Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 639
Nguyệt Kha
26/11/2023
Rõ ràng vẫn là một đứa bé nhưng giọng nói lại hung tợn giống như quỷ
Satan đến từ địa ngục, cậu bé gắn từng chữ: “Nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ
bóp chết đứa bé đó’ Làm sao một đứa trẻ năm tuổi lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy?
Vì không để ý dưới chân, chân phải của cô giảm lên quả táo, chân đứng không vững, thân mình hơi ngửa về phía sau.
Cô vội vàng vươn tay chống lên cạnh bàn, miễn cưỡng ổn định cơ thể, khó khăn đứng vững, cũng không bị ngã nhưng sau lưng bị đập vào góc bàn có hơi đau xót.
Cô đưa tay đỡ lấy eo xoa bóp, nhưng cơn đau nhức không hề biến mất mà ngày càng dữ dội Lâm Niệm Sơ vẫn đứng đó không đến gần cô, trong mắt hiện lên vẻ đầy bất lực, cậu bé sững sờ nhìn dưới chân cô: “Người phụ nữ xấu xa, cô chảy máu kìa.”
Lê Nhược Vũ cúi đầu nhìn xuống, một dòng nước nóng ẩm dính dính đỏ sẵm từ trên đùi cô chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc quần màu trắng của cô.
Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, tụ lại dưới chân cô.
Lê Nhược Vũ ôm bụng, sức lực trên chân từng chút rã ra Hai tay cô cố gắng níu lấy cái bàn, thân thể từng chút xụi lơ trên mặt đất: “Con ơi, con của tôi..”
Lâm Niệm Sơbị vết máu trên quần của cô dọa sợ, vội vàng chạy lên lầu kêu cứu.
Ánh mắt Lâm Minh đỏ ngầu khi nhìn thấy vết máu trên quần của Lê Nhược Vũ, anh xô mạnh Lâm Niệm Sơ ra, chạy tới bế Lê Nhược Vũ lên chạy đến bệnh viện.
Hoàng Ánh cũng hoảng sợ, bà ấy kéo Lâm Niệm Sơ, mở to hai mắt hỏi cậu bé: “Con làm gì vậy? Con đẩy cô ấy hả?” Nếu thật sự là như vậy, thì bà sẽ thấy vô cùng tội lỗi.
“Không, con không đẩy cô ta, là tự cô ta đột nhiên chảy máu.” Lâm Niệm Sơ còn chưa giải thích xong, Hoàng Ánh đã cho nó một bạt tai “Nói bậy! Con không được phép nói dối! Làm sao có thể như vậy chứ? Cô ấy đang yên đang lành sao có thể đột nhiên chảy máu chứ? Trong bụng cô có hai đứa bé! Nếu xảy ra chuyện là những ba mạng người! Bà nội luôn cho rằng con là một cậu bé ngoan, sao con có thể làm ra loại chuyện này hả?” Lần đầu tiên Hoàng Ánh ra tay đánh Lâm Niệm Sơ, còn dữ dẫn mắng cậu Lâm Niệm Sơ cực kỳ tủi thân, sự bất ổn và buồn bã vốn có trong lòng đều bị thay thế bằng sự căm ghét.
“Con ghét người phụ nữ xấu xa đó, con không đẩy cô tai”
“Con còn dám nói dối!” Hoàng Ánh giơ tay muốn đánh cậu bé, nhưng khi nghĩ đến tình trạng thân thể của Lâm Niệm Sơ, bà cứng rắn nhịn xuống.
Đột nhiên bà ấy dường như bị người ta rút cạn sức lực, bà nhìn Lâm Niệm Sơ thì thầm: “Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, bà nội cũng không thể giữ con lại được”
Trong mắt Lâm Niệm Sơ chứa đầy thù hận, cậu ghét người phụ nữ xấu xa, nhất định là người phụ nữ xấu xa đó muốn cổ ý hại cậu.
Người phụ nữ xấu xa đó là phù thủy!
Là đĩ điểm!
Cậu ta gào lên: “Con không đấy cô ta, con không đẩy cô tat”
“Con thật sự không đẩy?”
“Con không đẩy mà”
Hoàng Ánh đứng trên cầu thang nghiêng người nhìn xuống lầu, chỗ Lâm Niệm Sơ bước qua để lại dấu chân mờ mờ, mà chỗ Lê Nhược Vũ ngã xuống cách vị trí của Lâm Niệm Sơ khoảng gần hai mét. Cho dù Lâm Niệm Sơ có muốn đấy cũng không thể đẩy được.
