Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 684
Nguyệt Kha
30/11/2023
“Em tha thứ cho anh?”
“Ừ, tha thứ cho anh đó’“
Tha thứ và quên lãng mới là liều thuốc tốt nhất để chữa lành những vết sẹo. Điều mà ngay cả những nụ hôn cũng không làm được.
Nụ hôn của Lâm Minh đột nhiên trở nên mãnh liệt, khóe môi di chuyển xuống dần từ bụng dưới, anh hôn cô như thể đang tôn thờ, đang đắm chìm vào đó.
“Cảm ơn em… đã đến bên anh… đã mang đứa bé đến bên anh”
Lời nói mơ hồ giữa những nụ hôn, thế nhưng cô vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Đứa bé, đứa bé đã chết non từ lâu… Thật sự ở bên cạnh anh sao?
Anh không bao giờ muốn tự mình nói ra sự thật cho cô biết, anh chỉ muốn dùng cách của mình để giam cầm cuộc sống của cô, để cô sống “không lo nghĩ gì” như một con rối.
Nhưng cô thà đau khổ trong sự thật còn hơn có được hạnh phúc giả tạo trong sự lừa dối Những thâm trầm trong suốt một năm qua, dường như đã được bù đắp hết thảy vào ngày hôm nay.
Mơ hồ mở mắt ra, đã là buổi sáng hôm sau.
“Em đi thăm con nhé.”
đối với em mà nói, con lúc nào cũng là trên hết: “Hóa ra… Anh cũng biết à.”
Hóa ra là anh biết, còn cô tưởng anh không biết, lại đi ôm con của người khác đến để lừa gạt cô, lừa dối cô.
Sau khi Lê Nhược Vũ thay xong quần áo thì lập tức đi thăm con, vú em rất có kinh nghiệm, một mình chăm hai đứa nhỏ mà vần tươm tất đâu vào đấy, Bé con thức dậy sớm, vú em đưa hai đứa ra sân phơi nẳng, tập bò trên sàn mềm.
Lê Nhược Vũ ngồi bên cạnh, kiên nhắn trêu chọc hai bé, thấy Lê Nhược Vũ đến, hai đứa cũng cười tủm tỉm, vẫy tay với cô. Mọi thứ thoạt nhìn rất tốt đẹp, chẳng ai biết được điều gì đang ấn sâu dưới lòng hồ lặng sóng.
Cho đến nay, Lê Nhược Vũ vẫn luôn đối xử bình đẳng với hai đứa nhỏ, hơn nữa, bắt đầu từ ngày hôm đó, Lê Nhược Vũ đối xử với anh nhẹ nhàng hơn, dù là trên giường hay dưới giường, phần lớn đều phối hợp làm loạn với anh.
Mọi thứ dường như trở lại như lúc ban đầu.
Lâm Minh nhìn ba mẹ con chơi đùa cùng nhau, khóe môi bất giác cong lên.
Thật tuyệt, anh biết rằng, con cái có thể trói chặt bước chân của cô.
Lâm Minh không nhịn được, ôm lấy cô từ phía sau, mà trên đùi cô còn có hai cái bánh bao nhỏ mềm mại đang năm.
Nhìn thấy bố và mẹ đang ôm nhau, bánh bao nhỏ không hiểu gì, ngậm ngón tay cười cười.
Lâm Minh quen tay lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch nước miếng trên khóe miệng của bé Hòa Phong, khế gõ cái mũi nhỏ của thăng bé: “Nhóc ngốc, sao nhìn mẹ mà chảy nước miếng đấy, mẹ đẹp thế luôn hả?”
Rõ ràng là không hiểu anh đang nói gì, nhưng bé Hòa Phong lại đột nhiên vui vẻ ngẩng đầu lên.
Lâm Minh không kìm được, bế bánh bao nhỏ lên, giơ lên cao rồi lại hạ xuống thấp, khanh khách cười đùa với con.
Lê Nhược Vũ mỉm cười nhìn anh và con, mà lòng lại cảm thấy u sầu.
