Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 921

Nguyệt Kha

22/04/2024



Chương 926

“Cô báo cảnh sát đi” Lý Thành đi theo góp vui, không ngại thêm nhiều chuyện, đưa luôn điện thoại cho cô ta, còn gật đầu với cô ta một cái như thật, nhưng mà thực sự thì cô ta cũng chỉ cứng miệng mà thôi, không dám gọi điện thoại, một kẻ buôn người dám gọi cho cảnh sát sao? Vừa ăn cắp vừa la làng à.

“Phải cô ta không?” Lâm Minh nghiêm mặt, không thèm phí lời với cô ta, sai người đẩy Phan Kiều Như vào, Phan Kiều Như nhìn người phụ nữ kia hai lượt: “Phải phải phải, chính là cô ta”

Người phụ nữ kia nhìn thấy Phan Kiều Như thì tái mặt, hùng hổ kêu lên: “Con mẹ nó cô xảy ra chuyện gì vậy hả? Đã thỏa thuận mua bán rõ ràng hết cả rồi, sao bây giờ cô lại dẫn người đến đây chứ!”

Phan Kiều Như căng thẳng, cúi thấp đầu xuống “Đứa trẻ đâu?”

“Đứa trẻ nào? Tôi không biết!” Người phụ nữ khoát tay một cái, giả bộ không hiểu gì hết.

“Cô biết anh ấy là ai không hả?” Lý Thành cười nhẹ, giảng lấy cái điện thoại trong tay cô ta: “Tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị, lần này cô gây ra họa lớn rồi”

Trong nháy mắt cô ta mặt cắt không còn giọt máu, tầm ảnh hưởng của tập đoàn Lâm Thị ở thành phố Hà Nội không ai không biết, không phải người đàn ông này đang lừa cô ta chứ?

“Hạ Ly đâu?” Lâm Minh mấp máy nói, cực kỳ không nhấn nại.

Người phụ nữ kia tiếp tục lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm Phan Kiều Như, người phụ nữ này không những chẳng cần tiền của cô ta mà còn cho cô ta thêm tiền để cô ta bán đứa trẻ đó đi càng xa càng tốt, cuộc buôn bán có lời như vậy sao cô ta có thể không nhận chứ?

Lúc đó cũng chỉ tham tiền, không suy nghĩ gì nhiều, nhưng tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện này chứ.

“Rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt?” Lý Thành nhíu mày, nhìn cô ta rồi “chậc, chậc” hai tiếng, dường như đã thấy được kết cục bi thảm của người phụ nữ này rồi.



“Nếu cô ta chẳng có lợi ích gì thì đánh gãy tay cho tôi, đưa tới đồn cảnh sát, báo thẳng với cục trưởng rằng đây là người mà Lâm Minh tôi đưa tới” Lâm Minh phất tay, lập tức có hai vệ sĩ đi tới cạnh người phụ nữ kia, nhặt viên gạch rơi cạnh đấy lên.

Người phụ nữ kia giấy giụa kịch liệt, không ngờ Lâm Minh lại dứt khoát như thế.

“Tôi nói, tôi nói! Đứa bé đó chưa bị mang ra khỏi thành phố đã được một người đàn ông mua lại rồi “Không phải tôi bảo cô bán con bé đó đi càng xa càng tốt sao?” Phan Kiều Như trừng cô ta.

“Câm miệng!” Bây giờ Lâm Minh nghe thấy giọng của Phan Kiều Như thôi đã thấy cô ta cực kỳ đáng ghét, quát to.

“Người đàn ông đó là ai? Trông thế nào?”

“Là một người nước ngoài, cao to, còn để bộ râu lớn quanh căm, mắt màu xanh lam, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, còn biết nói tiếng Trung!”

“Là James!” Lê Nhược Vũ bật thốt lên, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như thực sự đúng là James thì Hạ Ly an toàn rồi.

Lâm Minh gật đầu.

“Bây giờ có thể tha cho tôi rồi chứ?” Người phụ nữ kia dò hỏi Lâm Minh.

“Không cần đánh gãy tay, đưa tới đồn cảnh sát đi” Lâm Minh hững hờ nói.

Tội danh buôn bán trẻ em, cho dù Lâm Minh không dùng danh tiếng của mình tạo thêm áp lực thì ít cũng phải ngồi tù mấy năm “Bây giờ phải làm sao?”

Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ, hỏi ý kiến của cô, dù sao anh đã đồng ý với Lê Nhược Vũ rằng anh sế không nhúng tay vào chuyện giữa cô và James.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook