con, Lâm Niệm Sơ phải giãm đạp lên từng đứa một.
Dù Lâm Thùy Ngọc có nói cái gì đi chăng nữa Lê Nhược Vũ vẫn luôn có thể giữ được sự bình tĩnh của mình Nhưng khi nói con mình là hòn đá kê chân thì thật sự đã chọc trúng nỗi đau của cô.
Lúc sau, cô ấy cũng đặc biệt chăm sóc Lê Nhược Vũ, dù sao thứ gọi là dịu dàng ôn nhu này cũng là xem đối phương đối xử với mình như thế nào rồi mình sẽ đối xử lại như thế ấy.
Y tá rót một cốc nước ấm cho Lê Nhược Vũ, quay đầu lại thấy Lâm Thùy Ngọc vẫn đứng đó chứ chưa rời đi, cô ấy nói: “Cô Thuỳ Ngọc à, sao cô còn chưa đi? Còn đợi bảo vệ đến đây mời cô ra ngoài nữa Lâm Thùy Ngọc thấy y tá đối với mình thì khinh miệt ra mặt, còn đối với Lê Nhược Vũ thì cẩn thận che chở, trong lòng khó chịu cực kỳ, nhưng không thể phát hỏa ngay tại đây, chỉ có thể làm bộ tốt tính nói: “Tôi đi ngay đây”
Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng ở trên người Lê Nhược Vũ, còn muốn tìm xem có gì có thể kích thích đến Lê Nhược Vũ hay không.
Nhưng y tá lại không cho cô ta có được cơ hội đó, sau khi rót nước cho Lê Nhược Vũ, lại đỡ cô nằm xuống, y tá lập tức tiễn Lâm Thùy Ngọc ra ngoài.
Lê Nhược Vũ không muốn nhìn khuôn mặt khiến người phiền lòng kia của Lâm Thùy Ngọc, cô nghiêng người sang hướng khác.
Lâm Thùy Ngọc nhìn thấy vết bớt hình trái tim màu hồng sau cổ Lê Nhược Vũ, cô ta bỗng nhiên ngẩn người.
Trên cổ Lâm Thùy Ngọc cũng có một vết bớt tương tự như thế này, tuy nhiên vết bớt của cô ta nhỏ hơn một chút.
Sao lại thế này, chẳng lẽ Lâm Minh thích người phụ nữ có vết bớt trên cổ à?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, bời vì y tá đã đẩy cô ta ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Thùy Ngọc nhìn cửa phòng bệnh đã đóng chặt, lạnh lùng cười nói: “Không sao cả, mình vẫn còn ba ngày, vẫn có thể nghĩ cách chậm rãi tra tấn Lê Nhược Vũ mà”
Cô ta cũng không tin mình đã nói đến như vậy và trong lòng Lê Nhược Vũ lại không có chút dao động nào.
Trong phòng bệnh cách bên ngoài một bức tường, Lê Nhược Vũ nghiêng đầu, trong lòng lại mất hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Cho dù có phải Lâm Thùy Ngọc châm ngòi ly gián hay không thì cũng đã nói đúng một chuyện.
Nhà họ Lâm thật sự yêu thương đứa bé Lâm Niệm Sơ này, mà đứa bé trong bụng cô có thể sẽ phải kiểm tra độ phù hợp với Lâm Niệm Sơ.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, tâm trạng nặng nề lại không thể nào thả lỏng nổi Cô biết cuống rốn bị đâm thủng cũng không quá nguy hiểm, nhưng mà thai nhỉ vẫn chưa ổn định, cô không nỡ để hai bé con của cô phải chịu bất cứ nguy hiểm gì, dù là xác suất rất nhỏ.
Cho nên cô cần phải khiến mình bình tĩnh trở lại Nếu chính cô cũng không bảo vệ tốt bé con, thì người khác lại càng không quan tâm đến con của cô sẽ ra sao.
Mũi Lê Nhược Vũ cay cay, nhưng cô cố nhịn xuống không để mình khóc.
Bác sĩ nói cảm xúc của cô không tốt sẽ ảnh hưởng đến bé con, cô không thể khóc, không thể được…
Lâm Thùy Ngọc như là đã hạ quyết tâm phải khiến cô ghê tởm.
Ngày hôm sau, thừa dịp Lê Minh Nguyệt đi ra ngoài mua hoa quả cho cô, cô ta lại lẻn vào, nói Hoàng Ánh để ý đến đứa cháu gái Lâm Niệm Sơ này như thế nào, nói đứa bé trong bụng cô phải làm đá kê chân cho Lâm Niệm Sơ.
Hai bé con, Lâm Niệm Sơ phải giãm đạp lên từng đứa một.
Dù Lâm Thùy Ngọc có nói cái gì đi chăng nữa Lê Nhược Vũ vẫn luôn có thể giữ được sự bình tĩnh của mình Nhưng khi nói con mình là hòn đá kê chân thì thật sự đã chọc trúng nỗi đau của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.