Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 677
Nguyệt Kha
28/11/2023
“Chuyện gì ra chuyện đó, chúng ta đang nói chuyện Niệm Sơ, rõ ràng là bà có lỗi với Nhược Vũ và đứa trẻ kia”
“Sao tôi lại có lỗi với nó, nó không thể rộng lượng hơn à? Đứa trẻ này cũng không phải sinh ra trong lúc Lâm Minh đã kết hôn, sao lại không đồng ý cơ chứ? Ông biết Nhược Vũ sinh non còn đổ hết tội lỗi cho Niệm Sơ không? Tâm địa cô ta ác độc như vậy, tôi bảo vệ cháu tôi thì sai sao?”
Cha Lâm không kìm được hỏi ngược lại “Được, vậy tôi hỏi bà, nếu như giờ tôi có một đứa con còn lớn tuổi hơn Lâm Minh một chút, bà có thể xem như chẳng có vấn đề gì rồi đón nó về nhà không?”
Hoàng Ánh ngây cả người Tự hỏi lòng mình, bà làm không được.
Hôn nhân của bà vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chồng luôn che chở bảo vệ cho bà, cho nên bà mới không chịu được con trai mình lãng nhãng mãi với Lê Nhược Vũ như vậy.
Nếu chuyện này xảy ra trên người bà, bà thật sự cũng không thể bình tĩnh không nói một câu.
Con người đều ích kỉ, Hoàng Ánh ngưng lời, giọng nói thấp xuống: “Nhưng mà, tất cả chuyện này chẳng phải chưa xảy ra sao? Đứa trẻ Niệm Sơ này đáng thương quá, tôi không đành lòng”
Cha Lâm tức giận chất vấn: “Vậy thì đứa con đã mất của Lâm Minh thì không đáng thương sao?”
Hoàng Ánh nói không ra lời, cúi đầu trào nước mắt: “Chúng ta kết hôn ba mươi năm, ông vẫn luôn chiều theo ý tôi. Bây giờ lại dữ với tôi chỉ vì Nhược Vũ.”
Cha Lâm bị nước mắt của vợ làm cho tan giân, ông khoát tay nói: “Thôi vậy thôi vậy, chuyện này tôi không quản nữa, bà thích làm sao thì làm”
Ông chỉ sợ Lâm Minh nhãn nại tới cực điểm thì đến cuối cùng những gì vợ ông làm lại trả lại hết lên người bà mà thôi Hoàng Ánh nghe thấy chồng mình nói chuyện kiểu này, rong lòng càng bực bội hơn.
‘Sau khi Lê Nhược Vũ về nước, cả nhà họ Lâm đều bị cô xáo trộn hết lên.
Bây giờ con trai vì cô mà chống đối bà khắp mọi chuyện, giờ này người chồng giống thiên lôi sai đâu đánh đó của bà cũng vì Lê Nhược Vũ mà dạy dỗ bà. Trong lòng bà càng thêm vài phần căm ghét người con dâu này.
Lâm Thùy Ngọc nghe lời mẹ Lâm đi lấy quần áo, vừa xoay người thì nở nụ cười khểnh, quay về phòng khách rồi ngồi lên ghế sa lông. Cô ta tiện tay rót chén trà nóng để uống, cứ như thể mình là chủ nhân của chỗ này vậy.
Cô ta còn lâu mới đi lấy áo khoác gì cho Lâm Niệm Sơ. Ý định lúc mẹ Lâm xua cô ta đi quá là rõ ràng, nếu như cô ta cầm áo khoác chạy về luôn thì đúng là đồ ngu xuẩn.
Thật ra, mẹ Lâm mới là kẻ ngu ngốc thật sự, cứ nghĩ răng chuyện thăng nhóc Lâm Hòa Phong đó chết rồi là bí mật không bằng?
Nghĩ là cô ta không biết đã xảy ra việc gì sao?
À, cô ta còn biết nhiều hơn cả bọn họ đấy.
Huống kia, thẳng nhóc Lâm Hòa Phong kia phải cảm ơn cô ta mới đúng… Trong đôi mắt Lâm Thùy Ngọc lộ ra nét cười lạnh giá.
Không chờ khi sự lạnh giá trong mắt cô ta nhạt bớt, thì đã thấy Lê Nhược Vũ vùng khỏi sự lôi kéo của người giúp việc, lao vào.
“Cô chủ, cô chủ, cô có việc gì mà gấp thế ạ?