“Ừ, tha thứ cho anh đó’“
Tha thứ và quên lãng mới là liều thuốc tốt nhất để chữa lành những vết sẹo. Điều mà ngay cả những nụ hôn cũng không làm được.
Nụ hôn của Lâm Minh đột nhiên trở nên mãnh liệt, khóe môi di chuyển xuống dần từ bụng dưới, anh hôn cô như thể đang tôn thờ, đang đắm chìm vào đó.
“Cảm ơn em… đã đến bên anh… đã mang đứa bé đến bên anh”
Lời nói mơ hồ giữa những nụ hôn, thế nhưng cô vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Đứa bé, đứa bé đã chết non từ lâu… Thật sự ở bên cạnh anh sao?
Anh không bao giờ muốn tự mình nói ra sự thật cho cô biết, anh chỉ muốn dùng cách của mình để giam cầm cuộc sống của cô, để cô sống “không lo nghĩ gì” như một con rối.
Nhưng cô thà đau khổ trong sự thật còn hơn có được hạnh phúc giả tạo trong sự lừa dối Những thâm trầm trong suốt một năm qua, dường như đã được bù đắp hết thảy vào ngày hôm nay.
Mơ hồ mở mắt ra, đã là buổi sáng hôm sau.
“Em đi thăm con nhé.”
đối với em mà nói, con lúc nào cũng là trên hết: “Hóa ra… Anh cũng biết à.”
Hóa ra là anh biết, còn cô tưởng anh không biết, lại đi ôm con của người khác đến để lừa gạt cô, lừa dối cô.
Sau khi Lê Nhược Vũ thay xong quần áo thì lập tức đi thăm con, vú em rất có kinh nghiệm, một mình chăm hai đứa nhỏ mà vần tươm tất đâu vào đấy, Bé con thức dậy sớm, vú em đưa hai đứa ra sân phơi nẳng, tập bò trên sàn mềm.
Lê Nhược Vũ ngồi bên cạnh, kiên nhắn trêu chọc hai bé, thấy Lê Nhược Vũ đến, hai đứa cũng cười tủm tỉm, vẫy tay với cô. Mọi thứ thoạt nhìn rất tốt đẹp, chẳng ai biết được điều gì đang ấn sâu dưới lòng hồ lặng sóng.
Cho đến nay, Lê Nhược Vũ vẫn luôn đối xử bình đẳng với hai đứa nhỏ, hơn nữa, bắt đầu từ ngày hôm đó, Lê Nhược Vũ đối xử với anh nhẹ nhàng hơn, dù là trên giường hay dưới giường, phần lớn đều phối hợp làm loạn với anh.
Mọi thứ dường như trở lại như lúc ban đầu.
Lâm Minh nhìn ba mẹ con chơi đùa cùng nhau, khóe môi bất giác cong lên.
Thật tuyệt, anh biết rằng, con cái có thể trói chặt bước chân của cô.
Lâm Minh không nhịn được, ôm lấy cô từ phía sau, mà trên đùi cô còn có hai cái bánh bao nhỏ mềm mại đang năm.
Nhìn thấy bố và mẹ đang ôm nhau, bánh bao nhỏ không hiểu gì, ngậm ngón tay cười cười.
Lâm Minh quen tay lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch nước miếng trên khóe miệng của bé Hòa Phong, khế gõ cái mũi nhỏ của thăng bé: “Nhóc ngốc, sao nhìn mẹ mà chảy nước miếng đấy, mẹ đẹp thế luôn hả?”
Rõ ràng là không hiểu anh đang nói gì, nhưng bé Hòa Phong lại đột nhiên vui vẻ ngẩng đầu lên.
Lâm Minh không kìm được, bế bánh bao nhỏ lên, giơ lên cao rồi lại hạ xuống thấp, khanh khách cười đùa với con.
Lê Nhược Vũ mỉm cười nhìn anh và con, mà lòng lại cảm thấy u sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.