Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 967
Nguyệt Kha
22/04/2024
Chương 972
“Được rồi, tôi không đùa em nữa, chân em còn đau không”
“Không đau”
“Vậy thì tốt, tôi đã bôi thuốc ở chỗ đó cho em rồi, chắc ngày mai vết thương sẽ khỏi hẳn”
“Vâng!”
Lê Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Hà Duy Hùng, ngay cả cô ấy cũng không phát hiện được trong mắt cô ấy tràn ngập sự hạnh phúc, trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp, hình như có điều gì đó khác trước.
Lê Nhược Vũ đã thu thập hành lý xong, đợi Lâm Minh ra, là bọn họ có thể xuất phát.
Bây giờ cô rất phấn khởi, vừa nghĩ tới lập tức có thể sẽ tìm được cha mẹ ruột của mình, trong lòng cô ngoại trừ nỗi nhớ quê hương còn có một cảm giác mong đợi nhàn nhạt.
Lúc Lâm Minh đi ra, nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ hoài xuân này của Lê Nhược Vũ, ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Lê Nhược Vũ.
“Ông xã, chúng ta lên đường thôi Bây giờ miệng Lê Nhược Vũ vô cùng ngọt, tâm trạng cũng tốt, hiếm khi cô chịu dỗ dành, toàn bộ đều là Lâm Minh lo trước lo sau, cô cần phải nịnh bợ anh thật tốt.
“Ừ”’ Ngay cả Lâm Minh cũng bị dáng vẻ nịnh hót này của Lê Nhược Vũ chọc cười.
Khi bọn họ đến sân bay, còn một lúc nữa mới đến giờ máy bay cất cánh, Lâm Minh đi mua một ly trà sữa cho Lê Nhược Vũ, cô thích nhất là vị khoai môn, còn cô ngồi chờ ở đây.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Minh lấy ra xem, là Hà Duy Hùng gọi, anh nghe điện thoại.
“Này, hai người đang ở đâu vậy?”
“Sân bay”
“Đến sân bay làm gì?”
Trong lòng Hà Duy Hùng có một loại dự cảm không tốt, tuyệt đối đừng như anh ta nghĩ nhé, cho đến khi Lâm Minh trả lời xác nhận phỏng đoán của anh ta.
“Nước Pháp”
“Lão đại, trước hết cậu và Nhược Vũ về đi, bên chỗ tôi tra được một chút tin tức, chờ hai người trở lại xem có giúp ích được gì không, chỉ là bây giờ còn chưa nói được”
“ừ Nhược Vũ ở bên cạnh cũng nghe được lời của Hà Duy Hùng, vì muốn biết rõ sự thật, trước tiên cô vẫn quyết định theo Lâm Minh trở về. Còn về chuyện đi nước Pháp, cứ dời lại cũng được, dù sao sớm muộn cũng phải đi, cũng đã chờ nhiều năm như vậy, không gấp gì chút thời gian này, nói không chừng, bên Hà Duy Hùng thật sự có tin tức quan trọng gì đó cần cho bọn họ xem.
Lúc Lâm Minh và Lê Nhược Vũ đến nhà Hà Duy Hùng, anh ta đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy bọn họ, đã vội vàng ra đón.
“Lão đại, hai người đến rồi”
“Tài liệu ở đâu?”
“Hai người qua đây xem một chút”
Hà Duy Hùng dẫn bọn họ đến trước máy vi tính, mở những tài liệu anh ta điều tra được ra và bắt đầu giải thích.
“Ở nước Pháp có một công ty da, vẫn luôn tôn tại một cách bí ẩn, ngoại trừ tên tiếng Anh của ông ta, cũng không tra được thêm tin tức gì, ngay cả ảnh chụp của vợ và con ông ta, cũng chưa ai từng thấy được”
“Được rồi, tôi không đùa em nữa, chân em còn đau không”
“Không đau”
“Vậy thì tốt, tôi đã bôi thuốc ở chỗ đó cho em rồi, chắc ngày mai vết thương sẽ khỏi hẳn”
“Vâng!”
Lê Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Hà Duy Hùng, ngay cả cô ấy cũng không phát hiện được trong mắt cô ấy tràn ngập sự hạnh phúc, trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp, hình như có điều gì đó khác trước.
Lê Nhược Vũ đã thu thập hành lý xong, đợi Lâm Minh ra, là bọn họ có thể xuất phát.
Bây giờ cô rất phấn khởi, vừa nghĩ tới lập tức có thể sẽ tìm được cha mẹ ruột của mình, trong lòng cô ngoại trừ nỗi nhớ quê hương còn có một cảm giác mong đợi nhàn nhạt.
Lúc Lâm Minh đi ra, nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ hoài xuân này của Lê Nhược Vũ, ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Lê Nhược Vũ.
“Ông xã, chúng ta lên đường thôi Bây giờ miệng Lê Nhược Vũ vô cùng ngọt, tâm trạng cũng tốt, hiếm khi cô chịu dỗ dành, toàn bộ đều là Lâm Minh lo trước lo sau, cô cần phải nịnh bợ anh thật tốt.
“Ừ”’ Ngay cả Lâm Minh cũng bị dáng vẻ nịnh hót này của Lê Nhược Vũ chọc cười.
Khi bọn họ đến sân bay, còn một lúc nữa mới đến giờ máy bay cất cánh, Lâm Minh đi mua một ly trà sữa cho Lê Nhược Vũ, cô thích nhất là vị khoai môn, còn cô ngồi chờ ở đây.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Minh lấy ra xem, là Hà Duy Hùng gọi, anh nghe điện thoại.
“Này, hai người đang ở đâu vậy?”
“Sân bay”
“Đến sân bay làm gì?”
Trong lòng Hà Duy Hùng có một loại dự cảm không tốt, tuyệt đối đừng như anh ta nghĩ nhé, cho đến khi Lâm Minh trả lời xác nhận phỏng đoán của anh ta.
“Nước Pháp”
“Lão đại, trước hết cậu và Nhược Vũ về đi, bên chỗ tôi tra được một chút tin tức, chờ hai người trở lại xem có giúp ích được gì không, chỉ là bây giờ còn chưa nói được”
“ừ Nhược Vũ ở bên cạnh cũng nghe được lời của Hà Duy Hùng, vì muốn biết rõ sự thật, trước tiên cô vẫn quyết định theo Lâm Minh trở về. Còn về chuyện đi nước Pháp, cứ dời lại cũng được, dù sao sớm muộn cũng phải đi, cũng đã chờ nhiều năm như vậy, không gấp gì chút thời gian này, nói không chừng, bên Hà Duy Hùng thật sự có tin tức quan trọng gì đó cần cho bọn họ xem.
Lúc Lâm Minh và Lê Nhược Vũ đến nhà Hà Duy Hùng, anh ta đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy bọn họ, đã vội vàng ra đón.
“Lão đại, hai người đến rồi”
“Tài liệu ở đâu?”
“Hai người qua đây xem một chút”
Hà Duy Hùng dẫn bọn họ đến trước máy vi tính, mở những tài liệu anh ta điều tra được ra và bắt đầu giải thích.
“Ở nước Pháp có một công ty da, vẫn luôn tôn tại một cách bí ẩn, ngoại trừ tên tiếng Anh của ông ta, cũng không tra được thêm tin tức gì, ngay cả ảnh chụp của vợ và con ông ta, cũng chưa ai từng thấy được”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.