Vì không để ý dưới chân, chân phải của cô giảm lên quả táo, chân đứng không vững, thân mình hơi ngửa về phía sau.
Cô vội vàng vươn tay chống lên cạnh bàn, miễn cưỡng ổn định cơ thể, khó khăn đứng vững, cũng không bị ngã nhưng sau lưng bị đập vào góc bàn có hơi đau xót.
Cô đưa tay đỡ lấy eo xoa bóp, nhưng cơn đau nhức không hề biến mất mà ngày càng dữ dội Lâm Niệm Sơ vẫn đứng đó không đến gần cô, trong mắt hiện lên vẻ đầy bất lực, cậu bé sững sờ nhìn dưới chân cô: “Người phụ nữ xấu xa, cô chảy máu kìa.”
Lê Nhược Vũ cúi đầu nhìn xuống, một dòng nước nóng ẩm dính dính đỏ sẵm từ trên đùi cô chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc quần màu trắng của cô.
Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, tụ lại dưới chân cô.
Lê Nhược Vũ ôm bụng, sức lực trên chân từng chút rã ra Hai tay cô cố gắng níu lấy cái bàn, thân thể từng chút xụi lơ trên mặt đất: “Con ơi, con của tôi..”
Lâm Niệm Sơbị vết máu trên quần của cô dọa sợ, vội vàng chạy lên lầu kêu cứu.
Ánh mắt Lâm Minh đỏ ngầu khi nhìn thấy vết máu trên quần của Lê Nhược Vũ, anh xô mạnh Lâm Niệm Sơ ra, chạy tới bế Lê Nhược Vũ lên chạy đến bệnh viện.
Hoàng Ánh cũng hoảng sợ, bà ấy kéo Lâm Niệm Sơ, mở to hai mắt hỏi cậu bé: “Con làm gì vậy? Con đẩy cô ấy hả?” Nếu thật sự là như vậy, thì bà sẽ thấy vô cùng tội lỗi.
“Không, con không đẩy cô ta, là tự cô ta đột nhiên chảy máu.” Lâm Niệm Sơ còn chưa giải thích xong, Hoàng Ánh đã cho nó một bạt tai “Nói bậy! Con không được phép nói dối! Làm sao có thể như vậy chứ? Cô ấy đang yên đang lành sao có thể đột nhiên chảy máu chứ? Trong bụng cô có hai đứa bé! Nếu xảy ra chuyện là những ba mạng người! Bà nội luôn cho rằng con là một cậu bé ngoan, sao con có thể làm ra loại chuyện này hả?” Lần đầu tiên Hoàng Ánh ra tay đánh Lâm Niệm Sơ, còn dữ dẫn mắng cậu Lâm Niệm Sơ cực kỳ tủi thân, sự bất ổn và buồn bã vốn có trong lòng đều bị thay thế bằng sự căm ghét.
“Con ghét người phụ nữ xấu xa đó, con không đẩy cô tai”
“Con còn dám nói dối!” Hoàng Ánh giơ tay muốn đánh cậu bé, nhưng khi nghĩ đến tình trạng thân thể của Lâm Niệm Sơ, bà cứng rắn nhịn xuống.
Đột nhiên bà ấy dường như bị người ta rút cạn sức lực, bà nhìn Lâm Niệm Sơ thì thầm: “Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, bà nội cũng không thể giữ con lại được”
Trong mắt Lâm Niệm Sơ chứa đầy thù hận, cậu ghét người phụ nữ xấu xa, nhất định là người phụ nữ xấu xa đó muốn cổ ý hại cậu.
Người phụ nữ xấu xa đó là phù thủy!
Là đĩ điểm!
Cậu ta gào lên: “Con không đấy cô ta, con không đẩy cô tat”
“Con thật sự không đẩy?”
“Con không đẩy mà”
Hoàng Ánh đứng trên cầu thang nghiêng người nhìn xuống lầu, chỗ Lâm Niệm Sơ bước qua để lại dấu chân mờ mờ, mà chỗ Lê Nhược Vũ ngã xuống cách vị trí của Lâm Niệm Sơ khoảng gần hai mét. Cho dù Lâm Niệm Sơ có muốn đấy cũng không thể đẩy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.