Cô tìm bà chủ thì để chúng tôi gọi giúp, cô cứ ngồi đây chờ đã”
“Sao tôi lại có lỗi với nó, nó không thể rộng lượng hơn à? Đứa trẻ này cũng không phải sinh ra trong lúc Lâm Minh đã kết hôn, sao lại không đồng ý cơ chứ? Ông biết Nhược Vũ sinh non còn đổ hết tội lỗi cho Niệm Sơ không? Tâm địa cô ta ác độc như vậy, tôi bảo vệ cháu tôi thì sai sao?”
Cha Lâm không kìm được hỏi ngược lại “Được, vậy tôi hỏi bà, nếu như giờ tôi có một đứa con còn lớn tuổi hơn Lâm Minh một chút, bà có thể xem như chẳng có vấn đề gì rồi đón nó về nhà không?”
Hoàng Ánh ngây cả người Tự hỏi lòng mình, bà làm không được.
Hôn nhân của bà vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chồng luôn che chở bảo vệ cho bà, cho nên bà mới không chịu được con trai mình lãng nhãng mãi với Lê Nhược Vũ như vậy.
Nếu chuyện này xảy ra trên người bà, bà thật sự cũng không thể bình tĩnh không nói một câu.
Con người đều ích kỉ, Hoàng Ánh ngưng lời, giọng nói thấp xuống: “Nhưng mà, tất cả chuyện này chẳng phải chưa xảy ra sao? Đứa trẻ Niệm Sơ này đáng thương quá, tôi không đành lòng”
Cha Lâm tức giận chất vấn: “Vậy thì đứa con đã mất của Lâm Minh thì không đáng thương sao?”
Hoàng Ánh nói không ra lời, cúi đầu trào nước mắt: “Chúng ta kết hôn ba mươi năm, ông vẫn luôn chiều theo ý tôi. Bây giờ lại dữ với tôi chỉ vì Nhược Vũ.”
Cha Lâm bị nước mắt của vợ làm cho tan giân, ông khoát tay nói: “Thôi vậy thôi vậy, chuyện này tôi không quản nữa, bà thích làm sao thì làm”
Ông chỉ sợ Lâm Minh nhãn nại tới cực điểm thì đến cuối cùng những gì vợ ông làm lại trả lại hết lên người bà mà thôi Hoàng Ánh nghe thấy chồng mình nói chuyện kiểu này, rong lòng càng bực bội hơn.
‘Sau khi Lê Nhược Vũ về nước, cả nhà họ Lâm đều bị cô xáo trộn hết lên.
Bây giờ con trai vì cô mà chống đối bà khắp mọi chuyện, giờ này người chồng giống thiên lôi sai đâu đánh đó của bà cũng vì Lê Nhược Vũ mà dạy dỗ bà. Trong lòng bà càng thêm vài phần căm ghét người con dâu này.
Lâm Thùy Ngọc nghe lời mẹ Lâm đi lấy quần áo, vừa xoay người thì nở nụ cười khểnh, quay về phòng khách rồi ngồi lên ghế sa lông. Cô ta tiện tay rót chén trà nóng để uống, cứ như thể mình là chủ nhân của chỗ này vậy.
Cô ta còn lâu mới đi lấy áo khoác gì cho Lâm Niệm Sơ. Ý định lúc mẹ Lâm xua cô ta đi quá là rõ ràng, nếu như cô ta cầm áo khoác chạy về luôn thì đúng là đồ ngu xuẩn.
Thật ra, mẹ Lâm mới là kẻ ngu ngốc thật sự, cứ nghĩ răng chuyện thăng nhóc Lâm Hòa Phong đó chết rồi là bí mật không bằng?
Nghĩ là cô ta không biết đã xảy ra việc gì sao?
À, cô ta còn biết nhiều hơn cả bọn họ đấy.
Huống kia, thẳng nhóc Lâm Hòa Phong kia phải cảm ơn cô ta mới đúng… Trong đôi mắt Lâm Thùy Ngọc lộ ra nét cười lạnh giá.
Không chờ khi sự lạnh giá trong mắt cô ta nhạt bớt, thì đã thấy Lê Nhược Vũ vùng khỏi sự lôi kéo của người giúp việc, lao vào.
“Cô chủ, cô chủ, cô có việc gì mà gấp thế ạ?
Cô tìm bà chủ thì để chúng tôi gọi giúp, cô cứ ngồi đây chờ đã”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.